Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

RHYCAP Quái Vật Trong Tủ

Gấu nâu - Gia đình - Xin đi cùng

Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng muốn sở hữu một con thú dễ thương bên cạnh. Hoàng Đức Duy cũng vậy, em nuôi Nguyễn Quang Anh !
Em ngồi khoanh chân giữa thảm, tay cầm hộp màu cũ kỹ, trải giấy ra sàn, vỗ vỗ nhẹ vào chỗ trống trước mặt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nào, lại đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không muốn
Giọng hắn vang lên đầy lười biếng, vùi mặt vào cái gối bông em tặng từ lúc bé xíu, cặp tai tròn tròn của hắn hơi động đậy
Em bất lực nhìn con gấu lớn xù xì đang quay mặt vào góc tường. Cuối cùng lôi giấy, bút ra, nói nhẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh chịu đến đây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ dạy anh vẽ
Nguyễn Quang Anh nghe thấy, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, chầm chậm bò ra khỏi góc phòng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* vẽ? *
Dù đã có thể hóa thành hình người, hắn vẫn giữ bộ dạng nửa thú nửa người như một thói quen, đôi tay to với từng hàng móng vuốt sắc lẻm, lưng hắn cong, đuôi cuộn sau áo
Hắn ngồi phịch xuống, gác cằm lên vai em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẽ cái gì?
Em nghiêng đầu, chìa bức tranh em vừa vẽ ra, một bức tranh đơn giản. Về một người đàn ông, người phụ nữ tóc dài, và em bé nhỏ đứng giữa họ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gia đình của riêng ta
Hắn nhìn một hồi, cuối cùng thở ra một hơi nặng nề. Nét mặt chán ghét đến khó hiểu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gia đình..là gì?
Hoàng Đức Duy cười khẽ, kiên nhẫn chỉ dạy, tay nhỏ chỉ chỉ vào tờ giấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gia đình là những người mà ta yêu thương
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Họ cho ta ăn, cho ta sự an toàn
Lặng một lúc lâu, đôi tai hắn dần cụp xuống, ánh mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gia đình..
Đức Duy nhìn hắn, cười gượng, đưa ra vài cây bút màu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cũng thử vẽ đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vẽ gia đình của anh, người anh yêu thương
Đức Duy không nhớ rõ cụ thể, chỉ biết, khi em tình cờ nhặt được hắn bên gốc cây ven rừng. Lúc ấy, Quang Anh vẫn còn là một con gấu nâu nhỏ xíu, móng vuốt hắn bám víu lấy em từ lần đầu gặp gỡ
Từ đó, em đã tự tay nuôi dạy hắn, thậm chí còn tạo ra một căn phòng bí mật trong tủ quần áo để giấu hắn đi..em nghĩ điều đó sẽ an toàn cho cả hai..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Teddy và.. *
Những móng tay hắn co lại, cầm cây bút chì bằng hai ngón tay một cách vụng về
Cuối cùng, hắn chỉ ghi lên giấy một chữ " Duy "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy?
Hắn không đưa cho em xem, nhưng em đã thấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao lại là tôi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* mình còn nghĩ sẽ là mẹ gấu..hoặc bố gấu nào đó *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết vẽ người
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì vẽ về bố mẹ anh hoặc ai đó cũng được mà?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần người đó quan trọng
Hắn im lặng, đôi mắt ánh vàng một màu hổ phách rực sáng, như một con dã thú to lớn
Nhưng hắn chỉ đáp gọn, trầm giọng đến mức em sững lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ có cậu
Hắn đặt bút xuống, nói chậm rãi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người nuôi tôi..là cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Người cho tôi cảm giác an toàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng là cậu..
Em siết chặt cây bút trên tay, tim như khựng lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy nếu tôi không còn nữa thì sao?
Lời nói ấy, thành công khuấy động mạnh một vùng trong tim Quang Anh. Nỗi sợ lớn nhất trong hắn " xa em "
Hắn lập tức quay sang, nhìn em chằm chằm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu bỏ tôi?
