Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Thuỷ Tuyền][SNH48] Oan Gia Thành Tri Kỷ

Chương 1

Sân trường đại học X
Buổi sáng đầu tháng 9
Dương Băng Di chống hông, tay cầm ly cà phê sữa, mắt lướt quanh sân trường đông nghịt tân sinh viên. Trời hơi nóng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng Băng Di vẫn giữ vẻ “cool ngầu” đúng thương hiệu nữ top số một khoa truyền thông khóa này.
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Ê Băng Di, cẩn thận! *hét từ xa*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Không nhìn đường hả mày?!
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Băng Di đã đâm sầm vào ai đó. Ly cà phê sữa trên tay lập tức đổ ụp lên áo người đối diện.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Á… Xin lỗi! *sững lại*
Trước mặt cô là một cô gái xinh xắn, mái tóc dài đen nhánh, mặc áo sơ mi trắng và chân váy đen đơn giản. Vạt áo trước ngực ướt sũng, mùi cà phê lan ra.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*nhíu mày, nhìn vết bẩn trên áo rồi nhìn thẳng vào mắt Băng Di*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Cậu… đi đứng kiểu gì vậy?
Giọng nói nhỏ nhưng đầy uy lực.
Băng Di định mở miệng cãi, nhưng bắt gặp ánh mắt trong trẻo ấy, cô đột nhiên… mất vài nhịp tim.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Xin lỗi! Tôi đền áo mới cho cậu, được chưa? *nhanh chóng nói, cố giấu đi sự bối rối*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Không cần. Chỉ mong lần sau cậu cẩn thận hơn.
Cô gái quay lưng bước đi, để lại Băng Di đứng ngẩn ngơ.
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Băng Di, Di! Mày ngơ cái gì vậy? *chạy đến, vỗ vai*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Cậu ấy là ai?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không biết… nhưng hình như…
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Hơi… dễ thương
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
*bật cười* Chết rồi, lại có nạn nhân tiếp theo của Di đại ca rồi!
Buổi chiều, Băng Di ngồi căng tin cùng Thư Đình, Hàn Gia Lạc, Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác.
Bọn họ tám chuyện, cười đùa, và Băng Di mới biết được tên cô gái lúc sáng là Đoàn Nghệ Tuyền – cũng là sinh viên năm nhất cùng khoa.
Hàn Gia Lạc
Hàn Gia Lạc
Cậu ấy nổi tiếng lắm đó
Hàn Gia Lạc
Hàn Gia Lạc
Con nhà khá giả, học giỏi, hát hay… nhưng nghe nói hơi khó gần.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Hừm… *chống cằm, miệng khẽ cười*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Khó gần càng thú vị
Băng Di nhìn ra cửa sổ, nơi Nghệ Tuyền đang đi ngang sân trường.
Trong mắt Băng Di, ánh nắng chiều phủ lên mái tóc đen của Nghệ Tuyền, làm cô gái ấy càng thêm dịu dàng và bí ẩn.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Đoàn Nghệ Tuyền… rồi cậu cũng sẽ phải để ý đến tôi thôi *nhếch môi*

