[Rhycap]Phản Diện Cũng Biết Đau Mà...?
chap 1(gtnv)
Tiếng mưa táp lên cửa sổ như búng vào những vết sẹo đang rỉ máu trong lòng em
Mười năm sống – là mười năm bị mẹ đánh đập đến tím mặt, gãy răng, rách trán
Mười năm đi học – là mười năm bị bạn học kéo vào nhà vệ sinh, đổ nước bẩn lên người, giấu giày, cười cợt vào bộ đồng phục rách vai, chửi cậu là “thằng không cha, đồ rác rưởi,đồ bẩn thỉu”
và 1 đêm bẩn thỉu lại đến...
tối đến, cha dượng lại lần mò vào phòng em. Và như bao lần khác, Duy cắn răng không hét, không kêu, chỉ cắn môi cho đến khi bật máu
và em không nhớ mình đã ngủ hay bất tỉnh. Chỉ biết sáng nay tỉnh dậy, quần áo ướt đẫm, lòng trống rỗng
Cậu bỏ nhà đi – không phải để chạy trốn, mà vì chẳng còn gì để bám víu.
Và khi đang trên đường lang thang dưới cơn mưa lạnh lẽo đó, cậu thấy một tiệm sách cũ...
Cậu bước vào, như thể có gì đó vô hình kéo cậu lại
Trên kệ là một cuốn truyện có tựa đề: “Em Là Ánh Sáng Trong Tôi”
Bìa truyện vẽ một chàng trai đang cười dưới nắng – một nụ cười mà Duy chưa bao giờ có...
Và thế là em mua nó về...
Mưa tạnh. Duy lê thân thể tàn tạ vào phòng trọ thuê tạm, nằm vật xuống, bắt đầu lật từng trang sách
Hoàng Đức Duy
Giới thiệu: Hoàng Đức Duy
Cậu là một người không còn tuổi thơ. Không còn tiếng cười. Không còn giấc mơ
Tâm hồn Duy giống như tờ giấy bị nhàu nát, bị giẫm đạp quá nhiều đến mức không thể phẳng lại được...
Cậu không biết yêu là gì, càng không tin người ta yêu mình
Một kẻ tồn tại mà không sống
Một cái bóng đi lạc trong chính cuộc đời mình
Cuốn truyện đó đọc xong chưa đến một giờ. Cốt truyện sáo rỗng, nhân vật ngốc nghếch, tình tiết phi lý
Hoàng Đức Duy
Vớ vẩn. Đời thật còn đáng sợ hơn cái mớ hư cấu này//lẩm bẩm//
Hoàng Đức Duy
//vứt quyển truyện xuống sàn+quay mặt vào tường//
Ánh sáng nhạt dần. Cậu khẽ nhắm mắt, tự thì thầm
Hoàng Đức Duy
Ước gì mình ngủ một giấc rồi biến mất luôn...
Nhưng đúng lúc mí mắt vừa sụp xuống thì…
📢“Ê...! Dậy đi ngủ ,ngủ cái lòn!"
Một giọng nói chát chúa, cợt nhả, vang lên ngay bên tai cậu
Duy mở mắt. Trước mặt là khoảng không trắng xóa, trống rỗng, mênh mông như… tâm hồn của chính cậu
📢“Chào mừng mày đến với hệ thống Sửa đổi Cốt Truyện”
Hoàng Đức Duy
...Tôi chết rồi à?//hỏi, giọng khàn đặc//
📢“Chưa. Mày được chọn vì số phận mày quá thảm. Đến cả vũ trụ cũng thấy mày đáng thương"
📢“Giờ mày sẽ xuyên vào thân thể của nhân vật phản diện trong truyện mày vừa đọc. Và mày phải sống. Sống theo cách khác đi"
Hoàng Đức Duy
Sống?//khẽ nhếch môi//
Hoàng Đức Duy
Tôi không biết cách!
📢“Không biết thì phải học, không sống được thì chết thôi... Còn giờ thì...”
📢“Đi mà làm lại cái cuộc đời rách nát đó đi, đồ thất bại...”
