Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Hiha Crow X Hiha The Blue ] Tâm Nguyệt Quỷ

chương 1:

matchalatte=)
matchalatte=)
haloooo xin chào mọi người
matchalatte=)
matchalatte=)
lại là bắp ngô cute đâyyyyyyyy
matchalatte=)
matchalatte=)
hôm nay đêm đến cho các bạn.. fic này
matchalatte=)
matchalatte=)
nãy tui lỡ ấn xóa hết chương h tui làm lại.. rảnh Iồn ghê^^
__________________
‼️ cảnh cáo: có tục , m@u me‼️ - lưu ý không lấy bất kì yt nào khi chưa có sự cho phép , cân nhắc tất cả mọi người khi đọc truyện thể loại này , tớ đã cảnh cáo trước nên đừng tố cáo truyện bắp nhé - thể loại kết hợp bạch nguyệt quan và kẻ tâm thần - có tục , không h+ , ngược khá - tớ mong các bạn sẽ không tố cáo hay báo cáo nó ở mọi lỗi sai nào đó bất kì , vì tôi đã cảnh báo các bạn , nếu đọc xin lưu ý giúp tớ ‼️ thận trọng cân nhắc‼️
__________________
Căn biệt thự nằm tách biệt trên ngọn đồi phủ sương, một toà nhà rộng lớn được bao quanh bởi hàng rào điện tử và hệ thống an ninh tối tân. Vẻ ngoài xa hoa, hiện đại đến mức người qua đường cũng phải ngoái nhìn. Nhưng bên trong – nơi sảnh chính đầy ắp ánh đèn pha lê và thảm nhung đỏ thẫm – lại là khung cảnh khiến bất kỳ người nào bước vào đều phải lạnh sống lưng
Một chàng trai đang ngồi giữa sảnh. Không phải ngồi trên ghế sofa cao cấp, mà là ngồi xổm giữa nền gạch lạnh, lưng dựa vào chân ghế như một kẻ bị bỏ rơi
Mái tóc xanh nhạt dài chạm tới gáy rối bời, hai tay cậu bị xích chặt bằng dây xích thép lạnh ngắt, buộc cố định vào thành ghế da. Đôi mắt cậu... trống rỗng. Không ánh nhìn, không dao động, không cảm xúc.
Gương mặt trắng bệch, lạnh như tượng đá
The Blue. Con trai duy nhất của hai thiên tài y học và khoa học – nhưng lại là một dị nhân, một kẻ đột biến bị xã hội từ chối.
mẹ blue
mẹ blue
Con lại trốn thuốc nữa..// lắc đầu ngán ngẫm vì đã quá quen thuộc//
Giọng của người mẹ – bác sĩ lâm sàng hàng đầu châu Á – vang lên lạnh lùng như lưỡi dao mổ.
hiha the blue
hiha the blue
Tôi ngán cái mùi đó rồi. Mẹ muốn tôi uống, thì đem ra trộn với thịt tươi xem?
Blue cười nhạt, kéo xích leng keng một cái rồi gác chân lên nhau đầy khiêu khích
cha blue
cha blue
Lại bắt đầu…
Người cha nhíu mày. Ông là nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu thần kinh quốc tế, nhưng lại chưa bao giờ chữa được cho chính con trai mình.
mẹ blue
mẹ blue
Chúng ta không thể để nó như thế này mãi
hiha the blue
hiha the blue
Cái gì mà nó? Tôi là người. Không phải vật thí nghiệm của hai người
Blue gằn từng chữ, ánh mắt ánh lên tia khinh miệt.
