Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jiminjeong] Nắng Dưới Chân Mây

chap 1: người thứ 16

*...* hành động "..." suy nghĩ '...' nói nhỏ
_____________
một thành phố lớn, nhịp sống hiện đại, nhưng nội tâm con người thì lạnh lẽo và cô đơn. kim minjeong là con gái của một gia đình giàu có, thành đạt bề ngoài nhưng bị áp lực và trầm cảm từ nhỏ
kim minjeong - 19 tuổi, vẫn còn là sinh viên đại học năm thứ hai. nàng sống trong căn biệt thự sang trọng, nhưng không khác gì là chiếc lòng kính đang giam lỏng nàng. nàng mắc chứng trầm cảm nặng, thường xuyên mất ngủ, có những cơn hoảng loạn bất chợt, và không muốn ai "chạm" vào mình, kể cả cảm xúc
yu jimin - 30 tuổi, là bác sĩ tâm lý. tính cách của cô khá nhẹ nhàng, điềm đạm, có vẻ bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng có đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ
mùa đông năm 202x
gió đông thổi vào dãy hành lang, mang theo cái lạnh rét buốt bên ngoài thổi vào
căn phòng ở cuối dãy hành lang vẫn còn sáng đèn
là ngày đầu tiên mà nàng và cô chính thức gặp mặt. đây là vị bác sĩ tâm lý thứ 16 của nàng
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*giọng nhẹ nhàng, không vội vàng* xin chào kim minjeong. tôi là bác sĩ yu jimin, em có thể gọi tôi là jimin. hoặc bất cứ cái tên nào mà em cảm thấy thoải mái nhất
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*không nhìn đến cô, giọng lạnh* chúng ta không thân thiết tới mức phải gọi tên nhau❄️
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*mỉm cười nhẹ* vậy tôi sẽ gọi em là minjeong-ssi, được chứ?
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*im lặng không trả lời, nhẹ gật đầu, sau đó ngó ra cửa sổ* tôi nghĩ không cần phải trị liệu, mẹ tôi thì nghĩ khác❄️
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
ưm...vậy thì hôm nay không phải để chữa trị. chỉ là một cuộc trò chuyện, nếu em thấy không thoải mái...mình có thể dừng ngay bất cứ lúc nào
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*cười mỉa mai, quay sang nhìn cô* chị có biết tôi ghét nhất là điều gì không? ❄️
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
hưm...chị đoán là, xem như cần được 'cứu' ?
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
không! ❄️
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
là bị hỏi quá nhiều ❄️*ngả người ra ghế và nhắm mắt lại*
lặng vài giây sau
nàng lại nói
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
vậy đừng hỏi. cứ ngồi đó đi, chị có thể ngồi yên không? ❄️
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*im lặng vài giây rồi gập cuốn sổ lại*
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
được! chị sẽ ngồi im...không hỏi gì cả
không gian dần rơi vào im lặng, đồng hồ lại kêu lên tích tắc. ánh sáng bên ngoài còn sót lại hắt nhẹ qua tấm rèm. không ai nói gì với nhau trong suốt 5 phút
bất chợt, nàng khẽ nói
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*giọng rất nhỏ, gần như thì thầm* chị là người đầu tiên...không bỏ đi sau 5 phút im lặng
nàng không còn nói chuyện với cô bằng cái giọng lạnh lùng đó nữa
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*ánh mắt dịu dàng* bởi vì chị nghĩ, im lặng cũng là một cách để ai đó được nghỉ
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
ừm
_____________
buổi trị liệu đầu tiên kết thúc trong êm đẹp
nàng trở về căn nhà đầy phiền muộn ấy
mẹ kế
mẹ kế
vị bác sĩ kia có hài lòng mày không? *nhướn mày*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
có *bỏ đi lên phòng thật nhanh*
mẹ kế
mẹ kế
...*nhìn theo bóng lưng nàng*
mẹ kế
mẹ kế
*thở dài ngao ngán*
*cạch*
là tiếng mở cửa
ba nàng
ba nàng
sao rồi?
ba nàng
ba nàng
người bác sĩ đó có làm hài lòng Minjeong không?
