Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(Dr.Stone//AllSenku) Giấc Mộng Khoa Học Trong Vòng Tay Anh

1.Thức tỉnh

Senku
Senku
Thế giới đã hoá đá vào năm 2019….và tôi - Senku Ishigami,đã đếm từng ngày để đợi mình trở về…
Senku
Senku
NovelToon
Mùi cỏ dại ẩm mục trộn với mùi đất ướt sau cơn mưa thấm vào mũi. Một con chim nhỏ đậu trên cành cây cao, cất tiếng hót vang giữa khu rừng nguyên sinh hoang vắng – nơi mà nhân loại đã biến mất từ lâu. Trong lòng rừng ấy, giữa những bức tượng đá ngã rạp, một bức tượng bắt đầu rạn nứt. Rắc! Một đường nứt nhỏ hiện lên trên vầng trán trắng nhợt của tượng đá. Đôi mắt – vốn nhắm nghiền hơn ba thiên niên kỷ – từ từ hé mở. Những mảnh đá vụn rơi xuống, để lộ làn da tái nhợt bên dưới, cùng mái tóc hai màu trắng – xanh không lẫn vào đâu được. Senku – chàng trai yêu khoa học đến điên cuồng, đã sống sót suốt 3.700 năm trong lớp vỏ đá ấy. Cơ thể cậu mềm nhũn, yếu ớt như sắp tan biến vào không khí. Đầu óc vẫn còn choáng váng, nhưng điều đầu tiên Senku làm – không phải hét lên, cũng chẳng phải hoảng loạn.
Senku
Senku
//thì thầm// Ngày.. 1..tháng..10..năm..2019..Mình hoá đá vào thời điểm đấy. Và hôm nay là…
Senku
Senku
Mình đến được 2.191.000.000 giây.Nghĩa là-khoảng hơn 3.700 năm
Senku
Senku
NovelToon
Câu nói khẽ vang lên, hoà lẫn tiếng gió. Nụ cười quen thuộc hé trên môi cậu – yếu ớt nhưng kiêu ngạo, như thể cả thế giới vẫn đang nằm trong tay cậu dù nó đã sụp đổ. Senku lê từng bước yếu ớt qua khu rừng hoang, ngã dúi ngã dụi, bàn tay trầy trụa, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Mục tiêu của cậu: tái thiết nền văn minh từ con số 0. Không điện, không thép, không Internet – chỉ có thiên nhiên và chính cậu. Nhưng sâu trong trái tim, Senku biết: mình không thể làm điều này một mình. Cậu cần một người bạn – người đầu tiên thức dậy cùng cậu. Và trong tâm trí, cái tên ấy vang vọng rõ ràng:
Senku
Senku
Taiju…Ngốc nghếch,nhưng bền bỉ như trâu.Nếu vậy sống sót được trong lớp vỏ đá ,thì chắc chắn tôi sẽ đưa cậu trở lại
Senku
Senku
NovelToon
Những ngày sau đó, Senku dành toàn bộ sức lực yếu ớt để tìm vị trí bức tượng đá của Taiju. Dưới bóng một cây sồi cổ thụ, cậu tìm thấy bạn mình – vẫn bất động, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng biểu cảm gương mặt như đang cười. Senku quỳ xuống bên Taiju, ánh mắt bỗng dịu đi.
Senku
Senku
Cậu mà còn sống,thì cũng đang đếm giây trong đầu như tôi,đúng không đồ ngốc? Cố mà chờ tôi…
Bàn tay Senku run rẩy chạm vào lớp đá trên má Taiju. Cái chạm nhẹ như một lời hứu-kiên định nhưng nhuộm đầy cô đơn
Cậu nghiên cứu, thử sai, chế đủ loại dung dịch từ rượu lên men đến nitric acid chiết xuất từ phân dơi trong hang sâu. Và rồi một ngày, khi giọt dung dịch cuối cùng rơi lên vết nứt nơi bức tượng của Taiju, một điều kỳ diệu xảy ra.
“Rắc”
Tiếng nứt đá vang lên như chuông báo hiệu tương lai bắt đầu
Taiju
Taiju
//bật dậy// //hét lớn// :Yuzuriha!!! Mình…mình cũng phải tỏ tình với cậu ấy!!!
Nhưng thay vì thấy bạn gái tương lai, cậu thấy Senku – gầy gò, tóc rối bù, mặc tấm áo lá tự chế, đang ngồi ăn một loại quả dại trông không mấy hấp dẫn.
