Sự Sụp Đổ Của Đứa Trẻ
chap 1 lời thú tội
Tôi là an dương đứa con gái được sinh ra trong một gia đình bình thường hạnh phúc nhưng nó chỉ có trong mắt người ngoài mà thôi gia đình tôi không mấy im điềm
tôi là đứa con gái không được chào đón trong gia đình này
Tôi sinh ra trong sự vô tình của mẹ tôi không được sinh ra với sự mong chờ mà chỉ là cái vô tình có mà thôi không ai muốn chào đón tôi cả nếu không phải vì thai đã lớn thì không chừng tôi đã không ở đây kể lại câu chuyện của mình rồi
trước tôi là một người anh trai anh ấy là con đầu lòng là đứa con ba mẹ yêu quý nhất không phải tôi một sự cố khi sinh anh tôi mẹ tôi không định sinh thêm ai nữa nhưng vô tình có tôi dù mẹ tôi đã uống thuốc tránh thai nhưng tôi vẫn trụ lại được và đến khi tôi đủ lớn mẹ tôi mới biết mình mang thai gia đình bảo mẹ tôi cứ giữ đi dù sao cũng lỡ rồi giờ bỏ cũng trả được thế nên tôi mới được sinh ra
và tại sao tôi biết á vì họ luôn nhắc đi nhắc lại với tôi về đều đó rằng tôi đã sinh ra thế nào rằng trả ai muốn tôi ra đời mỗi lần nghe như vậy trái tim tôi lại như bị ai bóp nghẹt làm tôi chẳng thể nào thở được tôi không muốn nghe những họ cứ nhắc mãi tôi ghét cái giọng đùa cợt đó tôi không thích nghe họ nói về tôi như trò đùa nhưng tôi chẳng thể làm gì ngoài im lặng đến cả mẹ người tôi yêu thương nhất cũng thế
Tôi chẳng biết mình tồn tại vì gì nữa rõ ràng chẳng ai trong gia đình thích tôi cả tôi luôn là người chịu thiệt thòi nhất dù là chuyện gì đi nữa thì người bị la đầu tiên là tôi
tôi biết họ không thích tôi nhưng tôi lại không thể nào ngừng yêu thương họ
dù họ có làm tổn thương tôi dù họ luôn so sánh tôi với anh hai dù họ bỏ mặc tôi thì suy cho cùng họ vẫn là người nhà của tôi và tôi vẫn sẽ yêu thương họ dù họ trả cần tôi
Tôi khoa khác được họ công nhận tôi khoa khác được họ chú ý nhưng có lẽ nó quá xa vời khi đứng trước anh trai
anh trai tôi là niềm tự hào của ba mẹ không phải tôi và dù tôi cố gắng thế nào đi nữa thì trong mắt họ cũng chỉ có anh trai mà thôi vẫn mãi không có tôi
Cái bóng của anh ấy quá lớn
Lớn đến mức nuốc chuẩn tôi vào bên trong và dù tôi có vùng vẫy có kiêu cứu cũng chẳng ai nghe mà dù có nghe thì sao làm gì có ai để tâm chứ
Cuộc sống của tôi bắt đầu bằng sự cải vã trách móc của ba mẹ với những điểm số tôi đạt được với sự so sánh không ngừng với anh trai
mẹ
Sao bài kiểm tra này con chỉ có 8 điểm vậy mấy câu này mẹ dại con rồi mà chỉ khác số thôi vậy mà mày không làm được // tức giận đập bàn //
An dương
con....con quên ạ // lo lắng bồn chồn //
mẹ
Trời ơi con với cái có cái bài mà cũng trả làm xong // tức giận chỉ vào mặt dương //
mẹ
Mày xem anh mày đi nó giỏi bao nhiêu thì mày ngu bấy nhiêu
mẹ
Trời ơi là trời sinh cùng một mẹ mà sao mày ngu thế con không giống anh mày gì hết // tức giận //
An dương
// cuối đầu không dám nói gì //
mẹ
giờ tao nói mày xem thường đúng không
An dương
Con....con không có // sắp khóc //
mẹ
Khóc lóc cái gì tao làm gì mày chưa mà khóc hả
mẹ
Càng nhìn mày tao càng tức vô phòng học bài cho tao
An dương
vâng ạ // đi vô phòng không ngừng khóc //
Trung Kiên
em lại chọc tức mẹ nữa à
An dương
em không có hức...hức // nắt lên //
Trung Kiên
Thôi được rồi em không chọc tức mẹ vậy bài kiểm tra lần này không tốt sao
