Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

New Suit

Chương 1 Mở đầu

Hẻm 102

Lách cách - âm thanh của đồ bật lửa vang lên

- Đại ca

Một người đàn ông áo ba lỗ đen bên ngoài khoác áo khoác da, quần âu. Tay đeo đồng hồ cao cấp Hublot đang đưa điếu thuốc lên miệng của mình. Những ngón tay dài, nhưng bàn tay lại đầy gân guốc trong như một kẻ đã trãi qua đánh đấm không biết bao nhiêu lần. Tên đàn em bật lửa bằng 2 tay thể hiện sự kính trọng châm điếu thuốc đang trên miệng của người đàn ông.

Hắn ta rút sâu một hơi, rồi nhả khói.

- Xin cậu cho tôi thêm một vài ngày con trai tôi đang cần tiền đóng tiền học, dạo này công việc ở công trường của tôi chỉ có được một ít như vậy thôi. Số tiền còn lại tôi sẽ gửi đủ vào mỗi tháng..

Người đàn ông trung niên với cái đầu hói bóng, gương mặt đầy vết nhăn, tay đầy vết rạn nứt. Một người đàn ông khắc khổ đang quỳ rạp xuống đất chấp tay vái lạy một nhóm cho vay tiền trước mặt. Những người đàn ông cao lớn như che đi những tia nắn cuối cùng của buổi chiều tà, tối tăm mịt mờ.

Trương Nhất Ngôn lên tiếng, hắn ta vốn là đàn em thân cận của Lục Huy có thể gọi là cánh tay phải đắc lực

- Này, lần nào đến đây tôi cũng đều nghe ông nói như thế. Tôi thấy hình như ông có vẻ không sợ đại ca tôi thì phải.

Dứt câu hắn vuốt mái tóc đen của mình đôi mắt ấy sắt lẹm tay rút con dao trong túi áo ra, rồi ngồi xổm xuống.

- Vậy chi bằng tôi xin ông một vài ngón tay nhỉ?

Nhất Ngôn cười cợt xoay con dao trên tay một cách điêu luyện thể hiện kỹ năng sử dụng dao tài tình của mình.

Người đàn ông nghe những lời hăm dọa ấy càng sợ sệt hơn, đôi mắt đã ửng đỏ lúc nãy đã rơi nước mắt. Ông ta ôm chân Lục Huy cầu xin không ngớt tiếng

Lục Huy vẫn đứng đó, khói thuốc cứ tan từ từ khi anh nhả khói.

Từ đầu hẻm một cậu học sinh đang mặt đồng phục hớt hãi chạy vội vào, cậu ta hét lớn lên

- Này các người làm gì ba của tôi vậy.

Vừa chạy anh ta vừa hét to lên, cái túi đeo chéo đựng tập vở mang trên vai được anh tháo ra.

Trương Nhất Ngôn nghe tiếng ồn lớn như vậy liền mất tập trung, hắn chậc lưỡi đứng dậy nhìn về hướng phía trước

Bụp

Cái túi bay vụt vào mặt của Nhất Ngôn rồi rơi xuống, tập vở từ trong đó cũng rơi ra.

- Cái.. Cái chó gì vậy?

Nhất Ngôn lần đầu tiên bị người khác chọi đồ vào mặt, anh ta như nổi điên gân ở trán nổi dậy một đường.

Cậu học sinh ôm nhào lấy ba mình, sờ soạn khắp người ba xem ông có bị thương không. Thấy ba mình như thế cậu cũng rưng rưng nước mắt.

- Các anh đã làm gì ba tôi vậy?

Vừa nói dứt câu hắn ta quay về phía ba mình

- Ba ơi ba đừng sợ có con ở đây rồi, không sao cả ba ơi

Cậu học sinh rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng lại cố tỏa ra mạnh mẽ bảo vệ người cha của mình.

- Các người đang diễn phim à?

Lục Huy quăng điếu thuốc dở, anh dùng chân dẫm lên rồi xoay xoay dập điếu thuốc.

- Được rồi đi thôi

Trương Nhất Ngôn hững một nhịp vì cái lệnh vừa được đại ca của mình thốt ra

- Hở...gì vậy?

