Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nuôi Vợ Từ Bé.

Nhận Nuôi

Mưa rơi lất phất trên mái hiên của cô nhi viện Ánh Dương. Buổi chiều Sài Gòn se lạnh, trời xám xịt như tâm trạng của người đàn ông vừa bước xuống từ chiếc xe sang trọng màu đen tuyền.
Đăng Dương – 35 tuổi, là CEO của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng. Gương mặt anh sắc sảo, lạnh lùng, áo sơ mi trắng tinh khôi không vết nhăn, nhưng đôi mắt lại mỏi mệt.
Người ta thường nói anh là “cỗ máy làm việc không có cảm xúc”, bởi lịch trình của anh kín mít đến từng phút giây.
Nhưng chỉ có người thân cận mới biết, sâu trong con người bận rộn ấy là một trái tim rất ấm chỉ là ít ai chạm được vào.
Anh đến đây không phải lần đầu. Từng tài trợ cho cô nhi viện nhiều năm liền, nhưng đây là lần hiếm hoi anh đích thân ghé qua.
Vừa đặt chân vào sân, anh bắt gặp một khung cảnh lạ: Một cô gái nhỏ, mặc bộ đồng phục giản dị, đang ngồi dưới gốc cây to phía sau sân, tay cẩn thận bó lại đôi giày rách của một bé trai chừng ba tuổi.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Xong rồi, Bi đứng lên thử coi còn đau không?
Đứa bé gật gù. Cô gái cười tít mắt, rồi quay lại dọn những mảnh giẻ, loay hoay gấp gọn. Dù trời đang đổ mưa lâm râm, cô vẫn không màng đến chuyện bản thân cũng đang ướt.
Sư Cô
Sư Cô
Cô ấy là Ngọc Minh.
Sơ viện trưởng nhẹ giọng giải thích khi thấy ánh mắt Đăng Dương dừng lại
Sư Cô
Sư Cô
Cha mẹ mất vì tai nạn khi con bé mới 8 tuổi.
Sư Cô
Sư Cô
Tụi tôi giữ nó lại vì nó ngoan
Sư Cô
Sư Cô
và thương mấy đứa nhỏ như ruột thịt.
Đăng Dương không nói gì. Anh chỉ đứng im nhìn Ngọc Minh thêm một lúc lâu.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, thư ký của anh ngạc nhiên hỏi:
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Tổng giám đốc
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
anh… vừa yêu cầu người làm hồ sơ
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
bảo lãnh con bé tên Ngọc Minh?
Anh gật đầu, giọng điềm tĩnh như mọi khi:
Đăng Dương
Đăng Dương
Không để cô bé đó ở lại nơi đó thêm ngày nào.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Nhưng… cô bé chỉ mới 16 tuổi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi biết. Tôi sẽ nuôi dạy con bé.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cho ăn học, cho một cuộc sống mới
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Vậy… với danh nghĩa gì ạ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu hỏi nhiều rồi đấy..
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Tôi hiểu rồi, thưa tổng giám đốc.
Đăng Dương không nói gì thêm. Chỉ quay ghế ra cửa sổ, nhìn xuống thành phố đang sáng đèn.
Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, rồi khép lại. Sư cô Bạch Liên nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh Minh.
Người phụ nữ đã chăm sóc cô suốt gần 10 năm nay, ánh mắt hiền lành nhưng hôm nay có vẻ nghiêm lại.
Sư Cô
Sư Cô
Minh này… sáng mai con chuẩn bị đồ đi nhé
Sư Cô
Sư Cô
Có người đến đón con rồi.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ? Con… con phải đi đâu ạ?
Sư Cô
Sư Cô
Về nhà mới.
Sư Cô
Sư Cô
Có người muốn nhận nuôi con.
Sư Cô
Sư Cô
Họ là người đàng hoàng, tốt bụng.
Sư Cô
Sư Cô
Họ làm thủ tục đàng hoàng từ chiều rồi.
Minh cắn nhẹ môi, cảm giác trong lòng vừa lạ vừa buồn. Cô từng mơ có cha mẹ mới, từng nghĩ nếu được nhận nuôi thì tốt biết mấy.
