Góc Khuất Của Mafia Ngầm [CapRhy]
tiền bối
Tôi là Quang Anh. 24 tuổi. Một đặc vụ trực thuộc lực lượng cảnh sát đặc nhiệm. Dưới lệnh trực tiếp từ Viện trưởng, công việc của tôi theo dõi và triệt phá các ổ làm ăn phi pháp – từ buôn ma túy, rửa tiền đến giao dịch vũ khí trái phép. Những nơi mà pháp luật chưa với tới, tôi buộc phải bước vào.
Tối hôm đó, tôi vừa kết thúc một phi vụ bắt giữ nhóm lừa đảo chứng khoán. Trên đường trở về trụ sở, tôi tình cờ lướt ngang qua một người đàn ông mặc áo hoodie đen, tay xách theo một túi lớn. Đáng lẽ ra tôi đã không để tâm... nếu không có vệt bột trắng nhòe mờ gần mép khóa túi.Chỉ một vệt nhỏ, nhưng đủ để linh tính mách bảo tôi có điều bất thường. Tôi lập tức quay xe, bám theo hắn. Nhưng chẳng hiểu bằng cách nào, chỉ trong vài phút đồng hồ, hắn đã biến mất như bốc hơi giữa lòng thành phố.
Quang Anh
cái tên này ! đi đâu mà nhanh thế không biết
Tôi chỉ còn biết bực tức mà quay về đồn cảnh sát, vừa bước vào đã thấy viện trưởng đứng đó như chờ sẵn. Chào đón tôi một cách nồng nhiệt, kiểu như lâu lắm mới bắt được tôi về đúng giờ. Tôi chưa kịp nói một câu nào thì ông ấy đã vỗ vai tôi, đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa rồi thong thả mở lời
nhân vật phụ
à Quang Anh..giới thiệu với cậu,đây là Đức Duy
nhân vật phụ
là thành viên mới của nhóm điều tra cấp cao của nhóm cậu
Đức Duy
chào tiền bối em là Đức Duy năm nay 22 tuổi
Đức Duy
nhỏ hơn tiền bối 2 tuổi
Đức Duy
mong được tiền bối giúp đỡ ạ
Tôi nhướn mày. Nhân viên mới mà vào thẳng nhóm tôi? Chưa từng thấy chuyện đó. Và rồi tôi nhìn thấy anh ta... à không, cậu ta mới đúng, vì cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi.Cậu ta đẹp trai, cao ráo, gương mặt sáng sủa. Nhưng tiếc thay, cái mặt còn non choẹt như sinh viên năm nhất. Nhìn kiểu đó, tôi hỏi thẳng
Quang Anh
viện trưởng à..nhìn mặt non choẹt thế này
Quang Anh
làm ăn được gì đây ?
Tôi quay sang viện trưởng, chưa kịp mở lời hỏi thì cái tên "nhân viên mới" đó đã chen ngang trước một cách rất... vô tư. Không một chút nể nang, không một chút phép tắc, cậu ta tự nhiên ngồi phịch xuống ngay cạnh tôi, như thể chúng tôi quen nhau từ kiếp trước.Ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào tôi – không kiêu ngạo nhưng lại chẳng hề né tránh. Một nửa nụ cười nghịch ngợm hiện rõ trên môi
Đức Duy
tiền bối à..tuy em có nhỏ tuổi..nhưng mà
Đức Duy
tiền bối cũng đừng khinh thường em vậy chứ
Giọng điệu ấy… vừa như đang làm nũng, vừa như cố tình chọc tôi tức chơi. Mà thật, trông cậu ta lúc đó chẳng khác gì một chú cún con đang muốn gây sự chú ý – đôi mắt sáng, gương mặt ngây thơ nhưng cái kiểu ngồi thoải mái và tự tin đó khiến tôi chẳng biết nên nổi giận hay bật cười.Đây là kiểu nhân viên gì vậy? Vừa gặp đã đòi ngồi cạnh, còn gọi tôi là "tiền bối" như thân lắm.
Nhưng với kinh nghiệm của một người đã lăn lộn đủ lâu trong nghề — và làm công cho nhà nước — tôi không cho phép bản thân bị dắt mũi bởi một cậu nhóc còn chưa biết đâu là mặt tối của thế giới này.Tôi đáp trả, bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng
Quang Anh
vào được đây là nhờ đẹp trai hay gia thế đấy ?