Chương 2

Dương Băng Di ngồi trong căn tin, tay xoay xoay cây bút, ánh mắt sắc bén dõi theo dáng người quen thuộc đang đi ngang sân trường.
Bên cạnh, Tưởng Thư Đình nhìn bộ dạng của Băng Di mà buồn cười
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Ê, Dương Băng Di
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Mày nhìn người ta bằng ánh mắt đó hoài, coi chừng Nghệ Tuyền nghĩ mày là biến thái đó
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*lườm* Biến thái gì chứ? Tao đang quan sát để tìm cơ hội xin lỗi đàng hoàng.
Hàn Gia Lạc
Hàn Gia Lạc
Thôi đi, mày chỉ muốn tán người ta thôi mà
Hàn Gia Lạc
Hàn Gia Lạc
*cười khúc khích, đẩy đẩy vai Thư Đình*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Này, dù gì tôi cũng là người làm đổ cà phê lên áo cậu ấy
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Phải chuộc lỗi chứ *nghiêm túc nhưng khoé môi lại khẽ cong*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
*nhún vai, liếc nhìn Hàn Gia Lạc rồi cười tinh quái*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Vậy hôm nay mày tính làm gì?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Đi xin số điện thoại. Hoặc ít nhất là tìm cách bắt chuyện.
Tan học, Nghệ Tuyền ra khỏi thư viện. Trời đổ nắng gắt, cô rút trong balo ra một cây dù nhỏ.
Vừa xoè dù, cô phát hiện trước mặt là… Dương Băng Di.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Cậu… *hơi sững lại*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Xin chào! Lần trước tôi làm bẩn áo cậu, thật sự xin lỗi.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Cho tôi bù đắp được không? *nói, giọng chắc chắn*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Không cần. Chuyện nhỏ thôi *quay đi*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Khoan đã! Ít nhất cậu cho tôi biết tên đi? *bước theo, giọng hạ xuống dịu dàng bất ngờ*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*dừng bước, quay đầu, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Cậu còn không biết tên tôi mà dám đổ cà phê lên áo tôi?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
À… thì… tôi biết rồi. Đoàn Nghệ Tuyền, khoa truyền thông đúng không? *cười gượng*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*gương mặt hơi đỏ lên, vội bước nhanh hơn*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Này, tôi có thể xin số điện thoại cậu không?
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Không *đáp dứt khoát, không thèm ngoái lại*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*đứng sững giữa sân trường, gãi đầu*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Cứng thật…
Tối hôm đó, Băng Di lên phòng ký túc của Thư Đình và Gia Lạc chơi.
Vừa bước vào, cô đã thấy Nghệ Tuyền đang ngồi trên giường, mắt đỏ hoe.
Hóa ra… Nghệ Tuyền mới bị thương ở chân do té cầu thang nhẹ, đang băng bó.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Cậu bị sao vậy? *cau mày*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Không sao. Tôi tự lo được *nói nhỏ*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Để đó, tôi giúp
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*ngồi xuống, tự nhiên cầm lấy chân cô ấy, bắt đầu kiểm tra vết thương*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Này! Cậu làm gì vậy?! *đỏ bừng mặt*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Ngồi yên. Tôi từng học sơ cứu *giọng dịu lại, tay thì vẫn cẩn thận*
Không khí bỗng trở nên yên ắng.
Nghệ Tuyền nhìn nghiêng gương mặt nghiêm túc của Băng Di, tim đập hơi nhanh… nhưng nhanh chóng quay đi.
Ngày hôm sau, ban cán sự khoa giao nhiệm vụ cho một người phải… “giúp đỡ” Nghệ Tuyền đi lại suốt tuần tới vì chân cô còn đau.
Và người đó… chính là Dương Băng Di
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Sao lại là tao? *gào lên*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Vì mày khoẻ nhất lớp, dễ đỡ người ta nhất. Chấm hết *nháy mắt.*
Vậy là, Băng Di chính thức trở thành “bảo mẫu bất đắc dĩ” của Đoàn Nghệ Tuyền: dắt cô qua đường, xách giùm cặp, thậm chí che nắng che mưa.
Nghệ Tuyền lúc đầu từ chối, nhưng vết thương ở chân đau âm ỉ khiến cô không thể cứng đầu mãi.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Được rồi… cảm ơn cậu *nói nhỏ*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không có gì. Tôi tự nguyện… mà cũng hơi bị vui đấy *cười, mắt sáng lên*
Một buổi chiều mưa, Nghệ Tuyền quên mang dù.
Băng Di im lặng cởi áo khoác ngoài, choàng lên vai Nghệ Tuyền.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Này… cậu sẽ bị ướt mất
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không sao. Tôi khoẻ hơn cậu
Nước mưa chảy trên tóc hai người.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Nghệ Tuyền khẽ rung lên.
Ánh mắt cô chạm ánh mắt Băng Di. Và cả hai, vô thức, im lặng rất lâu.
Buổi tối, Nghệ Tuyền ngồi trên giường, tay khẽ chạm lên áo khoác của Băng Di vẫn còn hơi ấm.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
“Cậu ấy… thật ra là người như thế nào?”
Còn Băng Di, trên đường về phòng, miệng cười một mình
Dương Băng Di
Dương Băng Di
“Đoàn Nghệ Tuyền, cậu bắt đầu để ý tôi rồi đúng không?”

