[DuongHung] Giam Cầm Trong Đôi Mắt Anh.
#1
Thể loại: Boylove – Giam cầm – Chiếm hữu – Tâm lý – Căng thẳng
Từ ngày em cười với tôi lần đầu tiên, tôi đã biết... tôi không thể để em thuộc về thế giới ngoài kia nữa
Quang Hùng tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Cổ tay cậu bị trói bằng một sợi xích lạnh buốt.
Lê Quang Hùng
Có ai không!? Anh là ai!? Đây là đâu!?
Đăng Dương bình tĩnh, ngồi xuống bên giường
Trần Đăng Dương
Em không cần biết mình đang ở đâu. Chỉ cần biết... từ nay, em thuộc về tôi. Quang Hùng
Hùng vùng dậy, cổ tay bị kéo giật mạnh bởi sợi xích. Cậu ngã xuống sàn, tay rớm máu.
Lê Quang Hùng
Thả tôi ra! Anh bị điên rồi! //tức giận//
Trần Đăng Dương
//ghé sát thì thầm//Em không nên làm đau mình... trừ khi là tôi làm điều đó.
Dương đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương của Hùng, như một kẻ si mê đầy lệch lạc.
Lê Quang Hùng
Tôi... tôi không quen anh...!//lấp bấp//
Trần Đăng Dương
Lần đầu tôi thấy em là trong thư viện. Em đứng đó, như thể cả thế giới không tồn tại. Tôi đã nhìn em... rất lâu
Gương mặt Hùng tái mét. Nỗi sợ không chỉ đến từ sự giam cầm, mà từ sự thật: hắn đã dõi theo cậu suốt nhiều năm.
Trần Đăng Dương
Tôi đã tạo ra một thế giới khác – nơi em không thể rời đi//nhẹ nhàng//
Hùng ngồi co mình trong góc giường. Không có cửa sổ, không có lối thoát. Chỉ có camera theo dõi và chiếc dây xích nối vào khung sắt dưới sàn.
Trần Đăng Dương
//đặt quần áo lên giường//
Trần Đăng Dương
Thay đồ đi. Tôi sẽ mang bữa tối lên sau
Lê Quang Hùng
Tôi không đói..
Trần Đăng Dương
Em phải ăn. Em khỏe mạnh... tôi mới yên tâm giữ em lâu hơn..//mỉm cười//
Cánh cửa đóng lại. Hùng bật khóc trong im lặng, nước mắt trào ra mà không có cách ngăn lại.
Lê Quang Hùng
“Các cậu ơi... An, Duy, Hiếu, Hào, Sơn... có ai đang tìm mình không...?”//bật khóc//
Tại phòng trọ quen thuộc – nơi nhóm bạn của Quang Hùng thường tụ họp – chỉ còn ánh đèn mờ và tiếng thở nặng nề.
Đặng Thành An
Cảnh sát đóng hồ sơ điều tra rồi! Bảo là Hùng tự rời đi!
Trần Phong Hào
//gào lên//Nó còn sợ băng qua đường một mình! Nó mà đi đâu được hả trời!?
Minh Hiếu cầm tấm ảnh cả nhóm, tay run, mắt đỏ hoe.
Trần Minh Hiếu
Cứ như... Hùng đang kêu cứu... mà tụi mình không nghe thấy.
Nguyễn Thái Sơn
//đưa ra USB//Tao tìm được camera. Có một chiếc xe đen không biển số chờ trước nhà Hùng... rồi biến mất...
Trần Phong Hào
//hét//Chắc chắn là bắt cóc. Tao thề, thằng nào làm chuyện đó tao sẽ giết nó
Đức Duy gục mặt xuống bàn, không nói gì, chỉ nắm chặt tay như muốn đập vỡ thứ gì đó
Trần Minh Hiếu
//thì thầm//Hùng... chắc đang sợ lắm... Nó mà không có tụi mình là không sống nổi...