Hoàng Đức Duy (nguyên chủ)
Giới thiệu: Hoàng Đức Duy (nguyên chủ) Tuổi: 18
Ngoại hình: Dễ thương, hoạt bát, hay cười, ánh mắt long lanh như cún con
Tính cách: Hơi hỗn, không chịu thua, bị đánh là chửi lại, bị oan là vùng lên
Gia đình:
– Chị gái: mê em như nghiện, suốt ngày bám dính, hôn má, rủ ngủ chung
– Ba mẹ: Cưng chiều, coi Duy như báu vật, sẵn sàng mua cả thế giới cho con trai cưng
Duy (nguyên chủ) yêu Quang Anh – nam chính – từ năm lớp 10. Nhưng vì Huỳnh Ái My gài bẫy, cậu bị hiểu lầm là đố kỵ, chơi xấu, rồi bị Quang Anh ghét bỏ, đánh đập
Tuy vậy, nguyên chủ không cam chịu. Cậu phản kháng, giãy giụa, và chưa từng cúi đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tuổi: 18
Ngoại hình: Đẹp, cao, lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao
Gia cảnh: Danh giá, quyền lực, là công tử nhà tài phiệt
Tính cách: Yêu Huỳnh Ái Mỹ mù quáng. Bạo lực, tàn nhẫn. Ghét cay ghét đắng Hoàng Đức Duy vì tưởng cậu là người hãm hại người mình yêu
Thích dùng nắm đấm hơn lời nói
Huỳnh Ái My
Huỳnh Ái My
Tuổi: 18
Ngoại hình: Dịu dàng, đáng yêu, đôi mắt trong veo như nước hồ.
Tính cách thật: Tâm cơ, giả tạo, ghen ghét Duy, gài bẫy, dựng chuyện
Luôn tỏ ra ngây thơ trước mặt nam chính, khiến Quang Anh càng ghét Duy hơn
tg mê duy🤯
Nên làm tiếp k tr🥰🥰🥰
tg mê duy🤯
th đi ngủ đi🥰🥰🥰
chap 2
Duy mở mắt lần nữa… và ánh sáng chan hòa chiếu vào mặt cậu
Trần nhà xa hoa. Màu kem dịu dàng. Một cô gái lao tới ôm chặt lấy cậu, nước mắt giàn giụa
Hoàng Bảo Trâm-chị em
Ối giời ơi Duy ơi! mày tỉnh rồi! mày làm chị lo đấy!!😭//ôm chặt em//
Cậu ngơ ngác,đôi tay mềm mại, giọng nói ngọt ngào. Đôi mắt đó không mang sát khí. Cái ôm đó…không có mùi bẩn thỉu
Lê Tuyết Thi-mẹ em
ối zời! cục zàng cục bạc của mẹ!!😭, có đau ở đâu không?😭//lo lắng//
Hoàng Đức Anh-ba em
Có ba ở đây rồi, đừng sợ nữa nha con//xoa đầu em//
Không trả lời, Không phản ứng, Không ôm lại...
Vì Duy đã quá quen với việc bị đánh đập, bị chửi, với việc co người trong bóng tối
Làm sao mà cậu biết cách mỉm cười?
Làm sao mà cậu tin những lời dịu dàng này là thật?
bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên...
Tin nhắn đầu tiên gửi đến:
>Quang Anh:“Ra sân sau trường. Ngay"
Em siết chặt điện thoại. Không nói gì. Không biểu cảm, em đứng dậy...
Dù là thế giới mới...nhưng đòn đau vẫn là thứ quen thuộc nhất với cậu.
Nếu muốn đánh thì đánh đi. Nếu muốn chửi thì chửi đi...
Em sẽ không bật lại,Vì với em, im lặng là cách tồn tại duy nhất....
tg mê duy🤯
Giờ đi ngủ thật nè 😔
tg mê duy🤯
mà chưa đủ chữ☺️☺️
tg mê duy🤯
Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap Rhycap
Chap 3
Cơn gió đầu hạ thổi nhẹ qua mái ngói loang lổ, cuốn theo những chiếc lá khô bay vòng vòng trước mặt Hoàng Đức Duy...
Trời xanh lắm, đẹp lắm. Nhưng mắt cậu thì mờ đục như tro tàn
Cậu đứng đó, thân người gầy rộc trong bộ đồng phục phẳng phiu, đối diện là Nguyễn Quang Anh, người con trai mà nguyên chủ từng yêu – còn cậu thì chẳng cảm nổi gì ngoài nỗi đau mơ hồ từ kiếp trước còn bám trong máu thịt
Quang Anh bước từng bước về phía cậu, đôi mắt lạnh lùng như lưỡi dao
Nguyễn Quang Anh
Mày tưởng mày ngủ mấy hôm rồi là xong hả?
