Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ KayKay ] Nuôi Chiều Em Đến Hư Hỏng

#1

KayPhạm – Anh KayTin – Cậu
Mùa hè năm đó, trời nắng như đổ lửa. Tiếng ve kêu râm ran giữa trưa khiến người ta chỉ muốn trốn vào một góc tối nào đó, lánh khỏi cái oi ả và bụi bặm thành phố.
KayPhạm khi ấy hai mươi tuổi, vừa trở về nước sau nhiều năm du học và làm việc tại Nhật. Một người đàn ông điềm đạm, lạnh lùng, gương mặt không lộ nhiều cảm xúc, nhưng đôi mắt thì sắc như dao găm – người ta gọi anh là “người đàn ông có khí chất sát thương bẩm sinh”.
Anh không thích ồn ào. Nhưng hôm đó, vì một lời hứa với người bạn cũ đã khuất, anh có mặt tại một trung tâm bảo trợ trẻ vị thành niên ở quận XXX
“Nó không còn ai thân thích… Tôi biết cậu không muốn ràng buộc. Nhưng nếu có thể, hãy thử một lần xem nó như người thân.”
Anh không định nhận nuôi ai. Nhưng rồi, khi cánh cửa phòng mở ra, KayPhạm khựng lại. Một cậu thiếu niên ngồi lặng lẽ trên bậu cửa sổ, gương mặt trắng đến mức phản sáng dưới nắng. Mái tóc trắng pha một chúc xanh rối tung như chưa chải, đôi mắt đen láy nhưng mơ màng – như thể không thuộc về thế giới này.
KayPhạm
KayPhạm
// nhìn KayTin //
Nhân viên
Nhân viên
Đó là KayTin. 16 tuổi. Rất ít nói, hơi bướng, nhưng không có hành vi bạo lực. Nó… rất đặc biệt.
KayPhạm không nói gì. Nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn cậu thiếu niên ấy không rời. Đến khi ánh mắt của hai người chạm nhau – KayTin bỗng đứng dậy, lặng lẽ tiến lại gần.
KayTin
KayTin
Anh là người tới đón tôi à?
Giọng cậu nhẹ bẫng, nhưng có gì đó khiến KayPhạm cảm thấy cả không khí chùng xuống.
KayPhạm
KayPhạm
Không chắc
KayTin
KayTin
Vậy anh định đứng đó nhìn tôi bao lâu?
Câu hỏi bất ngờ khiến một bên môi KayPhạm khẽ nhếch lên. Từ rất lâu rồi, chưa ai dám nói chuyện với anh kiểu đó.
Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu trai nhỏ hơn mình mười tuổi
KayPhạm
KayPhạm
Bao lâu cũng được, nếu em chưa thấy chán
____
Cái ngày đầu tiên ấy, không ai nói rõ điều gì. Nhưng từ giây phút ánh mắt họ giao nhau, có một sợi dây vô hình đã buộc chặt hai con người hoàn toàn trái ngược.
KayTin không giống những đứa trẻ khác. Cậu không líu lo, không sợ sệt, cũng không cố làm bản thân đáng thương. Cậu tỉnh táo, cứng đầu, nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn một tầng cô đơn khiến người ta muốn che chở.
KayPhạm cũng vậy – không bao giờ giải thích, không bao giờ dỗ dành ai. Nhưng chỉ riêng với cậu bé ấy… anh thấy mình sẵn sàng phá bỏ mọi quy tắc.
Ngày đầu tiên đưa KayTin về nhà, cậu chẳng mang theo gì ngoài một túi vải cũ.
KayTin
KayTin
Anh có định nói gì không?
KayPhạm
KayPhạm
Um...
KayPhạm
KayPhạm
Phòng em ở lầu hai. Giường bên cửa sổ. Nếu em không thích màu chăn gối, mai đổi
KayTin
KayTin
Anh tưởng tôi sẽ ở lại?
KayPhạm
KayPhạm
Không. Anh hy vọng em sẽ muốn
Đó là lần đầu tiên trong đời KayTin im lặng – không phải vì giận, mà vì ngạc nhiên. Người đàn ông trước mặt cậu – lạnh lùng, kiệm lời, nhưng không hề giả tạo – lại có thể khiến cậu mềm lòng chỉ bằng một câu nói.
Đêm đầu tiên sống cùng nhau, KayTin đứng bên lan can lầu hai nhìn xuống khu vườn nhỏ. Cậu không ngủ được. Mọi thứ quá yên tĩnh, quá… an toàn.
