10 tuổi - mỗi ngày là một " cuộc chiến sống còn"
Sau khi bị mẹ bán cho một đám xã hội đen chuyên huấn luyện lính đánh thuê , Reii bị nhốt vào một khu xưởng bỏ hoang - nơi mà trẻ con được coi như công cụ , bị ép tập luyện như chó chiến . Mạnh - giữ lại , yếu - bị giết.
Ở đây , Reii cùng những đứa trẻ khác bị đưa vào một căn phòng tối , người huấn luyện ném một con dao xuống sàn , tiếng con dao va chạm với mặt đất " keng " một cái lạnh lẽo đến thấu lòng.
"Đứa cuối cùng còn đứng sẽ được nghỉ, còn lại...nhịn ăn"
Đứa đầu tiên lao tới lấy dao , đứa thứ hai cắn nó . Reii nhìn cảnh này mà cảm thấy lạnh đến thấu xương .
"Tôi không dành được dao , nhưng tôi dành được sự sống...bằng cách đá gãy hàm đứa có dao."
Chúng bắt cô chạy 10 vòng quanh khu xưởng , chan bị dính bao cát ; chống đẩy 100 cái . không đủ = ăn cát trộn máu mũi.
Bữa ăn gồm bát cháo trắng với ba viên thuốc lạ . là thuốc tăng thể lực , gảm đau , tắt cảm xúc . Reii từng chống đối , sau đó bị treo lên đánh 1 tiếng , sau đó...cô bắt đầu nuốt nó như nhai kẹo.
Họ nhốt cô trong phòng tối cùng một kẻ thù giả định . không ánh sáng , không tiếng động , chỉ có lệnh " giết hoặc bị giết!" . Có lần Reii giết xong mới nhận ra đó là một đứa trẻ giống như cô.
"Tôi không khóc , vì tôi không biết có còn khóc được nữa không."
Trắc nghiệm cảm xúc
Họ chiếu hình người thân , máu , trẻ con chết , động vật bị hành hạ . Nếu tim đập nhanh , khóc , sẽ bị trừng phạt . Cô buộc phải giữ cảm xúc ở ngưỡng 'chết lâm sàng' . Reii từng ngậm kim dưới lưỡi để giữ cho mắt mình không chớp khi nhìn một động vật hoặc một đứa trẻ bị hành hạ.
"Đau là thứ duy nhất khiến tôi tỉnh táo"
Những đứa trẻ không qua bài hôm nay sẽ bị kéo đi giữa đêm . Không ai hỏi , không ai khóc , họ...im lặng.
"Tôi không ngủ với ai hai lần. Vì ai cũng biến mất sau lần đầu."
Cô không còn được gọi là Reii , họ gọi cô là số 17. Mọi người xung quanh lần lượt chết đi , biến mất...và được thay bằng lũ trẻ khác.
"Đôi lúc tôi còn quên mất tên mình là Reii."