(NamtanFilm - XK) Sủng Nàng Đến Nghiện
Chap 1: Chuyến đi không ngờ tới
Namtan là sinh viên năm hai ngành khám nghiệm tử thi (pháp y). Chuyên về ngành y dược.
Cô luôn nổi bật bởi sự thông minh, điềm tĩnh và ánh mắt lạnh nhạt như thể đã nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
Cuộc sống của cô. Nói đúng hơn là cả cuộc đời cô luôn xoay quanh sách vở, các ca thực tập và những bản báo cáo dài dằng dặc.
Dù cô đã bỏ ra tận mấy năm để học ngành y dược. Nhưng vừa tốt nghiệp xong cô lại đi đăng kí thêm ngành khám nghiệm tử thi. Chắc có lẽ....Kể từ khi người cha cô quý nhất cũng đã mất, trong một vụ truy bắt tên tội phạm. Nên cô cũng có gen, cô cũng thích đưa mọi chuyện ra ánh sáng, tìm kiếm sự thật.
Cô là con gái của một trưởng cảnh sát và đặc nhiệm ngầm .
Mẹ cô sinh cô ra nhưng sức khỏe mãi không thể hồi phục, nhưng khi còn sống bà tuy không thể di chuyển đi đâu nhiều ngoài trên giường nhưng bà vẫn luôn chỉ cho con gái mình rất nhiều thứ.
Những năm đầu sức khỏe bà còn có thể di chuyển một chút, bà đã chỉ cho cô nấu ăn, may vá, bla bla nói chung bà cũng là nữ công gia chánh chính hiệu, nên bà muốn chỉ cho cô con gái mình tất cả.
Lúc còn thời trẻ bà là giáo viên dạy nấu ăn (🥦: chính vì vậy nên mới lấy ck là cảnh sát trưởng aa, vì người ta ns "con đường ngắn nhất để đến trái tim của một ai đó là qua đường dạ dày" aaa
Namtan thì chỉ học được mỗi cái nấu ăn ngon, còn những việc điển hình như khâu vá thì lần nào cổ cũng thất bại thảm hại
Nhưng mẹ cô luôn mỉm cười an ủi cô, luôn khen ngợi cô rằng "con đã làm rất tốt rồi. Thất bại không phải là việc tồi tệ. Thất bại thì ta mới rút kinh nghiệm được, mới làm tốt hơn." Mỗi lần cô làm thất bại gì đấy luôn nhớ tới câu nói của mẹ mình.
Từ lúc bà mất năm cô 12 tuổi. Cô rất buồn nhưng còn có ba cô. Ba cô tuy là cảnh sát trưởng cũng là một đặc công bí mật , ông ấy rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ. Nhưng ông ấy cũng rất yêu thương cô.
Từ nhỏ ngoại trừ ở với mẹ ra. Những lúc ông không đi công tác là điều vác cô đi huấn luyện cùng mình
huấn luyện từ bờ sang nước, từ mặt rừng đất sang trên núi hang. Phải nói chưa có chỗ nào cô không bị ông ấy bắt đi. Từ nhỏ cô đã phải lăn sả với thực vật, công trùng, bla bla,.. chắc có lẽ cũng chính vì vậy mà cô đam mê ngành y dược
Có lẽ... cô được trang bị rất nhiều kỹ năng từ nhỏ
Đến khi cuối cấp lớp 12 thì cũng chính là ngày bi kịch nhất đời cô, chính là ba cô, người thân duy nhất cũng bỏ cô mà đi. Ngay trong ngày tốt nghiệp
Kể từ đó, cô trở thành người trầm tính, ít nói, ít cười. Nhưng có lẽ ông trời cũng thương xót có một vài người bạn, ít ra vẫn có thể nói chuyện chứ không phải trở thành một người tự kỷ nhưng có vẻ cũng chưa hẳn gọi là bạn thân. Vì vẫn chưa có ai cho cô đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn để mở lòng
Chỉ còn một tuần nữa là nghỉ hè, lẽ ra cô phải cảm thấy phấn khích, nhưng tâm trạng cô lại bình lặng đến kỳ lạ, như mặt hồ không gợn sóng.