#2
Trong căn phòng bị khóa kín, Hùng lặng lẽ ôm gối, thì thầm.
Lê Quang Hùng
"An... Duy... Hiếu... Tao đang chờ... Tao sẽ cố gắng sống sót..."
Tối hôm đó, nhóm bạn của Hùng quyết định: dù phải đi tới cùng trời cuối đất – họ sẽ không từ bỏ.
Đêm thứ mười hai. Quang Hùng vẫn bị giam trong căn phòng kín như mộ. Nhưng đêm nay, có gì đó khác.
Lê Quang Hùng
"Cái camera góc trái nhấp nháy... nó chưa từng làm vậy trước đây…"
Hùng lặng lẽ đứng dậy, tiến lại gần camera. Cậu cúi đầu, giả vờ vô tình, rồi khẽ thì thầm.
Lê Quang Hùng
“Nếu ai đang xem được cái này... Tôi là Quang Hùng... Tôi bị bắt cóc... Là một người tên Đăng Dương…”//thì thầm//
Không có tiếng trả lời. Nhưng Hùng vẫn tiếp tục
Lê Quang Hùng
“Tôi… tôi có một nốt ruồi dưới xương quai xanh trái… Bạn tôi – Thành An – sẽ biết…”//khẻ rung//
Cậu quay lưng, ngồi xuống, tim đập thình thịch. Cậu không biết có ai nghe không. Nhưng đó… là hy vọng duy nhất.
Tại thành phố – nhóm bạn của Hùng tụ họp lần nữa tại phòng Thành An.
Quang Anh đang dò camera từ một diễn đàn darknet, nơi họ từng lần ra các tín hiệu lạ. Và rồi – một đoạn livestream xuất hiện
Nguyễn Quang Anh
Dừng lại… Cái này... Tao thấy ai đó…
Minh Hiếu phóng tới trước màn hình. Đôi mắt cậu trừng lớn.
Trần Minh Hiếu
Là Hùng! Tao nhận ra… nốt ruồi... dưới cổ… đó là nó!
Đức Duy rơi lệ. Cậu bám vào thành bàn như muốn ngã quỵ
Hoàng Dức Duy
Nó còn sống… Nó đang cố nhắn cho tụi mình…
Trần Phong Hào
Tụi mình phải tìm ra vị trí livestream này... Bằng mọi giá!
Thái Sơn bắt đầu truy vết tín hiệu. Cậu gõ như điên trên bàn phím.
Nguyễn Thái Sơn
Nó được reroute qua 6 máy chủ. Tao cần thời gian… Nhưng tao sẽ tìm ra
Cùng lúc đó, trong phòng giam...
Dương bước vào phòng. Ánh mắt anh nặng hơn mọi khi. Tay anh cầm chiếc tablet.
Trần Đăng Dương
Em vừa làm điều ngu ngốc lắm, Hùng à…
Hùng nhìn anh. Không nói. Nhưng cậu không rụt người như mọi khi nữa.
Lê Quang Hùng
Ít nhất... tôi còn biết tôi không chết dần trong im lặng//bình tĩnh bất thường//
Trần Đăng Dương
Tôi không thích chia sẻ đâu, Hùng.//mặt tối sầm lại//
Dương tiến đến, tay siết nhẹ cổ Hùng – không đến mức nghẹt thở, nhưng đủ để cảnh báo.
Trần Đăng Dương
Chúng ta sẽ... chuyển em đến một nơi khác.
Đăng Dương đứng trước cửa phòng, nhìn sâu vào chiếc camera giám sát, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu.
Trần Đăng Dương
Họ không ngừng tìm kiếm... Có thể sẽ sớm đến đây.
Dương bước tới chiếc bàn, xé tờ giấy ghi lại những thông tin về nhóm bạn của Hùng.
Trần Đăng Dương
“Minh Hiếu, Thành An, Quang Anh… Tụi họ là chiếc gai trong mắt tôi.”