KayPhạm bước ra, tay cầm ly nước, lặng lẽ đứng bên cạnh.
KayPhạm
KayPhạm
Không ngủ được?
KayTin
KayTin
Không quen...
KayPhạm
KayPhạm
Ừ. Anh cũng thế
KayTin
KayTin
Anh cũng mới chuyển tới à?
KayPhạm
KayPhạm
Không. Nhưng đây là lần đầu trong nhà có người thứ hai.”
Cả hai im lặng một hồi rồi cất tiếng...
KayTin
KayTin
Nếu một ngày tôi làm anh thất vọng thì sao?
KayPhạm
KayPhạm
Em cứ thử. Nếu anh buồn, anh sẽ nói. Nếu em sai, anh sẽ sửa. Nhưng đừng lo, anh sẽ không bỏ em // nhìn cậu //
KayTin ngây người. Tim cậu đập lỡ một nhịp. Không phải vì lời hứa, mà vì ánh mắt ấy – quá thật.
Đêm hôm đó, cậu ngủ ngon lần đầu tiên sau nhiều năm. Trong giấc mơ, cậu thấy mình nằm trong một vòng tay ấm áp, nghe người ấy thì thầm
KayPhạm
KayPhạm
Chỉ cần em còn muốn ở lại, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Cuộc gặp đầu tiên ấy… không lãng mạn. Nhưng là định mệnh. Một cái nhìn. Một câu nói. Và cả một đời gắn bó.

#2

Sao mấy năm ở chung với nhau thì KayTin năm nay đã mười tám tuổi.
Cậu không còn là thiếu niên hay giận dỗi, hay lặng lẽ trốn lên sân thượng những đêm không ngủ. Cậu giờ cao gần bằng KayPhạm, vai rộng hơn, ánh mắt cũng thêm phần sắc bén. Nhưng với KayPhạm, cậu vẫn là “thằng bé nhỏ mặc áo sơ mi trắng, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ năm nào.”
Và cũng chính vì thế… KayPhạm không nhận ra: KayTin giờ không còn là một đứa trẻ.
____
Một buổi sáng tháng sáu, ánh nắng rải nhẹ trên mái hiên. KayTin ngồi ở bàn ăn, khoanh tay nhìn KayPhạm đang chuẩn bị bữa sáng.
KayTin
KayTin
Anh vẫn cứ như vợ đảm vậy // trêu anh //
KayPhạm
KayPhạm
Em vẫn cứ như thằng nhóc lười biếng
KayTin
KayTin
Nhưng anh vẫn chiều // nhếch môi //
KayPhạm khựng lại đúng một nhịp, sau đó không trả lời. Chính cái sự im lặng ấy, KayTin biết: anh vẫn không thay đổi. Vẫn là kiểu người dùng hành động để yêu thương thay vì lời nói. Nhưng cậu đã khác. Cậu không còn chỉ muốn được anh thương như một đứa em. Cậu muốn nhiều hơn.
Cậu muốn… là người duy nhất KayPhạm không thể từ chối.
Tối hôm đó, KayTin đứng ở cửa phòng anh.
KayPhạm
KayPhạm
Có chuyện gì // mắt không rời tài liệu //
KayTin
KayTin
Em không ngủ được
KayPhạm
KayPhạm
Trà sữa trong tủ. Bánh quy để ngăn dưới
KayTin
KayTin
Không phải vì đói // nghiêng đầu //
KayTin
KayTin
Mà là vì nhớ...
KayPhạm
KayPhạm
Ngày nào cũng gặp, em nhớ gì? // ngẩng đầu lên nhìn cậu //
KayTin
KayTin
Em nhớ lúc trước anh hay ôm em ngủ
KayPhạm im lặng. Một nhịp, hai nhịp…
KayPhạm
KayPhạm
Em mười tám rồi // giọng trầm //
KayTin
KayTin
Thì sao // bước vào phòng, đứng trước mặt anh //
KayTin
KayTin
Mười tám là đủ tuổi làm nhiều chuyện mà
KayPhạm
KayPhạm
Đừng đùa kiểu đó // nhíu mày //
KayTin
KayTin
Em nghiêm túc // cậu cúi đầu, ánh mắt như thách thức //
KayTin
KayTin
Từ nhỏ tới giờ anh nuôi em, chiều em
KayTin
KayTin
Dung túng mọi thói hư tật xấu của em… Anh nghĩ em sẽ mãi chỉ coi anh là ‘anh trai’ à?