Trúc Huyên
Namtan, đi xem tao diễn kịch đi mà!
Giọng Trúc Huyên, cô bạn của Namtan, vang lên như mọi lần mè nheo.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Không. Tao không có hứng với mấy thứ đó
*Namtan đáp, vẫn không rời mắt khỏi tài liệu đang đọc dở.*
Trúc Huyên
Nhưng tao là vai chính! Tao cần mày tới cổ vũ! Không thì tao khóc cho mày coi!
* Trúc Huyên xị mặt, làm bộ sắp òa lên.*
Namtan thở dài. Dù ngoài mặt lạnh lùng, nhưng ai cũng biết cô không thể nào từ chối được Trúc Huyên lâu. Bởi vì theo tính các của Trúc Huyên, Namtan luôn cho rằng cổ bị điên nếu không nghe theo cổ sẽ bám tới chết cũng không tha.
Cuối cùng, cô cũng gật đầu. Chỉ một buổi thôi mà, đâu có sao?
Buổi diễn bắt đầu. Cô ngồi ở hàng ghế khán giả, không mấy hứng thú, mắt liếc điện thoại liên tục.
Nhưng rồi, một sự cố xảy ra: thiếu người diễn vai quần chúng. Trúc Huyên mặt dày kéo thẳng cô vào hậu trường, dúi cho cô bộ trang phục cổ trang rồi thì thầm:
Trúc Huyên
Chỉ cần đứng đó ra oai thị vệ thoi, không nói câu nào, cũng được
Vệ Đường Nam (Namtan)
Cái gì? tao mà phải làm thị vệ á?
Trúc Huyên
thôi mà giúp đoàn tao lần này đi, lần sau tao bao mày một chầu lớn
Vệ Đường Nam (Namtan)
*cười trừ*
Namtan không còn cách nào khác ngoài việc miễn cưỡng đồng ý. Sau khi hoàn thành vai diễn chớp nhoáng ấy, cô vội vàng rời khỏi sân khấu.
Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyến đi tham quan ngôi đền cổ mà cô đã mong chờ suốt nhiều tháng qua.
Cô nhớ mình đã cài ngày nhắc nhở trên điện thoại rồi sao lại có thể quên ngày mà mình mong chờ mấy tháng qua như vậy chứ. Vội vàng về nhà lấy balo mình đã chuẩn bị từ lâu rồi tới chỗ nhóm bạn
Khi đến nơi hẹn, bạn bè trong nhóm đã tập trung đông đủ. Ai cũng bật cười khi thấy cô xuất hiện với bộ y phục cổ trang:
Nhóm Bạn
1: ahahaha Ủa? Đi diễn kịch luôn hả Namtan?
Nhóm Bạn
2: haha nhìn cũng soái đồ đấy chứ
Nhóm Bạn
3:Cái này mà đi rừng ba ngày thì hài ghê luôn đó!
Vệ Đường Nam (Namtan)
*Cô cười gượng, tay che bớt vạt áo*
Tại có chút việc đột xuất, tụi bây im đi, xíu tao kiếm chỗ sẽ thay đồ liền.
Sau đó cả đám cầm hành lý, đeo ba lô rồi đi về hướng được chỉ dẫn.
Nhưng trên đường đi, Namtan bị lạc ra khỏi nhóm. Cô cố gắng đi tìm bọn họ thì ánh mắt cô chợt bị thu hút bởi một ngôi đền nhỏ nằm khuất phía sau tán cây rậm rạp.
Nó không nằm trong bản đồ tham quan, cũng không hề được nhắc đến trong tài liệu nghiên cứu mà cô từng đọc. Bị thôi thúc bởi bản năng tò mò, cô bước vào trong.
Không gian yên tĩnh đến lạ thường. Khói hương đã tắt từ lâu, chỉ còn phảng phất chút tàn tro cũ. Phía chính điện đặt hai bức tượng đá và một tấm bia phủ bụi. Cô đưa tay lau đi, đôi mắt khẽ giật mình khi nhìn thấy hai chữ khắc to: “Vệ?”.