Nhưng bây giờ khi điều đó thật sự xảy ra… cô lại thấy lo sợ nhiều hơn.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Sư cô ơi… con còn mấy đứa nhỏ..
Ngọc Minh
Ngọc Minh
chưa dạy xong bảng chữ cái..
Ngọc Minh
Ngọc Minh
với cả bé Bi bị đau chân nữa
Sư Cô
Sư Cô
Không sao đâu, tụi cô lo được.
Sư Cô
Sư Cô
Con lo cho bản thân trước đã
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Vậy… ông ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Sư Cô
Sư Cô
Hơn gấp đôi tuổi con.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Ủa?
Sư Cô
Sư Cô
Thôi… con ngủ sớm đi. Mai rồi đi.
Ngọc Minh cắn môi dưới, gật đầu khẽ. Cô không hỏi thêm gì nữa.
Minh nằm xuống chiếc giường tầng quen thuộc, chiếc chăn mỏng sờn cũ kéo lên ngang cằm.
Bên cạnh là bé Lan đang ngủ say, tay còn ôm chặt con gấu bông rách một tai mà chính Minh đã khâu lại mấy hôm trước.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Người đó… thật sự là ai?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Tại sao lại muốn nhận nuôi mình?
Cô không xinh đẹp, cũng chẳng giỏi giang gì đặc biệt. Mỗi ngày chỉ đi học, rồi về phụ sư cô chăm tụi nhỏ.
Dù gì thì… Mai rồi đi.
Trời nắng nhẹ, sương sớm vẫn còn đọng trên những cành hoa giấy trước sân.
Ngọc Minh mặc chiếc váy đơn giản nhất mà sư cô chuẩn bị cho, đôi giày trắng cũ được cô lau sạch từ tối qua.
Tay ôm chiếc balo nhỏ, cô đứng lặng lẽ bên hàng rào gỗ.
một bé gái ôm lấy chân cô:
Bé Lan
Bé Lan
Chị Minh nhớ về chơi nha!
Ngọc Minh mỉm cười, nhưng trong lòng lại trĩu nặng.
Tiếng động cơ ô tô vang lên. Một chiếc xe màu đen sang trọng trượt đến trước cổng.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Cô là Ngọc Minh?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ… là em.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Cậu chủ bận, không đến được.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Tôi đến đón thay.
Cô khẽ gật đầu, ôm balo vào lòng, rụt rè bước theo người đàn ông ra xe.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Từ nay cô sẽ sống ở nhà cậu chủ.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Có bất kỳ điều gì không hiểu, hãy hỏi tôi.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Còn về cậu ấy…
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
tốt nhất đừng hỏi quá nhiều.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi viện. Qua kính sau, cô nhìn thấy sư cô đứng ở hiên nhà, hai tay chắp trước ngực, ánh mắt dõi theo đến khi xe khuất hẳn.
Chiếc xe lăn bánh qua cổng lớn. Ngọc Minh tròn mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Cô cứ nghĩ mình sẽ đến một căn nhà bình thường. Nhưng không.
Thứ hiện ra trước mắt cô… giống một lâu đài hơn là nhà.
NovelToon
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Chỗ này… là nhà người sẽ nhận nuôi em… thật ạ?
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Phải. Cậu chủ không thích ồn ào
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
nên nơi này chỉ có vài người làm việc. Cô cứ thoải mái.
Cô bước chân lên bậc đá, cảm giác như đang mơ. Đôi giày trắng cũ của cô dường như không thuộc về nơi này. Áo váy giản dị của cô cũng không khớp nổi với không gian sang trọng và uy nghi này.
Cánh cửa lớn mở ra. Một người phụ nữ tầm 50, có vẻ là quản gia, cúi đầu chào cô:
Quản Gia Lâm
Quản Gia Lâm
Chào cô. Tôi là quản gia Lâm.
