[RhyCap] Ta Gặp Nhau Vào Một Ngày Mưa…
Lời nói đầu
Bò bay tới đây
Hello các tình yêu
Bò bay tới đây
Lại là bò đây
Bò bay tới đây
Dạo gần đây tui tính viết tiểu thuyết về Rhycap nhưng không ai đọc hết
Bò bay tới đây
Nên tui lại trở lại với truyện chat
Bò bay tới đây
Mong cái bạn sẽ ủng hộ tui với bộ truyện “ta gặp nhau vào một ngày mưa” nhe
Bò bay tới đây
Truyện này tui viết như tiểu thuyết luôn nên có khá nhiều lời bộc bạch, và ít thoại
Bò bay tới đây
Nếu các bạn không thích thì thông cảm cho tui nha
Bò bay tới đây
Nếu viết cụt quá thì fic sẽ không có những đoạn cao trào cảm xúc và cảm xúc sẽ bị ngắt quãng
Bò bay tới đây
Nếu không hợp gu mong các bạn sẽ không to6 tui
Bò bay tới đây
Nếu có góp ý hãy góp ý một cách nhẹ nhàng nhe
Bò bay tới đây
Nhiêu đây thôi
Bò bay tới đây
Chúc các bạn có một trải nghiệm tốt ở bộ truyện này, hãy đọc nó một cách thoải mái nhất nhé
Bò bay tới đây
Cảm ơn đã đến và đọc dòng này
RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap RhyCap
.
Ánh Liên
Hôm nay đến đây thôi
Buổi học Văn kết thúc sau tiếng chuông reo, ngoài trời vẫn mưa, cơn mưa của tháng 10, rã rích cả ngày
Cậu ngồi bên cửa sổ hướng mắt ra bầu trời mù mịt mây đen kia, lòng thầm thở dài
Người ta nói, mưa luôn là những điểm bắt đầu của một câu chuyện sẽ không phai
Thành An
Này có mang ô không?
Thành An là bạn thân của cậu từ đầu năm học cấp 3
Lớp 11 năm nay họ vẫn được xếp ngồi gần nhau
Thành An
Tao cũng không có ô
Đức Duy
Vậy ngồi đợi tạnh rồi đi
Cậu vẫn chống cằm nhìn ra phía cửa sổ cũ kỹ của lớp học, thanh cửa sổ đã có phần rỉ sét, phía mái ngói vẫn lộp bộp tiếng mưa
Đức Duy
Thật sự ghét mưa ghê !
Thành An
Thật ra mưa cũng tốt mà
Vừa nói xong An chợt nhớ ra gì đó liền quay sang nói với cậu
Thành An
Mà này mai có học sinh mới ấy
Thành An
Nghe bảo đâu gia đình khó khăn nên phải về đây học
Đức Duy
Mày nghe tin này ở đâu vậy?
Thành An
Thì hồi chiều tao đi ngang qua phòng giáo viên
Thành An
Có nghe loáng thoáng
Thành An
Hình như là nam, cậu ta lớn hơn mình tận 2 tuổi đấy
Thành An
Chắc học tệ quá nên ở lại lớp
Đức Duy
Đừng đánh giá như vậy, chắc có lý do cả thôi
Thành An
Bạn Duy lúc nào cũng nghiêm chỉnh
Cậu chỉ cười không nói gì
Đức Duy
Mưa sắp tạnh rồi, đi thôi
Cứ ngỡ chỉ là thêm một học sinh mới, nhưng cậu có lẽ sẽ không ngờ chính người ấy sẽ làm cho cuộc sống sau này của cậu trở nên rối tung
Diễm Phương
Vào tắm rửa rồi ăn cho nóng
Cậu cởi giày, để ngăn nắp ở kệ rồi đi thẳng lên lầu, có lẽ hôm nay mưa nên tâm trạng cậu cũng không được tốt
Cậu tắm xong thì xuống nhà dùng bữa cùng mẹ, trên bàn hôm nay toàn những món cậu thích
Nhưng nay làm gì phải ngày đặt biệt gì đâu? Đồ ăn hôm nay cũng nhiều hơn thường ngày
Đức Duy
Nay nhiều đò thế hả mẹ?
Đức Duy
Có 2 mẹ con thôi mà?
Diễm Phương
Đầu ngõ có 2 mẹ con cũng mới chuyển đến, mẹ mời họ tới nhà ăn
Diễm Phương
Không, thấy họ có vẻ khó khăn mẹ muốn làm quen, sau này chắc có thể giúp đỡ chút ít
Đức Duy
Nhà mình đã không khá giả, mẹ còn làm phước
Diễm Phương
Đừng nói như vậy, Duy
Diễm Phương
Thêm bạn thêm vui mà con
Đức Duy
Được được, mẹ nói gì thì nghe vậy
Cậu khó chịu ra mặt, nhưng chẳng thể làm gì
Cậu ra mở cửa, trước mặt là 1 người phụ nữ khá hiền hậu
Bên cạnh là cậu con trai, nhìn sơ hơi ốm nhưng cao ráo, có nét khá điển trai
Cậu đứng ngẩng ra đó một lúc, không lâu nhưng cũng đủ để 2 người đối diện sốt ruột và lo lắng
Đức Duy
2 người chắc là bạn mà mẹ cháu mới nói phải không ạ?