Đối diện với em là ánh mắt rực đỏ của hắn, đôi đồng tử như thu lại theo bản năng của một con thú hoang
Em cảm nhận được nhịp thở của hắn nặng nề hơn, Đức Duy gượng gạo nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không..tôi chỉ muốn hỏi thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* tôi sợ..mình không thể nuôi anh mãi *
Ở thế giới này, để một con người và một con quái vật bên nhau, là điều chưa từng diễn ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không được đi !
Hắn khẽ rít qua kẽ răng, đáy mắt đỏ ngầu một màu trầm đục. Em cảm nhận được, rõ ràng cơn giận dữ trong hắn
Quang Anh co chặt từng khớp ngón tay, móng vuốt dài ngoằng càng thêm sắc nhọn như dao
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai dám mang cậu đi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ xé xác..
Giọng hắn trầm lại, gằn rõ từng chữ, nhưng hai tay đang cào nhẹ vào vạt áo em như đứa trẻ sợ bị bỏ lại. Em dịu giọng, vuốt lưng hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ không đi đâu hết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn lâu mới bỏ rơi Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con quái vật lúc nào cũng ăn vụng bánh quy tôi cất trong tủ
Hắn khịt mũi, không cãi. Nhưng đuôi lại vẫy nhẹ, như đã vơi đi cơn giận một cách dễ dàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu là bánh..chắc tôi ăn luôn
Em phì cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mà dám?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dám
Hắn trườn đến sát, gác đầu lên đùi em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chỉ liếm thôi..
Em im lặng một lúc, khẽ khàng xoa đầu hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh à..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mai mốt lớn rồi, không được dọa ai nữa đâu nhé?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai dọa?
Đức Duy thở dài
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vừa mới nói " xé xác " người ta đấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ..
Hắn dụi đầu vào lòng em, giọng lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chỉ khi họ dọa cậu trước
Đức Duy nhìn hắn, luôn là như thế. Em được hắn bảo vệ, yêu thương, tin tưởng
Thế giới của em có biết bao nhiêu là điều. Thế giới của hắn, chỉ có em
.
.
Buổi sáng của vài ngày sau
Nguyễn Quang Anh ngoe nguẩy chiếc đuôi dài, hắn bất cần nằm lim dim trên tấm thảm giữa phòng em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ở nhà ngoan nhé, tôi ra ngoài mua chút đồ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sẽ về ngay
Em nói, tay chân vẫn còn đang bận rộn với đôi giày mang dở
Bỗng
* rầm..!
Một tiếng động lớn vang dội, Quang Anh phóng thẳng đến bên em, hắn mang tấm thân xù xì to lớn như bao trù cả thân em
Đức Duy tròn mắt, khựng đứng cả người, chiếc giày trong tay cũng rơi luôn xuống sàn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Q..uang Anh..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Siêu thị..tôi cũng muốn đi
Hắn nói, giọng nhẹ như làm nũng. Cái đầu gấu to gấp 2 lần con người, đang dụi vào lồng ngực em, hắn mè nheo grừ nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể không..chúng ta đi cùng?
Đức Duy ngớ người, em đơ ra vài giây, cuối cùng mới hoàn hồn lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A..anh muốn đi cùng thật sao?
Chẳng bao giờ em dám cho hắn ra khỏi căn phòng này, chẳng bao giờ hắn lên tiếng đòi hỏi một lần được ra ngoài
Nhưng giờ thì..một phút giây bất an dâng lên. Nhưng rồi khi nhìn vào ánh mắt màu vàng hổ phách ấy, em lại lần nữa đuối lòng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải, tôi muốn ra ngoài
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn đi cùng cậu..bảo vệ cậu..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
..
.
.
Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, cuối cùng em vẫn chọn sẽ cho hắn theo mình ra ngoài
Em cẩn thận kéo chiếc áo khoác dài trùm kín người hắn, mủ áo phủ kín đầu. Chỉ có đôi mắt sáng rực ấy là lộ ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được hóa thú ở chỗ đông người
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đặc biệt là siêu thị, nhớ chưa?