Quản Gia Lâm
Quản Gia Lâm
Từ hôm nay, tôi sẽ hướng dẫn cô sinh hoạt trong nhà
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ… chào bác
Quản Gia Lâm
Quản Gia Lâm
Cô cứ gọi tôi là cô Lâm là được
Người trợ lý đưa túi đồ nhỏ của Minh cho một người giúp việc, sau đó lạnh nhạt dặn:
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Cậu chủ đang làm việc.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Không thích bị làm phiền.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Đưa cô bé lên phòng nghỉ trước.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Tối sẽ có người báo giờ ăn.
Rồi anh ta nhanh chóng rời đi, để lại Ngọc Minh đứng giữa sảnh rộng, ánh đèn chùm lấp lánh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch dưới chân.
Bầu trời đang dần chuyển sang màu cam nhạt. Những vệt nắng cuối ngày trải dài trên mặt cỏ, lung linh như dát vàng.
Cô đi lang thang trong khu vườn rộng lớn nơi mà mỗi bông hoa, mỗi hàng cây đều được cắt tỉa đến hoàn hảo. Rồi cô thấy nó.
Cô bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống. Xích đu hơi kẽo kẹt, tiếng động nhỏ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Cô đung đưa chậm rãi, mắt nhìn xa xăm về phía hàng rào phủ đầy hoa giấy.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Liệu mình có bị trả lại không… nếu không vừa lòng người đó?
Cô chợt thấy lòng mình nghèn nghẹn. Một chú mèo nhỏ từ đâu chạy đến dụi đầu vào chân cô. Minh khẽ cúi xuống vuốt ve nó, giọng thì thầm:
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Tao cũng mới đến đây thôi…
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Mày chắc sống ở đây lâu rồi nhỉ?
Chú mèo dụi đầu thêm lần nữa như trả lời.

Người Cũ..

Đăng Dương vừa kết thúc một cuộc họp video kéo dài hơn hai tiếng. Anh đặt laptop xuống bàn, đứng dậy, tháo cà vạt, rồi bước ra ban công để hít thở chút không khí trong lành.
Anh đưa mắt nhìn xuống khu vườn dưới chân. Và anh thấy cô.
Cô bé nhỏ với dáng ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu trắng, đầu hơi cúi, tay nhẹ vuốt một chú mèo con đang nằm gọn trong lòng. Không ai bên cạnh. Không tiếng cười.
Anh nhấp một ngụm trà. Mắt vẫn nhìn xuống dưới. Rồi khẽ buông một câu, như đang nói với chính mình:
Đăng Dương
Đăng Dương
Ngốc thật… trời chiều xuống rồi còn không biết vào nhà.
19:00h
Đến Giờ Ăn Tối
Ngọc Minh bước vào, tay nắm chặt vạt váy. Cô được quản gia Lâm đưa đến, dặn nhỏ trước cửa:
Quản Gia Lâm
Quản Gia Lâm
Cậu chủ không thích ồn ào.
Quản Gia Lâm
Quản Gia Lâm
Cứ ngồi im lặng, ăn uống từ tốn là được.
Thư Ký Thiên
Thư Ký Thiên
Cậu chủ, Ngọc Minh đến rồi ạ
Anh chỉ “ừ” một tiếng rất nhỏ, không ngẩng đầu lên. Ngọc Minh ngập ngừng đứng yên một lúc, rồi mới rụt rè bước đến chiếc ghế đối diện.
Đăng Dương
Đăng Dương
Từ nay ở đây, không cần phải sợ hãi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Không ai làm khó em.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ… em cảm ơn ạ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Ăn đi. Gầy quá. Không hợp mắt.
Cô khẽ gật đầu, cầm muỗng lên. Lần đầu tiên trong đời, cô dùng dao nĩa để ăn bữa tối. Tay hơi run, nhưng cố không để rơi tiếng động nào quá lớn.
Ngọc Minh đã cố gắng ăn hết phần của mình, dù món nào cũng lạ miệng, cách dùng dao nĩa vẫn khiến cô hồi hộp.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Chú Dương… em có thể hỏi một xíu không?