An dương
Em không biết hức làm một hức bài hức nên hức mẹ la em // nắt nhẹn //
Trung Kiên
Không sao anh chỉ em làm nhé được không đừng khóc nữa anh thương
An dương
Vâng // khóc nức lên //
Dù anh trai luôn yêu thương bảo bọc tôi nhưng không hiểu vì sao tôi lại ghét anh ấy chắc là vì anh ấy luôn cướp đi sự chú ý tình yêu thương của ba mẹ đối với tôi
chap 2 cải vã
Trong cuộc sống của tôi hình ảnh người ba rất ích khi xuất hiện nó chỉ xuất hiện mỗi khi tôi làm sai hoặc không đạt yêu cầu họ đặt ra nên đối với tôi ba là người xa lạ cũng là người kiến tôi sợ hãi nhất
mẹ
con kia mày chuyện dậy chưa hả // nói lớn //
An dương
Dạ dạ con dậy rồi // chạy ra //
mẹ
Chứ không lẽ tao gọi anh mày
mẹ
Thứ phá của mau đi nấu cơm đi ba mày sắp về rồi đó
An dương
Dạ vâng ạ // sợ hãi //
An dương
// nhanh chóng chạy vào bếp nấu cơm //
mẹ
ông làm gì mà hôm qua không về nhà hả // tức giận //
ba
Tôi làm việc ở công ty chứ đâu
ba
Bà đó suốt ngày ở nhà lo chuyện bếp núc không kiếm được tiền thì trách ai // to tiếng //
ba
Tôi đi làm là vì cái nhà này vậy mà về nhà lại nghe mấy lời phàn nàn của bà nưa // to tiếng //
mẹ
ủa bộ chỉ có mình ông vì cái nhà này hả tôi cũng hy sinh chứ bộ ông chỉ có mỗi việc kiếm tiền cũng làm không xong // cải vã //
ba
tôi đã đi làm mệt rồi về còn thấy cái bản mặt bà nữa // to tiếng //
mẹ
ông xem thường tôi đấy à không phải vì ông muốn tôi ở nhà sinh con thì giờ tôi đã đi làm được rồi // đập đồ //
ba
Ai kiêu bà đẻ thêm đứa nữa chi đã gia đình mình không khá giả gì rồi mà hên là còn được thằng con trai đó // đập đồ //
mẹ
ông nghĩ tôi muốn á // to tiếng //
mẹ
Không phải do ông hay gì mà còn trách tôi đã bảo không được rồi mà còn ráng giờ lồi ra đứa nữa đó ông vừa lòng chưa không phải vì tôi không biết có chứ tôi biết là tôi bỏ rồi // cải vã //
ba
Bà im côi ồn ào quá // tát mẹ //
mẹ
ông đánh tôi ông dám đánh tôi được tôi đưa thằng con trai ông đi cho ông vừa lòng // ôm mặt rào lên //
Tiếng cải vã nổ ra tôi trả thể làm gì ngoài việc bịch tay lại núp vào một góc tránh để ba mẹ nghe thấy tiếng nắc lên bên trong cổ họng ngày nào cũng thế chỉ cần ba mẹ gặp nhau nói chuyện vài câu là lại cải nhau
Những trong những cuộc cải vã đó đều liên quan đến tôi và tiền bạc họ hối hận khi sinh ra tôi đứa con gái lỗ vốn
Sao những cuộc cải vã họ đều giành giật nhau anh trai còn đứa con như tôi thì bị vứt ra một xó không ai cần tôi không hiểu đều là con của hai người nhưng sau họ không thương tôi
An dương
* tại sao vậy tại sao không ai cần con vậy con cũng là con của hai người mà *// ngồi một góc //
An dương
// bịch miệng khóc nắc lên //
An dương
* mình không đủ giỏi sao mình không đủ ngoan sao mình không đủ hiểu chuyện sao có lẽ vậy chỉ cần mình ngoan hơn nữa chỉ cần mình giỏi hơn hiểu chuyện hơn thì họ lại sẽ thương mình thôi *
An dương
* đúng vậy họ lại yêu thương mình như trước mình phải cố gắng lên chỉ cần mình giỏi hơn anh ba mẹ sẽ yêu thương một mình mình đúng vậy chỉ cần mình hơn anh chỉ cần mình hơn anh *
An dương
// ánh mắt dần điên dại // chỉ cần như thế chỉ cần như thế thôi // lầm bầm //
An dương
Rồi họ chỉ yêu thương mình thôi // lầm bầm //
Không biết từ khi nào tôi lại cảm thấy ghét anh đến thế dù anh là người duy nhất yêu thương tôi