Senku
Senku
//nhếch mép cười// Chào mừng trở lại,đồ ngốc
Senku
Senku
Cậu chậm hơn tôi khoảng nửa năm đấy
Taiju nhào tới , ôm chần lấy Senku
Taiju
Taiju
Senku!!! Cậu còn sống thật rồi!!! Trời đất ơi, tôi cứ tưởng đã mất cậu mãi mãi….
Vòng tay siết chặt ấy khiến Senku bất ngờ. Cậu ngây ra trong một thoáng. Hơi ấm từ người bạn cũ – ấm hơn bất kỳ ngọn lửa nào cậu từng nhóm suốt 6 tháng qua – khiến trái tim vốn chỉ toàn logic của cậu khẽ rung động. Senku toan đẩy Taiju ra, nhưng rồi cậu lại… dừng tay.
Senku
Senku
Được rồi, đừng mít ướt thế. Cậu vẫn là đồ đại ngốc, đúng như tôi nhớ
Câu nói ấy như lời thở dài – pha lẫn dịu dàng và… một thứ gì đó chưa gọi tên được. 🌌 Đêm đầu tiên có người đồng hành sau hàng ngàn năm cô độc, Senku nằm cạnh Taiju, cả hai cùng nhìn lên bầu trời đầy sao. Taiju quay sang, giọng trầm hẳn:
Taiju
Taiju
Senku, tôi từng nghĩ nếu thức dậy, điều đầu tiên mình làm là tìm Yuzuriha. Nhưng giờ đây, khi thấy cậu vẫn ở đây… tôi mới nhận ra, cái tôi muốn giữ lại… chính là khoảnh khắc này. Có cậu… là đủ
Senku không đáp. Cậu chỉ im lặng, nhưng tay cậu siết chặt chiếc lá khô trong lòng bàn tay
Senku
Senku
Đừng nói mấy lời dễ gây hiểu nhầm thế chứ, Taiju
Senku
Senku
Tôi cần cậu - vì khoa học. Còn nếu cậu cần tôi….
Senku khựng lại, ánh mắt ánh lên trong đêm tối
Senku
Senku
…thì cứ ở lại. Cứ đi với tôi, bất kể lý do là gì

2.Ánh lửu đầu tiên

Senku
Senku
Nếu muốn hồi sinh cả nền văn minh nhân loại….trước tiên phải có…Lửa
Senku và Taiju sống tạm trong một cái lều dựng bằng cành cây và dây leo. Ban ngày, họ tìm kiếm nguyên liệu, chế tác công cụ từ đá, và học cách sinh tồn trong một thế giới không có bất kỳ công nghệ nào. Ban đêm, họ nằm cạnh nhau dưới bầu trời sao, nơi chỉ có tiếng côn trùng và hơi thở của nhau hòa lẫn vào màn sương.
🌿 Một buổi sáng sớm, khi sương còn chưa tan hết, Senku đứng bên dòng suối, xắn tay áo sơ mi rách tả tơi, cố vắt từng giọt tinh dầu từ vỏ cây quế để chiết xuất chất chống côn trùng. Taiju từ xa chạy đến, tay ôm bó củi to gấp đôi người.
Taiju
Taiju
Senku! Tớ mang củi về rồi! Hôm nay tớ tìm được một cây to bị mục ở phía Tây đấy!
Cậu cười hề hề, mặt lấm lem bụng đất. Senku quay sang, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt Taiju vài giây
Senku
Senku
Cậu ngủ nhưng khỏe thật. Mấy ngày nay không có cậu chắc tôi chết sớm vì thiếu tay sai mất
Taiju
Taiju
Hehe, tay sai thì cũng được…Miễn là được ở cạnh cậu
Đến lúc nhóm lửa 🔥
Senku
Senku
Lửa không chỉ để sưởi ấm. Mà còn để nấu ăn, nấu thuốc, luyện kim, tiệt trùng. Có lửa…nghĩa là bắt đầu một kỷ nguyên mới
Senku lặng lẽ nói, rồi lấy hai mảnh gỗ, bắt đầu màu mà sát. Taiju ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy
Taiju
Taiju
Để tớ thử
Taiju lấy thanh gỗ, bắt đầu xoay liên tục. Mồ hôi ướt đẫm trán, tay phồng rộp. Senku lặng im quan sát – không nhúng tay, cũng không can thiệp.
Sau nửa giờ - Bùm!