Hắn nhíu mày nhẹ, tỏ vẻ không vừa ý. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được đi cùng em, hàng lông mày kia nhanh chóng giãn ra, hắn gật đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được..
Em nhìn dáng vẻ to xác mà ngơ ngác ấy, đành vuốt nhẹ tay hắn, dịu giọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ngoan
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải ai cũng chấp nhận được ngoại hình của anh..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết anh không xấu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng người khác không hiểu
Hắn im lặng, cái đầu người với mái tóc vàng đặc trưng nhanh chóng gật gù. Ngón tay hắn vươn ra siếc lấy ngón tay em, ánh mắt long lanh tựa gấu con nhỏ xíu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghe rồi, đừng lo
Bỉn
Bỉn
📌 NGHIÊM CẤM COPY - ĐẠO NHÁI DƯỚI MỌI HÌNH THỨC ‼️ - Nếu bạn là một tác giả thì hãy dùng chính đạo đức và nhân phẩm của mình để tạo ra tác phẩm " riêng " ! - Đừng " mượn danh " là một tác giả để rồi đạo nhái truyện của người khác ! - Tất cả những nội dung trên đều do tự tay tôi tạo dựng và viết ra. Từ chính chất xám, idea, suy nghĩ, thời gian của mình. - Tôi sẽ không " tôn trọng " kẻ đã đạo nhái mình đâu ! Vì đó là hành vi thiếu đạo đức, không đáng được tôn trọng - Nếu bạn đạo nhái thì bạn óc heo - không thể tự tạo ra tác phẩm riêng - bạn là bản sao của tôi ! - Tôi không nhận định mình viết hay, viết giỏi. Nhưng nếu bạn đạo nhái = kém hơn tôi !

Siêu thị - Thịt tươi sống

Siêu thị
Em đẩy xe, hắn đi sau, tay luôn níu một góc áo em như thể sợ bị lạc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, đừng đi nhanh..
Em mỉm cười nhẹ, đôi má gò bông hồng hào nhô lên, giọng nói trong trẻo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lo, tôi không để anh lạc đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
..
Hắn im lặng, ánh mắt sáng rực ấy vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ xíu của em. Cái người mà hắn vốn còn chẳng biết phải gọi là gì
Cái người mà hắn chỉ muốn giữ riêng cho bản thân, bảo vệ và nâng niu em, đem em lánh xa khỏi thế giới đầy mệt mỏi ngoài kia
Nhưng hắn biết, em và hắn khác nhau
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu chỉ có cá sống..và nước sông
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có sống được không?
Một câu hỏi cất lên, Đức Duy nghe qua mà ong ong cả đầu, chẳng biết phải đáp lời như nào, em gượng cười, vẫn dõi mắt nhìn theo những món hàng trên kệ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm sao có thể chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không ăn được đồ sống đâu
Nguyễn Quang Anh im lặng, hắn cẩn thận lôi ra một cái bật lửa nhỏ trong túi áo, vật mà hắn đã trộm được, đã dành rất nhiều thời gian để biết cách xài
Hắn biết nó là gì, và cũng biết em cần nó, chính là lửa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy..tức là đồ chín thôi phải không..
Câu hỏi siêu nhỏ bật ra khỏi khoan miệng, hắn gần như đang nói chuyện cho gió nghe
Em vẫn vui vẻ đi trước, cho đến khi đi qua gian hàng thịt heo tươi, bàn tay đang níu lấy áo em cũng biến mất hút
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh..?
Hơi thở hắn hắt ra, mắt dán chặt vào những khay thịt heo đỏ tươi. Móng tay hắn siết lại, tay run khẽ như đang kìm chế. Đầu hơi cúi, hơi thở bắt đầu nặng dần
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy..
Giọng hắn lạc đi, khàn khàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi..có thể..mua thịt được không?
Em giật mình, quay lại, thì thấy tay hắn đã lộ ra những vết gân màu xám sẫm
Em vội chạy đến, siết chặt tay hắn, thấp giọng cảnh báo
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được đâu, Quang Anh !