Giọng cậu ta vang lên ,sắc lẹm...
Nguyễn Quang Anh
Mày giả bệnh đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Mày ngậm mồm được vài hôm nên tưởng mày thoát hả?
Một cái tát giáng thẳng vào má trái của em...
Không quá đau như những trận đòn đánh của mẹ, không nặng như những cú đấm của tụi học sinh ngày trước… nhưng vẫn rát...
Vì đó là cái tát đầu tiên… trong thân thể mới này...
Cậu chỉ cúi đầu. Không né. Không chùi má. Không nói một lời...
Quang Anh nhìn cậu chằm chằm. Có chút gì đó thoáng qua trong ánh mắt ấy – bối rối? – nhưng rất nhanh, nó bị dập tắt bởi cơn giận dữ...
Nguyễn Quang Anh
Trả lời đi, đồ hèn!
Lại một cú đấm nữa đấm thẳng vào bụng . Cậu gập người xuống, tay ôm bụng bản năng – không phải để phản kháng, mà để ngăn mình rụng tim vì đau...
Tiếng bước chân vọng lại. Có ai đó vừa đi ngang qua, rồi dừng lại một chút, nhưng không ai can ngăn...
Vì trong mắt họ – Hoàng Đức Duy là đồ khốn. Là kẻ từng mắng nữ chính, từng làm nhục bạn học, từng giả bệnh, giả ngoan, tráo trở...
Dù giờ đây, linh hồn trong thân xác ấy đã đổi – chẳng ai biết...
Không ai quan tâm..
Quang Anh lại siết cổ áo cậu, nhấc lên một đoạn
Nguyễn Quang Anh
Mày tưởng mày diễn giỏi lắm hả? Lúc thì giả ngốc, lúc thì giả hiền,Đồ rác rưởi!
Một cái đấm nữa lại lao thẳng vào cằm cậu...
Miệng cậu rách. M.á.u tanh tràn xuống họng,Nhưng Duy không nói gì,Cũng không rên...
Không phải vì không đau – mà là… đau quá quen rồi...
Cậu sống suốt hai mươi năm như vậy.
Cậu biết chửi lại để làm gì? Đánh lại thì được gì?
Chỉ tổ bị đánh nặng hơn thôi...
Vậy thì cứ để yên đi.
Để họ đánh.
Để họ chửi.
Để họ phát tiết lên thân thể này, rồi bỏ đi.
Còn cậu, thì tiếp tục sống như cỏ dại – nếu còn sống được...
Quang Anh dừng tay. Đứng thở dốc
Trước giờ Duy vẫn hỗn, vẫn cãi, vẫn khua môi múa mép.
Còn giờ? Giống như…một cái xác biết đi...
Cái ánh mắt đó – không còn có lửa, không có phản kháng, không có bất mãn.
Chỉ còn một màu xám tro lạnh ngắt.
Quang Anh buông cổ áo cậu ra, đẩy cậu ngã xuống đất.
Nguyễn Quang Anh
Mày định diễn cái trò gì nữa vậy? Mày đang giả vờ đáng thương để tao mềm lòng à?
Cậu chỉ ngồi dậy, cúi đầu, nhẹ nhàng lau máu từ khóe môi.
Động tác chậm, bình tĩnh, không sợ hãi...
Như thể… cậu không có lý do gì để nổi giận, vì cậu không còn giá trị gì để bảo vệ nữa cả...
Quang Anh nhìn xuống cậu, một lúc lâu.
Rồi quay đi, không nói gì thêm.
Duy ngẩng đầu, lần đầu tiên trong cả buổi...
Trên khóe môi nứt rách, có máu
Trên mắt – có vài hạt nước...
Không phải vì đau.
Không phải vì oan.
Hoàng Đức Duy
Tôi đã mong nơi này khác đi…nhưng hóa ra…vẫn như cũ...
Duy đứng dậy, Lưng còng, chân run, nhưng không kêu ai. Không cầu cứu , Không oán trách...
Chỉ lặng lẽ…đi về phía tòa lớp học, dưới ánh nắng vàng như rắc muối vào vết thương đang rỉ máu...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play