Đăng Dương đang định đứng dậy. Nghe vậy, anh dừng lại. Ánh mắt sắc bén của anh liếc về phía cô. Không khó chịu, cũng không dễ chịu.
Đăng Dương
Đăng Dương
Gọi tôi là cậu chủ hoặc anh
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ. Em xin lỗi
Đăng Dương
Đăng Dương
Hỏi đi.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Tại sao… lại là em?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Trong bao nhiêu đứa ở viện… sao chú
Ngọc Minh
Ngọc Minh
ờm.. anh lại chọn em?
Đăng Dương
Đăng Dương
Là vì em giống một người từng để tôi phải hối hận suốt đời.
Nhưng đúng lúc anh định quay lưng đi, giọng cô cất lên lần này không còn nhẹ nhàng như lúc nãy nữa.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Vậy có nghĩa là tôi… để thay thế hả?
Đăng Dương đứng khựng lại. Anh không quay đầu. Vai anh hơi căng. Bàn tay vẫn đặt lên tay nắm cửa.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Em không cần được thương hại.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Cũng không muốn bị xem như bản sao của ai đó.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Nếu anh chỉ cần một hình bóng cũ…
Ngọc Minh
Ngọc Minh
thì em có lẽ không phù hợp đâu
Một lúc lâu sau, anh mới quay lại. Gương mặt không có biểu cảm rõ ràng
Đăng Dương
Đăng Dương
Em nghĩ mình đủ hiểu tôi để nói như vậy sao?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Không… em không hiểu gì cả.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Nhưng em không phải một món đồ bị chọn vì…
Ngọc Minh
Ngọc Minh
giống người cũ..
Dương nhìn cô. Một cô bé mới mười sáu tuổi, gầy gò, ngây ngô… vậy mà lúc này lại có can đảm đứng thẳng lưng, nói ra những điều khiến anh thấy nghẹn trong cổ họng.
Đăng Dương
Đăng Dương
Được rồi. Từ nay, tôi sẽ không xem em là ai đó
Dương quay người bước đi lần nữa, lần này không khép cửa mạnh như trước.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi ghét thay thế. Đó là lý do… tôi đã hối hận.
Ngọc Minh đứng im, bàn tay nắm chặt. Cô không hiểu hết những lời anh nói, nhưng cô biết có lẽ trong lòng người đàn ông ấy, không phải cô là người được chọn thay thế.
Mà là… người đầu tiên khiến anh phải đối diện lại vết thương xưa.
Căn phòng ngủ mới, giường mới, gối mềm và chăn thơm mùi nước xả… Nhưng Ngọc Minh không sao chợp mắt được.
Minh bật dậy, khoác áo mỏng rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Cô đi chân trần trên sàn gỗ, bước xuống cầu thang, vòng ra phía sau biệt thự nơi ánh trăng rọi qua hàng cây cao, phản chiếu lên mặt hồ nhỏ giữa khu vườn yên ắng.
Cô chỉ định ra đây hít thở một chút. Nhưng khi vừa rẽ qua lối rợp bóng cây, cô khựng lại.
Đăng Dương tựa người vào lan can đá, áo sơ mi trắng xắn tay, cổ áo hơi mở. Một tay anh đút túi, tay còn lại cầm điếu thuốc đang cháy dở. Khói bay nghi ngút, hòa vào hơi sương đêm tạo thành một làn mờ ảo quanh người anh.
Anh không quay lại, nhưng cất tiếng, trầm khàn:
Đăng Dương
Đăng Dương
Không ngủ được à?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Em… em không cố ý
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi đâu nói gì
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Em chỉ… không quen chỗ mới.
Dương khẽ nhếch môi. Anh dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn nhỏ đặt sẵn trên lan can, rồi quay sang nhìn cô.
Đăng Dương
Đăng Dương
Sợ à?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Không hẳn sợ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Trời đêm ở đây sương xuống nhanh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Em mà cảm lạnh, tôi lại bị sư cô mắng
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Vậy… chú không ghét em sao?
Đăng Dương
Đăng Dương
Ngủ sớm đi. Kẻo mai lại lăn ra sốt thì phiền lắm.