mẹ kế
mẹ kế
chắc là có
mẹ kế
mẹ kế
tôi thấy nên đưa nó vào viện tâm thần cho rồi...nhìn cứ điên điên dở dở kiểu gì
mẹ kế
mẹ kế
chướng hết cả mắt *thở hắt*
ba nàng
ba nàng
bà nói vậy mà nghe được sao?
ba nàng
ba nàng
dù gì con bé cũng là con ruột của tôi! *cau mày*
mẹ kế
mẹ kế
thì nó là con ruột của ông nên ông thương nó là đúng rồi
mẹ kế
mẹ kế
nó đâu phải con ruột của tôi đâu mà tôi phải thương nó chứ
ba nàng
ba nàng
*lắc đầu ngao ngán* nói vậy mà cũng nói được
ba nàng
ba nàng
*bỏ lên phòng*
*cốc cốc cốc*
ba tiếng gõ cửa vang đều lên
Rồi trở lại trạng thái im lặng như lúc ban đầu
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*đi ra mở cửa* ba...
ba nàng
ba nàng
ba nói chuyện với con một chút...có được không? *giọng dịu dàng hết sức có thể*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*gật đầu + né sang một bên cho ông vào*
ba nàng
ba nàng
người bác sĩ hôm nay như thế nào?
ba nàng
ba nàng
có làm hài lòng con không?
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
hài lòng lắm ạ
ba nàng
ba nàng
ừm...vậy thì tốt
ba nàng
ba nàng
nhớ ăn uống đầy đủ nha con. sắp tới ba bận đi công tác một tuần lận
ba nàng
ba nàng
về ba mua quà cho con *xoa đầu nàng*
nói xong ông rời khỏi phòng
trả lại sự yên tĩnh cho nàng
_____________

chap 2: quá khứ

Ngày trị liệu thứ hai
15 phút nữa lại trôi qua
một phòng tư vấn tâm lý ấm cúng nhưng đơn giản. minjeong ngồi cách xa bàn, khoanh tay, ánh mắt trở nên lãnh đạm hơn. yu jimin ngồi ở phía đối diện, tay cầm sổ ghi chép, ánh mắt vẫn bình tĩnh
Yu jimin vẫn kiên nhẫn ngồi đối diện nàng, cô không phàn nàn hay trách móc thứ gì
quá khứ của nàng dần được hé lộ
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*hơi mấp máy môi* bị...mẹ bạo hành tinh thần và...
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*ngước nhìn nàng* và sao nữa?
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
m-một lần suýt t.ự t.ử vào năm 18 tuổi
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
sao em lại muốn t.ự t.ử? có phải đã xảy ra chuyện gì đối với em không? *nhẹ nhàng hỏi*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*im lặng không trả lời*
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
*im lặng chờ câu trả lời của nàng*
cảm xúc của hai người lớn dần
nàng ngồi lặng lẽ đan tay vào nhau chặt đến trắng bệt. cô không thúc ép nàng, trong ngày hôm nay, cô đã học được rằng - sự im lặng của minjeong không phải là từ chối, mà là sự chờ đợi một nơi an toàn
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
đừng làm đau bản thân mình nữa nhé! *xoa mu bàn tay nàng*
bàn tay ấm nóng giữa mùa đông chạm vào da thịt nàng, không hiểu sao gương mặt nàng lại trở nên ửng hổng
lần đầu có người quan tâm và chịu lắng nghe nàng nhiều đến thế
bàn tay nàng khẽ run lên. cô nhanh chóng nắm thật chặt bàn tay đầy vết thương ấy lại
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
tay em đẹp lắm...đừng làm cho nó có nhiều vết thương nữa *xoa mu bàn tay nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
hồi lớp 10...em bị cả lớp bắt nạt. vì em không giống họ. em không thích con trai, và rồi...họ lan tin đồn...em là thứ 'bệnh hoạn'
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
