Tình Yêu Mang Tên Em
Cái Nhìn đầu tiên
Hôm ấy là ngày đầu tiên em chuyển đến trường mới. Sân trường lấp lánh nắng, gió thổi tung mái tóc buộc nửa của em – ngắn gọn, dễ thương, có chút gì đó khiến người ta phải ngoái nhìn.
Trong đám học sinh tấp nập, có một ánh mắt dừng lại lâu hơn bình thường. ngồi lặng lẽ ở hàng ghế đá, tai đeo tai nghe nhưng ánh nhìn thì không rời khỏi em.
Thục Linh
Trời ơi đúng là trường mới, quá xịn
Thục Linh
Phải chi lên Lp 10 học ở đây luôn thì đỡ phải bỡ ngỡ
Thục Linh
Tự nhiên lớp 11 mới chuyển lên đây
Đang hào hứng với mọi thứ xung quanh vì ngôi trường rất đẹp thì có một trái banh bay thẳng đến
Duy Khải (na9)
/chụp trái banh/
Thục Linh
"trời ơi, ai dị trời"
Duy Khải (na9)
Có sợ khong? /quay đầu lại/
Duy Khải (na9)
"nụ cười đó thật đẹp"
Duy Khải (na9)
Em học lớp mấy?
giọng anh trầm, không vồ vập. Nghe như hỏi nhẹ, mà lại có chút gì đó không cho em lơ.
Thục Linh
Mới chuyển tới, em chưa nhớ lớp nữa á
Cô cười đôi mắt với cặp mi dài và cong
Thục Linh
Nhưng mà anh hỏi để làm gì?
Duy Khải (na9)
Để còn biết chờ ở đâu
Anh đáp gọn, rồi lại đeo tai nghe lên và quay đi để lại em vẫn còn ngơ ra như vừa bị "úp sọt"
Sau đấy em vào lớp mới, bạn mới, bàn ghế mới và chỗ ngồi mới khiến em rất vui vì kết bạn được với rất nhiều người dễ thương và hòa đồng
Thiên Lam
Ê bà mới chuyển tới đây phải hong
Thiên Lam
Nhìn bà dễ thương quá
Thục Linh
Cám ơn bà nha, bame tui lên đây công tác í nên tui lên đây học luôn
Đinh Tú Vy
Ê dị chừng nào hết công tác bà lại về trường cũ hả
Thục Linh
Học hết 12 ở đây chớ
Thiên Lam
Đúng rồi, chớ mới nch với ng dth như bà mà chơi đc tgian ngắn tụi tui tiếc lắm đó nha
Thục Linh
Lúc ở trường cũ tui hỏng được vậy đâu
Đinh Tú Vy
Bà ở đây đứa nào dám ăn hiếp bà á, nói tui nè
ÁI Xuân
Đúng rồi nói tú di đi
Thiên Lam
Lại quỳ lạy nó kiu nó đừng ăn hiếp nữa
Đinh Tú Vy
Cắt dây thanh quản tụi bây bây giờ
tò mò về anh
Sau ngày đầu nhập học, Thục Linh không nghĩ mình lại dễ dàng hòa nhập đến vậy.
Ái Xuân, Tú Vy, Thiên Lam – từng người một, như những mảnh ghép vừa khít đón cô vào một thế giới mới. Họ nói chuyện nhiều, đùa giỡn thoải mái và thi thoảng… cũng hay nhắc tới một cái tên quen thuộc: Duy Khải.
Thục Linh
Là cái ông lạnh như băng đó hả
Em tròn mắt hỏi, cười cười nghe tụi bạn kể
ÁI Xuân
Đúng là tổng tài học đường
Thiên Lam
Nma k phải gu tao
Thục Linh
Thế mà còn không phải gu á
Thiên Lam
Gu chị của em là phải như anh Minh Kha cơ
Linh chỉ im lặng cười theo, nhưng trong lòng lại có chút gợn nhẹ. Cô nhớ ánh mắt đó… cái khoảnh khắc đầu tiên khi bắt gặp ánh nhìn Duy Khải giữa sân trường, vẫn chưa thể quên.
Tác giả : ê cho đổi cách xưng hô nhen
ÁI Xuân
Ê nhỏ này nó bị mù quáng á cha
Thiên Lam
Hồi kiểm tra hai bạn khỏiii
Đinh Tú Vy
Chị em với nhau m chỉ t m cht hay j
Thiên Lam
Dã bộ gục ngã nhe
Họ cười đùa vui vẻ rộn ràng trong lớp học
Cô không nghĩ mình lại được chào đón nhanh đến vậy. Sau buổi học, cả nhóm kéo nhau ra căng-tin, kể chuyện từ “ông thầy dạy Toán hay ngủ gật”, tới những đứa bạn lớp bên hay chép bài mà mặt vẫn tỉnh như sáo. Mỗi câu chuyện đều làm Linh bật cười, những nỗi lo ban đầu dần tan biến.
