Món Quà Chưa Kịp Trao...[KreshxKen]
Chapter 1
Buổi sáng trong căn nhà hai tầng phủ lớp sương mờ. Ánh nắng lặng lẽ chiếu qua khung cửa sổ phòng bếp, rọi lên gương mặt một người con trai trẻ đang gọt táo.
Ken tỉ mỉ cắt từng lát mỏng, đặt chúng thành hình tròn trên đĩa sứ trắng. Cậu kiểm tra lại ly nước cam, bày thêm muỗng mật ong nhỏ bên cạnh chỉ để chắc chắn Kresh sẽ không cảm thấy khó chịu vì vị chua đầu lưỡi.
Tiếng chuông cửa vang lên. Ken bật dậy, lau tay vào tạp dề rồi chạy ra.
Kresh bước vào, tay vẫn còn cầm cặp tài liệu, cà vạt còn chưa tháo. Ánh mắt anh liếc qua cậu chỉ một giây rồi quay đi như thường lệ.
Ken
Anh mới về à?//cười nhẹ//
Kresh gật đầu. Không có lời đáp.
Ken
Em có chuẩn bị bữa sáng, có cả trứng chín vừa phải như anh thích. Anh ăn một chút nhé?
Kresh
//Tháo áo vest, treo lên móc rồi đáp// Tôi không đói.
Ken
Dù một ít thôi cũng được...//nói nhỏ lại//
Kresh
Tôi đã bảo là không //Gằn giọng//
Ken khựng lại giữa hành lang. Tay cậu siết chặt mép áo, mắt nhìn sàn nhà.
Lời xin lỗi quen thuộc, được nói theo phản xạ.
Kresh
//không quay đầu rồi ném lại một câu// Đừng làm quá mọi chuyện.
Buổi trưa trôi qua lặng lẽ. Kresh đóng cửa phòng làm việc. Ken ngồi trong phòng khách, trên bàn là đĩa trứng nguội lạnh và ly nước cam đã tách lớp.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc khung ảnh cưới trên kệ.
Bức ảnh được chụp vào một ngày mùa xuân. Trong ảnh, Ken mỉm cười tươi rói, nắm chặt tay Kresh nhưng Kresh thì không vui như vậy mắt Kresh nhìn như không có tia sáng nào.
Ken rút chiếc khung ra, mở nắp sau. Phía sau ảnh có một mảnh giấy nhỏ mà cậu lén nhét vào từ lâu, ghi dòng chữ viết tay:
"Cảm ơn vì đã để em trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Dù chỉ là một chút.”
Cậu đọc lại lần nữa, rồi lại gấp nó cẩn thận bỏ lại như cũ.
Tối hôm đó, khi Kresh ra khỏi phòng làm việc, Ken vẫn chưa ăn. Cậu ngồi chờ ở bàn ăn từ sớm, hai tay đan vào nhau.
Ken
Anh muốn ăn mì hay cơm?
Cậu hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra sáng nay.
Ken
Vậy em làm cơm chiên nhé? Anh từng nói món này tiện ăn khi mệt.
Kresh không đáp, đi rửa mặt. Ken quay vào bếp, vừa chiên cơm vừa lẩm bẩm
Ken
Em nhớ mà... Anh nói tháng trước, lúc anh bị cảm…
Mỗi lần Kresh vô tình nhắc điều gì, Ken đều ghi nhớ. Dù chỉ là chuyện nhỏ, với cậu nó cũng đủ khiến tim mình rộn lên.
Trong bữa ăn, Ken cố gắng bắt chuyện
Ken
Tuần sau… là sinh nhật anh rồi đó.
Ken
Anh muốn ăn gì không? Em có thể nấu món nào anh thích…
Kresh
Không cần phiền vậy đâu.
Ken
//Ngập ngừng// Em… chỉ muốn làm điều gì đó cho anh…
Kresh
//Buông đũa// Ken chúng ta kết hôn không có nghĩa là em phải cố như vậy.
Câu nói buột miệng, khiến không khí chững lại.