Người mẹ vẫn giữ giọng điệu đều đều như nói chuyện trong phòng mổ:
mẹ blue
mẹ blue
Con là người, đúng. Nhưng là một người không có dây thần kinh đau. Một cơ thể không biết giới hạn. Một bộ não lệch nhịp. Con… là bản thể lỗi
hiha the blue
hiha the blue
Nghe như tụi bây đang chửi con mình là cục cứt sinh học vậy.
Blue nhổ toẹt xuống sàn, rồi phá lên cười, tiếng cười không hề có linh hồn, như một âm thanh máy móc lập trình sẵn.
Người cha đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh:
cha blue
cha blue
Ta đã chọn một ngôi trường. Có môi trường kiểm soát, hệ thống giám sát chặt. Con sẽ nhập học vào tuần sau.
hiha the blue
hiha the blue
Tôi không đi đâu cả. Tôi ở đây. Tôi ăn sống, tôi ngủ trong phòng kín, tôi tự phẫu thuật cũng được. Đừng ép tôi học
cha blue
cha blue
Nếu con không đi, ta sẽ đưa con trở lại trại giáo dưỡng..
…Im lặng. Tiếng xích kêu “keng” một cái nhỏ, rồi Blue đứng dậy. Thẳng lưng, rũ tóc ra sau như một con thú vừa bị dí roi.
Cậu không cãi nữa. Không chửi tục. Không cười.
Chỉ nói… bằng một giọng trầm lạnh
hiha the blue
hiha the blue
Được thôi. Đừng cho tôi quay lại cái chỗ đó nữa
Người mẹ nhẹ giọng hơn, nhưng không hề dịu dàng:
mẹ blue
mẹ blue
Tốt. Ở đó, con sẽ không bị giam. Sẽ có người tiếp xúc. Có môi trường trị liệu… và nếu may mắn, con có thể học cách… yêu thương
Blue khẽ nhướng mày, môi khẽ nhếch như thể đang nghe chuyện tiếu lâm:
hiha the blue
hiha the blue
Yêu thương? Mẹ nghĩ tôi có trái tim à?
cha blue
cha blue
Không có đau, không có cảm xúc… thì ít ra hãy thử làm người.
Người cha chốt lời, tay gõ nhẹ lên máy tính bảng để gửi lệnh gỡ xích.
Một robot phục vụ tiến đến, tay máy mở khóa keng một cái, giải phóng cậu khỏi gông cùm. Nhưng thay vì bỏ đi, Blue lại bước đến trước mặt mẹ mình, cúi đầu thật thấp…
hiha the blue
hiha the blue
Tôi đi học. Nhưng nếu một ai đó… chọc tôi, tôi sẽ ăn họ. Tươi.
cha blue
cha blue
Nếu con làm vậy, chúng ta sẽ tiêm thuốc ức chế thần kinh và đưa con về lại phòng thí nghiệm
hiha the blue
hiha the blue
Thử xem. Tôi sẽ để một mắt lại, nhìn hai người phẫu thuật cơ thể tôi như một món đồ chơi
Ánh mắt Blue lúc này lạnh đến tột cùng. Không phải sự tức giận. Mà là sự trống rỗng tuyệt đối của một người không có khái niệm tổn thương, cả thể xác lẫn tinh thần.
Người cha cầm tách trà lên, vẫn nhàn nhạt:
cha blue
cha blue
Tôi chỉ muốn con trai mình… đừng chết vì chính tâm trí của nó.
hiha the blue
hiha the blue
Yên tâm
Blue quay lưng bỏ đi
hiha the blue
hiha the blue
Tâm trí tôi chết từ năm tám tuổi rồi..//cười nhẹ//
______________
end