Căn phòng bỗng dưng trở nên quá yên lặng. Tiếng kim đồng hồ tích tắc như dội vào tai từng nhịp.
KayPhạm
KayPhạm
KayTin // giọng chậm rãi //
KayPhạm
KayPhạm
Em biết mình đang nói gì không?
KayTin
KayTin
Biết // cậu đáp nhanh //
KayTin
KayTin
Em đã nghĩ kỹ suốt một năm qua...
KayTin
KayTin
Anh là người đã nuôi em lớn…
KayTin
KayTin
Anh không phải cha em. Không phải ruột thịt. Không có gì ràng buộc
KayPhạm đứng dậy, lùi về phía sau một bước.
KayPhạm
KayPhạm
Anh không thể… đáp lại thứ tình cảm đó
KayTin
KayTin
Không thể… hay không dám? // giọng bắt đầu trầm xuống //
KayTin
KayTin
Anh sợ điều gì?
KayTin
KayTin
Sợ người khác nói chúng ta không đúng?
KayTin
KayTin
Sợ em làm tổn thương anh?
KayPhạm không nói. Cậu bước tới gần hơn.
KayTin
KayTin
Em không còn là cậu nhóc 16 tuổi chỉ biết giấu cảm xúc. Em lớn rồi. Và em yêu anh
KayTin
KayTin
Không phải vì anh là người nuôi em. Mà vì anh là KayPhạm – người luôn nhìn em như thể em là tất cả
KayPhạm
KayPhạm
Vậy anh hỏi em // siết chặt tay //
KayPhạm
KayPhạm
Nếu một ngày anh không thể đáp lại, em sẽ làm gì?
KayTin
KayTin
Em sẽ đợi. Mười năm cũng được. Nhưng đừng hòng yêu người khác // mỉm cười //
Lần này thì KayPhạm bật cười. Anh nhìn cậu – đôi mắt vừa ngang ngạnh, vừa dịu dàng, vừa kiên quyết – và anh biết, mình đã thua.
Thua ngay từ cái ngày đầu tiên nhìn thấy cậu ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hoang hoải như thể đợi ai đó cứu mình khỏi cô đơn.
____
Từ sau buổi tối hôm đó, mọi thứ thay đổi. KayPhạm không từ chối, nhưng cũng không tiến thêm. Anh vẫn nấu ăn cho KayTin mỗi sáng, vẫn chở cậu đi học, vẫn nghe cậu càm ràm về bài kiểm tra hay đứa bạn phiền toái. Nhưng ánh mắt anh… mỗi lúc chạm vào cậu, lại mang một tầng cảm xúc khác – ngột ngạt, dè chừng, và đầy khao khát bị nén lại.
KayTin thì không giấu nữa. Cậu ngồi sát bên anh khi xem phim, hay khẽ ngáp để được tựa vào vai anh. Có những lúc cậu cố tình mặc áo sơ mi rộng, không cài hết cúc, đi lòng vòng trong nhà chỉ để… xem KayPhạm né nhìn bao lâu.
Và mỗi lần thấy anh trốn ánh mắt, cậu lại bật cười, khẽ nói
KayTin
KayTin
Em đã bảo rồi mà, anh nuôi em hư rồi
Một hôm, KayPhạm bị cảm, sốt cao, nằm li bì trên giường. KayTin chăm anh cả ngày, lau trán, nấu cháo, thậm chí còn đổi tất cho anh mà mặt tỉnh như không.
Khi anh tỉnh lại, giọng khản đặc, ánh mắt mệt mỏi, thấy cậu gục đầu ngủ ngay bên giường mình. Anh vươn tay, khẽ chạm vào tóc cậu. Tự nhủ chỉ một chút thôi… nhưng chạm rồi không rút lại được nữa.
KayTin
KayTin
Làm gì mà nhìn em như thể sắp từ chối lần cuối thế? // khẽ mở mắt //
KayPhạm
KayPhạm
Anh...
KayTin
KayTin
Đừng nói lời từ chối. Em không chịu được nữa đâu // giọng run nhẹ //
KayPhạm
KayPhạm
KayTin...
KayTin
KayTin
Em đã chờ anh quá lâu rồi. Nếu anh còn im lặng, em sẽ…
KayTin
KayTin
// cậu ngừng lại, rồi cúi xuống, thì thầm bên tai anh // hôn anh thật đấy...