Chương 3

Sau vài ngày làm “bảo mẫu”, Băng Di bắt đầu quen dần
Sáng: đợi Nghệ Tuyền ở cổng ký túc, xách cặp, dìu xuống cầu thang.
Trưa: cùng ăn ở căn tin.
Chiều: đi bộ về ký túc, tiện thể mua luôn trà sữa.
Thư Đình và Gia Lạc ngồi bên quan sát, không nhịn được cười.
Hàn Gia Lạc
Hàn Gia Lạc
Mày thấy chưa, Băng Di của tụi mình trông như cún cưng ấy *chống cằm, cười tinh quái*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Ừ, mà là cún cưng to xác, hay cà khịa *phụ hoạ*
Trương Hân
Trương Hân
Thấy vậy thôi, chứ con bé Nghệ Tuyền kia cũng không vừa đâu.
Trương Hân
Trương Hân
Nhìn hiền vậy chứ đôi mắt cậu ấy không phải dạng ngây thơ.
Hứa Dương Ngọc Trác
Hứa Dương Ngọc Trác
Nhưng hình như Nghệ Tuyền cũng đang mềm lòng rồi…
Buổi chiều, Nghệ Tuyền đứng chờ Băng Di đi mua nước.
Gió thổi qua làm tóc cô khẽ rối.
Băng Di chạy tới, khẽ cúi xuống sửa lại tóc mái cho cô.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tóc bị rối rồi. Để tôi… *giọng trầm, tay cử động rất nhẹ*
Khoảnh khắc ấy, tim Nghệ Tuyền đập nhanh đến mức cô phải quay đi, giả vờ chỉnh quai túi xách.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Cậu… cậu không cần phải làm vậy đâu *lắp bắp*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không sao. Tôi muốn làm *cười, mắt nhìn sâu*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*quay mặt, cắn nhẹ môi dưới, dấu đi đôi má đang đỏ bừng*
Tối đó, Nghệ Tuyền nhận được tin nhắn ẩn danh
Ẩn danh
Ẩn danh
📱Cẩn thận với Dương Băng Di. Cậu ta không hề tốt như cậu nghĩ
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*sững người*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*cầm điện thoại, suy nghĩ rất lâu*
Sáng, Băng Di vẫn đến trước cổng ký túc.
Nhưng hôm nay, Nghệ Tuyền ra trễ, gương mặt có chút xa cách.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Chân còn đau không? *hỏi giọng quan tâm*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Tốt hơn rồi. Hôm nay… cậu không cần đợi tôi đâu.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tại sao? Tôi vẫn muốn… *nhíu mày*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Tôi tự đi được *giọng cứng rắn, ánh mắt né tránh*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*đứng sững, cảm giác khó chịu tràn lên*
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Buổi chiều, Băng Di thấy Nghệ Tuyền nói chuyện với một bạn nam cùng khoa, còn cười nhẹ.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*bước tới, tay nhét túi quần, giọng hơi lạnh*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Cậu đi đâu vậy?
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Đi mua sách. Cậu ấy chỉ đường thôi
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tôi đợi cậu nãy giờ *cau mày*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Tôi không yêu cầu cậu phải đợi *đáp nhanh trong vô thức*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
*sững lại*
Lần đầu tiên, cô cảm thấy bị... tổn thương thực sự
Đêm đó, Băng Di lên sân thượng, nằm dài nhìn trời. Thư Đình ngồi xuống cạnh, đưa cho cô lon coca.
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Sao rồi?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tao không biết. Hôm qua còn bình thường, hôm nay cậu ấy như biến thành người khác *thở dài*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Mày quan tâm người ta quá nên nhạy cảm thôi *trêu chọc*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không phải. Tao thực sự… để ý cậu ấy.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Nhưng chắc cậu ấy chỉ coi tao là bạn… *khẽ nói, giọng hiếm khi trầm đến vậy*
Tưởng Thư Đình
Tưởng Thư Đình
Muốn bỏ cuộc không?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Không *nhìn thẳng lên trời*
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tao muốn biết lý do cậu ấy xa cách, chứ không muốn đoán lung tung
Sáng hôm sau, trời mưa tầm tã.
Băng Di vẫn đứng trước cổng ký túc, áo mưa ướt đẫm, chờ.
Nghệ Tuyền bước ra, tay cầm dù, sững người.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Cậu… còn đứng đây làm gì?
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Chờ cậu
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Tôi đã nói là tôi tự đi được!
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Vì sao? Nghệ Tuyền, cậu nói cho tôi biết đi! *mắt đỏ lên*
Khoảng sân trước cổng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rào.
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*cắn môi, nước mắt bắt đầu rơi*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
Tôi… tôi không muốn tôi tổn thương vì cậu
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Cái gì? *sững sờ*
Đoàn Nghệ Tuyền
Đoàn Nghệ Tuyền
*quay mặt, giọng nghẹn lại* Tôi… sợ cậu tốt với tôi rồi sau này bỏ đi. Tôi không chịu nổi…
Băng Di bước lên, che dù cho Nghệ Tuyền, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Dương Băng Di
Dương Băng Di
Tôi sẽ không bỏ đi đâu. Cho dù cậu có xua đuổi tôi bao nhiêu lần.
Ánh mắt Nghệ Tuyền run rẩy, nhìn Băng Di rất lâu. Dưới mưa, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại dù chỉ một chút.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play