“Cùng họ với mình sao?” — cô lẩm bẩm tiếp tục đưa tay mình nhàng lau đi bên còn lại họ "Mã?"
Ngay khi còn đang ngẩn ngơ, một tiếng động khẽ vang lên phía sau. Namtan xoay người lại theo phản xạ. Trước mặt cô là một bà lão tóc bạc, đôi mắt đục ngầu dường như không còn nhìn thấy rõ nữa.
“Cô gái, sao cháu lại tới đây?” — bà hỏi, giọng chậm rãi.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan lễ phép tiến đến dìu bà ngồi xuống ghế đá bên cạnh:
Dạ, cháu đi tham quan với nhóm bạn. Cháu bị lạc. Tình cờ thấy ngôi đền nhỏ này nên tò mò vào xem. Nếu có làm gì sai cháu xin lỗi ạ.
Bà không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt tưởng chừng vô hồn của bà chợt lóe lên ánh sáng, như thể bà nhìn thấy điều gì đó vô cùng quan trọng mình đã chờ ngần chục năm
Bà lặng lẽ lấy từ tay áo ra một miếng ngọc bội, nhẹ nhàng đặt vào tay Namtan.
“Miếng ngọc này ta giữ hơn nửa đời người. Hôm nay xem như có duyên, ta tặng cháu.”
Vệ Đường Nam (Namtan)
Dạ... cái này quý lắm, cháu không dám nhận đâu ạ.
“Không được từ chối.” — bà nhẹ nhàng nói, nhưng giọng lại dứt khoát như mệnh lệnh.
Namtan đành cười gượng nhận lấy, trong lòng vẫn còn ái ngại. Cô vốn thích sưu tầm đồ cổ, miếng ngọc này lại đúng kiểu cô ưa thích. Nhưng dù vậy, nhận từ một người xa lạ vẫn khiến cô thấy kỳ lạ.
Vệ Đường Nam (Namtan)
“Cảm ơn bà... thật lòng.” — cô khẽ nói.
Bà lão gật đầu, rồi quay người rời đi không nói thêm lời nào.
Namtan đứng nhìn theo bóng dáng ấy khuất dần sau rặng cây, cảm thấy trong lòng bỗng có cảm giác gì đó không rõ ràng. Khi quay vào lại trong lấy balo đeo lên, ánh mắt cô chợt dừng lại nơi hai bức tượng
Một luồng ánh sáng kỳ lạ phát ra từ giữa cả hai tượng. Như bị thôi miên, cô đưa tay chạm vào...
Một tiếng gió quét mạnh qua. Cơ thể cô như bị hút vào một khoảng không vô hình. Mọi thứ xung quanh xoay tròn, tối sầm lại.
Khi Namtan mở mắt lần nữa... thế giới đã không còn như trước.
Chapter 1 z ổn không mọi người 🤧có gì góp thì góp nhé để tui sửa chapter 2 này kia lunnn
Chap 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đã một tháng kể từ ngày Namtan xuyên không, và lạc trôi đến thế giới xa lạ này.
Như thường lệ, cô đeo tấm vải che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, âm thầm đi tìm hiểu thêm về nơi mình đang sống.
Đang đi giữa đường thì bất ngờ, một tiếng quát lớn vang lên khiến cô theo bản năng quay đầu lại. Trước mắt cô là cảnh tượng một người phụ nữ ngoài ba mươi đang mắng chửi một bé gái trông như 10, 11 tuổi.
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Đồ vô dụng! Suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, chẳng làm được việc gì ra hồn! Được gả vào Văn gia là phúc phần lắm rồi mà còn không biết điều!
Mụ ta gào lên, rồi không ngần ngại giơ chân đá vào người tiểu cô nương ngay trước mặt bao người.
Ai nấy xung quanh đều lộ vẻ thương cảm nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Namtan khẽ nhíu mày, cảm thấy khó chịu trong lòng.