Tôi thấy rõ khóe môi cậu ta giật nhẹ, như bất ngờ vì tôi không bị cuốn vào cái trò trêu chọc của cậu ta. Nhưng thay vì lùi bước, cậu ta lại càng tỏ vẻ thích thú hơn. Nụ cười kia thậm chí còn rõ nét hơn lúc mới gặp.Bất ngờ, cậu ta đứng dậy, đi một vòng chậm rãi ra sau lưng tôi. Tôi không quay đầu, nhưng tôi cảm nhận rõ ánh mắt kia đang dán chặt vào tôi – và rồi giọng cậu ta vang lên sát bên tai, nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để tôi nghe thấy
Đức Duy
tiền bối đang khen em đẹp trai đấy à ?
Đức Duy
em cảm ơn tiền bối nhá..
Giọng cậu ta nhẹ tênh, nửa như trêu, nửa như thật lòng. Hơi thở sát bên tai khiến tôi hơi khựng lại nửa giây – nhưng chỉ là nửa giây thôi.Tôi giữ im lặng, không đáp. Mắt vẫn nhìn về phía viện trưởng như thể vừa rồi chỉ là tiếng muỗi bay ngang.
Ghét thật. Cái tên nhân viên mới này… mặt thì non choẹt mà mồm mép thì không ai bì kịp. Tôi liếc sang viện trưởng, không thèm giấu vẻ khó chịu
Quang Anh
lại là thành phần đi cửa sau à ?
Viện trưởng thở dài, nhưng không hề phủ nhận
nhân vật phụ
thì một phần thôi..
nhân vật phụ
nhưng mà..cậu ấy cũng giỏi lắm đấy
nhân vật phụ
điểm bài kiểm tra khả năng ngang ngửa với cậu đấy
Tôi khựng lại.Ồ… cũng khá đấy ! Trước giờ, trong toàn bộ hồ sơ tuyển dụng đặc vụ cấp cao, tôi là người duy nhất từng đạt được 95 trên 100 điểm – kỷ lục chưa ai chạm tới.Mà giờ, cái tên non choẹ” này – lại bằng điểm tôi ? Bất ngờ đấy. Thật sự bất ngờ. Nhưng tôi không để lộ ra ngoài, chỉ nhếch nhẹ môi. Không phải cười. Là cảnh báo.
Về tới nhà, tôi chỉ kịp quăng túi xuống ghế, chế tạm gói mì rồi vừa ăn vừa mở laptop. Lòng vẫn còn lấn cấn chuyện lúc chiều, nên tôi quyết định tra thử thông tin cậu ta.Và quả thật… như lời viện trưởng nói, gia thế của cậu ta không hề tầm thường.Mẹ là viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành phố.Cha thì đã mất từ lâu.Chú ruột: chủ tịch hội đồng quản trị của đồn cảnh sát lớn nhất thành phố – đồng thời cũng là người nắm quyền sinh sát với... chén cơm của tôi.Tôi ngồi chết trân trước màn hình, tay cầm đũa mì mà quên luôn không gắp nữa.Nếu tôi mà động vào cậu ta, thì không khéo... chén cơm này bay thẳng ra khỏi miệng chứ chẳng chơi.Nghĩ tới đó thôi mà tôi đã muốn lấy vỏ mì úp lên đầu cho đỡ nhức.
lèm bèm
Sáng hôm sau, tôi tới đồn cảnh sát như thường lệ. Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc thì đã thấy cậu ta ngồi đó từ lúc nào.
Gọn gàng. Tỉnh táo. Tựa lưng vào ghế như thể đây là chỗ quen thuộc từ lâu.Vừa thấy tôi, cậu ta lập tức đứng dậy, cúi đầu nhẹ, nở nụ cười ngoan ngoãn
Đức Duy
chúc tiền bối ngày mới tốt lành ạ
Giọng kéo dài ngọt như kẹo tan chậm trong miệng. Làm như đáng yêu lắm vậy á.Tôi bước ngang qua cậu ta, cất giọng đủ để nghe thấy nhưng không quay lại
Quang Anh
gặp cậu thì chắc lành
Nghe phía sau lưng có tiếng cười khẽ vang lên, tôi nhắm mắt, thở một hơi.
