Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Chu Tô] Tình Nhân

chap 1

Tô Tân Hạo tựa đầu vào lưng ghế sofa, ánh đèn vàng trong căn hộ nhỏ rọi xuống sống mũi thẳng tắp, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta chỉ muốn phạm tội. Cậu đang chờ như bao lần trước trong căn nhà chẳng phải của mình, cũng chẳng phải nhà người khác… mà là “nhà riêng” Chu Chí Hâm thuê chỉ để ở với cậu. Hắn đến muộn.
Tiếng cửa mở phát ra rất khẽ, nhưng trái tim Tô Tân Hạo vẫn đập mạnh như bị đánh cắp lần nữa. Mỗi lần nghe tiếng đó, cậu đều tưởng mình là người duy nhất, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Chu Chí Hâm bước vào, cà vạt lỏng lẻo, áo sơ mi trắng nhăn nhẹ, có vết son môi nhạt trên cổ áo
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Trễ rồi
Tô Tân Hạo nói nhỏ, không trách móc, chỉ là một lời thông báo.
Chu Chí Hâm nhìn cậu, đôi mắt đen sâu thẳm
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh xin lỗi kẹt việc
Cậu không nói gì thêm, chỉ giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt Hắn cúi xuống, hôn lên môi cậu — không phải kiểu hôn vội vã hay miễn cưỡng. Đó là nụ hôn thật lòng, sâu và đắm, như thể một ngày không gặp cậu là một ngày trái tim hắn trống rỗng.
Tô Tân Hạo vươn tay ôm lấy cổ hắn, để mặc cho hơi thở quen thuộc làm cậu mềm nhũn.
Nụ hôn kết thúc khi cậu cắn nhẹ lên môi hắn
Tay Chu Chí Hâm lần mò bên trong vạt áo Tô Tân Hạo xoa nắn chiếc eo trắng mảnh khảnh làm không khí dần trở nên ám muội
Tô Tân Hạo bắt lấy tay hắn không cho hắn tiếp tục làm càn . Giọng cậu khàn khàn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Người anh hôi
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được vậy anh đi tắm trước
Hắn biết bản thân ám nồng mùi rượu làm cậu khó chịu . Bèn kìm nén dục vọng mà ngoan ngoãn đi tắm
Căn hộ nhỏ, 10:43 PM
Tô Tân Hạo không nhắc gì tới vết son. Nhưng khi Chu Chí Hâm vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn vương nước, thì cậu đứng dậy, đi thẳng tới gần, tay cầm chiếc áo sơ mi trắng ban nãy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vết này là gì
Giọng cậu mềm, nhưng ánh mắt thì sắc như dao.
Chu Chí Hâm khựng lại. Hắn không nói, chỉ nhìn vào cậu… rồi thấp giọng
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh không cố ý
Quả thực hắn không lừa cậu , là do bữa tiệc ban nãy . Một cô gái phục vụ trật chân ngã nhào về phía hắn , không cẩn thận làm dính vết son nhạt lên cổ áo hắn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không cố ý thì mới dính
Tô Tân Hạo nghiêng đầu , cười nhạt
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vậy giờ em cũng không cố ý đâu
Nói xong, cậu đưa tay kéo cổ áo hắn xuống, nghiêng người hôn mạnh lên cổ để lại một dấu đỏ nhòe, đậm hơn, sâu hơn, sở hữu hơn.