giáo viên biết...nhưng chỉ bảo em 'đừng làm quá vấn đề' *giọng nàng đứt quãng và cúi gằm mặt xuống*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
em từng thử...kết thúc mọi thứ
jimin nghe, mà tim như thắt lại. cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa khăn giấy. không cần lời khuyên, không cần đánh giá - chỉ cần có mặt
và buổi trị liệu hôm nay đã kết thúc
cô đã chủ động xin số điện thoại của nàng, để tiện cho việc trao đổi một số vấn đề
nàng không từ chối
[đoạn chat-sau buổi trị liệu]
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
📱: em đã rất dũng cảm vào hôm nay
tin nhắn vừa được gửi đi, đúng lúc nàng đang cầm điện thoại. nên đã nhanh chóng đáp lại tin nhắn của cô
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
📱: không phải em mạnh mẽ. chỉ là...lần đầu em thấy có người thực sự muốn hiểu mình
Yu Jimin (cô)
Yu Jimin (cô)
📱: và chị sẽ không rời đi
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*thả tim tin nhắn của cô*
kim minjeong đã off 1p trước
trong vực thẳm mà minjeong tưởng chừng là không còn lối thoát. nhưng vì sự xuất hiện của jimin, ánh mắt kiên định và giọng nói trầm ấm ấy trở thành ngọn đèn nhỏ, đủ để nàng có thể bước thêm một bước
có lẽ...nàng đang học cách tin một người
*cộc cộc cộc*
tiếng gõ cửa gấp gáp dồn dập liên tục phía bên ngoài
không cần đoán cũng biết người gõ cửa là ai
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*đi ra mở cửa*
mẹ kế
mẹ kế
mày làm cái d.e.l.l gì mà lâu thế hả? *quát nàng*
mẹ kế
mẹ kế
có xuống ăn hay không?
mẹ kế
mẹ kế
hay là nhịn đói! *bực tức*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
xuống liền *uể oải đi xuống ăn*
mẹ kế
mẹ kế
*túm tóc nàng lại* mày nói chuyện m.ấ.t d.ạ.y với tao vậy mà coi được hả?
mẹ kế
mẹ kế
dù gì đi chăng nữa...tao cũng là mẹ mày đấy con khốn! *tát nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*đứng im chịu trận*
mẹ kế
mẹ kế
hừ!
mẹ kế
mẹ kế
vô tích sự *bỏ đi xuống nhà*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*sờ nhẹ lên má*
dưới nhà, cụ thể là ở bàn ăn
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ lại đánh chị ấy nữa sao? *có chút không vui*
mẹ kế
mẹ kế
thì sao?
mẹ kế
mẹ kế
mày có ý kiến gì?
mẹ kế
mẹ kế
mày nên nhớ...mày là con ruột của tao, và không phải em ruột của nó!
mẹ kế
mẹ kế
mày đừng có mà giở giọng bênh vực nó trước mặt tao
Kim Minsu
Kim Minsu
dù gì chị ấy cũng là chị con!
Kim Minsu
Kim Minsu
không phải chị em ruột thì sao?
Kim Minsu
Kim Minsu
nhưng cũng cùng cha khác mẹ mà *bức xúc*
mẹ kế
mẹ kế
*tát Minsu* mày điên điên dở dở giống nó rồi đúng không?
mẹ kế
mẹ kế
tao cấm mày không được lại gần nó nữa
mẹ kế
mẹ kế
nó cũng sắp được tống vào viện tâm thần rồi! *bỏ đi ra ngoài*
Kim Minsu
Kim Minsu
*chạy lên phòng của nàng*
*cốc cốc cốc*
Kim Minsu
Kim Minsu
chị Minjeong *vừa gõ cửa vừa kêu*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
...*không đáp lại*
Kim Minsu
Kim Minsu
em vào được không ạ?
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
ừm...vào đi
Kim Minsu
Kim Minsu
*mở cửa bước vào phòng*
Nàng ngồi co ro trên chiếc giường rộng lớn, gương mặt phờ phạc, cứng đờ
Kim Minsu
Kim Minsu
em biết chị chưa ăn gì...nên em đem đồ ăn lên cho chị *đặt đồ ăn lên bàn*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
cảm...cảm ơn em
Kim Minsu
Kim Minsu
lát chỉ em học toán nha!