Lục Tiếng quay đi trước bước được vài bước thì anh đứng lại

- Tiền đó ông giữ lại đóng học cho con trai mình, tháng sau tôi sẽ quay lại lấy cả luôn của tháng này và lãi nếu không có thì không phải một hai ngón tay mà là cả bàn tay, rõ chưa?

Người đàn ông đè đầu cậu con trai xuống liên tục cảm ơn Lục Huy. Cậu con trai thấy ba mình như thế cũng gượng mà cúi đầu theo. Năm sáu người đàn ông đeo kính đen bước theo hắn ta. Trương Nhất Ngôn vẫn ở yên đó hắn ta nhìn cậu học sinh rồi nhớ lại cái khoảnh khắc vừa ban nãy. Hắn ta găm dao xuống đất.

- Cậu gan thật đó

Tay Nhất Ngôn nâng gương mặt của cậu học sinh qua trái rồi qua phải, quả nhiên là học sinh nhìn gương mặt rất ương bướng. Nhất Ngôn nhìn chăm chăm như đang cố nhớ gương mặt này. Rồi hắn rút tay về đứng phất dậy đi nhanh theo Lục Huy.

Cả 2 ba con ngồi phịch ra đó ôm nhau khóc không thành tiếng, cái cảm giác này thật đáng sợ.

Bước ra khỏi con hẻm sập xệ đó. Nhất Ngôn liền hỏi Lục Huy

- Đại ca sao anh lại để yên cho ông ấy vậy

Lục Huy hơi buâng khuâng nhìn về phía trước.

- Cảm thấy ồn ào

Nhất Ngôn nhìn người đàn ông trước mặt hơi bất ngờ về câu trả lời ấy. Nhưng rồi cũng im lặng không lên tiếng.

- Các cậu có thể quay về nghỉ ngơi sớm được rồi, Nhất Ngôn sẽ đi cùng với tôi còn tất cả về đi.

Tất cả đàn em nghe lên liền cúi đầu trước Lục Huy, họ đồng thanh

- RÕ!!!

Hắn ta lại rút bao thuốc ra châm một điếu tiếp tục hút. Dạo gần đây hắn hút thuốc hơi nhiều,vì công việc bộn bề. Việc hút thuốc là để giải tỏa căng thẳng.

- Chúng ta sẽ đi giải quyết tiếp phần việc còn lại phải không đại ca?

Lục Huy nhìn đồng hồ trên tay, đã là sáu giờ ba mươi phút. Ánh đèn đường đã thắp sáng cả thành phố, dòng người tấp nập qua lại. Những chuyến xe vội vã ào ào trên đường.

- Đi Bar

Nhất Ngôn mừng thầm trong lòng, vì anh rất thích đến mấy chỗ đèn chí chóe đông đúc những cô gái mặc đồ hở hang lắc hông như thế. Niềm vui đó lộ rõ trên gương mặt cậu. Hắn hớn hở bước nhanh lên để đi ngang với đại ca

- Em sẽ gọi xe đến ngay ạ

Cả 2 đứng đợi xe đến đón ở trước một store quần áo. Ánh đèn vàng nhấp nháy mở lên ở trước hiên. Phía dưới trồng một dãy hoa hồng trắng vô cùng tinh tế, lúc rảnh rổi đợi xe đến. Lục Huy khoanh tay nhìn quanh cửa hàng quần áo thiết kế riêng này một lúc. Bên trong cửa hàng là một số trang phục được trưng bày sát cửa kính. Đa số là đồ thiết kế riêng, váy lụa và suit là hai trang phục chủ yếu. Bỗng nhiên tiếng chuông trước cửa lại vang lên làm Lục Huy đánh mắt sang phía bên ấy. Một cô gái có mái tóc đen dài búi tóc lả lơi, áo sơ mi màu trắng soắn lên khuỷa tay, quần ống loe sơ vin lịch sự nhã nhặn mang cao gót đen đang hấp tấp chạy ra phía cửa. Gương mặt trong trẻo làm anh phải để ý. Phía trên cổ của cô còn treo một cộng dây thước đo quần áo.

Nhưng cái kiểu gấp gáp của cô còn làm anh chú ý hơn. Anh vẫn khoanh tay rồi xoay người về phía trước hướng mà cô đang đứng. Cô đang níu tay một bà cụ già rách rưới ăn xin.