KayPhạm không kịp nói gì. Bởi vì giây sau đó, môi cậu đã chạm vào anh – nhẹ, run, nhưng đầy chắc chắn. Anh nên đẩy ra. Lý trí hét lên rằng đây là sai. Nhưng trái tim… chỉ biết siết chặt cậu vào lòng, như thể bao nhiêu năm qua chỉ chờ đúng giây phút này.
Đêm đó, không ai nói gì thêm. Nhưng cái ôm đó, cái hôn đó, đã xoá đi hết mọi ranh giới họ từng đặt ra. KayPhạm biết, từ nay về sau, anh không còn đường lui.
Còn KayTin – cậu chỉ khẽ mỉm cười trong bóng tối
KayTin
KayTin
Anh đã nuôi em hư thật rồi, KayPhạm. Nhưng cũng chỉ mình anh có quyền sửa em

#3

Sau đêm đó, không ai còn nhắc đến những lời yêu hay từ chối. Không ai nói rõ họ là gì. Nhưng mọi cử chỉ, ánh mắt, khoảng cách – đều đã đổi khác. KayTin vẫn hay trêu anh bằng giọng điệu bướng bỉnh
KayTin
KayTin
Anh nên tự trách bản thân… vì đã làm hỏng em.
Và KayPhạm… vẫn im lặng, chỉ nhíu mày, rót trà, nấu ăn, giặt quần áo, hệt như một người chồng trong im lặng. Nhưng chính anh cũng biết, bản thân không còn đủ lạnh nhạt. Nhất là khi đôi môi kia, ánh mắt kia, giọng nói kia – mỗi ngày một gần hơn… quen thuộc hơn… và nguy hiểm hơn.
___
Thứ phá vỡ sự cân bằng, là một người thứ ba.
Hắn tên Khải – giám đốc sáng tạo, nổi tiếng là thông minh và… để ý đến KayPhạm một cách không giấu giếm.
KayTin biết...
Cậu biết rõ mỗi cái nhìn mà Khải dành cho anh mang sắc thái gì. Cái kiểu lịch thiệp giả tạo, trò chuyện mờ ám, hay những lần cố tình chạm nhẹ vào tay KayPhạm như thể vô tình.
Và KayPhạm – vẫn cư xử chuyên nghiệp, nhưng không né tránh.
Một buổi chiều, khi KayPhạm đưa Khải từ công ty về nhà để thảo luận bản hợp đồng, KayTin ngồi trên ghế sofa, khoanh tay nhìn hai người bước vào.
Khải
Khải
Chào anh // mỉm cười, nghiêng đầu //
Khải
Khải
Em là em trai nuôi của KayPhạm đúng không?
KayTin
KayTin
À không
KayTin
KayTin
Em là người chung sống với anh ấy // cười nhẹ //
Khải thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự.
Khải
Khải
Chắc thân lắm nhỉ?
KayTin
KayTin
Cũng… đủ để không thích ai chạm vào anh ấy // nói chậm rãi, từng chữ như có chủ ý //
KayPhạm liếc sang, ánh mắt như muốn ngăn cậu, nhưng KayTin vẫn cười, ngồi bắt chéo chân, không rời mắt khỏi Khải.
Bầu không khí căng như dây đàn. Cuối cùng, KayPhạm lên tiếng cắt ngang.
KayPhạm
KayPhạm
KayTin, vào phòng đi. Anh và Khải cần trao đổi công việc
Cậu đứng dậy, gật đầu. Nhưng trước khi quay đi, cậu ghé sát vào tai anh, thì thầm
KayTin
KayTin
Làm ơn, đừng để em phải nổi điên vì một tên chẳng đáng
Tối hôm đó. KayPhạm trở về phòng muộn. Đèn vẫn sáng. KayTin ngồi trên giường, ánh mắt tối lại.
KayTin
KayTin
Anh không thấy gì bất thường à?
KayPhạm
KayPhạm
Chuyện gì?
KayTin
KayTin
Về Khải
KayPhạm
KayPhạm
Cậu ta chỉ là đồng nghiệp
KayTin
KayTin
Còn em thì sao? // giọng bắt đầu đanh lại //
KayPhạm im lặng. Cậu bật cười, nhưng là nụ cười trào phúng
KayTin
KayTin
Em có gì hơn?
KayTin
KayTin
Là đứa con nuôi?
KayTin
KayTin
Là một kẻ được anh nhặt về và chiều chuộng như thú cưng à?