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
ừ...*cười nhẹ*
Kim Minsu
Kim Minsu
có chị hai là thương em nhất! *hôn má nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
được rồi *cầm ly sữa lên uống*
_______________

chap 3: bệnh viện tâm thần

ba nàng vừa đi công tác chưa lâu, bà ta liền đưa nàng vào bệnh viện tâm thần
bệnh viên tâm thần nằm ngoài trung tâm thành phố nàng đang sống, di chuyển khoảng ba mươi phút là ra khỏi thành phố
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
hức...buông ra! *vùng vẫy*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
tôi không phải là kẻ điên *gào khóc tức tưởi*
mẹ kế
mẹ kế
*tát nàng* câm mồm lại cho tao
mẹ kế
mẹ kế
mày đang điên khùng trước mặt tao đấy con khốn *trừng mắt*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
bà mới chính là kẻ điên ở đây! *hét vào mặt bà ta*
mẹ kế
mẹ kế
đồ m.ấ.t d.ạ.y này *bóp cổ nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*cào vào cánh tay của bà ta* hức...bà c.h.ế.t đi
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
đồ chó già điên dại! *nghiến răng*
mẹ kế
mẹ kế
*túm tóc nàng lôi ra chiếc xe đợi sẵn bên ngoài* kim minjeong ơi là kim minjeong...mày đừng chọc điên tao
bỗng nhiên từ xa có bóng dáng nhỏ bé chạy lại
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ làm gì vậy?
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ buông chị ấy ra *ôm chặt nàng lại*
mẹ kế
mẹ kế
mày buông ra *quát minsu*
Kim Minsu
Kim Minsu
con không buông!
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ định đưa chị ấy đi đâu hả? *tức giận*
mẹ kế
mẹ kế
mày hỏi làm gì? không có liên quan đến mày
mẹ kế
mẹ kế
cút vào trong nhà cho tao!
Kim Minsu
Kim Minsu
con không đi...mẹ buông chị ấy ra
mẹ kế
mẹ kế
người đâu. đưa cô chủ vào trong nhà, không cho cô chủ ra ngoài!
đàn em (nhiều người)
đàn em (nhiều người)
vâng *lôi minsu vào nhà*
Kim Minsu
Kim Minsu
bỏ ra...hức chị ơi *khóc*
sau mười phút vùng vẫy, nàng cũng kiệt sức. mặc kệ cho bà ta muốn làm gì thì làm
nàng đang ở trên chiếc xe van màu trắng và từ từ rời khỏi thành phố nơi mà nàng đang sống
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*mệt lả người* ....
mẹ kế
mẹ kế
*liếc nhìn nàng* hừ
cánh cửa xe được mở ra, đã đến bệnh viện tâm thần. cánh cổng bệnh viện cao lớn, nhưng lại hoen gỉ, tróc cả lớp sơn ra. hàng rào được cố định bằng những chiếc đinh sắt nhọn, tránh cho bệnh nhân bỏ trốn
cơ sở vật chất ở đây đã xuống cấp trầm trọng
nàng như người vô hồn, mà để cho họ lôi kéo vào bên trong đó
phòng nàng nằm ở tầng năm, cuối dãy. tất cả các phòng ở đây, đều bị các thanh sắt cố định lại. họ đứng bênh trong lồng sắt đó mà nhìn nàng bằng ánh mắt vô hồn và lạnh lẽo
người y tá kia mở khoá cánh cửa sắt cho nàng vào, rồi lập tức khoá ổ khóa lại
mẹ kế
mẹ kế
mày ở trong đây thì nhớ ngoan ngoãn nghe chưa
mẹ kế
mẹ kế
khi nào mày hết điên thì tao thả mày ra *nói xong bỏ đi*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
...*im lặng không đáp*
y tá
y tá
1: lát tới giờ ăn, tôi đem cơm lên cho ăn *bỏ đi*
không gian rơi vào im lặng, gió thổi hiu hắt qua cửa sổ. chỉ còn một mình nàng ở lại đây, vừa lạnh lẽo vừa cô đơn, vừa sợ ở đây khi trời đổi màu
bệnh nhân ở phòng đối diện lên tiếng gọi nàng, âm thanh của nàng ta nỉ non và nhỏ, dường như sợ ai khác nghe thấy
Jung Ahyeon-nàng ta
Jung Ahyeon-nàng ta
này chị ơi...*kêu nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*ngước đầu lên nhìn* hả?