- Bà ơi áo khoác của bà có vẻ đã cũ lắm rồi ạ, bà cho cháu xin chút thời gian vào cửa hàng cháu may tặng bà một cái khác được không ạ?

Cô gái cười thật tươi, đôi mắt to tròn ấy đang mong đợi sự đồng ý của một bà lão. Cái dáng vẻ cuối người trước một bà cụ khom lưng vô cùng tử tế.

- Ôi..ô vậy thì tốt quá, cháu thật là tốt bụng.

Cô đã nắm tay cụ già vào cửa hàng của mình. Xuyên suốt khoảnh khắc ấy, anh đã nhìn cô không chớp mắt nhìn đến say mê. Đến nổi chiếc Ferrari đen đổ trước mà anh cũng không hay biết.

- Đại ca

- Đại ca

Khi nghe Nhất Ngôn liên tục gọi anh mới quay người lại.

- Anh sao vậy ạ, anh đã đứng nhìn hướng đó rất lâu rồi đàn em đã cho xe đến từ nãy giờ nhưng em gọi anh mãi

Lục Huy vuốt tóc, anh thở dài

- Không có gì đâu, tôi chỉ là nhìn đường phố một tí thôi.

Nhất Huy mở cửa rồi bảo đàn em đi xe khác về còn anh ngồi vào vị trí lái. Chiếc xe vụt nhanh trên đại lộ lớn. Thoáng qua biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn trong ngưỡng mộ. Khí chất của một tay chơi toát ra làm biết bao nhiêu bóng hồng trên đường phố phải xiêu lòng

Chương 2 Cô là người nước ngoài à

Ánh đèn màu lóa liên tục qua nhiều góc trong sảnh bar con beat xập xình vang lên như chất gây nghiện. Trên sân khấu các cô gái mặc đồ lưới hở hang đang uốn éo không ngừng để được típ tiền bo.

Lục Huy và Nhất Ngôn tiến vào bên trong vừa vào đã có một cô gái ôm sát tay Nhất Ngôn. Cô ta mặc sườn xám màu đen ôm sát cơ thể. Ba vòng đưa đẩy, bộ ngực căng tròn néo sát vào cánh tay Nhất Ngôn.

- Chà em nghe bảo vệ báo khách vip đến. Đang ngờ ngợ không biết ai hóa ra là anh Lục và anh.

Đúng là thứ gái rẻ tiền, cô ấy ỏng ẹo giọng thì dẻo bên tai. Cái kiểu cách ấy chắc chắn là gu của không biết bao nhiêu người đàn ông trên thế giới này.

- Ôi lâu ngày mới gặp em, Khuê à trong dạo này em xinh hơn thì phải

Nhìn cái giọng điệu của Nhất Ngôn thì cũng biết anh mới thật sự là khách vip của khu này, đặc biệt là cô ấy. Mắt Nhất Ngôn tự bao giờ đã sáng rực lên, hắn như con mèo thấy mỡ trước mắt chỉ chờ để ăn cho bằng hết.

- Mau vào trong đi hôm nay em sẽ phục vụ các anh hết lòng~

Minh Khuê cầm chiếc quạt xếp trên tai phẩy phẩy rồi kè bên Nhát Ngôn tiến vào trong ghế sofa da bóng. Lục Huy cau mài hơi nhăn nhó vì cái mùi nước hoa nồng đậm của cô. Đã bao lần anh ghé sang đây để uống rượu nhưng lần nào đều như lần ấy cái mùi hoa hồng đó cứ quắn lấy chặt mọi thứ xung quanh. Nhưng Nhất Ngôn thì lại khác anh hít lại hít để cô gái đang ngồi chính giữa chân mình, khi lại hít lấy bàn tay nõn nà khi lại vùi đầu vào hõm vai của cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

- Đại ca anh uống gì em sẽ gọi rượu cho anh?

Cậu ta giờ này mà vẫn có hơi sức quan tâm đại ca của mình, miệng hỏi vậy nhưng vẫn hôn hít lên tới tận cổ của cô Khuê, đôi tay hư hỏng ấy nhớ lúc chiều còn cầm dao giờ này đã bóp mạnh vào đùi của ả ta. Cô ả cũng chẳng vừa gì liền quay ngang tay bám vào lòng ngực của anh rồi hôn vào đôi môi ấy.