Tôi ngồi vào chỗ quen thuộc, định bụng sẽ làm việc cho xong buổi sáng cho yên thân.Cậu ta – tất nhiên – cũng kéo ghế ngồi sát ngay cạnh.Tôi vốn chẳng buồn quan tâm, nhưng khổ nỗi... cậu ta cứ khiến tôi phải chú ý.Hết quay sang hỏi tôi mấy câu vớ vẩn kiểu như
Đức Duy
tiền bối thích uống cafe hay trà ?
Đức Duy
tiền bối thấy hôm nay em như nào ?
Đức Duy
có đẹp hơn hôm qua không ?
Đức Duy
em phải dậy từ 6 giờ để chải chuốt đó
Đức Duy
thấy chiếc áo sơ mi đen của em có đẹp không ?
Tôi nghiến răng. Tai như lùng bùng.Chưa hết. Cậu ta lại còn ngồi lóng ngóng với mấy cái ly nước trên bàn – hết xoay rồi lại nghiêng, làm một ly suýt chút nữa thì đổ xuống tài liệu của tôi.
Tôi bất lực giơ tay, đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay cậu ta. Vừa đủ để cảnh cáo, vừa đủ để giữ lịch sự.Cậu ta giật mình rụt tay lại, bĩu môi, ngồi im re như bị mắng. Mắt thì liếc trộm tôi một cái như kiểu... bị tổn thương lắm vậy.Nhìn không khác gì một đứa trẻ con bị giáo viên gọi đứng bảng giữa lớp cả.Tôi thở dài. Tại sao mỗi lần cậu ta xuất hiện, tôi đều thấy mệt đầu như vậy chứ?
Trong buổi họp bàn kế hoạch cho nhiệm vụ sắp tới, cậu ta ngồi ngay đối diện tôi.Thay vì chăm chú vào bản kế hoạch hay báo cáo, cậu ta hết nghịch đống hồ sơ thì lại chống cằm… nhìn tôi chằm chằm.Mà điều khiến tôi điên tiết nhẹ là cậu ta không hề chớp mắt. Cứ thế mà nhìn.Thêm cái nụ cười mỉm đó – đủ để người khác ngứa cả sống lưng.Tôi cố lờ đi, tập trung vào bản kế hoạch, nhưng khi ngẩng lên thì... đúng như dự đoán – vẫn là ánh mắt đó, nụ cười đó, như thể cậu ta đang xem tôi chứ không phải họp.Đến lúc không thể chịu nổi nữa, tôi đặt bút xuống bàn, thở dài, nhìn thẳng vào mắt cậu ta
Quang Anh
rồi khi nào mới chịu họp đây hả ?
Cậu ta nhún vai, vẫn không dừng cười
Đức Duy
thì em đang họp mà
Tôi muốn đập trán xuống bàn thật nhẹ. Mà thôi, đau trán tôi chứ ai đau.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng họp thì tiếng bước chân phía sau lại vang lên sát rạt. Không cần quay lại cũng biết là ai.Tôi rẽ vào góc pha trà – cậu ta cũng rẽ theo. Tôi mở bình nước – cậu ta cũng xách ly theo.Miệng thì cứ lèm bèm đủ thứ
Đức Duy
tiền bối biết không,hôm qua em mất ngủ đó
Đức Duy
cún con nhà em phải nằm cạnh em thì em mới ngủ được đó
Đức Duy
mà tiền bối này,hôm nay em có đẹp trai như hôm qua không
tôi ráng giữ bình tĩnh,quay người lại mặt đối mặt với cậu ta
Quang Anh
sao cậu cứ bám theo tôi hoài vậy ?
Quang Anh
người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu là cái bóng của tôi đấy !
Cậu ta chẳng những không bối rối mà còn bật cười khờ khạo
Đức Duy
em mà có là bóng thì cũng là nằm trên nhá
...Tôi suýt sặc nước trà.Rồi ánh mắt cậu ta thay đổi – một cái nhìn mà chỉ cần liếc cũng biết có ý đồ.cậu ta cúi người lại gần, nhìn tôi chăm chú
Đức Duy
tối nay tiền bối đi ăn với em nhá
Tôi vừa định từ chối theo phản xạ thì cậu ta đã bồi thêm câu chốt hạ
Đức Duy
vừa làm dự án sẵn tiện tìm hiểu luôn
Đức Duy
tiền bối không được từ chối đâu đó
Nói xong thì cậu ta quay người đi thẳng. Không chừa cho tôi một kẽ hở nào để phản ứng, không cả ngoảnh lại.Tôi đứng đó, cầm ly trà nóng… mà thấy lòng mình như bị ai lén đổ đá lạnh vào.