Quang Hùng nằm co ro trên giường, mắt nhìn trân trối vào khoảng không.
Lê Quang Hùng
“Bạn bè mình... đang tìm mình... đúng không?”//lẩm bẩm//
Dương mở cửa phòng, bước vào. Bước chân chắc nịch khiến Hùng giật mình.
Trần Đăng Dương
Em nghĩ họ sẽ cứu được em sao? Thật ngây thơ.
Lê Quang Hùng
Anh... đừng làm đau tôi nữa... Tôi chỉ muốn về nhà...//run rẫy//
Dương nhìn Hùng một lúc lâu, ánh mắt lẫn lộn giữa giận dữ và một vẻ gì đó yếu đuối khó tả.
Trần Đăng Dương
Về nhà? Em đã không còn nhà nữa, Hùng à. Nhà em bây giờ... là đây, với tôi.
Ngoài kia, nhóm bạn của Hùng đứng trước ngôi biệt thự lớn, ánh đèn vàng từ cửa sổ chiếu ra, làm không khí thêm phần nặng nề
Đặng Thành An
Đây là lần cuối tụi mình phải dừng lại. Tối nay, phải tìm ra nó!//nắm chặt tay Duy//
Trần Minh Hiếu
Tao không biết chuyện gì đang chờ chúng ta phía trong, nhưng tao sẽ không bỏ Hùng lại đâu...
Nguyễn Quang Anh
Dù có chuyện gì xảy ra, mình vẫn phải giữ lấy niềm tin cho Hùng...
Đăng Dương quay trở lại phòng, nhìn Hùng say mê và dữ dội.
Trần Đăng Dương
Em sẽ không bao giờ thoát khỏi tôi. Không ai có thể lấy em đi đâu
Lê Quang Hùng
“Bạn bè... hãy đến với tôi. Đừng bỏ tôi lại một mình.”//thầm nghĩ mắt long lanh//
Đêm tối bao phủ khu rừng nơi căn biệt thự ẩn mình. Gió thổi lạnh, rít qua từng khe lá như những lời cảnh báo thì thầm.
Bên trong căn phòng giam, Quang Hùng ngồi dựa lưng vào tường, mắt đờ đẫn, miệng khô khốc.
Lê Quang Hùng
“Mình… không biết bây giờ là ngày thứ mấy nữa…”//thì thào//
Dưới lớp chăn mỏng, làn da Hùng bắt đầu có dấu hiệu xanh xao. Cậu gần như kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần.
Lê Quang Hùng
“Nhưng... mình vẫn nghe thấy giọng tụi nó... tiếng Duy chửi thề, tiếng Hiếu càu nhàu, tiếng An ra lệnh...”//run rẫy//
Cùng lúc đó, trong phòng giám sát, Đăng Dương quan sát camera. Khuôn mặt anh nhăn lại khi thấy Hùng bắt đầu lịm đi.
Trần Đăng Dương
Không... em không được đổ gục. Tôi chưa cho phép em gục xuống!//gằn giọng//
Anh mở tủ y tế, lấy ra ống tiêm và vài lọ thuốc bổ trợ. Dáng đi vội vã như lần đầu biết sợ.
Trần Đăng Dương
Chỉ là... em cần nghỉ chút. Phải rồi... nghỉ thôi, rồi sẽ ổn.
Ở bên ngoài, nhóm bạn của Hùng lần theo dấu vết từ camera khu vực rừng ngoại ô.
Đặng Thành An
//nhìn bản đồ//Ở đây có căn nhà, không có trong danh sách bất động sản công khai. Cách biệt hoàn toàn. Cực kỳ kín.
Trần Phong Hào
Chắc chắn là chỗ đó. Không lẽ trùng hợp đến mức camera mất tín hiệu ngay khúc xe quẹo vào rừng?
Minh Hiếu im lặng, chỉ nhìn về phía cánh rừng. Tay cậu nắm chặt mảnh áo của Hùng mà cậu luôn giữ theo.