Một tia khói nhỏ bốc lên từ tổ rơm. Senku bật dậy, đỡ lấy rồi cúi thổi. Tia lửa bắt đầu bén, rồi bùng lên ngọn lửa đầu tiên. Ánh lửa phản chiếu trong mắt Senku – sáng lên như vì sao giữa bóng đêm.
Senku
Senku
Lửa rồi. Chúng ta đã có lửa🔥
Cậu quay sang – và bất ngờ – thấy Taiju đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ. Không phải ánh nhìn của người bạn, mà là… thứ gì đó sâu hơn, dịu hơn, và rất… lạ.
Taiju
Taiju
Senku… ánh mắt cậu lúc nhìn lửa… giống như đang nhìn người mình yêu vậy
Câu nói làm Senku sững người. Cậu bật cười
Senku
Senku
Nếu yêu ai đó mà ánh mắt tôi giống vậy… thì xin chia buồn, người đó phải chung tình với khoa học rồi.
Taiju
Taiju
Thì cũng đâu sao…
Taiju
Taiju
Tớ cũng Yêu khoa học. Miễn là có Senku trong đó
Lần này Senku không phản ứng ngay. Cậu chỉ cúi mặt, môi mím lại, tay siết chặt một thanh củi.
Đêm hôm đó, hai người ngồi bên đống lửa, ăn một loại cháo từ củ rừng và lá cây nấu chín. Mùi cháo nhạt thếch, nhưng trong màn đêm hoang vu, đó là hương vị ngọt ngào nhất.
Taiju
Taiju
Senku…
Taiju
Taiju
//giọng nghiêm túc//Sau này, khi hồi sinh được nhiều người hơn, có thể sẽ có nhiều người tài giỏi hơn tớ. Mạnh hơn, giỏi hơn, đẹp trai hơn…..
Senku
Senku
Chắc chắn là đẹp trai hơn
Taiju
Taiju
…..Nhưng mà dù có là ai, tớ vẫn muốn là người đi bên cạnh cậu, đầu tiên và mãi mãi
Senku khựng lại. Ánh lửa nhảy múa phản chiếu trong mắt cậu, như sóng dập dềnh trong đáy biển cảm xúc
Taiju
Taiju
Cậu không cần hứa gì với tôi
Taiju
Taiju
Chỉ cần đừng rời đi. Là đủ
🕊 Ngày hôm sau, họ quyết định bắt tay vào việc quan trọng hơn: hồi sinh Yuzuriha – người con gái mà Taiju từng yêu đơn phương suốt 5 năm. Senku không nói gì, chỉ lặng lẽ pha dung dịch revival fluid từ rượu men và acid nitric chiết từ guano (phân dơi). Tay cậu run nhẹ khi rót những giọt chất lỏng lên thân tượng đá của Yuzuriha
Senku
Senku
Sau hôm nay, mối quan hệ của cả ba sẽ thay đổi “ suy nghĩ ”
Senku
Senku
//bàn tay dừng lại giữa không trung //
Senku
Senku
Nhưng tôi sẽ không để nó ảnh hưởng tới lý trí. Khoa học là ưu tiên. Tình cảm… thì để sau
Nhưng khi Yuzuriha mở mắt, ngồi dậy trong hoang mang, còn Taiju lao đến ôm chầm lấy cô, thì Senku đứng cách đó một khoảng – im lặng.
Trong ánh nắng đầu ngày, Senku nhìn họ – hai người bạn thân yêu – đoàn tụ, ôm nhau giữa rừng cây, mà chẳng ai nhận ra đôi mắt cậu khi ấy dường như… đã tối đi một chút.

3.Hơi ấm của ngày xưa

🌄 Bình minh thứ mười lăm sau khi cả hai tỉnh lại trong thế giới hóa đá. Những đốm lửa ban đầu đã thắp lên một nhịp sống mới – và một cảm giác lạ lẫm chưa ai chịu gọi tên.
Yuzuriha vừa được hồi sinh
Cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng, vẫn còn run rẩy sau ngàn năm giấc ngủ hóa thạch, ngồi bệt dưới đất, tay níu áo Taiju – người đang vừa cười vừa rối rít hỏi han, ánh mắt rạng rỡ như chưa từng được sáng đến vậy.
Senku chỉ đứng im, tay khoảng lại, mắt dõi theo
Không ai hỏi tại sao ánh nhìn của cậu lúc ấy không phải là lạnh lùng - mà là một chút…trống rỗng
Senku
Senku
//lẩm bẩm// Cậu ấy hồi sinh rồi. Hoàn hảo
Senku
Senku
Tiến trình phục hồi trí nhớ diễn ra đúng như dự đoán… Nhịp tim, nhận thức, phản xạ – không có dấu hiệu tổn hại nào.