chap 2

Chu Chí Hâm thở hắt ra, tay khẽ siết lấy eo cậu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh xin lỗi...Anh thực sự không để ai lại gần, chỉ có em
Tô Tân Hạo vẫn không nhìn hắn. Tay cậu lần xuống hàng nút áo, gỡ từng chiếc một, chậm rãi nhưng cố tình trêu chọc.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em không cần lời xin lỗi
Cậu thì thầm , môi lướt sát tai hắn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em muốn anh... dùng miệng mà đền
Chu Chí Hâm nuốt nước bọt. Thằng đàn ông từng ngủ với cậu hàng chục lần, giờ lại bị một câu nói làm run cả sống lưng.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ngồi xuống
Tô Tân Hạo đẩy hắn về ghế
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em trên
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh không được chạm vào
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
... Hạo Hạo
Giọng hắn khàn như đốt, mắt tối lại
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chỉ mình em mới dám bắt anh như vậy
Tô Tân Hạo cúi đầu, ngồi lên người hắn, hôn như nuốt trọn lấy tất cả lý trí còn sót lại trong hắn.
Ghế sofa phát ra tiếng cọt kẹt nhẹ khi Tô Tân Hạo siết hai chân bên hông Chu Chí Hâm, áo sơ mi trắng của hắn đã bung ra hoàn toàn, để lộ thân hình rắn chắc, vững chãi — nhưng lúc này, lại bị ép phục tùng dưới thân cậu.
Tô Tân Hạo cúi đầu, cắn vào xương quai xanh hắn, vết cắn không sâu, nhưng để lại dấu. Tay cậu lướt xuống, nắm lấy thắt lưng hắn kéo về sát hơn, chạm nhẹ vào nơi đang cương cứng bên dưới.
Hắn khẽ rên, tay hắn muốn đưa lên nắm eo cậu nhưng cậu lập tức gạt ra, ánh mắt lạnh lẽo mà gợi tình
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em bảo rồi. Không được chạm
Chu Chí Hâm nghiến răng, hít một hơi, nhẫn nhịn như con thú bị trói
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh sẽ điên lên vì em mất...
Tô Tân Hạo mỉm cười, bàn tay luồn vào trong lớp vải, chạm vào nơi nóng hổi đang run rẩy kia. Mỗi lần tay cậu siết nhẹ, Chu Chí Hâm đều giật khẽ, đầu ngửa ra, cổ ướt mồ hôi
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Lần sau mà còn dính son người khác nữa...
Cậu cúi xuống sát tai hắn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Em sẽ cắn nát nơi này
Chu Chí Hâm không đáp. Hắn rướn người , bật lên một tiếng rên nghẹn
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Làm ơn...đừng hành nữa
Tô Tân Hạo cười khẽ. Cậu nhấc người lên, rồi từ từ ngồi xuống… Thân thể mềm mại bao lấy hắn, nuốt gọn từng chút một. Cảm giác ướt nóng khiến hắn phát điên.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Được
Cậu thì thầm
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vậy em không hành nữa...mà cưỡi cho anh không thở nổi luôn
Âm thanh va chạm ướt át vang lên đều đặn, nhanh dần rồi loạn nhịp.
Tô Tân Hạo ngửa đầu, mồ hôi chảy dọc xuống xương quai xanh, môi đỏ hé mở, đôi mắt mờ nước chỉ còn lại dục vọng cuồng nhiệt.
Chu Chí Hâm phía dưới không thở nổi nữa. Hắn nắm lấy eo Tô, bị cậu tát nhẹ vào tay một lần, hai lần... đến lần thứ ba, cậu không còn sức nữa, chỉ rên rỉ gọi tên hắn trong nghẹn ngào
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chí Hâm… chậm chút... a…
Hắn nghe vậy thì gằn lên một tiếng, giật mạnh người, ép cậu ngã xuống sofa, đổi thế trong một cú xoay.
Tô Tân Hạo chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị giữ chặt trên đỉnh đầu, chân cũng bị tách ra, hoàn toàn không còn đường lùi.
Chu gằn giọng, giọng khàn, thô ráp, như thể đã nhẫn nhịn đến giới hạn cuối cùng
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không phải em vừa nói muốn anh chết dưới thân em à? Giờ tới lượt anh giết chết em đây.
Một cú thúc sâu ngập. Cậu cong người, miệng bật ra một tiếng rên đầy khoái cảm lẫn khiếp sợ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đừng… mạnh quá...
Nhưng hắn không nghe
Hắn thúc từng cú sâu như muốn khắc tên mình trong thân thể cậu, mỗi lần đều nhấn đến tận cùng, chạm vào điểm mẫn cảm khiến cậu không kiềm chế được mà bật khóc.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Khóc cái gì
Hắn hôn lên nước mắt cậu
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ngoan, chịu chút nữa… rồi muốn gì anh cũng cho
Mỗi cú nhấp như muốn rút cạn hồn vía. Tô vừa khóc vừa ôm cổ hắn, chân quấn lấy eo hắn chặt đến nỗi móng tay cào rách cả lưng.
Trong cơn mê man cậu thì thầm sát tai hắn
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh là của em...mãi mãi chỉ thuộc về em
Chu Chí Hâm dừng lại một nhịp.
Hắn nhìn cậu thật sâu, rồi hôn lên môi cậu, khẽ nói trong hơi thở vỡ vụn
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được. Anh là của em mãi mãi cũng chỉ yêu mình em
Rồi hắn lại nhấn sâu thêm một lần, kéo theo một tiếng rên nghẹn ngào mà đê mê vang lên giữa căn phòng tối.
__________________________
🌚