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng hóa thành thú, xin anh đấy
Hắn ngẩng lên, trong đôi mắt thú nâu xám lấp lánh một tia năn nỉ, như một con vật lớn bị bỏ đói lâu ngày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi..không làm hại ai đâu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ muốn..ăn thịt tươi..
Em mím môi, xót xa nhìn hắn, rồi lại nhìn tảng thịt tươi đỏ ngòm. Ánh mắt hắn lúc đó, thật ra chẳng đáng sợ chút nào
Giống như một đứa trẻ nhịn đói đứng trước hàng xiên nướng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được rồi, nhưng anh phải hứa với tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được ăn ngay tại siêu thị
Hắn vội gật đầu, mặt mày rạng rỡ, ôm lấy tay em nhét vào ngực mình, vui mừng như vừa được tặng quà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được đượcc
Và rồi, suốt đoạn đường về, tay hắn vẫn ôm khư khư túi thịt tươi, không đưa em xách
Em thắc mắc, hỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao không đưa tôi cầm?
Hắn nhìn sang em, một giây ngắn, liền quay mặt đi, lí nhí đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu không thích mùi máu..
Em bất giác ngẩn ra, giây sau liền bật cười thành tiếng, vui vẻ tiếp tục đi trên con đường quen thuộc
Nhưng hôm nay, có lẽ vui hơn, an toàn hơn. Dù rằng bên cạnh là một con quái vật to xác, nhưng hắn chưa một lần dọa em
.
.
Về đến phòng
Hắn ngồi xổm trên sàn, nhanh tay lôi tảng thịt vừa mua ra, ôm lấy như bảo bối
Em chưa kịp nói gì, hắn đã giấu nó vào dưới gầm giường, như thể sợ em sẽ tiếc tiền mà lấy lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* không được *
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* chỗ này vẫn chưa được *
Hắn vươn mắt nhìn tảng thịt dưới gầm giường, kiên nhẫn che chắn, giấu kín
Em thở dài, bước tới, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay hắn đang đè lên tảng thịt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giấu kỹ như vậy, là nó thối lên đấy
Đức Duy mỉm cười
Hắn nghiêng đầu, nhìn em một cách ngớ ngẩn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thối..là gì?
Em dịu dàng kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, lấy chiếc bát nhựa em hay dùng, đặt lên sàn, rồi chỉ tay vào tảng thịt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi lần anh muốn ăn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phải bỏ thịt vào đây, đựng trong bát mới sạch
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sạch
Hắn nhìn em, chớp mắt vài cái, xác nhận em không có ý giành lại tảng thịt, hắn mới an tâm ngoe nguẩy cái đuôi dài
Đức Duy chờ đợi, em vươn đôi tay nhỏ xíu của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve bên má của hắn. Quang Anh thích thú dụi mặt vào lòng bàn tay em không ngừng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy..nữa
Em phì cười, lắc đầu nhẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trước tiên Quang Anh phải bỏ thịt vào bát đã
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn tiếp tục ôm vào người sẽ vây bẩn đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm..
Hắn gật đầu chậm rãi, rút tảng thịt ra, dè dặt đặt một phần nhỏ vào bát
Sau đó, chẳng rõ hắn nghĩ gì, hắn bỗng xé một miếng thịt bé bằng ngón tay út, đưa tới trước mặt em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
?!!
Em khựng lại, miếng thịt sống, máu vẫn còn dính đỏ tay hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..cho tôi?
Hắn gật đầu, ánh mắt đen tuyền lấp lánh như đang chờ mong
Em không dám ăn, tim đập mạnh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái này..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
* Không có lửa..nên cậu ấy không ăn..*
Nhưng hắn lại tưởng em từ chối, lập tức rụt tay về, siết chặt nắm đấm
Gương mặt đang tươi sáng của hắn thoáng chốc tối sầm, giống như một đứa trẻ bị từ chối tình cảm lần đầu tiên, tổn thương đến mức sắp khóc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Q..uang Anh..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải tôi không nhận
Em vội vàng níu tay hắn lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỉ là..thịt sống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ăn vào sẽ đau bụng
Hắn nhìn em, không hiểu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy không thích..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không phải..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không thích..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sẽ đau bụng..