Trần Minh Hiếu
“Hùng... đợi tao thêm chút nữa thôi.”//thầm thì//
Quang Hùng mở mắt sau một giấc ngủ chập chờn. Cơ thể cậu mệt mỏi, nhưng có gì đó khác trong ánh nhìn – một tia sáng mong manh.
Lê Quang Hùng
“Chắc tụi nó... đang tới gần rồi.”//thở khẽ//
Đăng Dương đứng ngay cửa, mắt đỏ lên vì mất ngủ. Anh cầm khay thức ăn và thuốc, giọng trầm xuống.
Trần Đăng Dương
Em không được phép bỏ tôi. Nếu em dám chết, tôi sẽ lôi em sống dậy chỉ để trói lại lần nữa...
Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương – lần đầu tiên sau nhiều ngày
Lê Quang Hùng
Tôi sẽ không chết. Vì bạn tôi sẽ đến... và lần này, tôi sẽ không chờ trong im lặng nữa
Dương sững người. Cảm giác lạ lẫm trào lên trong lòng ngực – thứ cảm xúc giống như… lo lắng. Sợ mất
Trần Đăng Dương
Tôi đã nuôi nhốt em như một con chim... Nhưng em vẫn có thể hót về bầu trời sao?//nói khẽ//
Bên ngoài cánh rừng, nhóm bạn cuối cùng cũng nhìn thấy mái ngói lấp ló qua tán lá rậm
Hoàng Dức Duy
Chúng ta tìm được rồi…//thở hổn hển//
Nguyễn Thái Sơn
Giờ chỉ còn phải vượt qua... kẻ đã nhốt nó lại.
#3
Căn phòng giam sâu dưới tầng hầm không có cửa sổ, không có ánh sáng tự nhiên. Mọi thứ chỉ được chiếu bởi thứ ánh sáng mờ đục phát ra từ những chiếc đèn tuýp run rẩy. Căn phòng không hề lạnh – nó nóng một cách kỳ lạ, như thể không khí bị nén lại bởi những cảm xúc không tên, đầy ngột ngạt.
Quang Hùng đã không biết mình bị giam bao lâu. Không phải vì mất trí nhớ. Mà bởi vì... Đăng Dương luôn bên cạnh.
Mỗi ngày. Mỗi đêm. Nhẹ nhàng. Ám ảnh. Không cho Hùng một khoảng thở tự do.
Trần Đăng Dương
Ở đây, không ai có thể chạm vào em. Không ai làm em đau nữa//dịu dàng//
Lê Quang Hùng
Anh không hiểu... tôi không muốn điều này...//giọng khàn đặt nhẫn nhịn//
Trần Đăng Dương
Em nói vậy... nhưng em vẫn luôn ở lại, phải không?
Không phải vì muốn. Mà vì không thể trốn thoát. Mỗi lần Hùng tìm cách bỏ trốn, Đăng Dương lại càng trở nên... tuyệt vọng hơn. Hắn không nổi giận. Hắn không la hét. Hắn chỉ nhìn Hùng — bằng ánh mắt của một kẻ vừa yêu, vừa muốn thiêu rụi cả thế giới.
Lê Quang Hùng
Anh bệnh rồi, Đăng Dương. Đây không phải là yêu...
Trần Đăng Dương
Thì em hãy ở lại... chữa bệnh cho anh
Cùng lúc đó – phía trên tầng
Nhóm bạn của Hùng cuối cùng cũng đột nhập được vào khu giam giữ. Họ đã lên kế hoạch hàng tuần, nghiên cứu sơ đồ toà nhà, cả đường điện và hệ thống an ninh được Đăng Dương đích thân chỉnh sửa.
Đặng Thành An
Phòng giam Hùng nằm ở tầng -3. Đằng sau cánh cửa mật kia
Hoàng Dức Duy
Có camera, nhưng tao đã làm nhiễu tín hiệu. Có 15 phút trước khi Dương phát hiện...