- A~ đừng mà anh Trương.

Cô ả cố ý quyến rũ nhưng bây giờ lại diễn cái nết nền nã. Cô nhìn sang Lục Huy vẫn cái dáng đứng đắn ấy. Luôn có chừng mực trong mối quan hệ nam nữ. Đã nhiều lần hắn đến đây, dù là đại ca nhưng hắn hiếm khi ăn chơi. Hầu hết là đến để uống rượu giải sầu. Và dường như anh ta chưa bao giờ có hành vi suồng sã hay mờ ám với bất kì cô gái nào.

- Tôi thấy cậu bây giờ khá bận, cứ làm việc của cậu đi.

Chân vắt chéo bắt đầu chuyển động, anh ta đứng dậy đi về phía quầy ở quán bar. Cô ả kia và tên đàn em nhìn theo.

- Này anh Trương hôm nay quán em có hàng mới, xịn lắm em đã sắp xếp cô ta cho anh Lục rồi~

Nhất Ngôn mân mê vành tai. Đôi mắt đó nhìn cô say đắm

- Tiếc quá đại ca của anh hôm nay hình như đã phải lòng ai rồi thì phải

Tay anh nâng cằm cô gái lên, phấn son làm gương mặt ấy sắc sảo hơn. Dưới ánh đèn xanh của quán bar lấp lóe cái vóc dáng ấy ưỡn ẹo làm tỏa ra cảm giác khó tả. Cả hai như đang nóng lên

- Nhưng phải xem lòng dạ anh ta có vượt qua cãi bẫy này của em không đã. Là hàng ngon em chọn đó.

Nhất Ngôn liền bật cười anh biết rõ đại ca của mình hơn bất cứ ai. Nhưng nhìn vẻ đắc ý của yêu nữ trước mặt anh ta không nỡ làm cô vỡ mộng bèn tỏ ý mà chiều theo.

- Vậy bây giờ lo chuyện của anh với em thì tốt hơn, mau về phòng anh sắp chịu hết nổi rồi baby ơi.

...----------------...

Lục Huy ngồi trên ghế. Bartender tay vẫn đang lắc bình Cobbler. Ly Negroni được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh nâng ly nhấp một ngụm rồi đặt xuống, cái cảm giác tâm trạng không tốt uống rượu vào tưởng đã giải tỏa được phần nào ai ngờ hôm nay lại không có tác dụng. Anh vẫn nhìn khắp quán bar nhưng không phải là ánh nhìn tìm kiếm thứ gái dễ dãi. Anh chỉ nhìn sự náo nhiệt ấy, nhìn những người đang vui vẻ dưới nên nhạc để che đậy đi những tổn thương, những ưu phiền trong lòng mà thôi. Đúng là khi có tiền, con người ta trong quyền quý hơn bao giờ hết. Trước kia đã bao lần anh nghĩ tiền bạc vốn là thứ không cần thiết, chỉ có tình người là thứ cao cả nhất. Nhưng dần qua bao cuộc bể dâu, lăn lộn thương trường anh nhận ra vật chất mới là thứ quyết định ý thức. Chỉ cần 1 tấm thẻ đen thì người ta có thể say khiến người khác quay cuồng theo ý mình thích. Điều này làm anh phát tởm nhưng dần cũng phải chấp nhận. Đặc biệt là kiểu công việc mà anh đang làm hằng ngày. Hôm nay hình ảnh của người ba ấy đã làm cho anh thấy thương cảm. Đó là một loại hạnh phúc mà thứ vật chất đó không thể mua được. Nhưng hôm nay ngoài chuyện đó anh còn bất gặp một cô gái thanh tao thuần khiết như bông tuyết trắng giữa lòng thành phố. Là thứ phụ nữ trong tìm thức anh đã tìm từ lâu, một cô gái tốt bụng xinh đẹp đã làm anh đơ người từ cái nhìn đầu tiên. Quá nhiều bộn bề, não anh đang cần sắp xếp lại mọi thứ. Ly được anh nâng lên nốc thêm một ngụm.

- Ồ, anh Lục có vẻ đơn độc quá nhỉ có muốn trò truyện với em một tí không?

Lục Huy khựng lại nhưng rồi lại cười nhẹ một cái

- Tiếc quá, tôi đang muốn một mình.