KayPhạm
KayPhạm
Em đừng nói vậy
KayTin
KayTin
Vậy anh nói đi. Em là gì của anh?
Lần đầu tiên, câu hỏi ấy vang lên rõ ràng đến vậy. Trực diện. Mạnh mẽ. Và… đau lòng. KayPhạm nhìn cậu thật lâu. Cuối cùng, anh nói
KayPhạm
KayPhạm
Em là người mà anh không thể dứt ra được. Nhưng cũng là người khiến anh sợ bản thân mình nhất
KayTin
KayTin
Vậy là em sai khi yêu anh?
KayTin
KayTin
Là lỗi của em khi muốn được giữ anh một mình? // giọng vỡ ra //
KayPhạm
KayPhạm
Không phải vậy...
KayTin
KayTin
Vậy tại sao anh không chọn em công khai?
KayTin
KayTin
Tại sao để người khác tưởng em chỉ là một đứa trẻ bám lấy anh như ký sinh?
KayPhạm
KayPhạm
Vì anh không muốn em bị tổn thương
KayPhạm
KayPhạm
Thế giới ngoài kia… sẽ không dịu dàng với những mối quan hệ như chúng ta
KayTin
KayTin
Không sao. Nếu anh không chọn, thì em sẽ ép // đứng dậy //
Anh ngước lên. Cậu cởi nút áo sơ mi mình từng mặc hồi 16 tuổi – áo đã cũ, nhăn, nhưng là món quà đầu tiên anh tặng cậu.
KayTin
KayTin
Nghe đi, KayPhạm. Trái tim em đập là vì ai?
KayTin
KayTin
Người em cần – là anh
KayTin
KayTin
Người em yêu – là anh
KayTin
KayTin
Nếu anh không chọn em… thì đừng trách em trở nên điên cuồng
___
Ba ngày sau. KayPhạm công khai huỷ toàn bộ dự án hợp tác với Khải. Tin đồn lan ra. Có người nói anh mất kiểm soát vì chuyện cá nhân. Có người đoán anh có tình cảm với một người ngoài giới. Không ai dám chắc.
Chỉ có một người biết lý do thật sự. Tối hôm đó, cậu nhận được tin nhắn
KayPhạm
KayPhạm
Ra ban công
KayTin mở cửa, thấy anh đang đứng đó. Tay run. Mắt đỏ. Nhưng giọng vẫn vững
KayPhạm
KayPhạm
Anh đã thử chạy rồi. Nhưng em vẫn bám theo
KayPhạm
KayPhạm
Anh đã né rồi. Nhưng em vẫn đập cửa
KayPhạm
KayPhạm
Anh...
KayPhạm
KayPhạm
Thua rồi
KayTin không nói gì. Chỉ bước đến, ôm lấy anh – lần này là anh run rẩy, còn cậu thì bình thản.
KayTin
KayTin
Em đã nói rồi mà // thì thầm //
KayTin
KayTin
Anh nuôi em hư rồi… Thì cả đời này, đừng hòng đổi em lấy ai khác
___
Anh nuôi em hư mất rồi Như hoa quen nắng, như trời quen mây Nếu ai muốn cướp em đây Cả đời anh giữ, chẳng hay nhường người Bàn tay đã nắm, chẳng rời Tim anh đã trói, suốt đời chẳng buông Dẫu cho sóng gió muôn phương Anh thà làm tội, giữ thương một người
Tg Ziiy 🎮
Tg Ziiy 🎮
“Em là tất cả với anh… nhưng mãi mãi chỉ đứng ở nơi không tên gọi.”
Tg Ziiy 🎮
Tg Ziiy 🎮
Câu nói “Anh nuôi em hư rồi… Thì cả đời này, đừng hòng đổi em lấy ai khác” vừa chứa đựng sự yêu thương, vừa ẩn giấu tính chiếm hữu mạnh mẽ. “Nuôi em hư” ở đây không chỉ là chiều chuộng, dung túng mọi thói quen mà còn là cách yêu hết mực, không tiếc hy sinh. Nhưng phía sau đó là lời ràng buộc: một khi đã được yêu thương đến mức ấy, đối phương không thể thuộc về ai khác. Nó thể hiện quan niệm tình yêu tuyệt đối – yêu là giữ, yêu là không chia sẻ, dù điều đó có thể là ngọt ngào hay giam cầm.
Tg Ziiy 🎮
Tg Ziiy 🎮
Nghị luận tí^^

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play