chap 3

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm rọi qua rèm cửa.
Tô Tân Hạo lười biếng co mình trong chiếc chăn bông thơm mùi Chu Chí Hâm, mông đau đến ê ẩm, vừa động nhẹ đã rên rỉ một tiếng nhỏ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưm...chết tiệt
Phòng tắm bên kia vọng ra tiếng nước chảy.
Một lúc sau, cửa bật mở, Chu Chí Hâm bước ra, chỉ quấn độc mỗi cái khăn trắng ngang hông, tóc còn ướt nhỏ từng giọt lên ngực.
Tô Tân Hạo ngước lên nhìn, ngây người.
Anh ta… đẹp như một cơn ác mộng khiến người ta cam tâm bị nuốt chửng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn không dậy?
Chu Chí Hâm cười cười, tiến tới kéo mền ra, lộ cả thân thể đầy dấu vết bị hắn làm đến khàn cả giọng đêm qua.
Tô Tân Hạo đỏ mặt muốn kéo chăn lại, nhưng bị Chu Chí Hâm giữ chặt.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Sao lại ngại rồi
Hắn ghé sát mặt giọng điệu trêu chọc
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chẳng phải hôm qua còn rất chủ động sao
Nghe hắn nói, mặt Tô Tân Hạo càng thêm đỏ . Cậu nhỏ giọng ủy khuất
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh chỉ giỏi bắt nạt em
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được rồi là lỗi của anh . Anh bế em đi tắm trước
Chu Chí Hâm bế bổng cậu lên, bước thẳng vào phòng tắm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tắm chung đi. Anh rửa sạch cho em
Nước nóng vừa đủ chảy xuống, hơi nước mờ ảo bao trùm căn phòng kính.
Tô Tân Hạo dựa vào tường, ngón tay bấu nhẹ vai Chu Chí Hâm.
Hắn ngồi hẳn xuống sàn đá, kéo cậu ngồi lên đùi mình, từ từ cầm vòi sen, xịt nước từng chút một lên cổ cậu.
Sau đó là ngực, là bụng, là hai đùi đang run rẩy…
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ưm...đừng nghịch nữa...
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh rửa mà
Chu Chí Hâm cười khẽ, đặt nụ hôn vào hõm vai Tô Tân Hạo, rồi liếm dọc lên tai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nếu em không sạch, anh sao nỡ ăn thêm lần nữa?
Tô Tân Hạo chưa kịp trả lời, thân dưới đã bị hắn nắm chặt, vuốt ve.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đừng...đau mà
Giọng cậu nức nở
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh nhẹ thôi
Rồi hắn đẩy ngón tay vào. Một ngón. Rồi hai.
Tô Tân Hạo rên lên một tiếng, nước mắt lập tức lăn xuống má.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm...anh là đồ cầm thú...
Chu liếm nước mắt của Tô, cười khẽ
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh chỉ là con thú thuộc về em thôi, Tô Tân Hạo
Bàn tay hắn trượt vào giữa hai chân cậu, di chuyển từng chút một.
Tô Tân Hạo mờ mắt, tựa đầu vào vai hắn, miệng hé mở không phát nổi thành tiếng, chỉ biết ôm chặt cổ Chu Chí Hâm, mặc cho hắn thao túng thân thể mình thêm một lần nữa trong buồng tắm ướt đẫm hơi nước.
Một giờ sau, nước nóng cũng đã nguội.
Tô Tân Hạo ngồi phịch trên đùi Chu Chí Hâm, toàn thân nhũn ra như sắp hóa thành nước, má vẫn ửng đỏ, môi sưng, mắt hơi đỏ hoe.
Hắn lấy khăn quấn quanh người cậu, ôm từ sau lưng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đói không?
Cậu không đáp, chỉ gật nhẹ đầu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vậy ngoan. Ra ngoài để anh mặc đồ rồi nấu cho em ăn.