Ghét thật. Rõ ràng là lấy cớ công việc để rủ tôi đi ăn, mà tôi lại chẳng thể từ chối. Nếu làm cậu ta phật ý, cái chén cơm của tôi có khi cũng bay màu theo luôn ấy chứ.Vừa về tới nhà, điện thoại đã rung lên. Là tin nhắn từ... một cái acc Facebook mới toanh – chính là cái tài khoản sáng nay vừa kết bạn với tôi, giờ lại nhắn một câu ngắn gọn
"7h em qua đón tiền bối nhá"
tôi trừng mắt nhìn màn hình
Quang Anh
ai mượn vậy trời ?!
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải sửa soạn. Lựa đại một cái áo ba lỗ trắng, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo thun đen có khoá kéo gần cổ. Quần dài đen. Tóc chải sơ, xịt nhẹ nước hoa.Không biết mình đang đi họp hay đi hẹn hò nữa.Vừa khóa cửa bước xuống, tôi đã thấy cậu ta đứng đó – ngay dưới chân chung cư, tựa người vào xe, tay đút túi quần, nụ cười không biết điều đang nở rõ trên mặt
Đức Duy
tiền bối của em là số 1
Quang Anh
tiền bối nào là của cậu ?
Cậu ta lại bật cười – tiếng cười vừa vô tư vừa có gì đó... khiến người ta khó chịu.Mà khó chịu kiểu lạ lắm… kiểu không muốn nhìn mà lại cứ muốn quay sang nhìn hoài.
"cuộc họp"
Tới quán ăn, cậu ta lịch sự nhường tôi gọi món, nhưng tôi chỉ lắc đầu để cậu tự chọn. Nghĩ là sẽ ăn đại mấy món bình thường thôi, ai ngờ món nào cậu ta gọi cũng đúng gu tôi hết.Tôi liếc nhìn, cậu ta chỉ cười tỉnh bơ
Đức Duy
tiền bối ăn thử đi,lỡ đâu lại hợp gu tiền bối thì sao
Đức Duy
vậy thì em sẽ hiểu hơn về tiền bối
Tôi chẳng nói gì, nhưng trong lòng có chút bối rối. Cậu ta cứ vậy, vừa nói chuyện trời đất, vừa xen vào vài câu thính mà như thể không hề biết mình đang làm người khác ngại.
Đức Duy
tiền bối ăn cay giỏi thật đó,em cũng vậy
Đức Duy
coi bộ em và tiền bối cũng hợp khẩu vị quá ha
Tôi gật đầu nhẹ, chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe
Đức Duy
hợp khẩu vị rồi..hợp lòng nữa là xong
Tôi phì cười, không nhịn được. Mà vừa cười thì cậu ta đã nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt sáng lên như trẻ con vừa được lì xì
Đức Duy
tiền bối cười nhìn trông xinh thế
Quang Anh
cậu nói câu này với bao nhiêu người rồi ?
Đức Duy
chỉ có duy nhất tiền bối thôi đó
Đúng là vô tri… mà sao tôi lại thấy hơi rung rinh mới chết chứ.
Ăn xong rồi thì phải quay lại họp thôi. Tôi đeo kính, mở máy tính ra thì cậu ta ngó sang, thở dài một câu như trách móc
Đức Duy
tiền bối à..làm việc thôi mà có cần xinh như vậy không ?
Tôi khựng lại một chút vì bất ngờ, không nghĩ đang làm việc cũng bị thả thính. Má hơi nóng lên, tôi cố lơ đi, tập trung vào slide trước mặt nhưng càng nhìn lại càng thấy rối rắm. Tôi hơi nhíu mày thì cậu ta đã nhanh chóng đứng dậy, đi một vòng rồi ngồi xuống sát cạnh tôi lúc nào không hay.