Anh quay đi trước. Nhưng lần này, bước chân không còn dứt khoát lạnh lùng. Mà là một bước chậm… như thể để chờ ai đó đi cùng.
Minh đứng đó vài giây nữa. Rồi cô mỉm cười thật nhẹ, xoay người bước theo anh về phía biệt thự. Lần đầu tiên, cô không thấy nơi này quá lạnh.
Sáng hôm sau. Nắng sớm rọi qua khung cửa kính lớn, len vào phòng ngủ của Minh.
Minh lặng lẽ bước vào bếp thì nghe có tiếng nói vọng từ phòng khách:
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Anh còn nuôi cả trẻ vị thành niên trong nhà bây giờ à?
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Mắt anh có vấn đề hay là tim anh có vấn đề?
Minh khựng lại, núp sau bức tường gần đó, lắng tai nghe.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cô ấy là người tôi nhận nuôi
Ngọc Anh
Ngọc Anh
À, anh Đăng Dương 35 tuổi, lạnh lùng, nghiêm túc
Ngọc Anh
Ngọc Anh
mà đi nhận nuôi một con nhóc 16 tuổi?
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì.
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Còn tôi thì có.
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Anh từng nói tim anh không còn chỗ cho ai nữa.
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Thế mà hôm qua anh đích thân gọi tôi
Ngọc Anh
Ngọc Anh
bảo khoan rút vốn khỏi công ty anh… để đổi lại là gì?
Ngọc Anh
Ngọc Anh
Nuôi một con bé thay thế người cũ à?
Không muốn nghe nữa, cô lặng lẽ rút lui, nhưng không may va nhẹ vào cạnh tủ khiến ly thủy tinh trên kệ rơi xuống.
Choang
Người phụ nữ kia quay ra trước. Cô ta mặc váy đen bó sát, dáng người thanh mảnh nhưng ánh mắt lạnh buốt.
Đăng Dương
Đăng Dương
Em ấy tên là Minh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Minh, em đi lên phòng trước đi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh sẽ gọi em khi ăn sáng.
Trở về phòng, Minh không thể nào bình tâm lại được. Ngực nghẹn lại.
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn ra khu vườn sáng sớm. Ánh nắng đẹp như tranh, nhưng trong lòng cô lại ảm đạm. Có lẽ… mình không nên ở lại đây.
Sau bữa trưa, không ai nhắc gì đến chuyện sáng nay nữa. Minh gần như trốn biệt trong phòng. Cô viện cớ đau đầu để không phải xuống dùng bữa.
Thế rồi, vào lúc gần 5 giờ chiều, một tiếng gõ cửa vang lên. Cô mở hé. Là anh.
Dương đứng đó, tay đút túi quần, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc vẫn còn ướt một chút như vừa tắm xong. Lần đầu tiên, anh không cau mày. Không lạnh lùng. Mà chỉ… nhìn cô thật lâu.
Đăng Dương
Đăng Dương
Em thay đồ đi.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Đi đâu ạ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Đi dạo. Ăn kem.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Em tưởng anh bận?
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi lúc nào cũng bận.
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng hôm nay thì không.
Đăng Dương
Đăng Dương
Xuống trễ là tôi đi một mình đấy.
Lúc cô chạy xuống thì thấy xe đã chờ trước cổng. Dương ngồi ở ghế lái, cửa ghế phụ đã mở. Không có tài xế. Không có trợ lý.

Đến Trường

Dương dẫn cô vào một tiệm kem Bàn hai người ở vị trí yên tĩnh sát cửa sổ. Nhân viên lịch sự nhưng có phần e dè khi phục vụ anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Em ăn vị gì?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dâu… hoặc vani ạ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Cả hai
Anh gọi cho cô hai viên dâu-vani, còn mình thì uống cà phê.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Hôm nay… cám ơn anh.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không giỏi quan tâm người khác
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Vậy sao hôm nay lại dẫn em đi?
Đăng Dương
Đăng Dương
Vì hôm nay em buồn.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Sao anh biết?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi thấy!
