Bầu trời phía trên màu ngọc bích, phía dưới phản chiếu một vùng ánh sáng đảo ngược—cả thế giới như được treo giữa hai chiều không gian song song, bồng bềnh giữa thực và ảo. Những con đường lơ lửng tạo thành hình xoắn ốc trên không, kết nối các thành trì phép thuật trôi nổi trong tầng khí quyển.
Lumeris – vùng đất của pháp sư. Mọi sinh vật ở đây đều có linh lực: loài chim có thể hát bằng âm thanh gây biến đổi thời tiết, cá trong suối biết tạo ra ảo ảnh, còn cỏ cây thì thì thầm lời tiên tri vào ban đêm.
Trên bầu trời lơ lửng là một học viện mang hình dạng một vầng trăng khuyết khổng lồ, chậm rãi xoay quanh lõi năng lượng phát sáng nhịp nhàng như trái tim. Cổng chính mở ra giữa tầng khí mờ, nơi hàng trăm tân pháp sư đang bước qua.
Giữa dòng người là một chàng trai trẻ, vóc người mảnh dẻ, tay siết chặt cuốn sách cũ ôm vào ngực, mắt mở to nhìn thế giới mới đầy rực rỡ nhưng xa lạ. Dưới chân cậu, thảm mây phát sáng theo từng bước.
Trần Tuấn Minh, 18 tuổi. Không mang theo vầng sáng của gia tộc, không có hộ vệ bên cạnh. Mặt dây chuyền trên cổ cậu chỉ phát ra một ánh đỏ nhạt, chưa định hình hệ năng lực—một kẻ "vô thuộc tính", trong thế giới nơi phép thuật là thứ quyết định sinh mệnh.
Xung quanh cậu, những học sinh khác dần tách xa, như thể sự mờ nhạt của cậu có thể lây lan. Tuấn Minh vẫn tiếp tục bước, chậm rãi, như một giọt nước rơi vào không gian đang dao động.
Trên tầng cao nhất của tháp Giao hội, một người đang ngồi trên lan can mái vòm. Mái tóc sẫm dài buộc hờ, áo choàng tím sẫm như hòa vào nền trời hoàng hôn. Mắt anh khép hờ, một tay lật trang sách cổ bay lơ lửng trước mặt, tay còn lại xoay nhẹ mặt dây chuyền phát sáng như vũ trụ thu nhỏ.
Trần Dịch Hằng – một pháp sư không gian cấp 5, ẩn danh trong vai trò giám hộ học viện. Tuổi đời trẻ nhưng năng lực vượt xa giới hạn bình thường. Ít người tiếp cận được anh, càng ít ai biết được anh từng là kẻ sống sót duy nhất từ một trận chiến phong ấn cổ xưa.
Một luồng khí mờ bất chợt lay động, anh ngẩng đầu. Ánh mắt chậm rãi quét qua quảng trường phía dưới, nơi Tuấn Minh đang bước qua cầu năng lượng. Không ánh nhìn nào khác dừng lại ở cậu—chỉ có một đôi mắt ấy. Dõi theo. Rất lâu.
Cảnh tiếp theo là khu vườn kính vào ban đêm, nơi trăng nhân tạo xoay chậm trên đỉnh vòm thủy tinh. Tuấn Minh ngồi một mình giữa những bông hoa biết hát, tay đặt lên cuốn sách đóng chặt, ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay cậu le lói yếu ớt.
Ở phía xa, trên hành lang vòng cung phía trên, Trần Dịch Hằng đứng im, tay khoanh trước ngực, như đang nghe tiếng cỏ cây gọi tên một điều gì đó anh từng quên từ lâu.
Không tiếng nói.
Không ai đến gần.
Nhưng linh lực giữa hai người dao động cùng một nhịp.
Trong thế giới nơi phép thuật là quyền năng, nơi sự mạnh yếu được định đoạt từ ánh sáng trên trán—thứ duy nhất không ai điều khiển được, là sự rung động của một trái tim khi ánh mắt vô tình chạm vào một linh hồn cô độc khác.
Và từ giây phút đó, định mệnh bắt đầu.