Anh ta lạnh giọng từ chối cô gái trước mặt. Cô ả có vẻ bắt ngờ vì từ trước đến giờ cô được mệnh danh là hoa hồng đen của thành phố này. Cả vóc dáng đều là số đo chuẩn không chỉ làm đàn ông ham muốn mà còn làm biết bao nhiêu chị em ganh tị. Hơn nữa cô có gương mặt trời phú, nét nào cũng sắc sảo hơn người. Mái tóc ngắn ngang cằm, bộ sườn xám màu đỏ mận đang mặc. Hầu như mọi thứ đều hài hòa chẳng có gì cản trở nhan sắc này của cô. Vậy mà vừa mới nãy khi cô bước qua sân khấu bar tiến đến chỗ của tên đại ca này vừa ngồi trên ghế, phô bày thành ý thì đã bị từ chối. Nhưng cô không tức giận tí nào hết. Vì rõ ràng người đàn ông trước mặt rất đúng gu của cô.

Mái tóc bạch kim vuốt Ivy League trong thật gọn gàng. Gương mặt sắt cạnh, đôi mắt màu đen có cái nhìn làm người ta phải lạnh sống lưng. Sống mũi cao, dường như đây là phiên bản hoàn hảo mà ông trời ban xuống cho nhân loại. Nhưng cái khí chất mà anh tỏa ra làm người ta hiểu một điều rằng anh vốn không phải loại người mà người khác muốn là có, đích thị là một người đàn ông khoa chiều. Cái cảm giác ấy làm cô ả càng ngày càng muốn chinh phục anh hơn.

Cô ta dựa vào thành bàn lấy tai vén phần tóc qua vành lỗ tai, rồi lại cất cáu giọng ngọt làm người khác xiêu lòng.

- Khoan hẳn từ chối, nếu ngay bây giờ lên giường anh sẽ không hối hận với quyết định này đâu?

Trong quán bar lớn này với cái dáng ngồi và cái kiểu cách không chính đáng đó của cô đã thu hút không biết bao nhiêu là con mắt của đám đàn ông.

- Cô là người nước ngoài à?

Cô có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi kì lạ của anh. Ban đầu cô cứ ngỡ vì mình đẹp, một nét đẹp mà hiếm có cô gái nào ở đây sánh bằng. Nhưng rồi lại bị anh dội một gáo nước lạnh.

- Vì trông cô có vẻ không hiểu tiếng mà tôi đang nói.

Anh thản nhiên trả lời, nhưng cái giọng điệu đó lại làm người ta phát bực. Bực đến điên cả đầu từ trước đến giờ vốn chưa có ai làm cô ả phải mất mặt như vậy cả. Batender đang gọt nước đá ở phía trong cũng phì cười.

- Nhưng xin thất lễ tôi vốn rất bận không có thời gian để nói chuyện phiếm với cô.

Nói rồi anh uống ngụm rượu cuối nói xong anh đứng dậy, cái bóng lưng cao lớn ấy đi thẳng về phía cửa trong sự ngỡ ngàng của ả ta. Những chuyện xảy ra ngay khoảnh khắc này làm cô ta tức đến liếc mắt, tay đã nắm lại đập mạnh trên bàn giải tỏa bực tức.

Chương 3 Anh gì ơi?

Chiếc Ferrari lao nhanh vun vút trên đại lộ, chiếc xe chẳng kiên nể bất cứ xe nào khác. Cứ lách vượt trên mặt lộ. Đã 10 giờ tối, hiện tại dòng người bên vĩa hè đang dần thưa thớt. Ánh đàng vàng mờ nhẹ đó vẫn đang thắp sáng cả thành phố này. Mọi người đều đang cảm nhận được sự ấm áp chỉ có riêng anh ngọn lửa lòng vẫn đang nguội. Xe dần lăn bánh chậm, rồi dừng lại ở cửa hàng quen thuộc lúc sáng. Cửa xe mở ra, anh bước xuống nhìn vào phía cửa hàng quần áo ấy. Người muốn gặp đã không còn ở đây nữa, đèn cửa hiệu đã tắt từ bao giờ. Cửa hàng đã tối mịt vì không có ánh đèn, nhưng đèn đường cũng đủ hắt qua cửa kính đủ làm anh thấy rõ một vài mẫu áo vest đang được trưng bày bằng hình nộp sát mặt cửa kính. Rõ ràng đây là xu hướng của năm nay. Anh đứng tựa vào chiếc xe. Tay đưa đồng hồ lên nhìn, hiện tại đã mười giờ bốn mươi lăm phút. Anh lại ngước nhìn cửa hàng hai cánh tay khoanh hờ, nhớ lại cô gái lúc sáng anh lại cười khờ.