Kresh nhìn cậu một lúc. Ánh mắt anh không giận, cũng không buồn, chỉ là sự mệt mỏi vô hình.
Kresh
Đừng nói những lời như vậy nữa.
Ken cúi đầu. Tay cậu đặt dưới bàn siết chặt.
Anh cũng rời khỏi bàn rồi đi về phòng mà không nói gì nữa
Ken nằm một mình, cuộn người trong chiếc chăn. Kresh và Ken cũng không ngủ cùng phòng từ lâu.
Ken
///Nhìn lên trần nhà rồi thì thầm// Em yêu anh… thì sai sao?
Không ai trả lời. Căn nhà yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
Ken
Anh chỉ cần quay lại nhìn em… chỉ một lần thôi cũng được mà..
T/G
Đây là bộ truyện thứ 3 tui viết rồi
T/G
nếu bạn nào thắc mắc tại sao tui lại xóa bộ WhitexOzin kẻ bắt nạt thích tôi
T/G
thì là vì tui thấy nó kì với cách chèn H vô tui thấy nó kì vcl nên tui quyết định xóa
T/G
và bộ này sẽ không có H hay H+ nhá
T/G
Thôi tới đây được rồi bai bai
T/G
Chúc m.n một ngày tốt lành
T/G
Ai đang đọc vào buổi tối thì chúc ngủ ngon nhá
Chapter 2
Ken tỉnh giấc khi chuông báo thức reo lên. Cậu vươn tay tắt chuông, ánh mắt vô thức nhìn sang phía giường bên cạnh vẫn trống.
Lâu rồi anh ấy không chung với cậu. Cậu thở ra, gấp chăn cẩn thận, xếp gối lại gọn gàng như thể Kresh sẽ về bất cứ lúc nào dù sự thật là không.
Phòng bếp vẫn như cũ. Ken làm bữa sáng cho hai người, dù người còn lại chưa bao giờ ăn cùng.
Cậu cắm thêm một nhánh oải hương nhỏ vào lọ hoa trên bàn ăn Kresh từng bảo mùi oải hương dễ chịu dù chỉ nói một lần duy nhất.
*Tiếng bước xuống cầu thang*
Ken
//Mỉm cười// Chào buổi sáng! Tối qua anh ngủ có ngon không?
Kresh
//gật đầu rồi mặc áo khoác//
Ken
Anh ăn gì trước không? em để sẵn trứng chần lòng đào với bánh mì rồi. Cà phê em pha loại không đường á
Kresh
Tôi phải đi họp lúc 9h. Không có thời gian //giọng thờ ơ//
Kresh cài lại khuy áo sơ mi, lướt mắt qua bàn ăn.
Kresh
Tôi không thích trứng lòng đào nữa. //bước tới cửa + cầm chìa khoá//
Ken
//Khựng lại//Nhưng hôm trước anh nói…
Kresh
Lúc đó tôi nói cho xong chuyện. Đừng ghi nhớ những thứ không cần thiết.
Ken
Những thứ không cần thiết sao…
Khi Kresh đã rời đi, Ken vẫn đứng đó. Cậu nhìn vào đĩa trứng đang nguội trên bàn, rồi khẽ cười.
Ken
Em cứ tưởng… chỉ cần em ghi nhớ, thì sẽ có ngày anh quan tâm đến em..
Cậu ngồi xuống, ăn một nửa phần còn lại như một cách giữ ảo vọng.
Buổi trưa, trời có mưa nhẹ.
Ken mở cửa phòng làm việc của Kresh để dọn dẹp. Đây là nơi duy nhất Kresh cấm cậu chạm vào, nhưng hôm nay có giấy tờ bị rơi, gió làm lộn xộn mọi thứ.
Cậu nhặt lại hồ sơ, đặt chúng ngay ngắn, nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một tấm hình nằm úp trong ngăn kéo chưa đóng kín.
Lòng tò mò trỗi dậy. Cậu kéo nhẹ ra bên trong là một bức ảnh cũ, mờ nét. Một người con gái mặc váy trắng, đứng bên cạnh Kresh. Cả hai nhìn nhau, nụ cười dịu dàng, thân mật.