Người đàn bà tiếp tục, giọng đầy đe dọa:
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Nếu mày không chịu ngoan ngoãn gả cho Văn gia, thì tao bán mày vào kỹ viện!
Tiểu cô nương nghe vậy liền run rẩy quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Không thể chịu đựng thêm, Namtan bước tới, đỡ lấy cô bé rồi lớn tiếng nói:
Vệ Đường Nam (Namtan)
Này cô kia sao có thể nỡ tay đánh một đứa trẻ nhỏ như vậy?
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
*Phụ nhân hất mặt nhìn cô, hằn học đáp*
Việc nhà ta, liên can gì đến ngươi? Nó là muội muội của ta, ta muốn dạy dỗ thế nào là việc của ta!
Vệ Đường Nam (Namtan)
*Namtan nghiêm giọng*
Đã là tỷ tỷ ruột thịt, há có thể nhẫn tâm như thế?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Người đời gọi là huyết nhục tương thân, chẳng lẽ trong lòng ngươi không chút thương tâm?
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
*Mụ ta quát lớn*
Cút đi! Việc này không tới lượt ngươi xen vào!
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Còn ngươi!!!! Mau theo ta về!
Rồi túm lấy cổ tay cô bé kéo đi vào sân nhà
Namtan lập tức kéo tay cô bé lại, lạnh giọng:
Vệ Đường Nam (Namtan)
Nếu ngươi không thương cô ấy, thì hãy giao người khác tại sao lại ra tay với một đứa trẻ
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
*Phụ nhân nheo mắt, cười nhạt*
Nếu nhà ngươi muốn đem người đi cũng được. Văn gia đã đưa mười lượng bạc làm sính lễ. Ngươi muốn nó, phải đưa gấp đôi
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Hai Mươi lượng bạc!
Vệ Đường Nam (Namtan)
*Namtan giận đến nghiến răng*
Người là tỷ tỷ mà dám đem muội mình ra bán đổi bạc?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Ngươi có xứng với hai chữ tỷ tỷ không vậy?! nói không biết ngượng mồm sao?
Nghe giá là 20 lượng bạc cô bé vội vàng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn như muốn nói: "Xin đừng, ta chịu đựng được…"
Namtan thì đang rối bời: Hai mươi lượng bạc? Chẳng phải là mấy viên đá trắng trắng kia sao?
Vệ Đường Nam (Namtan)
*Namtan lục túi, đưa ra một cục*
Ý ngươi là thứ này?
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
đúng nhưng ta muốn 20 lượng bạc
//Chết rồi… mới có mười viên thôi! //– Namtan thầm kêu.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Cô hít một hơi, nói
“Được. Sáng mai ta sẽ đưa đủ bạc. Có bao nhiêu người ở đây làm chứng, đến lúc đó đừng có trở mặt!”
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Mụ ta cười đắc ý:
“Được. Hạ thị ta nói lời giữ lời!”
Người dân xung quanh đồng loạt gật đầu xác nhận. Dù ai cũng ghét mụ chị cả Hạ gia vì tính tham lam, độc ác, nhưng chẳng ai dám chống đối.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan cúi xuống, dịu dàng nói nhỏ với cô bé:
“Ngươi yên tâm. Ta sẽ quay lại. Chắc chắn. Đừng sợ!”
Cô bé nhìn Namtan như vị cứu tinh, ánh mắt đầy hy vọng, gật đầu thật mạnh trước khi bị kéo vào nhà.
Namtan lập tức rời đi để tìm đủ bạc. Cô đến một chỗ vắng, lôi balo ra kiểm tra kỹ từng ngóc ngách. Bất ngờ, cô tìm thấy vài viên bi:
Vệ Đường Nam (Namtan)
“Wtf? Ai bỏ mấy viên bi này vào cặp mình vậy trời?”
Vệ Đường Nam (Namtan)
Cô nhìn đống bi, chợt nghĩ:
"Thời này chắc gì biết mấy viên bi? Đã vậy trong này có một cục là dạ quang. Không chừng mấy viên này đổi được tiền? Liều thử một phen vậy!"