- Anh gì ơi?

Một giọng nữ dịu dàng cất lên, cái giọng ngọ nhẹ như kẹo bông gòn. Anh đang nghĩ thầm vừa mới từ chối một người chẳng lẽ giờ phải tiếp tục như thế. Anh vừa quay sang nhìn xuống

- Này cô

Người con gái trước mặt bỗng ngước mặt lên. Là cô chủ của cửa hàng thiết kế quần áo riêng này. Anh bỗng giật mình. Ông trời thật biết cách sắp đặt lại mang thiên thần đến vào giờ này. Anh bất chợt lấy tay bụm miệng y hệt như đứa trẻ vừa nói ra cái gì sai trái. Khoảnh khắc ấy làm giảm đi sự lạnh lùng của anh đáng kể.

- Hình như anh cần gì hả, tôi đi từ xa đã thấy anh nhìn chăm chú vào cửa hàng của tôi rất lâu

Anh bất đầu bình tĩnh lại, kéo vạt áo khoác chỉnh tề một xíu. Rồi nhìn vào hướng cửa hàng một lần nữa.

- Tôi muốn đặt may quần áo, nhưng hình như đã tới muộn quá thì phải.

Cô gái trước mặt liền cười với anh, hai má lún đồng tiền sâu vào trong hết sức duyên dáng đáng yêu.

- À thì ra là vậy à, tôi vừa đóng cửa lúc nãy nhưng chợt nhận ra mình quên điện thoại nên đã quay lại đây. Lúc quay lại đi từ xa tôi đã thấy anh đứng ở đây rất lâu.

Lục Huy không thể che đậy được sự lúng túng. Anh gãi đầu nuốt khan mà không nói gì. Nhận ra tình huống hiện tại làm anh có phần khó xử. Cô liền cười mỉm nhìn anh chàng đang đứng im ru đó.

- Nhưng nếu đã lỡ ghé rồi thì hãy vào trong tôi sẽ tư vấn và lấy số đo nhé.

Một lời nói mà anh biện đại bỗng nhiên lại được đáp ứng thật. Phải làm sao đây vì trước giờ có đại ca cho vay tiền, đánh đấm không gớm máu mà lại mặc suit nhã nhặn bao giờ. Anh vẫn đang hình dung về cái kiểu trang phục đó trong đầu, thầm nghĩ đã phóng lao thì phải theo lao. May một bộ rồi cất vào trong tủ cũng chẳng mất miếng thịt nào của ai, coi như đây là cơ hội để tiếp xúc với cô ấy cũng coi như đã lời to.

- Được, phiền cô rồi.

Anh kiệm lời nhưng rõ ràng trong lòng một vườn hoa đang nở rộ. Anh đi phía sau cô, cô mở cửa tiếng thẻ quẹt ỏ cửa kính tin tít. Rồi cả 2 bước vào trong cô bật đèn, ánh đèn trắng pha sắc vàng nhẹ nhẹ làm không gian bên trong hết sức tinh tế. Rõ ràng cách bố trí mọi thứ được sắp xếp rất nhã nhặn. Một kệ tủ nhỏ đựng biết bao sách thiết kế, tạp trí thời trang của hãng lớn hãng nhỏ qua nhiều năm. Một bàn trắng đặt sát góc đựng giấy tờ bản thiết kế và cả danh thiếp của nhiều vị khách đã đặt đồ trước đó.Một vài hình nộm nam nữ đặt cạnh phía bàn trên thân đang có một số mãnh vải được cố định bằng kim nhỏ. Phía tường chính diện là một tủ gỗ được cô phân chia các ống chỉ màu sắc theo từng ngăn. Chính giữa phòng là một bàn máy may trong cổ điển trên trần nhà đèn chùm rọi xuống như thể đây chính là tâm điểm của cửa hàng này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play