Tôi dần muốn lấy hết tất cả của anh tôi muốn trở thành đứa con duy nhất của ba mẹ tôi muốn được họ công nhận nhưng muốn làm được điều đó tôi phải vượt qua anh bằng bất cứ giá nào
chap 3 món quà
sao ngày hôm đó tôi bất đầu cố gắng học ngày học đêm chỉ để họ công nhận những mãi vẫn không qua được anh trai
An dương
Mẹ ơi con được 10 điểm môn toán này // hớn hở chạy vào nhà //
mẹ
la lối cái gì mày chỉ được có 10 điểm thôi cũng phe anh mày được giải toán cấp tỉnh kìa nó còn chưa nói gì // chê bai //
An dương
// nhắt nụ cười // thế anh đâu rồi mẹ
mẹ
Anh mày mới được ba mày trở đi mua quà rồi
mẹ
đúng là con trai mẹ mà giỏi quá trời còn kiên tốn nữa // dịu dàng //
mẹ
Chứ ai như mày mới có tí mà đã hét ầm lên mau đi nấu cơm đi siếu anh mày về ăn // cay nghiệt //
An dương
Vâng ạ // đi dẹp đồ xuống bếp nấu cơm //
Dù tôi có nổ lực thế nào cũng không thể vượt qua anh ấy
Trung Kiên
Mẹ ơi con về rồi ạ
mẹ
ôi con trai yêu của mẹ về rồi à mau vào nhà ăn cơm thôi mẹ nấu toàn món con thích đó
ba
haha con ba giỏi lắm làm ba nở mài nở mặt // cười lớn //
Trung Kiên
Vâng ba // cười //
An dương
// núp ở một góc nhìn //
nhìn kìa trong họ giống một gia đình hạnh phúc phải không nhưng trong gia đình đó chưa bao giờ có tôi
Trung Kiên
// để ý // em gái ra đây nào anh có mua quà cho em này
An dương
hở // giật thót //
mẹ
Ui chào con mua quà cho nó làm gì nhà chúng ta có nhiều tiền đâu
Trung Kiên
Cái này là tiền giải toán của con mà hơn nữa em gái cũng đã cố gắng để được điểm cao mà mẹ
Trung Kiên
em gái ra đây nhận quà này // cười kiêu em //
An dương
Dạ vâng // bước ra //
mẹ
Hừ mày lo mà giữ gìn kỉ vào đồ của anh mày đó
An dương
dạ mẹ // nhận lấy //
Trung Kiên
Anh mua cho em đôi giày mới đó thích không // cười xoa đầu em //
An dương
// mở ra // dạ thích ạ
An dương
// vui vẻ nhìn nhắm đôi giày //
Trung Kiên
Em thích là được rồi
ba
Nó mà không giám thích xem
Trung Kiên
Kìa bố sao lại nói em ấy như vậy
mẹ
kệ ổng đi con // xoa đầu kiên //
mẹ
Thôi mình vào ăn cơm nào
mẹ
con kia sau mày còn đứng đó mau vô dọn cơm
An dương
Dạ con dọn liền // cắc đôi giày đi vào bếp dọn đồ ăn lên //
Trung Kiên
để anh phụ cho // bưng lên //
mẹ
Ui ui sao con lại làm thế cái này cứ để mẹ // cầm lấy //
An dương
// dọn lên xong //
mẹ
được rồi ăn đi con trai // gấp đồ ăn cho //
ba
ăn cái này cho bổ này // gấp cho //
Trung Kiên
vâng ạ // đón lấy ăn //
An dương
// chỉ ăn rau với cá //
ba
này sao mày không ăn thịch đi luôn đi
An dương
* bố để ý đến mình sau bố đang để ý đến mình không chỉ có mỗi anh trai nữa *
An dương
// lấy hết cang đảm // con...con bị dị ứng với trứng và cà chua
mẹ
// đập bàn // tao nấu thế đó mày không ăn được thì biến
mẹ
con với cái sinh ra trong gia đình bình thường mà tính tiểu thư
Trung Kiên
Mẹ à em ấy cũng không muốn đâu
ba
Con đừng binh nó để mẹ con dại
An dương
// khóc nét cơm vào miệng // con ăn xong rồi
An dương
// đứng dậy đem chén đi rửa //
mẹ
ăn xong rồi thì biến ra chỗ khác để người ta còn ăn cơm
mẹ
suốt ngày chỉ biết khóc lóc
An dương
// rửa xong đi vào phòng //
Dù anh trai rất tốt với tôi nhưng mỗi lần như vậy ba mẹ càng ghét tôi hơn dần dần tôi không còn thích anh nữa người duy nhất tốt với tôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play