Đức Duy
Mời 2 người vào nhà ạ
Diễm Phương
Ối dào ngồi đi ngồi đi
Diễm Phương
Đừng khách sáo
Diễm Phương
Ầy, cảm ơn gì chứ, 2 người mới đến còn lạ chợ là đường, tôi mời dùng bữa cơm
Mắt bà Phương dừng lại trên người cậu con trai của bà Lệ
Quang Anh
Cháu là Quang Anh ạ
Diễm Phương
À à, chào cháu, kia là Đức Duy, con của dì
Diễm Phương
Cứ từ từ làm quen ha
Cậu nãy giờ như bị hớp hồn, cứ đơ mặt nhìn người con trai ấy, hắn có nét cuốn hút lạ kì
Bỗng cậu nhớ ra gì đó, bèn mở miệng hỏi thầm
Đức Duy
Anh mới tới học ở trường nào vậy?
Đức Duy
“Vậy mà lại chung lớp sao”
Quang Anh
Có chuyện gì sao?
Đức Duy
À không, em nghĩ sẽ gặp anh nhiều rồi đó
Anh cười nhẹ rồi cầm chén ăn cơm
Bữa cơm trôi qua, ai nấy đều rộn rã tiếng cười nói, họ nói chuyện với nhau như đã quen biết từ rất lâu rồi
Diễm Phương
Nào rảnh ghé chơi nha chị
Diễm Phương
Chị với cháu về cẩn thận
Cậu chỉ cười rồi gật đầu thay cho lời chào rồi xoay người lên phòng
Buổi gặp gỡ hôm nay, có lẽ sẽ là khởi đầu cho một trang sách mới của cuộc đời cậu và cả anh
.
Ánh Liên
Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới
Ánh Liên
Mong các em sẽ vui vẻ hoà đồng với bạn
Quang Anh
Nguyễn Quang Anh, mong được giúp đỡ
Ánh Liên
Em chọn chỗ ngồi đi
Anh gật đầu rồi nhìn xuống quanh lớp, thấy phía cuối cong một chỗ trống canh cửa sổ nên anh đã đi thẳng xuống đó
Chỗ ngồi mà người ta thường cho là “dễ bị quên lãng” lại được anh chọn
Sáng nay lại mưa, cơn mưa đầu mùa khiến âm thanh lộp bộp hoà cùng với tiếng giảng dạy của giáo viên khiến cậu buồn ngủ
Suốt cả buổi học cậu chỉ nhìn ra cửa sổ, nơi những chiếc lá bị lung lay bởi những hạt mưa tí tách, có vài giọt còn đọng lại trên những tán lá, như đang tận hưởng cơn mưa
Ngồi nghĩ ngợi một lúc thì cũng đến giờ giải lao
Xung quanh đều trống vắng chỉ có cuối lớp vẫn có hình bóng người con trai ấy
Cậu không quan tâm vẫn cứ nhìn về phía xa xăm nghĩ ngợi đủ điều
Bỗng nhiên có tiếng bước chân lại gần
Dáng người cao ráo có phần hơi gầy, lười biếng khoanh tay dựa người vào tường trước bàn học của cậu
Quang Anh
Em thích ngắm mưa à?
Câu nói đầu tiên anh nói với cậu sau bữa ăn đó
Quang Anh
Tôi thích tiếng mưa, nó làm người ta cảm thấy được tha thứ
Tha thứ ư? Cậu từng thấy mưa làm ướt tóc, làm bẩn giày, làm lạnh cả người. Nhưng tha thứ thì chưa bao giờ.
Cậu cười, mắt đối mắt với anh
Quang Anh
Em không thấy nó tí tách và rất dễ chịu sao?
Đức Duy
Anh thật ra cũng nhiều tâm tư phết nhỉ?
Đức Duy
Anh thích mưa sao?
Vừa hỏi cậu vừa ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ
Quang Anh
Tôi nghĩ là mình thích chúng
Đức Duy
Anh đúng là kì lạ, khác người đó
Từ sau buổi trò chuyện hôm đó, cậu và anh ngày càng thân thiết hơn
Thật ra anh đúng là học không quá xuất sắc, nhưng vẫn có những ưu và khuyết điểm riêng
Sau vài tuần học chung, cậu và anh lại càng thân thiết hơn, cũng chẳng ai có thể nghĩ được, người luôn gây sự chú ý với giáo viên, luôn quan trọng điểm số của mình và cũng là một học sinh gương mẫu như cậu lại thân với một học sinh mới không có điểm nổi bật nào
Kể cả An cũng thấy thật kì lạ
Vào một hôm mưa khác, cậu và anh đứng trước mái hiên của lớp học nhìn từng dòng người sách cặp chạy giữa cơn mưa xối xả
Chỉ cậu và anh, 2 người lặng lẽ đứng đó nhìn một cách suy tư
Quang Anh
Em đã bao giờ ước được biến mất chưa?
Cậu ngẩng ra một lúc rồi khẽ lắc đầu
Đức Duy
Em còn nhiều thứ phải làm
Anh im lặng rất lâu, rồi mỉm cười
Ánh mắt anh lúc nào cũng dịu dàng, mỗi lần nhìn vào đoi mắt ấy, nó như chứa chan những điều chưa nói, nhưng nó luôn long lanh tươi tắn, người ta thường nói là “đôi mắt biết cười”, ấm áp lạ thường
Nhưng hôm nay câu “anh hiểu mà” của anh lại khiến cho đôi mắt ấy có phần rủ xuống, môi anh cười nhưng ánh mắt lại không cười
Cậu đã thật sự muốn hiểu anh hơn
Download MangaToon APP on App Store and Google Play