Không chần chừ, cô tới hiệu trang sức gần đó.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Lão bản!
Người Bán Hàng
Quý khách cần mua gì?
Vệ Đường Nam (Namtan)
“Không, ta không mua. Ta muốn bán.” – cô đưa ra viên bi
Vệ Đường Nam (Namtan)
Lão có hứng thú với vật này không?
Lão chủ tiệm nhìn viên bi, ánh mắt lập tức sáng lên. Vì trong viên bi khá lạ.
Namtan còn cho ông thấy viên bi phát đèn xanh nhè nhẹ khi trong bóng tối. (Vì thời này chưa có biết tới dạ quang mà)
Người Bán Hàng
n...ngươi lấy vật này ở đâu?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Là tổ truyền trong nhà. Giờ vì sự tình gấp gáp, đành bán đi…
cô giả làm giọng buồn bả giống như viên bi này thật sự là đồ gia truyền
Người Bán Hàng
Lão trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Ta trả 10 lượng bạc.”
Trời má… viên bi mà được 10 bạc à? – Namtan thầm hét lên trong đầu, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không đồng ý:
Vệ Đường Nam (Namtan)
10 lượng bạc?!! quá thấp rồi…
Người Bán Hàng
Ông ta sợ cô đổi ý, vội nói:
“Vậy 15 lượng!”
Vệ Đường Nam (Namtan)
// Ủa? Gì! Tăng lẹ vậy? Rõ ràng thấy mình là người lạ muốn ép giá người mà //– cô nghĩ thầm, vẫn giả vờ lưỡng lự.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Cái này… ta…
Người Bán Hàng
ngươi muốn bao nhiêu thì nói đại đi!
Minh Hy suýt buột miệng đòi giá trên trời, nhưng thấy lương tâm cắn rứt nên nhẹ giọng:
Vệ Đường Nam (Namtan)
50 lượng bạc
Vệ Đường Nam (Namtan)
không được thì thôi...ta tìm chỗ khác
Người Bán Hàng
không...không ta lấy ta lấy
Vệ Đường Nam (Namtan)
được..
Ông chủ tiếc nuối tiền nhưng cuối cùng cũng gật đầu, sợ cô đổi ý nên nhanh chóng viết giấy cam kết, Namtan cũng ấn vân tay.
Trước khi đi, cô còn giả bộ nhìn viên bi đầy tiếc nuối khiến ông chủ càng tin rằng đây là báu vật hiếm có.
Ra khỏi tiệm, cô lại quay về khu vắng vẻ
Vệ Đường Nam (Namtan)
//Trời ạ… viên bi đổi được 50 lượng bạc! Mà 50 bạc mua được gì nhỉ?//
Rồi cô lôi bịch bạc ra nhìn:
Vệ Đường Nam (Namtan)
Ủa? Nhìn giống y chang mấy cục tiền đạo cụ trên Shopee mà nhỏ Trúc Huyên đưa mình lúc diễn vậy.
Đột nhiên cô ngồi dọc qua dọc lại, ngấm nhìn ngang dọc, rồi đưa lên cắn các kiểu
cảm thấy rõ ràng làm giống thật sự ngay cả chất liệu có vẻ cũng gần gần tuy không phải 100%
Cô trộn 10 lượng thật vào với tiền giả
Cười khúc khích một mình như người điên
Vệ Đường Nam (Namtan)
Hahahaha… bà già ác độc, ta cho ngươi lỗ một vốn lớn
Vệ Đường Nam (Namtan)
vì tội hành hung trẻ em
Chap 3: Lời Hứa
Khi cô định cất bước đi tới Hạ gia, ngẩng đầu nhìn lên thì trời đã về chiều, mây đen kéo đến, ánh tà dương nhạt nhòa nơi chân trời.
Cô khẽ thở dài, lòng nhủ:
Vệ Đường Nam (Namtan)
Đành để ngày mai vậy, giờ nên tìm vị trưởng thôn nơi đây mới phải.