Jung Ahyeon-nàng ta
Jung Ahyeon-nàng ta
em...em làm bạn với chị được không ạ? *thấp thỏm*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
à được chứ...dù gì ở đây cũng chả quen ai cả *đượm buồn*
Jung Ahyeon-nàng ta
Jung Ahyeon-nàng ta
sao chị lại vào đây?
chưa kịp đợi nàng trả lời, người điều dưỡng đã đem đồ ăn lên, vì đã tới giờ ăn
y tá
y tá
1: nè ăn đi! *đặt khay cơm xuống bàn*
Jung Ahyeon-nàng ta
Jung Ahyeon-nàng ta
không...tôi không thể ăn mấy thứ này *đạp đổ khay cơm*
y tá
y tá
1: con này lại lên cơn nữa à? *bóp cổ nàng ta*
Jung Ahyeon-nàng ta
Jung Ahyeon-nàng ta
hức...bỏ ra...các người mới là lũ điên *cắn vào tay người điều dưỡng ấy*
y tá
y tá
ais...không ăn thì nhịn m.ẹ đi *đi ra khỏi phòng của nàng ta*
người điều dưỡng bắt đầu đem khay cơm bước vào phòng của nàng, sợi dây xích bằng sắt va vào lồng sắt kêu lên leng keng. khiến nàng sợ hãi mà ôm lấy đầu của mình
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
đừng...đừng mà, đừng...hức *khóc nức nở*
y tá
y tá
1: ? *cau mày*
y tá
y tá
1: này mau ăn đi *lay người nàng*
vì nàng là người mới vào, nên người điều dưỡng ấy không làm khó dễ nàng, hay nặng lời
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*ngước đầu lên nhìn* tôi không muốn ăn...
y tá
y tá
1: không ăn là sẽ đói
y tá
y tá
1: mau ăn đi, tôi còn nhiều việc *múc cơm đưa đến miệng nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*hất muỗng cơm ấy ra* tôi không ăn!
y tá
y tá
1: mày điên à!
người điều dưỡng bắt đầu nổi giận, và đối xử với nàng như nàng ta vừa rồi
y tá
y tá
1: bây giờ mày có ăn hay không hả? *tức giận quát vào mặt nàng*
Kim Minjeong (nàng)
Kim Minjeong (nàng)
*lắc đầu*
y tá
y tá
1: không ăn thì nhịn *bỏ ra ngoài + khoá cửa lại*
cánh cửa sắt ấy lại một lần nữa được khoá lại, nàng ngồi bó gối trong góc phòng. mắt hướng nhìn về phía bầu trời đang chuẩn bị tối lại
sao nàng lại cảm thấy trống vắng đến thế? cảm giác thiếu thốn thứ gì đó. chắc là thiếu yu jimin!
______________
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ ơi con sai rồi *đập cửa ầm ầm*
Kim Minsu
Kim Minsu
cho con ra ngoài đi mà
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ ơi
mặc kệ minsu kêu gọi thảm thiết, nhưng không có ai đáp lại cả
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ già này thiệt chứ
Kim Minsu
Kim Minsu
bà ta mà là mẹ ruột mình cái kiểu gì
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ ghẻ thì có
Kim Minsu
Kim Minsu
ais...phải giả vờ ngoan hiền thì mới cứu được chị ấy *bực bội*
*cạch*
cánh cửa gỗ được mở tung ra, người bên ngoài chính là bà ta với gương mặt không cảm xúc
mẹ kế
mẹ kế
chuyện gì? *giọng lạnh*
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ ơi...con sai rồi, con xin lỗi mẹ mà *vờ khóc*
Kim Minsu
Kim Minsu
mẹ cho con ra ngoài đi, con hứa là con sẽ nghe lời mẹ mà huhu
mẹ kế
mẹ kế
*dần mủi lòng* được rồi...minsu mau nín đi, mẹ chỉ muốn tốt cho minsu mà thôi
Kim Minsu
Kim Minsu
hức...dạ mẹ
mẹ kế
mẹ kế
minsu có đói hay không? *quan tâm*
Kim Minsu
Kim Minsu
dạ không
minsu là con ruột của bà ta, nên tất nhiên là bà ta phải cưng chiều minsu hơn nàng
mẹ kế
mẹ kế
mẹ đi công việc một chút. minsu có đói thì kêu dì giúp việc nấu ăn cho nhé *hôn lên tóc minsu*
Kim Minsu
Kim Minsu
dạ...mẹ đi cẩn thận
mẹ kế
mẹ kế
ừm *nói xong rời đi*
__________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play