Đức Duy
tiền bối cứ ăn đi,để em lo cho
Cậu ta nói, tay vẫn thoăn thoắt làm việc.
Tôi định phản đối, nhưng thấy cậu ta thao tác nhanh gọn, lại rõ ràng mạch lạc thì cũng đành để yên. Khoảng cách hai người có hơi gần khiến tôi có chút không tự nhiên, nhưng cậu ta thì vẫn bình thản, giống như… cố tình.
Chỉ chưa tới 5 phút sau, slide đã hoàn chỉnh không chê vào đâu được. Cậu ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt như chờ mong một cái gật đầu hay lời khen. Nhưng tôi chỉ giơ một ngón cái lên 👍🏻
Đức Duy
thế thôi à..em là cả một dự án đó
Quang Anh
chứ muốn gì nữa ?
Quang Anh
muốn khen thì nói đại đi
Quang Anh
giỏi ! được chưa ?
Cậu ta chép miệng nhưng vẫn cười tít mắt như vừa được tuyên dương.
Cậu ta đưa tôi về tới trước cổng chung cư, dừng xe cái là quay sang nhìn tôi cười toe toét như thể mới giành được giải thưởng gì to tát lắm vậy. Tôi vừa mở cửa bước xuống thì cậu ta cũng nghiêng người theo, cố tình nói thêm một câu
Đức Duy
tiền bối của em hôm nay xinh quá trời
Đức Duy
lần sau chúng ta đi ăn tiếp nhá
Tôi quay lại định lườm cậu ta một cái cho chừa thói ba hoa, mà lại đụng ngay ánh mắt trong veo và nụ cười tươi rói như ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt giữa đêm tối. Nhìn cái mặt non choẹt ấy, tôi thở dài một tiếng—lại là cái tên trẻ con miệng mồm dẻo quẹo, mới tí tuổi đầu mà giỏi nịnh hơn cả người từng trải.
Đức Duy
thôi tiền bối vào nhà nhanh đi
Đức Duy
tối đừng có mơ thấy em nhiều quá nhá
Tôi không quay lại nữa, chỉ bước nhanh vào toà nhà, nhưng hai vành tai thì đã đỏ lên từ lúc nào không hay. Cái tên trẻ con này, đúng là phiền phức… mà thôi cũng được, phiền thế này... cũng không đến nỗi ghét.
Và đúng như lời cậu ta nói, tối đó tôi thực sự mơ thấy cậu ta. Một giấc mơ kỳ lạ, mơ hồ như khói sương—cậu ta cứ lượn lờ quanh tôi, miệng vẫn không ngừng líu lo mấy câu thính rẻ tiền nhưng lại khiến người ta chẳng thể ghét nổi. Trong mơ, cậu ta cũng đứng gần như thế, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa ranh mãnh, tay còn chìa ra một ly trà sữa mà tôi thích nhất rồi cười
"chúc tiền bối tối ngủ mơ thấy em nhá !"
Tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, tim đập nhanh hơn bình thường một nhịp. Lúc đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, yên tĩnh đến lạ, tôi mới lẩm bẩm
Quang Anh
cái tên này..kiếp trước làm thầy bói hay sao ấy
Quang Anh
cái gì cũng biết trước được
Tôi lật người trùm chăn kín đầu, cố gắng xua tan hình ảnh cậu ta trong đầu, nhưng càng xua thì nụ cười ấy lại càng rõ ràng hơn. Phiền chết được.
May mà cũng ngủ lại được, chứ nếu không thì sáng mai tôi sẽ đến chỗ làm với cặp mắt thâm như gấu trúc—và kẻ đầu tiên tôi trút giận chắc chắn là cái tên phiền phức ấy. Mà nói vậy chứ, nếu thấy tôi mệt thật thì thể nào cậu ta cũng lại làm bộ làm tịch, giọng ngọt như mía lùi
"tiền bối mất ngủ à..tại vì em đẹp trai quá đúng không ?
Đấy, rồi tôi lại không biết nên bực hay bật cười. Đúng là... cái miệng non choẹt mà mép lém lỉnh tới mức khiến người khác khó mà ghét nổi. Nhưng tôi thề, nếu ngày mai cậu ta còn dám buông thêm câu nào như vậy nữa, tôi sẽ...chắc lại thở dài bất lực thôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play