Tại Hạ gia, trời đã ngả tối, nhưng nàng vẫn lặng lẽ ngồi đó, trong lòng còn giữ chút hy vọng mong manh rằng người kia sẽ quay trở lại. Nàng không dám ngủ, chỉ sợ nếu nhắm mắt, nàng sợ ngày mai sẽ tới
Bất ngờ, mụ ta tiến vào, sắc mặt lạnh lùng, tay cầm bộ hỷ phục tân nương rồi hung hăng ném vào mặt nàng. Giọng ả vang lên đầy khinh bỉ:
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Ngươi còn vọng tưởng điều gì? Tên nghèo nàn đó sẽ không quay lại đâu. Ngoan ngoãn gả vào Văn gia đi, đồ vô dụng!
Nói rồi ả không ngần ngại đá nàng một cước, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Cơn đau lan khắp thân thể nhưng nàng không dám phản kháng, chỉ biết ôm lấy chính mình mà run rẩy. Nỗi sợ hãi trói buộc nàng tựa xiềng xích vô hình.
Namtan lúc ấy đã dò hỏi dân làng, tìm đến trước một căn nhà. Cô gõ cửa, một kẻ hầu bước ra, giọng có phần đề phòng:
Nam Nhân
Ngươi là ai? Có việc gì tìm đến phủ trưởng thôn Hà gia?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan đáp bình thản:
Vị sư huynh trong nhà có phải là trưởng thôn làng này không? Ta có chuyện cần gặp mặt.
Nam Nhân
Gã hầu cau mày:
Trưởng thôn hiện đang nghỉ bên trong, ngươi là ai, danh tánh thế nào?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Ta tên Namtan
Vừa nghe đến cái tên ấy, sắc mặt hắn liền tái mét như gặp quỷ, vội vã quay vào trong bẩm báo.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan đứng ngoài, nhíu mày thầm nghĩ:
//Ủa alo, sao nghe tên mình lại hoảng đến vậy?//
Thôn Trưởng Hà
Chẳng mấy chốc, trưởng thôn lật đật bước ra, ánh mắt đầy hoài nghi và sợ hãi:
"Ngươi… ngươi thật sự là… Vệ Đường Nam Hay còn được mọi người gọi là Nam Tan sao?"
Vệ Đường Nam (Namtan)
//Vệ Đường Nam?//
Vệ Đường Nam (Namtan)
Phải, là ta Namtan. Nhưng sao ai nấy đều sợ hãi như gặp ôn thần?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Ta đã làm điều gì thất lễ sao?
Thôn Trưởng Hà
Trưởng thôn run giọng:
Trên huyện và kinh thành… từng loan tin rằng ngươi đã hy sinh nơi chiến trường, chết không toàn thây… Sao giờ lại… đứng đây trước mặt ta chứ?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan nhíu mày khó chịu đáp:
Nghe có vẻ thảm thương đấy. Nhưng !!!
Vệ Đường Nam (Namtan)
Ta sống sờ sờ thế này còn chưa rõ sao?
Vệ Đường Nam (Namtan)
Mà kệ đi chuyện này không quan trọng lắm
Vệ Đường Nam (Namtan)
Hôm nay ta đến đây là để xin một bản cam kết, và mong ngày mai ngài sẽ theo ta đến một nhà dân trong thôn, giải quyết chuyện bất công.
Thôn Trưởng Hà
"Cam kết?" – Trưởng thôn hỏi, ánh mắt ngờ vực.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Chuyện đó để mai hẵng nói.
Vệ Đường Nam (Namtan)
Nhưng ta hỏi… thôn ông quản lý, sao lại có tiểu cô nương chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, bị đánh đến bầm tím khắp người mà không ai ra tay cứu giúp? Ông là trưởng thôn, chẳng lẽ không hay?