Hắn tủi thân nhìn miếng thịt ngon trong tay mình, vẫn chẳng hiểu tại sao em không thích nó
Em cắn môi, rồi nhắm mắt lại, cắn nhẹ một miếng vào đầu miếng thịt ấy, không nuốt, chỉ để lưỡi chạm nhẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngon..
Em cười gượng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngon lắm
Hắn hài lòng, cười toe toét, miệng đầy thịt, má nhai phồng như sóc
Ánh mắt sáng rực ấy cũng dịu đi đôi phần, em ngồi cạnh, mệt mỏi tựa vào tấm lưng to rộng của hắn, ít phút sau đã dễ dàng chìm vào giấc ngủ

Gấu nhỏ - Mùi con người - Đánh dấu

Vài ngày trôi qua
Tại một ngôi trường đã gắn bó với em suốt 2 năm qua, Đức Duy kiên nhẫn đọc sách và tránh xa mọi người trong lớp nhất có thể
Em biết, biết con thú ở nhà mình vẫn còn đang yên giấc. Nhưng nếu để nó nghe ngóng được em gần ai, nó lại hóa rồ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Ít nhất..mình cũng chẳng cần bạn *
Từ bé, Đức Duy đã chẳng có bạn, ai cũng bắt nạt em. Chỉ riêng Quang Anh, là luôn xuất hiện đúng những lúc em coi là bất hạnh nhất
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Bạn học Đức Duy
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Mình xin ngồi cạnh được không?
Đức Duy khựng lại vài giây, em ngước mắt thấy, một cô gái với mái tóc vàng óng. Là Tiểu Vy, bạn cùng lớp với em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À..ừm, được
Em nhích qua một bên, căng thẳng lắng nghe nhịp thở của con thú đang ở xa mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* mong rằng Quang Anh không tỉnh giấc *
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Cậu xinh thật đó, nhưng sao cứ mãi im lặng vậy?
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Cậu không có bạn sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có..
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Cậu nói thật á?
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Vậy không cô đơn sao?
Em dõi mắt nhìn đăm đăm vào lòng bàn tay mình, không ngần ngại nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi..thường chơi với gấu nhỏ
Tiểu Vy sáng mắt lên, trong đầu cô đơn thuần nghĩ, thứ em đang nói là một con gấu bông nhỏ xíu
Cô mỉm cười
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Cậu đáng yêu thật đấy
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Nếu thích chơi với gấu
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Vậy lần sau tôi tặng cậu gấu nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
H..hả?
.
.
Chiều muộn
Vừa mở cửa bước vào, em còn chưa kịp tháo giày, thì một bóng đen đã vụt tới như dã thú
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
?!
Hắn bổ nhào vào em, cả người em lảo đảo, hốt hoảng ngã sập xuống nền nhà lạnh buốt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A..au..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh !
Hơi thở hắn gấp gáp, dữ dội, đôi mắt đã ánh lên màu hổ phách ngập tràn thú tính
Hắn chồm lên người em, vùi đầu vào cổ em mà ngửi ngấu nghiến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh..anh làm gì vậy?!
Đức Duy đỏ mặt, em dè dặt muốn đẩy con thú to xác trước mặt ra xa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy..cậu đã gặp ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu bỏ tôi..cậu có mùi của con người..
Giọng hắn khàn đặc, không giống người, cũng không còn chút lý trí
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là ai..Duy..là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mùi trên người cậu..tôi ghét nó
Em hoảng hốt giãy giụa, nhưng lực không bằng hắn. Hai tay hắn đè lấy cổ tay em, đầu lưỡi tham lam liếm dọc xương quai xanh, trượt qua hõm vai, để lại từng vệt nước bóng loáng mang dấu ấn của hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A..Quang Anh..anh làm gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Buông tôi..đừng nghịch !!