Trên lưng ảnh, chỉ ghi một chữ mực đã nhòe
Ken nắm chặt ảnh trong tay, tim đập hỗn loạn. Đây là người mà anh ấy vẫn nhớ? Người có thể khiến trái tim anh ấy dịu lại điều mà Ken đã cố suốt hai năm nhưng không làm được?
Cái tên đó, cậu từng nghe. Trong những đêm Kresh mơ ngủ và gọi một cái tên khẽ khàng, lặp đi lặp lại trong mơ. Lúc đầu Ken nghĩ mình nghe nhầm nhưng bây giờ... không thể nhầm được nữa.
Tối hôm đó, Ken không chuẩn bị bữa tối.
Kresh về lúc 9 giờ, ánh đèn trong nhà không sáng như thường lệ, chỉ còn ánh vàng nhẹ nơi bếp.
Anh treo áo, bước vào phòng khách
Ken ngồi trên ghế sofa, tay cầm tấm ảnh cũ.
Kresh
Ai cho em vào phòng làm việc của tôi?
Ken
//Ngước lên rồi nhẹ giọng nói// Em xin lỗi. Có giấy tờ bay ra ngoài… Em chỉ nhặt lại rồi mới thấy tấm ảnh này
Kresh
//Bước tới + giật lại tấm hình// Không được phép tự ý chạm vào đồ của tôi!
Ken
//Cắn môi, nghẹn giọng//Cô ấy là Sala... đúng không?
Ken
Là người mà anh luôn nghĩ đến, đúng không? Dù em có cố gắng bao nhiêu, anh vẫn chỉ nhìn thấy cô ấy...
Kresh
Đừng nói thêm nữa//lạnh lùng//
Ken đứng dậy mắt thì đỏ hoe
Ken
Anh chưa từng thử nhìn em lấy một lần! Chưa từng dù em luôn ở đây, bên cạnh anh, từng ngày!
Kresh
Vì anh không yêu em! //gắt lên và giọng không còn bình thản nữa//
Kresh
Em nghĩ anh là người tốt đến mức yêu đại một người chỉ vì họ hy sinh à? Đừng ảo tưởng nữa, Ken!
Không gian xung quanh chùng xuống.
Ken cười một nụ cười đau đớn và méo mó
Ken
ha...ra là vậy..//bước qua Kresh rồi đi lên phòng của mình//
_________________________
Đêm đó, Ken ngồi một mình trong phòng khách. Bức ảnh cũ đã bị trả về ngăn kéo, nhưng hình ảnh người con gái ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu cậu.
Ken
//Thì thầm//Em có thể chấp nhận anh không yêu em. Nhưng em không ngờ... em lại chẳng là gì của anh cả.
Cậu gục mặt xuống bàn, nước mắt rơi xuống lặng lẽ.
T/G
chúc m.n một ngày tốt lành
T/G
ai đọc vào buổi tối thì chúc m.n ngủ ngon nhá
Chapter 3
Một ngày sau cuộc cãi nhau căng thẳng, Kresh không về nhà.
Ken cũng không nhắn tin hỏi vì không còn lý do gì để hỏi nữa.
Cậu ngồi trong phòng, trước mặt là chiếc laptop cũ, mở trình duyệt và bắt đầu gõ một cái tên
Không có nhiều kết quả rõ ràng. Nhưng trong một trang mạng xã hội cũ kỹ, Ken thấy một bức ảnh một cô gái với nụ cười dịu dàng, tay ôm bó hoa oải hương khô.
Dòng caption ghi:“Có những mùi hương lưu trong lòng còn lâu hơn ký ức..."
Ken
Hóa ra từ đầu… ngay cả việc mình cắm oải hương mỗi ngày trên bàn ăn, cũng chỉ là bắt chước hình bóng của người khác thôi sao...
Ken tìm được trang cá nhân Facebook cũ của Sala, không còn cập nhật nhưng vẫn còn vài bài viết. Những dòng chữ nhẹ nhàng, sâu sắc, và thỉnh thoảng có nhắc đến một người tên “K”.