Trưởng thôn cúi đầu trầm mặc, vẻ mặt khó xử. Ông ta đang biết Namtan nhắc về nhà nào. Không phải ông ta không khuyên can, mà nói mãi ả ta chỉ gật cho có lệ thật hết cách
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan lắc đầu, giọng bực bội:
Thôi, ta không muốn tranh cãi dài dòng. Ngày mai, ta mong ngài cùng ta đến đó một chuyến. Vậy là đủ.
Thôn Trưởng Hà
Được được ngày mai nhất định ta sẽ tới
Vệ Đường Nam (Namtan)
Namtan chắp tay:
"Đa tạ. Cáo từ."
Thôn Trưởng Hà
//người này trước nay ăn nói thô lỗ sao bây giờ lại như thế??//
cô quay người rời đi, để lại trưởng thôn đứng lặng tại chỗ, mồ hôi lạnh túa ra như vừa thoát nạn. Và vài suy nghĩ khiến ông bối rối
Trong lòng ông không khỏi run sợ. Người này… chẳng phải ai xa lạ, chính là Vệ Đường Nam – một nữ tướng từng khiến giặc ngoại bang phải khiếp sợ.
Nếu ai từng lên kinh thành ít nhất vài lần sẽ nghe danh " Vệ Tướng Quân"
Mấy năm trước sau đại chiến nơi biên cương, cô đã ra tay cứu đất nước không biết bao nhiêu lần.
Hoàng thượng khi ấy tiếc thương khi cô muốn lui về sống ẩn.
Mặc dù hoàng thượng không muốn cho lắm nhưng với sự kiên quyết của Vệ Đường Nam đó nên ông cũng đành chấp nhận.
Ông ban cho Vệ Đường Nam đó rất nhiều vàng bạc tiền tài, nhưng Vệ Đường Nam đó lại từ chối tất cả và chỉ muốn âm thầm rút lui, xin rời bỏ chiến trường, trở về sống ẩn ở nơi nào đó mà chẳng ai biết tới mình.
trong thôn nhỏ Hà Quang này chuyện Vệ Đường Nam đó từng là nữ binh, tướng quân, chỉ một mình trưởng thôn biết rõ được tiết lộ thân phận thật của cô, nhưng lúc Vệ Đường Nam đó tới đã yêu cầu trưởng thôn giữ bí mật vì cô chỉ muốn sống cuộc sống như bao người dân.
Với người trong thôn, khi cô chuyển đến với tính tình quái dị, lạnh lùng, nói chuyện cũng có chút thô lỗ và thẳng thắn như nam nhân và cũng đã 21 nồi bánh chưng nhưng lại chẳng chịu lấy chồng.
Mọi người đồn thổi rằng Vệ Đường Nam này như nam nhân và thích nữ nhân đó là tại sao tính tình cô ấy lại thô bạo như thế.
Nhiều lời ra tiếng vào. Nhưng chẳng ai dám chọc giận, vì ánh mắt cô… lạnh tựa sương đông. Sắt bén đầy ám khí.
Sáng hôm sau, tại Hạ gia, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Bà mai cười tươi, cao giọng nói:
"Hạ gia, Văn gia đã đến đón dâu! Mau đưa tân nương ra đi thôi!"
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Mụ ta cười nhạt, bước ra kéo nàng dậy:
"Đây đây, người đây rồi!"
Nàng ra sức lắc đầu, giãy giụa không chịu đi. Tên Văn Lại bước vào, tay áo phất phơ, cười ngả ngớn:
Văn Lại
Ha ha, nàng ngoan ngoãn theo ta, sau này ta sẽ đối tốt với nàng.
Hạ Thị (con gái lớn của Hạ Gia)
Mụ nữ nhân cũng góp lời:
"Phải đấy, đừng làm loạn nữa."
Nhưng nàng càng giãy giụa mạnh hơn, nước mắt lăn dài trên má. Hắn ta chau mày, bất mãn nắm chặt cổ tay nàng, bóp mạnh khiến nàng đau đớn kêu khẽ.
Nàng ấy không thể nói chuyện.Trong lòng nàng chỉ có thể thét gào:
???
"Xin hãy cứu ta… ta không muốn! Làm ơn!"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play