Trong ánh hoàng hôn bên ngoài, giữa những xa hoa nơi phố thị, cô bé mười sáu tuổi đột nhiên thấy lòng mình dịu đi. Không còn sợ hãi. Không còn mặc cảm.
Tối hôm ấy, khi về đến nhà, cô đi ngang qua phòng khách thì chợt thấy… chiếc váy trắng mới tinh treo trên móc.
Mai có tiệc sinh nhật con gái chủ tịch Trần.
Em đi cùng tôi nha!
—Dương—
Tối hôm đó, Minh đứng trước gương trong chiếc váy trắng mà Dương đã chuẩn bị. Váy không hở hang, không rườm rà, nhưng khéo léo tôn lên làn da mịn màng, đôi vai nhỏ và ánh mắt trong veo của cô.
NovelToon
Cô gái mười sáu tuổi nhìn bản thân… cứ ngỡ mình đang hóa thân thành một ai khác.
Dương đẩy cửa bước vào. Cô giật mình quay lại. Anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, phong thái lạnh lùng mà cuốn hút.
NovelToon
Đăng Dương
Đăng Dương
Tạm ổn.
Minh mím môi, không biết nên vui hay buồn với hai chữ “tạm ổn” ấy.
Buổi tiệc diễn ra trong một tòa nhà như cung điện. Khách mời toàn là những người máu mặt trong giới tài chính, nghệ thuật, giải trí, thời trang.
Đèn chùm pha lê treo cao, tiếng đàn violin vang lên khắp nơi, rượu vang sóng sánh trong ly pha lê.
Ai cũng biết Đăng Dương tổng giám đốc tập đoàn công nghệ danh tiếng, lạnh lùng, xa cách, chưa từng công khai đi cùng bất kỳ người phụ nữ nào.
“Cô gái đó là ai?”
“Con gái nhà ai vậy? Mặt non choẹt…”
“Không lẽ là… tình nhân?”
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Nhưng Dương chẳng mảy may để tâm. Anh chỉ lạnh lùng dắt Minh đi, tay đặt hờ sau lưng cô như muốn che chắn khỏi mọi ánh nhìn soi mói.
Khi cả hai vừa lấy rượu
Minh chỉ cầm ly nước trái cây
một cô gái trong chiếc váy đỏ sẫm bước tới. Cô ta tự tin, kiêu ngạo, và ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Minh từ đầu tới chân.
Mẫn Vy
Mẫn Vy
Anh Dương, lâu rồi không gặp.
Dương gật đầu:
Mẫn Vy
Mẫn Vy
Còn… cô bé này là?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Chào chị.
Đăng Dương
Đăng Dương
Người của tôi. Em ấy đi cùng tôi tối nay.
Mẫn Vy
Mẫn Vy
Người của anh?
Mẫn Vy
Mẫn Vy
Em còn tưởng… là trò chơi mới của anh thôi chứ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi không thích ai gọi người tôi là trò chơi..
Mẫn Vy hơi lùi một bước. Môi mím chặt.
Đăng Dương
Đăng Dương
Đi thôi. Không cần phải đứng đây chịu đựng mấy câu vô nghĩa.
Trên xe về, Minh im lặng suốt. Dương đưa mắt nhìn cô.
Đăng Dương
Đăng Dương
Em giận à?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Không. Chỉ là… em chưa quen
Đăng Dương
Đăng Dương
Quên nữa. Bắt đầu từ ngày mai
Đăng Dương
Đăng Dương
tôi sẽ làm giấy tờ cho em đi học.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Học… học ở đâu ạ?
Đăng Dương
Đăng Dương
Trường quốc tế gần đây. Tiện đường tôi đi làm
Đăng Dương
Đăng Dương
Lát nữa em đọc hết mấy cái này.
Đăng Dương
Đăng Dương
Trong nhà này có nội quy.
Đăng Dương
Đăng Dương
Không phải cứ nhỏ tuổi là muốn làm gì thì làm.