Nguyễn Quang Anh dường như bỏ ngoài tai những lời em nói, theo bản năng của một con thú, hắn vồ vập đánh dấu lãnh thổ lên người em bằng nước bọt và hơi thở nặng nề của mình
Hắn tức giận, cay ghét cái thứ mùi hương lạ lẫm trên thân em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là của tôi..chỗ này, của tôi..
Em đỏ mặt, nghẹn giọng, ánh mắt lạc đi vì xấu hổ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không..tôi chỉ nói chuyện thôi..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bạn ấy có nuôi mèo, nên mùi bám vào..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không được..không ai được gần cậu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhất là mấy con thú khác..không thể..
Hắn gần như gầm lên, mắt vằn đỏ, bắp tay nổi gân siết lấy em, cả người em run lên vì cảm nhận rõ ràng hơi thở dồn dập ấy
Em run lên nhẹ khẽ, đối mặt với một con thú hoang bản tính hung hăng. Ai mà không run sợ? Đức Duy lại cố gắng giữ vững niềm tin, em tin hắn sẽ không hại em
Em cất giọng, nhẹ dỗ dành
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh ngoan..nghe tôi nói đã
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cứ thế này, sẽ làm tôi đau đấy
Nghe đến đó, đôi tai to xác của hắn khẽ động đậy, trong mắt có chút buồn tủi, hắn rầm rì
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi làm..Duy đau..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi không thích
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi ghét..
Em thở nhẹ một hơi, cảm nhận được vấn đề không quá nghiêm trọng. Bàn tay em run run vươn lên, áp lên mặt hắn, nhẹ nhàng nhất
Trong tim em, có lẽ tình yêu còn cao hơn cả sự dũng cảm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi biết anh sẽ không thích, tôi biết mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi chỉ có anh mà thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thật đấy..
Mãi một lúc sau, khi cơn giận dịu lại, hắn mới hơi bình tâm, rúc đầu vào ngực em, thở hổn hển như vừa trải qua trận chiến dài
Giọng hắn dịu xuống, nhưng vẫn khàn khàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu là mẹ tôi..Duy..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu là gia đình của tôi mà..
Em im bặt, môi mím chặt. Câu nói tưởng chừng như đơn giản ấy, đã thành công chạm thẳng đến trái tim em
Hắn chỉ có em
Hành động của hắn có ra sao, cũng chỉ vì muốn giữ em lại mà thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phải, vì thế nên tôi sẽ không bỏ Quang Anh đâu..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngoan nhé
Em vòng tay ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối
Hắn im lặng, gật nhẹ đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừm..
Em đã tưởng như, mình có thể kiểm soát và nuôi dạy được hắn mãi, nhưng không..
.
.
Vào một hôm nọ
Tiểu Vy đứng trước cửa nhà em, cười nhẹ rồi dúi vào tay em một con gấu bông nhỏ xíu, mềm mềm, mùi hương dịu ngọt
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Tặng cậu con gấu này
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Tớ có thể nhờ cậu một việc được không?
Đức Duy tròn mắt nhìn con gấu bông xinh xắn trong tay, lần đầu có người tặng cậu một món đồ như thế
Em vui vẻ đáp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được, cậu cứ nói đi
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Gần đây tớ bận dọn nhà sang nơi khác
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Nên không có thời gian chăm mèo của mình
Tiểu Vy đặt vào lòng em một chiếc giỏ, có con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ say
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Tớ nhờ cậu chăm nó vài ngày có được không?
Đức Duy nhìn con mèo ngủ say trong giỏ, có muốn từ chối cũng chẳng nỡ, cuối cùng em thật sự đã gật đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À, đuợc
Tiểu Vy
Tiểu Vy
Vậy thì mừng quá, cảm ơn cậu nhiều lắm
Để tránh Quang Anh biết và làm hại đến con meo, Đức Duy cẩn thận đem nó lên một tầng khác, để con mèo có chỗ ở riêng biệt và an toàn nhất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* chắc là sẽ ổn thôi *

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play