[RhyCap Ver Cổ Đại] Chủ Tử Muốn Thị Vệ Lười Biếng
chapter 1: Không ưa tên đó
Minh Hiếu
Ai mà chịu cưới đệ thì ta ban thưởng ngàn vàng. Nam, nữ không quan trọng chỉ cần nắng mưa biết chạy vào nhà. 🥲
Hoàng đế đương triều sáng sớm đã gọi người em trai duy nhất của mình lên gặp riêng vì lo lắng với tính cách ương ngạnh, nắng mưa thất thường của mình thì sẽ không ai chịu lấy.
Quang Anh
Đại ca, đệ xin khất. Là nữ thì ta còn tìm được chứ ta thẳng như cột đình không chơi với mấy loại đoạn tụ hạ đẳng
Quang Anh, em trai ruột được hoàng đế quan tâm nhất, một vương gia nhàn rỗi ít khi tham gia chuyện triều chính ( thật ra là do hắn lười) nhưng lại nắm trong tay quyền binh mã. Từ nhỏ tính khí rất thất thường hay khó chịu, lạnh lùng với mọi người. Thậm chí còn có chút tàn nhẫn ngang tàng không coi ai ra gì vì có thái tử bảo kê ( là hoàng đế lúc nhỏ). Bù lại học gì cũng giỏi từ văn thơ đối đáp đến võ công bày binh bố trận. Vì cái tính cách của mình mà hắn luôn khiến Hoàng đế lo sốt vó vì không ai tốt bụng chịu cưới hắn.
Sau khi trả lời hoàng đế, hắn hậm hực đi về vương phủ của mình.
Quang Anh
Sao hoàng huynh nghĩ ta thích nam tử chứ. Nghĩ thôi đã nổi da gà. Mà nói mới nhớ, cái tên thị vệ ẻo lả kia đâu rồi. Tốt nhất đừng lại gần lây sự yếu ớt đó cho ta. 😠
Trong vương phủ của hắn có một tên thị vệ người gì đâu mà trắng bóc, dáng người nhỏ con, yết hầu thì cũng nhỏ, má rất hay ửng hồng nhìn như con gái. Đó là Đức Duy. Hắn không thích tên đó chút nào và luôn giao những nhiệm vụ khó khăn nhất cho Duy.
Đức Duy
Wahhhh, lại phải trực giữa trưa trời nắng rồi, vừa nóng vừa buồn ngủ. Tên vương gia chết tiệt, trù sau này cưới nương tử bị nằm dưới 🥱
Duy ngáp ngủ, đưa tay nới lỏng cổ áo đồng phục thị vệ màu xanh nóng bức để lộ cổ trắng nõn. Miệng rủa thầm tên chủ tử khó ưa.
Quang Anh
Mẹ nó, lại gặp tên này 😒
Hắn bày ra vẻ mặt khó ở, không hề muốn bị lây bệnh ẻo lả kia. Hắn nhổ nước bọt xuống đất, dùng khinh công bay vào phủ, tránh đi qua cửa Duy đang gác.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng
Quang Anh
Tập trung tất cả lại đây, gọi cả tên Đức Duy gì đó nữa. Tất cả chạy mười vòng sân, vung kiếm 300 lần, đứng tấn 4 canh giờ cho ta.
Hắn huấn luyện binh sĩ và tìm luôn cách dày vò đầy ải người hắn ghét.
Đức Duy
Ahhh, đang ngủ mà 😫. Con mẹ nó, có ngày tôi phải thiến hắn
Duy bị hai tên lính kéo khỏi giường đến sân tập. Miệng chửi rủa không ngừng.
Quang Anh
Ngươi la hét gì đấy. Lại gần nói ta nghe
Đức Duy
🫡 Nô tài có nói gì đâu. Ta đang cảm ơn vương gia đã cho ta cơ hội được rèn luyện thể chất.
Duy cười hì hì đứng nghiêm trang, cố tỏ vẻ nghiêm trang và biết ơn.
Quang Anh
Ngươi thích như vậy thì riêng ngươi tập gấp đôi đi.
Hắn cười híp mắt nhưng lại mang một luồng khí âm hiểm quanh mình.
Đức Duy
Rất... rất cảm ơn vương gia ạ 🥲
Duy cố gượng cười, trong lòng thì không ngừng gào thét, lo cho tấm thân yếu ớt của một mình. các binh sĩ nhìn Duy với ánh mắt thương cảm.