Trần Phong Hào
Nếu bị phát hiện thì sao?
Trần Minh Hiếu
Thì đánh, cướp người, rồi biến khỏi đây
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không đến để gây chiến. Chúng ta đến... để đưa Hùng về...
Nguyễn Thái Sơn
Và giải thoát cậu ấy khỏi cái tình yêu điên loạn đó..
Chìa khoá đặc biệt của Thái Sơn cuối cùng cũng mở được cánh cửa nặng trịch. Mùi hương ngòn ngọt như hoa cỏ khô thoảng ra từ bên trong — lạ lùng, đáng sợ.
Quang Hùng đang ngồi trong góc phòng, ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn lo lắng.
Lê Quang Hùng
Các cậu... tại sao lại đến?
Đặng Thành An
Vì mày là bạn chúng tao. Và mày không đáng bị nhốt ở đây...
Hoàng Dức Duy
Đi thôi. Nhanh. Dương có thể phát hiện bất cứ lúc nào
Lê Quang Hùng
Không... các cậu không hiểu đâu. Nếu rời đi... hắn sẽ—
Trần Đăng Dương
Em sẽ làm gì, Hùng?//giọng vang lên từ bóng tối sau lưng họ//
Cả nhóm giật mình quay lại. Đăng Dương đứng đó — không giận dữ, không sợ hãi. Chỉ có đôi mắt sâu thẳm đang dõi theo Quang Hùng, như thể cả thế giới này sụp đổ nếu cậu rời khỏi hắn.
Trần Đăng Dương
Em sẽ rời khỏi tôi... để trở lại với thế giới đã từng làm em tổn thương?
Trần Minh Hiếu
Không phải tình yêu nếu nó khiến người ta bị giam cầm!
Trần Đăng Dương
Em nói đi. Em muốn họ... hay muốn ở lại với tôi?//nhìn nhóm bạn, rồi quay sang Quang Hùng//
Căn phòng im bặt. Tim Quang Hùng đập loạn. Có một phần trong cậu... vẫn cảm thấy thương xót, vẫn không thể ghét hoàn toàn người từng là bạn, từng là chỗ dựa. Nhưng ánh mắt Dương giờ đây không còn là yêu – mà là chiếm hữu, khống chế, và tàn nhẫn ngọt ngào.
Lê Quang Hùng
Tôi muốn... tự do..//nhắm mắt, nói khẽ//
Ánh mắt Đăng Dương đổi màu.
Trần Đăng Dương
Vậy thì... để xem tự do ấy có bảo vệ được em khỏi chính tôi không..
Hắn rút ra từ tay áo một thanh kim loại mảnh — không phải dao, không phải súng. Mà là... vật lưu niệm ngày xưa của hai người. Một chiếc móc khóa hình viên đạn.
Trần Phong Hào
Lùi lại! Hắn sắp làm gì đó!
Nguyễn Thái Sơn
Quang Hùng! Bám lấy tôi! Mau!
Không khí trong phòng giam như ngưng đọng lại sau lời từ chối của Quang Hùng. Cả nhóm bạn đang giữ chặt Hùng, sẵn sàng thoát thân. Nhưng Đăng Dương… vẫn đứng yên.
Hắn không rống lên giận dữ. Không vung vũ khí. Hắn chỉ siết chặt chiếc móc khoá trong tay – thứ từng là món quà đầu tiên Hùng tặng hắn từ thời trung học.
Trần Đăng Dương
Em vẫn nhớ ngày em tặng tôi cái này không?//nhỏ giọng//
Lê Quang Hùng
Tôi nhớ…//giọng run run//
Trần Đăng Dương
Hôm đó trời mưa. Em bị cảm, tôi cõng em về. Em bảo: ‘Nếu sau này tôi không còn ở bên, ít nhất cái này… vẫn ở lại với anh.’