Ken lướt xuống và thấy vài bức ảnh và vài dòng caption.
“Anh ấy thích đứng ngoài ban công mỗi khi mưa. Nhìn xuống dưới như thể đang tìm một thứ gì đã mất…"
“Anh ấy luôn nói ghét hoa, nhưng lại chẳng bao giờ vứt hoa khô em để trong phòng.”
Từng chữ như đâm vào ngực Ken. Cậu chợt nhớ ra Kresh từng một lần nói ghét hoa. Nhưng lọ hoa Sala để lại… vẫn luôn được Kresh giữ lại.
Buổi tối, Ken chuẩn bị bữa ăn như mọi ngày. Nhưng hôm nay, cậu làm ít hơn.
Chỉ một phần cơm, một chén canh, và một chén trà oải hương.
Kresh không về. Nhưng Ken vẫn để phần anh. Đó là thói quen. Là thói quen của một người chờ đợi điều không bao giờ đến.
Khi dọn bếp, Ken làm rơi một chiếc ly. Mảnh vỡ bắn tung tóe.
Cậu vội cúi xuống nhặt, nhưng một mảnh thủy tinh cứa vào tay.
Ken ngồi bệt xuống sàn, tay ôm vết thương, nước mắt rơi theo
Ken
Hức..ly thì làm tay em bị thương...
Ken
Còn anh thì làm tim em tan nát rồi nè...
Ken
Sao anh không về chứ...
Ken
Anh ta có yêu mình đâu chứ...nhưng mình không buôn bỏ được...
Cậu nói xong thì òa lên khóc như một đứa trẻ.
Hôm sau, Ken ghé hiệu sách gần nhà nơi cậu từng thấy Kresh nhìn chăm chú vào một cuốn sách lạ, nhưng chưa mua. Cậu tìm đúng cuốn đó, gói cẩn thận mang về.
Trên đường về, cậu dừng trước tiệm cà vạt. Qua lớp kính, một mẫu cà vạt xanh thẫm có đường chỉ bạc nổi bật thu hút ánh nhìn.
Kresh từng nhìn nó rất lâu và không nói gì, nhưng ánh mắt đủ để Ken ghi nhớ.
Ken
Anh chưa bao giờ nói thích...Nhưng em thấy được.
Nói rồi cậu bước vào cửa hàng và mua chiếc cà vạt ấy.
Về tới nhà, cậu gói tất cả lại: Cuốn sách, cà vạt, và một bức thư viết tay, chỉ vài dòng
“Em không phải người mà anh chọn. Em biết chứ... Nhưng nếu một ngày nào đó anh có thể nghĩ lại... ít nhất hãy nhớ rằng, từng có một người như em, thật lòng."
Cậu cất món quà vào ngăn tủ, nhẹ nhàng khóa lại. Tay vẫn còn dính băng cá nhân từ vết thương hôm qua.
Rồi ngồi xuống, viết tiếp nhật ký
"Sala là một người dịu dàng. Em không ghét cô ấy. Em chỉ ghét việc mình luôn là người đến sau… Là người sống trong căn nhà này, mà trái tim anh chưa bao giờ đặt lại đây."
Ken không hỏi anh đi đâu.
Ken
Ngày mai, anh có thể ở nhà một buổi được không?
Kresh cởi áo khoác, mắt hơi cau lại
Ken
Em muốn… nấu bữa sáng cho anh rồi ăn cùng nhau...
Anh im lặng một lúc, rồi đáp
Kresh
Để sau đi, Mai tôi bận.
Ken không nói gì nữa. Cậu cúi đầu, cười nhẹ như không có chuyện gì
Nhưng trong lòng cậu đã buồn thêm một chút.
Giống như một bông hoa đã bắt đầu héo nhưng vẫn cố nở cho người không bao giờ ngước nhìn.
T/G
chúc m.n một ngày tốt lành
T/G
ai đọc vào buổi tối thì chúc m.n ngủ ngon nhaa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play