Đăng Dương
Đăng Dương
Thứ nhất, không được tự ý ra khỏi nhà khi chưa có sự cho phép.
Đăng Dương
Đăng Dương
Thứ hai, không vào phòng tôi khi chưa được gọi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Thứ ba, tuyệt đối không nói chuyện riêng với người giúp việc
Đăng Dương
Đăng Dương
tài xế hay trợ lý của tôi ngoài những điều cần thiết.
Đăng Dương
Đăng Dương
Thứ tư, giữ im lặng sau 10 giờ tối.
Đăng Dương
Đăng Dương
Thứ năm, nếu có thắc mắc, chỉ được hỏi tôi. Không hỏi người khác.
Đăng Dương
Đăng Dương
Và quan trọng nhất, không được phép thích tôi.
Đăng Dương
Đăng Dương
Dù dưới bất kỳ hình thức nào.
Minh mở to mắt nhìn anh, môi hơi mấp máy.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Vâng… em hiểu rồi.
Anh quay người bỏ đi lên lầu, bước chân chậm rãi, không nhìn lại. Minh lặng lẽ cầm tập giấy lên, đọc từng dòng nội quy trong im lặng.
Sáng hôm sau. Một chiếc xe đen bóng dừng lại trước cổng trường quốc tế danh tiếng bậc nhất thành phố.
Ngọc Minh bước xuống xe, chiếc balo nhỏ ôm trước ngực, váy đồng phục quá vừa vì cô chưa kịp may chỉnh. Cô cúi đầu cảm ơn bác tài xế, rồi rụt rè bước qua cánh cổng sắt lớn.
“Nhỏ đó ai vậy?”
“Trông quê thiệt… mà đi xe sang. Sugar daddy hả?”
Lúc ấy, một cô gái nổi bật trong đám đông bước tới. Mắt đánh giá từ đầu tới chân Minh, rồi nhếch môi:
Thiên Hoa
Thiên Hoa
Ê, nghe nói mày là con nuôi
Thiên Hoa
Thiên Hoa
của chú Dương phải không?
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Thì sao??
Thiên Hoa
Thiên Hoa
Tao là Thiên Hoa. Mày nên nhớ
Thiên Hoa
Thiên Hoa
chỗ này không phải cô nhi viện nghèo nàn gì của mày đâu.
Thiên Hoa
Thiên Hoa
Đừng tưởng mặc đồng phục giống tụi tao là bằng tụi tao.
Thiên Hoa
Thiên Hoa
Ở đây mày chỉ là món đồ chơi mới của ông chú nhiều tiền kia thôi
Đến chiều tan học
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Con… con mới về.
Dương ngẩng lên từ bàn làm việc, chỉ nhìn cô một cái, không hỏi gì.
Cô đi thẳng lên phòng, đóng cửa lại. Và lần đầu tiên… Ngọc Minh bật khóc.
Lúc đi ngang phòng Ngọc Minh, anh dừng lại. Âm thanh ấy… rất khẽ, như thể có ai đang cố gắng giấu nó. Nhưng với tai của một người từng sống quá lâu trong im lặng, anh vẫn nghe thấy.
Tiếng nức nở. Dương đứng trước cánh cửa đóng im lìm, không gõ, không mở. Anh chỉ đứng yên đó vài giây, ánh mắt hơi trầm xuống. Rồi anh quay người, lặng lẽ bước xuống bếp.
Cửa phòng Minh có tiếng gõ nhẹ ba lần. Cô giật mình, vội lau mặt, cố bình tĩnh:
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Dạ?
Dương không nói gì, chỉ đưa cho cô ly sữa nóng và một chiếc khăn tay.
Đăng Dương
Đăng Dương
Từ mai… không cần phải uống rượu để làm người lớn.
Đăng Dương
Đăng Dương
Khóc cũng không làm em yếu đuối hơn ai cả.
Ngọc Minh
Ngọc Minh
Em… em chỉ mệt thôi ạ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Uống sữa xong thì ngủ sớm.
Đăng Dương
Đăng Dương
Sáng mai có người đưa em đến trường.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play