Một vòng, hai vòng, mười vòng, ...hai mươi vòng. Một lần, ba lần, một trăm linh hai lần, ba trăm lần....sáu trăm lần. Rồi một canh, bốn canh,...tám canh. Các binh sĩ đã được ngồi nghỉ từ lâu còn bây giờ Duy mới hoàn thành xong, tay chân run rẩy, thở hồng hộc nằm vật xuống đất. Mặt trời đã lên cao.
Đức Duy
Hah....Hah... Cuối ... cuối cùng cũng xong. Mệt... mệt chết bảo bảo rồi 🥵
Quang Anh
Yếu ớt, có thế mà cũng mệt. Đúng là đồ đoạn tụ ẻo lả. Ai sau này cưới ngươi chắc không đần cũng bị điên.
Hắn cười nhếch mép, buông lời miệt thị nhưng trong lòng cũng có một chút ghi nhận, tán thưởng.
Quang Anh
[Cũng có nghị lực đấy chứ, không yếu như ta nghĩ. Nhưng vẫn không ưa nổi tên này]
Binh sĩ
Như vậy vương gia vẫn chê yếu sao, thế chúng ta là phế nhân hơn hắn rồi.
Binh lính xôn xao bàn tán.
Quang Anh
Im lặng, chắc mỗi người các ngươi cũng đang háo hức muốn được "rèn luyện" như hắn nhỉ ?
Hắn cố ý nhấn mạnh, lại điệu cười đầy vẻ vô hại nhưng lại khiến đám binh sĩ rợn người.
chapter 2: Sao lại bứt rứt
Người ta thường nói khi ghét ai thì thường sẽ soi mói từng hành động của đối phương và hắn cũng vậy. Hắn nằm vắt chéo chân trên mái nhà đầy vẻ lười biếng nhìn ra cửa phủ mình.
Quang Anh
Hah, đúng là yếu như sên. Chốc lát ngáp rồi than đói
Hắn lia mắt nhìn Duy đang đứng gác ở cửa phủ. Giọng đầy vẻ chế giễu.
Quang Anh
Làm như ở phủ Vương gia đối xử tệ lắm không bằng. Người ngoài lại nghĩ ta bỏ đói không bằng. Hứ 😒
Hắn chau mày, nhảy phắt xuống từ nóc nhà, bước lại gần cửa phủ khi phát hiện một tên cấm vệ quân mang bánh cho Duy
Trần Đăng Dương
Nè, cho ngươi bánh bao nhân thịt đó. Ăn cho lại sức. Nhìn nhỏ con quá
Cấm vệ quân cao lớn hơn Duy nhiều, Dương dúi vào tay Duy chiếc bánh còn nóng hôi hổi.
Đức Duy
Cảm ơn Dương đại ca🤤
Duy cười tươi, khuôn miệng như vầng trăng non cong lên, mắt nhắm lại vì thích thú.
Quang Anh
Này, các ngươi làm gì đấy. Bánh trái gì ở đây. Bộ vương phủ không cho ngươi ăn à. Ta tịch thu😡
Hắn tức giận giật lấy bánh bao từ tay Duy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu với nụ cười tít mắt của Duy. Cấm vệ quân thấy vậy cũng vội lui đi, tiếp tục công việc của mình.
Đức Duy
Bánh bao của ta 🥲.
Duy tiếc nuối nhìn thứ đồ thơm ngon ấm nóng mới nhận giờ trong tay tên đại ma đầu vương gia ấy mà không khỏi chửi thầm trong lòng.
Đức Duy
[tên tiểu cẩu tử, mong ngươi đi cầu thang bị hụt, đi đường vấp ngã, đi tắm hết nước...]
Quang Anh
Nhìn gì mà nhìn, đang chửi thầm ta trong lòng à tên thị vệ kia.
Duy giật mình, không ngờ biểu cảm của mình lại dễ lộ như vậy. Duy nở một nụ cười có phần nịnh nọt mong thoát tội.
Đức Duy
Đâu có, đâu có. Ta nào dám mắng ngài. Ta tán thưởng còn không hết chứ. Ngài đúng là thông minh, thương người [mắc ói quá 🤢]
Hắn được khen, mặt vênh lên tận trời.
Quang Anh
Ngươi biết thế là tốt. Lần sau tránh xa mấy tên như kia ra. Được sống dưới vị quân chủ tốt như ta là khó tìm đấy🙂↕️
Hắn vui vẻ nhét miếng bánh vào miệng bước trở về phòng. Đột nhiên hắn lại vấp ngã bởi một hòn đá.
Đức Duy
Khụ...khụ [Đúng là trời cao ứng nghiệm Hahaha]
Duy cố nhịn cười, vô cùng hả hê trước sự hậu đậu trước mặt. Còn hắn thì xấu hổ như phạm ngàn lỗi lớn. Vành tai hơi đỏ, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy biến đi.