Ngày qua ngày, Linh dần trở thành tâm điểm nhỏ trong nhóm bạn gái. Cô không quá ồn ào, nhưng đủ đáng yêu để ai cũng muốn lại gần. Lớp học trở nên thân quen hơn, những con đường dẫn từ ký túc xá đến trường cũng chẳng còn lạ nữa.
Nhưng có một người… vẫn là bí ẩn.
Người con trai mà tụi bạn hay nhắc tới trong những câu chuyện lúc tan học – Duy Khải, đàn anh lớp 12A1, được mệnh danh là “tổng tài học đường”. Cao ráo, da trắng, tóc đen nhánh luôn gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười hiếm hoi… Đó là người duy nhất mà khi nhắc đến, tụi bạn đều sẽ chẹp miệng:
Đinh Tú Vy
Đẹp trai như diễn viên mà lạnh như băng á, mê học chứ chả mê gái đâu.
Linh chưa từng nói chuyện với anh, nhưng cô nhớ ánh mắt của Khải hôm đầu tiên – ánh mắt nhìn cô trong sân trường. Không phải là tò mò, cũng chẳng phải lạnh lùng – chỉ là… khiến tim cô khựng một nhịp.
Giọng Nói ban công nắng
Mỗi sáng đi học, Linh đều vô thức đảo mắt tìm anh trong sân trường. Anh không hay cười, nhưng lúc ngồi đọc sách dưới gốc cây, hay khi xoay trái bóng rổ bằng đầu ngón tay – mọi thứ ở anh đều có gì đó… cuốn hút đến kỳ lạ.
Trường mới, bạn mới, và cả một mối bận tâm mới.
Cuộc sống của Thục Linh dường như vừa bắt đầu một trang hoàn toàn khác – nơi có ánh nắng dịu nhẹ, có tiếng cười và… có ánh mắt của một người không thể không nhìn theo
Một tuần kể từ ngày nhập học, Thục Linh dần thấy thân quen với lớp mới. Mỗi sáng, cô đi học với tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Những bài kiểm tra đầu năm không làm khó cô, nhưng… có một điều khiến cô không thể dứt khỏi suy nghĩ: Duy Khải.
Người con trai đó như một đường thẳng lạnh lùng, chưa một lần giao cắt với thế giới của cô. Nhưng Linh vẫn luôn lén quan sát anh, từ bàn học dãy bên kia hành lang tầng ba, từ sân trường lúc ra chơi, hay thậm chí… từ ban công thư viện
Chiều thứ Năm, trời nhiều mây, gió thổi nhè nhẹ. Linh lên thư viện mượn sách, định bụng tìm quyển văn học cổ điển để chuẩn bị cho tiết Ngữ văn tuần sau. Cô vòng ra ban công – nơi ít người lui tới – vừa muốn tranh thủ đọc mấy trang, vừa muốn tận hưởng chút yên tĩnh
Và rồi – giọng nói trầm thấp ấy vang lên phía sau lưng:
Duy Khải (na9)
Em hay trốn học ở đây à?
Linh giật mình quay lại. Là anh.
Duy Khải đang đứng cách cô vài bước, tay bỏ túi quần, ánh mắt lười biếng nhưng ánh lên một tia thích thú. Ánh nắng cuối ngày vắt nghiêng qua vai anh, làm gương mặt càng thêm rõ nét – cằm góc cạnh, sống mũi thẳng và đôi mắt nhìn như thấy thấu tâm can người đối diện.
Thục Linh
Ơ… không… Em chỉ đọc sách thôi…
Duy Khải (na9)
Học lớp 11A5, có đúng không?
Thục Linh
Dạ, sao anh biết…
Duy Khải (na9)
Thấy em lần đầu ngoài sân. Trông lạc lõng lắm
Anh bật cười khẽ, lần đầu tiên Linh thấy nụ cười của anh. Không lạnh lùng như lời đồn, chỉ là… không dễ thấy.
Cô không biết phải đáp lại sao. Trái tim trong ngực như đập sai nhịp, còn tâm trí thì đang tự hỏi: “Mình đang mơ à?”
Anh hỏi, mắt vẫn không rời khỏi Linh.
Duy Khải (na9)
Ừ...Thục Linh
Anh nhắc lại tên cô, chậm rãi và rõ ràng như thể muốn khắc vào trí nhớ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tung vài trang sách trong tay Linh. Khải bước tới, khẽ giữ lấy sách giúp cô, ngón tay anh vô tình chạm vào tay cô – chỉ một khoảnh khắc, mà tim Linh như muốn vỡ tung
Duy Khải (na9)
Lần sau trốn học nhớ chọn chỗ kín hơn. Anh đi ngang là thấy hết đó
Nói rồi, anh quay đi, bóng dáng cao lớn khuất dần sau cánh cửa kính thư viện. Còn Thục Linh – đứng như hoá đá, lòng dậy sóng như chưa từng có sóng.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy: có lẽ… thế giới này bắt đầu xoay quanh một người
Download MangaToon APP on App Store and Google Play