Senku
Senku
//siết chặt tay đến trắng bệnh//
Yuzuriha
Yuzuriha
//vừa khóc vừa cười//
Yuzuriha
Yuzuriha
Senku là cậu phải không Người đã cứu tớ?
Senku
Senku
Ừ. Là tôi. Nhưng người nghĩ đến cậu suốt 3.700 năm là Taiju //ngẩng đầu lên//
Senku
Senku
/ánh mắt dịu dàng/
Câu trả lời dứt khoát – nhưng lạnh quá. Taiju quay sang nhìn cậu, định nói gì đó – nhưng lại thôi.
🌙 Tối hôm đó, ba người ăn tối cùng nhau
Lửa cháy tí tách trong chiếc hố đất nhỏ
Cháo vẫn là món chính, nhưng hôm nay Senku bỏ thêm vài giọt dầu tỏi dại chiết được từ củ rừng – một cải tiến nhỏ, nhưng vị thơm nồng làm ai cũng bất ngờ.
Yuzuriha kể chuyện, hỏi han, cười khúc khích khi nghe những mẩu chuyện về Senku và cuộc sống không điện thoại, không điện, không nhà vệ sinh
Taiju thì cười vang, kể lại những lần Senku “suýt chết vì ngu ngốc” khi thử hóa chất không kiểm tra độ phản ứng.
Chỉ có Senku – ngồi im, thi thoảng gật đầu, nhưng không thật sự nhập cuộc.
Yuzuriha
Yuzuriha
Senku /giọng dịu/
Yuzuriha
Yuzuriha
Cậu có buồn không? Khi Tạiu không ở bên cậu suốt những ngày này?
Một giây im lặng
Taiju ngẩng đầu lên
Câu hỏi đó - là thật
Không đùa cợt
Senku
Senku
Không
Senku
Senku
Tôi không buồn
Senku
Senku
Tôi chỉ không muốn mình là người duy nhất làm việc khi cả đám đang vui chơi
Lại lần nữa, ai đó cười - nhưng không ai thực sự thấy nhẹ nhõm
Đêm khuya
Yuzuriha đã ngủ
Taiju bước ra ngoài, thấy Senku đang ngồi một mình bên suối, tay cầm một viên đá lửa, ánh mắt xa xăm.
Taiju
Taiju
Senku
Senku
Senku
Mọi thứ sẽ phức tạp từ đây /không ngẩn đầu lên/
Senku
Senku
Chúng ta không còn là hai người cùng sống sót nữa
Senku
Senku
Mà là ba
Senku
Senku
Rồi sẽ là năm, mười, trăm người.
Senku
Senku
Càng nhiều con người, càng ít chỗ cho cảm xúc riêng tư.
Taiju
Taiju
Vậy cậu đang lo cho tớ và Yuzuriha à?
Senku
Senku
Không /bật cười/
Senku
Senku
Tôi lo cho năng suất lao động
Taiju
Taiju
Senku /giọng nghiêm lại/
Taiju
Taiju
Cậu…cậu có đang ghen không?
Câu hỏi ấy – như dao cắt vào bầu không khí mát lạnh. Senku khựng lại. Viên đá trong tay rơi xuống suối.
Senku
Senku
Tớ không hiểu tại sao cậu lại nghĩ như thế
Senku
Senku
/giọng nghèn nghẹn/ Khoa học là lý trí.
Senku
Senku
Không có chỗ cho mấy thứ cảm xúc ẩm ướt.
Taiju không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh
Một lúc sau, cậu chìa tay ra – không nói gì – chỉ nắm lấy tay Senku.
Senku không rút tay ra
Lần đầu tiên - cậu không trốn khỏi vòng tay người khác
Taiju
Taiju
Dù có thêm bao nhiêu người, Senku à //thì thầm//
Taiju
Taiju
Tớ vẫn muốn là người đầu tiên nắm tay cậu
Taiju
Taiju
Và nếu cậu cho phép – là người cuối cùng nữa.
Senku nhắm mắt.
Không đáp
Nhưng trong lòng – có một điều gì đó mềm đi
“ Trong một thế giới đã mất đi tất cả - đôi khi , thứ khiến con người kiên cường không phải là công cụ mà là một bàn tay không buông”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play