Đặng Thành An
Hắn đang lung lay. Giữ vững vị trí. Đừng làm hắn phát điên//thì thầm với nhóm//
Trần Đăng Dương
Vậy tại sao bây giờ... em lại đòi rời đi?
Lê Quang Hùng
Vì cái ngày ấy... anh là người bạn tốt nhất. Không phải người nhốt tôi vào đây
Đôi mắt Đăng Dương co rút lại. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn đó không còn điên cuồng — mà đầy đau đớn. Nhưng chính sự đau đớn ấy... lại khiến hắn nguy hiểm hơn gấp bội.
Trần Đăng Dương
Tôi chỉ muốn em an toàn. Ngoài kia... họ sẽ lại làm em tổn thương. Như trước...
Trần Minh Hiếu
//nghiến răng//Không, chính anh mới là người làm cậu ấy đau!
Trần Đăng Dương
//liếc nhanh//Câm miệng! Các người không biết cậu ấy đã trải qua gì. Tôi ở bên khi không ai khác đến. Tôi lau máu, lau nước mắt của cậu ấy!
Trần Phong Hào
Hắn đã vượt ranh giới rồi. Không còn lý trí...//thì thầm//
Nguyễn Thái Sơn
Phải thoát khỏi đây. Ngay lập tức!
Đức Duy ra hiệu. Cả nhóm từ từ lùi về phía cửa. Nhưng Đăng Dương đã rút ra một thiết bị điều khiển từ túi áo khoác. Một tiếng "bíp" nhỏ vang lên – và cánh cửa tự động sập xuống phía sau họ.
Trần Đăng Dương
Các người không đi đâu hết
Quang Hùng giật mạnh, lao tới
Lê Quang Hùng
Dương! Đừng làm vậy! Anh không phải là người như thế!
Trần Đăng Dương
Tôi không còn là người như thế... kể từ khi em rời khỏi tôi...
Không khí trở nên nặng trĩu. Cái bóng của Đăng Dương như nuốt chửng cả căn phòng. Trong tay hắn, chiếc móc khóa bắt đầu phát sáng — không phải đồ trang trí, mà là một kích nổ. Tự chế.
Nguyễn Quang Anh
Nó là bom! Hắn cài thứ đó từ trước!
Nguyễn Thái Sơn
Chết tiệt... hắn sẵn sàng chết chung với Quang Hùng!
Lê Quang Hùng
//hét lớn//Dương! Nếu anh làm vậy, mọi thứ thật sự sẽ kết thúc!
Trần Đăng Dương
Em không hiểu đâu... khi người ta yêu đến mức không còn sợ cái chết..//mắt rưng rưng//
Đặng Thành An
Chúng tôi thì có. Và chúng tôi sẽ không để cậu ấy chết cùng anh đâu
Đức Duy ném ra một thiết bị gây nhiễu sóng, bắn tia xung điện vào bộ điều khiển trên tay Đăng Dương. Tiếng "xẹt" vang lên — tia lửa bắn ra từ tay hắn, khiến hắn giật mình đánh rơi chiếc móc khóa.
Thái Sơn lao đến, nhấc bổng Quang Hùng lên vai. Cả nhóm đồng loạt xông qua chỗ Đăng Dương, kẻ giờ đây đang quỵ xuống giữa sàn đá lạnh, đôi mắt trống rỗng.
Trần Đăng Dương
Hùng… em từng nói… nếu tôi không còn ở bên, ít nhất... hãy mang nó theo…//nói với theo, không la hét//
Quang Hùng dừng lại. Một thoáng. Đôi mắt đỏ hoe. Nhưng cậu không quay đầu. Cậu chỉ nói một câu, nhỏ thôi, như gió thoảng:
Lê Quang Hùng
Tôi sẽ mang theo… nhưng không phải vì tôi yêu anh. Mà vì tôi đã tha thứ...
Cánh cửa thép đóng lại sau lưng họ. Lần này, thật sự là tự do — nhưng cũng là khởi đầu của những vết thương mới.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play