Quang Anh
[Xấu hổ quá, chết thật, chết thật. Sao lại ngã trước mặt tên đoạn tụ kia chứ]
Cuộc sống của hắn rất nhàn rỗi và lặp lại. Sáng thì huấn luyện binh sĩ và đặc biệt yêu cầu thị vệ Đức Duy tham gia cùng. Trưa thì nằm trên mái nhà, miệng ngậm là tre, phán xét thị vệ (Duy) gác cổng. Tối thì ra vườn ngắm hoa, xử lý vài việc vặt hoàng huynh hắn giao.
Quang Anh
Giờ này tên kia đi đâu rồi. Bình thường lúc này đang ngáp ngủ ở cửa mà
Hắn cảm thấy bồn chồn, có chút lo lắng và trống trải khi không thấy đối tượng bị soi mói hàng ngày của mình đâu.
Quang Anh
Đi đâu được chứ, người ở trong vương phủ đều thuộc về ta. Không được trốn khỏi tầm mắt ta.
Hắn sốt sắng đi tìm bóng hình quen thuộc kia.
Quang Anh
Người trong phủ mà bị làm sao thì ảnh hưởng danh tiếng của ta. Nếu không ai thèm tìm hắn. Tên ẻo lả, đoạn tụ đó chạy đâu rồi
Hắn tự nhủ rồi đi quanh phủ nhìn ngó xung quanh.
Quang Anh
Này, tên cùng gác với ngươi đâu rồi
Hắn cộc cằn nói với tên thị vệ còn lại ở cửa.
Thị vệ
Dạ bẩm vương gia, hôm nay Duy không có lịch trực, chỉ có ta. Chắc giờ hắn đang ăn hoặc đi chơi đâu đó rồi thưa ngài.
Thị vệ nói với giọng cẩn thận và kính trọng với hắn.
Quang Anh
Hừm, đi chơi? Việc không hết mà lại long nhong. Vương phủ trả lương cao để thuê tên lười biếng như hắn à.
Hắn gắt giọng nhưng cơ thể thì bước vội đi tìm Duy.
Quang Anh
[Vương phủ chán chết đi được, không tìm hắn để soi mói thì bứt rứt không chịu được]
Hắn đi nhanh đến những khu vực ít người qua lại trong phủ để tìm tên lười trốn việc trong lời hắn vừa nói.
Đức Duy
Hah, ahhhh, thật thoải mái ~🥴
Hắn dừng bước trước mặt khóm tre rậm rạp, lén lút bước lại gần...
chapter 3: nhận định lại mình
Đức Duy
Ahhh, thoải mái quá trời, nóng như vậy mà được đi tắm 😆
Tiếng nước văng lên sau khóm tre, đó là một hồ nước trong veo ở góc khuất ở vương phủ. Nó vừa vặn và hoàn hảo cho những người muốn được yên tĩnh và không muốn bị làm phiền. Bao xung quanh hồ là một bụi tre rậm rạp che đi mọi tầm nhìn từ ngoài vào trong.
Quang Anh
[À há, dám trốn việc đi dùng hồ tắm của ta. Dù ta không dùng thì cũng là của ta]
Hắn rón rén lại gần, trốn sau bụi tre. Thân hình của Duy ẩn hiện sau những lá tre, gió thổi nhè nhẹ khiến bụi tre lay động để lại rất ít trí tưởng tượng.
Quang Anh
Tên thị vệ kia....
Đang định hét lên mắng thì hắn đột nhiên dùng tay bịt miệng mình lại, khéo léo trốn sau bụi tre rậm rạp. Hắn gần như nhìn thấy hết cơ thể Duy.
Quang Anh
Trắng quá, nhìn nhỏ nhỏ giống cục kẹo. Muốn cắn.😳
Hắn cảm thấy một vị tanh mùi kim loại xộc lên mũi. Nước miếng chảy xuống áo, ướt một mảng áo thêu hình rồng. Hắn vội đưa tay lên lau nước miếng và máu mũi đang không ngừng chảy. Sự luống cuống của hắn làm lay động mạnh những cành tre. Nhiều lá tre bay liêu xiêu đáp xuống mặt nước.
Đức Duy
Ai....ai...ai.. vậy?😨
Duy hốt hoảng nhìn xung khi nghe thấy tiếng động, vội lấy một chiếc khăn mình mang theo đưa xuống che những chỗ cần thiết.