chương 2:

_______________
Trường Trung học Quốc Tế Aether – nơi được mệnh danh là “lò luyện thiên tài”, cũng là nơi quy tụ những cậu ấm cô chiêu nhà giàu thứ thiệt. Cánh cổng lớn bằng gang đúc, hai bên trồng hàng cây phong đỏ rực nổi bật giữa nền trời xám xịt đầu thu. Những ánh mắt tò mò của học sinh buổi sớm đồng loạt đổ dồn về chiếc Mercedes đen bóng vừa đỗ ngay lối vào chính
Cửa mở ra.
Một người đàn ông bước xuống trước, áo sơ mi trắng, cà vạt nâu, vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn giữ nét uy quyền. Ông mở cửa sau, cúi đầu nhẹ. Một thiếu niên xuất hiện. Gương mặt trắng nhợt, đôi mắt lặng như nước hồ thu – không cảm xúc, không ánh sáng, không... người
The Blue – tên cậu
Không ai biết cậu đến từ đâu. Chỉ có thông tin mập mờ: “chuyển trường vì lý do đặc biệt.” Điều duy nhất rõ ràng là cha cậu – Chủ tịch một tập đoàn xây dựng lớn – đã chuyển khoản một số tiền không nhỏ cho nhà trường để giữ im lặng tuyệt đối
Blue không nói gì suốt đoạn đường từ xe lên văn phòng hiệu trưởng. Tay cậu giấu trong túi áo blazer, dáng đi chậm rãi nhưng rất thẳng. Cái cách cậu nhìn hành lang – những bức tranh treo tường, cánh cửa kính – như thể tất cả đều vô nghĩa. Như thể cậu không phải học sinh đến nhập học, mà là một bóng ma vừa được thả ra khỏi tầng hầm bệnh viện.
cha blue
cha blue
Đây là con trai tôi. Tên Blue. Không cần chú ý đến học lực. Tôi chỉ yêu cầu trường bảo đảm không ai động vào nó
Người đàn ông đặt tập hồ sơ xuống bàn hiệu trưởng. Giọng ông không nài nỉ, cũng chẳng ra lệnh. Đơn giản như một sự thật hiển nhiên: nếu ai chạm vào Blue, hậu quả sẽ không nhỏ.
Hiệu trưởng gật đầu, mồ hôi lấm tấm sau lưng áo
???:
???:
Vâng. Trường sẽ bố trí em ấy vào lớp 12A – lớp học nâng cao nhất. Ở đó, học sinh đều xuất sắc, và... tự hiểu chuyện
Người cha không nói thêm gì. Trước khi rời đi, ông chỉ liếc Blue một cái. Cái liếc... mang cả mùi dằn vặt và cảnh cáo.
_______________
Lớp 12A – tiết đầu tiên “Kính cạch!” Cửa lớp bật mở. Mọi âm thanh trong lớp đều tắt.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía người đứng trên bục. Một nam sinh mới. Áo đồng phục được ủi thẳng, cổ sơ mi cài kín, gương mặt trắng bệch, tóc đen buộc nhẹ phía sau gáy. Trông như một bức tượng sứ lạnh lẽo.
hiha the blue
hiha the blue
Chào. Tôi là Blue//Cậu không cúi đầu. Cũng không mỉm cười//
hiha the blue
hiha the blue
Đừng hỏi gì cả..
Giọng nói khàn nhẹ như sương mù buổi sớm, nhưng khiến cả lớp thấy gai sống lưng. Giáo viên gượng gạo chỉ về bàn trống phía trong cùng
Blue bước xuống, không nhìn ai. Cứ như thể... chẳng ai tồn tại trong thế giới của cậu
_______________
Giờ ra chơi Sân trường Aether như một khu resort thu nhỏ. Vườn cây, hồ cá, khu tự học ngoài trời. Nhưng Blue không để tâm. Cậu đi dọc hành lang tầng ba, nơi có dãy kính trong suốt nhìn xuống sân bóng. Tay cậu khẽ vuốt cổ áo, mắt lơ đãng nhìn bầu trời.
Và rồi—
hiha crow
hiha crow
Tên mới, đứng lại coi
Một giọng nói vang lên sau lưng, ngông nghênh, có phần chọc ghẹo. Blue quay phắt lại
hiha the blue
hiha the blue
?
Một nam sinh cao khoảng 1m80, tóc đen rối bù nhưng rất có gu, áo sơ mi bung hai nút, cười nhếch mép như thể cả thế giới là sân khấu riêng của hắn.
???
???
Hiha Crow…
Một học sinh nữ đi ngang qua thầm thì với bạn.
???
???
Trùm trường. Đẹp trai số một. Bị gọi là tra nam mà vẫn khiến con gái theo hàng dài…
Blue nhìn hắn. Ánh mắt cậu không dao động. Nhưng tay trong túi đã hơi siết lại.
hiha crow
hiha crow
Cái kiểu mặt lạnh đó…
Crow bước lại gần, nhìn cậu như đánh giá món đồ chơi mới
hiha crow
hiha crow
Cậu tính làm idol lớp à?
Cậu không đáp.
Crow chống một tay lên tường, cúi xuống sát mặt Blue. Mùi nước hoa dịu nhẹ thoảng qua, giọng anh kéo dài:
hiha crow
hiha crow
Blue phải không? Tên nghe lạnh như đá luôn á. Nhưng mà... nhìn em giống kiểu con mèo bị nhốt lâu trong lồng, giờ được thả ra nên mất phản xạ rồi
hiha the blue
hiha the blue
Biến//Blue đáp gọn//
Crow cười. Lần đầu tiên sau rất lâu, có người nói chuyện với hắn mà không đỏ mặt hay tỏ ra sợ hãi.
hiha crow
hiha crow
Biến?//Anh nhướn mày.//
hiha crow
hiha crow
Ngắn gọn thiệt. Tôi thích mấy đứa cộc lốc, dễ nuốt... còn dễ thương nhỉ
Blue bước đi. Crow không cản. Nhưng nụ cười vẫn ở đó, trong đôi mắt ánh lên tia tò mò đầy nguy hiểm.
Lần đầu tiên trong đời, hắn thấy một người... không thèm để hắn vào mắt.
Và thế là hứng thú bắt đầu.
_______________
end

chương 3:

‼️ đã cảnh cáo đầu truyện‼️
_______________
Sau giờ học, cánh cổng trường vừa khép lại phía sau, Hiha The Blue đã rẽ vào một lối nhỏ nằm giữa khu nội trú cũ và bức tường rào dày bụi thời gian.
Lối đi ấy... không ai dám bén mảng. Nơi đây từng là kho chứa thiết bị hư, đã bị bỏ hoang nhiều năm. Rác mục, tường mốc, mùi phân động vật hôi tanh quện với khói bụi lơ lửng trong không khí. Vậy mà... cậu lại bước vào như thể trở về nhà.
Blue đi đến một bức tường cũ, phế liệu chất đống lộn xộn. Cậu thản nhiên ngồi bệt xuống nền đất. Đôi giày trắng vướng chút bụi, cậu cũng không buồn phủi. Gương mặt vốn đã lạnh lẽo, lúc này lại trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ – không phải giận dữ, không phải buồn rầu, mà là một nụ cười nhẹ... nguy hiểm và thích thú
Không còn ánh nắng. Chỉ có bóng tối ẩm thấp và tiếng gió thổi qua những kẽ gạch vỡ vụn
Cậu mở cặp
Từ trong ngăn phụ, cậu lấy ra một con d@o nhỏ, mũi nhọn sắc lạnh ánh lên giữa ánh chiều tà le lói. Tay cậu lật con d@o như một trò chơi ảo thuật, để lưỡi d@o lướt qua các ngón tay trắng bệch
hiha the blue
hiha the blue
Đẹp thật.//Cậu lẩm bẩm, giọng cười khẽ, rít nhẹ như gió lùa qua cổ họng//
hiha the blue
hiha the blue
Sạch. Sắc. Và... rất biết nghe lời.
Tiếng loạt xoạt bên góc gạch vỡ khiến cậu quay đầu.
Một con chuột to bò ra từ đống rác. Mắt nó đỏ ngầu, lớp lông xám bẩn mốc, cái đuôi dài ngoằng kéo lê trên nền đất
Blue nghiêng đầu. Đôi mắt cậu ánh lên tia khoái chí đáng sợ.
hiha the blue
hiha the blue
ồ...~..//khẽ cười rít lên//chào mày~..
Cậu đứng dậy, bước lại gần nó. Không một tiếng động. Dáng đi nhẹ như lông mèo, tay vẫn xoay con d@o như đang nhảy múa
Con chuột cảm nhận nguy hiểm, định bỏ chạy. Nhưng chậm. Cậu đã tóm gọn nó trong một tay, bóp nhẹ gáy khiến nó chỉ còn thở hổn hển
hiha the blue
hiha the blue
ngoan Đừng giãy.//Giọng Blue mềm mại như ru ngủ// Sẽ nhanh thôi...
Cậu quay lại chỗ ngồi. Con chuột bị đặt lên nền đất. Blue cầm d@o, khéo léo rạch một đường dọc bụng con vật. M@u rỉ ra, chảy thành vũng nhỏ. Nhưng cậu không nhăn mặt. Ngược lại, nụ cười càng lúc càng rộng.
Từng bộ phận trong cơ thể chuột bị móc ra. Tim, gan, phổi – nhỏ bé, ướt át, yếu ớt
Cậu nhẹ tay lột lớp da xám, kéo từ cổ xuống, tách từng mảnh không chút run rẩy. Như thể đã làm việc này hàng trăm lần
Khi da chuột chỉ còn là lớp màng rách rưới dưới chân, Blue nhặt khối thịt đỏ tươi còn âm ấm lên
Cắn một miếng. Máu dính vào môi. Cậu khẽ nhắm mắt. Như đang thưởng thức một món tráng miệng thượng hạng.
hiha the blue
hiha the blue
Mềm... vừa dai... một chút tanh..//Cậu lẩm nhẩm như đầu bếp đánh giá món ăn.//không tệ..
Blue bật cười khúc khích. Một nụ cười không còn che giấu sự biến th@i tiềm ẩn và lệch lạc bản năng
hiha the blue
hiha the blue
Bọn người ở trường... nếu bị lột da thì sẽ kêu kiểu gì nhỉ?//Cậu ngước mắt, ánh nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt.//
hiha the blue
hiha the blue
La hét? Khóc lóc? Hay cười giống mình?..
Cậu nghiêng đầu. Máu vẽ thành một đường đỏ trên má cậu.
Rồi cậu ngồi im lặng.
Một lúc lâu. Không ai biết... nơi ngõ cụt này vừa chứng kiến mặt thật của kẻ tưởng như vô hại.
_______________
end

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play