Tô Tân Hạo quay đầu lại, nhìn lướt qua lồng ngực rắn chắc của Chu Chí Hâm.
Trên xương quai xanh, là dấu răng vừa mới cắn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh đừng xoá nó đấy
Giọng cậu nhỏ như mèo nhưng có gai
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Để vợ anh nhìn thấy đi
Chu Chí Hâm sững người một chút.
Sau đó khẽ bật cười, hôn lên tóc cậu một cái.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không cần em nhắc, anh vốn không định che
Cả buổi sáng hôm đó, cậu mặc một cái sơ mi trắng rộng thùng thình của hắn, đi chân trần, mặt hơi kiêu kiêu như vừa thắng trận.
Chu Chí Hâm ở trần, đứng trong bếp chiên trứng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt ngập ý cười, như thể không quan tâm đến cả thiên hạ – chỉ có một mình Tô Tân Hạo trong mắt.
Đến trưa.
Chu Chí Hâm ngồi trên sofa ôm Tô Tân Hạo trong lòng tựa cằm lên đầu cậu . Vừa xem tivi vừa hỏi
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Có đói không muốn ăn gì anh dẫn em đi
Tô Tân Hạo không đáp , cậu khẽ ngẩng đầu nhìn Chu Chí Hâm
Không nhận được câu trả lời . Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng
Cậu lúc này mới lên tiếng
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh có phải quên gì rồi không
Chu Chí Hâm nhướn mày khó hiểu
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hửm?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của anh và Ôn Lục Dao đó
Hắn lúc này mới hiểu nhưng ngay sau đó lại dửng dưng chẳng mấy bận tâm
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em quan tâm chuyện đó làm gì
Tô Tân Hạo nhìn thái độ ấy mà không biết nói gì
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Dù sao cũng nên về nhà một chút
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không muốn
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh chính là muốn cả ngày hôm nay ở bên cạnh em
Hắn không hài lòng khi nghe cậu nói vậy. Tay cũng vô thức siết chặt eo của người nọ
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thôi mà , anh không nên cư xử như vậy chuyện này mà lộ ra ngoài người khác sẽ bàn tán
Trong thâm tâm cậu cũng không muốn Chu Chí Hâm về .
Nhưng đám paparazzi rất phiền phức nếu tin tức lộ ra ngoài thực sự rất khó coi. Dù sao cậu cũng chỉ là nghĩ cho hắn
Thấy Chu Chí Hâm không có ý định muốn về . Cậu đành dở trò làm nũng
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Chu Chí Hâm, nghe em lần này được không
Cậu dụi đầu vào cơ ngực săn chắc của hắn, giọng nhỏ như mèo kêu . Dáng vẻ ngoan ngoãn làm hắn có chút ngứa
Ở bên nhau lâu Tô Tân Hạo biết hắn thích nhất là dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu
Quả nhiên , Chu Chí Hâm không chịu nổi đành đồng ý
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nghe em
Trước khi ra khỏi cửa, cậu nắm cổ áo hắn kéo lại, hôn một cái cực mạnh lên môi.
Mãi đến khi Chu Chí Hâm hơi rên một tiếng, cậu mới buông ra, nở nụ cười như không có gì.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đi đi, vợ anh đợi đấy
Hắn ngơ một chút, sau đó nhéo nhẹ eo cậu, khẽ mắng
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cái đồ yêu nghiệt nhà em

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play