Quang Anh
[không thể để hắn thấy bộ dạng này được, mất mặt, mất mặt quá]
Hắn cố gắng ngồi im, một con mèo tam thể nhỏ từ đâu đi ngang qua khiến Duy thở phào, bớt nghi ngờ, tiếp tục tắm rửa cũng giúp hắn thoát một mạng.
Quang Anh
Phù... May quá. Nhìn nó..ực...
Hắn thò đầu ra một chút, vừa nhìn thấy cảnh xuân trước mắt lại quay đầu lại. Vành tai đỏ ửng lên như những cậu trai mới lớn biết yêu. Cứ chốc hắn lại thò đầu ra nhìn rồi lại nuốt nước bọt rồi lại quay mặt đỏ như cà chua đi. Những hành động đó cứ lặp đi lặp lại.
Quang Anh
[không phải.... không phải.... xuống mau....ta không có hứng thú với đoạn tụ]
Hắn dùng sức đặt tay lên thân dưới, cố ấn chiếc lều lớn đang dựng lên giữa quần. Trông tình cảnh rất vui nhộn và có chút trẻ con.
Đức Duy
Hah, chỗ này thật hoàn hảo
Duy kì cọ người, làn nước khẽ gợn sóng, tiếng nước bì bõm vang lên. Những giọt nước chảy lăn tăn như dạo chơi trên làn da trắng tựa sứ của Duy được ánh nắng rọi sáng như những hạt trân châu của nước mắt nhân ngư. Nó chảy từ trên mặt xuống cổ, xuống vòng eo nhỏ tưởng chừng một tay là ôm gọn, xuống cặp đùi thon mềm, xuống....
Quang Anh
[Muốn liếm quá....ahhhh... không được... không đoạn tụ]
Hắn càng nhìn càng khó chịu thân thể. Vội vàng chạy về phòng.
Quang Anh
Ta thẳng, ta không đoạn tụ, đừng nghĩ đến tên ẻo lả đó nữa..
Hắn lặp đi lặp lại câu nói đó như một bùa chú giữ cho hắn đi theo đúng niềm tin, định kiến ban đầu của mình. Vừa nói hắn vừa đập đầu vào cây cột gỗ lớn trong phòng ngủ như thể cơn đau sẽ mang hình ảnh Duy ra khỏi đầu hắn.
Trán hắn đỏ cả lên, có chút sưng vì kiểu niệm chú bằng đầu đúng theo nghĩa đen này. Hắn nhìn xuống người anh em vẫn chưa chịu hạ xuống của mình, than thở.
Quang Anh
Hoa khôi kinh thành ưỡn ẹo trước mặt thì không phản ứng giờ lại ngóc đầu lên vì tên thị vệ ẻo lả. Mày đúng là điên rồi Quang Anh
Cả chiều hôm đó hắn phải tắm nước lạnh thêm đá mới hạ hỏa được. Tưởng mọi chuyện sẽ xong nhưng tối hôm đó hắn lại mơ thấy cảnh xuân.
Đức Duy
Um~hah...Phu quân ~
Trong giấc mơ, Duy mặc áo cưới của tân nương, nằm dưới thân hắn thở dốc. Gương mặt trắng thanh tú giờ ửng hồng, áo quần xộc xệch như mời gọi.
Hắn bừng tỉnh dậy, cả người run rẩy nhưng sao lại có chút sướng với giấc mơ đó. Khố hắn ướt nhẹp buộc nửa đêm phải bật dậy đi giặt. Hắn lén lút như trộm trong chính phủ của mình vì sợ ai phát hiện giấc mộng của mình.
Quang Anh
[Chết tiệt, cơ thể chết tiệt, tên thị vệ chết tiệt]
Hắn chửi thầm trong bụng khi ngồi giặt khố. Xong việc, hắn về giường nằm, vắt tay lên trán, không tài nào ngủ được. Sợ bị kéo vào cơn mộng kia
Quang Anh
Ta không đoạn tụ, nhưng....ahhhh không nhưng gì cả đã không là không..... nhưng... nhưng hắn ngon quá. Người gì đâu mà trắng trắng mềm mềm lại còn nhỏ nhỏ nữa. Thật muốn nuốt trọn, cho vào túi thơm giấu đi
Hắn nằm trên giường giằng xé giữa con tim và lí trí. Cả một đêm lăn lộn qua lại trên giường, hắn rút ra kết luận.
Quang Anh
Đoạn tụ thì đoạn tụ, dù sao cũng chẳng ai dám cản ta. Là do thị vệ quá ngon thôi. Không phải tại ta.
Hắn nhắm mắt lại đầy an yên khi gỡ được nỗi giằng xé trong lòng. Trời đã gần sáng, hắn mới thực sự ngủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play