Trì Sính - Sở Úy: Sáng Lạnh Lùng Tối Mèo Nheo Đòi Ti Vợ ~
Chap 1 – Dỗ mèo bằng ti
Buổi tối, đèn ngủ trong phòng chỉ hắt ra thứ ánh sáng dịu màu kem như sữa. Gió thổi nhẹ làm rèm cửa bay phập phồng. Em nằm dài trên giường, đầu gối lên tay, chân khẽ vắt chéo, mắt thì dán vào cái lưng đang quay về phía mình.
Lưu ý : " mèo " là Trì Sính nha 😀
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là... em lỡ trêu một câu:
Sở Úy
"Bộ mèo hết tuổi dậy thì rồi hả, sao nay ngủ ngoan quá?"
Ban đầu chỉ thấy vai anh run run. Lát sau nghe tiếng khịt khịt nhỏ, rồi một câu nói nghèn nghẹt bật ra, đúng kiểu trẻ con bị tổn thương:
Trì Sính
“Em... em ghét mèo...”
Em suýt phì cười, nhưng cũng thấy tội. Em ngồi dậy, luồn tay ôm từ sau lưng anh, áp mặt vào gáy anh mà dỗ:
Sở Úy
“Em đâu có ghét... tại em thấy mèo ngoan nên em khen mà...”
Mèo không nói gì, chỉ lắc đầu, rồi lầm bầm trong cổ họng:
Trì Sính
“Em nói mèo già rồi...”
Trời ơi... sao dễ khóc quá vậy. Em xoay anh lại, thấy mặt đỏ ửng, mắt long lanh nước, viền mi còn vương ướt.
Em đặt anh nằm ngửa ra gối, rồi cúi xuống, hôn một cái nhẹ vào khóe mắt anh.
Sở Úy
“Thôi mà, mèo của em còn bé lắm... còn ti được luôn kìa...”
Nghe tới chữ “ti”, anh tròn mắt. Nhưng không hỏi lại. Em cười, vén áo lên, kéo sát người anh lại gần.
Sở Úy
“Muốn ti không? Ti cho nín khóc nè...”
Anh lặng thinh hai giây, rồi chậm rãi gật đầu.
Em cẩn thận đưa anh lại gần. Môi anh chạm khẽ vào da, đầu lưỡi liếm nhẹ một cái như mèo con đang tìm hơi ấm.
Lúc đầu chỉ là dụ nín khóc. Nhưng sau, anh bấu nhẹ eo em, cắn một cái rất nhỏ.
Em khẽ rùng mình. Anh ngước lên, môi dính chút ướt mềm, mắt vẫn hoe đỏ mà mếu:
Trì Sính
“Em... đừng nói mèo già nữa... Mèo buồn...”
Sở Úy
“Ừ, mèo bé bỏng của em, được chưa?”
Anh dụi đầu vào ngực em, miệng ngậm lấy ti một lần nữa, lần này lâu hơn, tham hơn.
Tới lúc ngủ, anh vẫn còn mếu. Nhưng là mếu trong lòng em, mếu bằng hơi thở ấm, mếu bằng cách bám chặt lấy em không buông.
Chap 2 – Sáng lạnh tanh, tối cào đòi ôm
Sáng nay, casino mở cuộc họp nội bộ.
Chỉ kéo dài 20 phút. Nhưng ba người rời khỏi tòa nhà mà không còn chức danh, cũng chẳng còn cơ hội quay lại.
Trì Sính ngồi ở đầu bàn, gương mặt không chút biểu cảm.
Vest đen thẳng nếp, cà vạt buộc chỉnh tề, từng cử động đều mang theo thứ áp lực vô hình khiến cả phòng họp nín thở.
Em ngồi ở cuối bàn, chống tay lên má, lười mở miệng.
Cả ngày em đã quá quen với kiểu này: sáng vừa mở mắt đã là ông trùm lạnh lẽo, nói một câu khiến kẻ khác lạnh sống lưng.
Trì Sính
“Dự án A – trì hoãn không lý do.
Người phụ trách – nghỉ.
B – sai sót quá ba lần.
Người phụ trách – nghỉ.
Kế hoạch tài chính – chỉnh sửa bảy bản chưa xong.
Người phụ trách – nghỉ.”
Không ai dám lên tiếng. Cả phòng chỉ có tiếng gõ bút của Trì Sính và hơi thở dồn dập của những kẻ đang lo cho số phận mình.
Em nhếch môi.
Cái kiểu tàn nhẫn này, chỉ cần mở miệng là đuổi việc không chớp mắt, chỉ có một mình anh làm được
Sau cuộc họp, anh không nhìn ai, cũng không nói một lời với em. Cứ thế bỏ ra khỏi phòng.
Thẳng lưng, chậm rãi, dáng đi cao ngạo như vua rời ngai.
Đèn ngủ màu vàng mật phủ lên tấm drap trắng kem. Em đang nằm nghiêng đọc sách, tóc hơi rối, chân trần duỗi dài trên đệm.
Cửa bật mở, anh bước vào, áo sơ mi đã thay, tay xách cặp, trông như vừa tan làm.
Chẳng nói chẳng rằng, anh đi thẳng tới giường.
Rồi như đã quen thuộc, anh rúc vào người em, ôm eo em từ phía sau, mặt dụi sát vào cổ, giọng trầm khàn như con mèo vừa tắm mưa xong:
Trì Sính
“Cho mèo ti… một chút thôi… hưm…”
Em bật cười khẽ.
Ban sáng còn dọa người ta muốn sợ chết khiếp, giờ lại nằm nũng nịu đòi ti như trẻ con.
Sở Úy
“Sáng ai quăng lửa giận lên đầu người ta, hả?”
Trì Sính
“Mèo mệt… sáng không có em… cả ngày đều mệt…”
Em hơi xoay người lại. Anh lập tức vùi mặt vào ngực em, vòng tay siết siết lấy eo em như sợ trốn mất.
Trì Sính
“Cho mèo ti đi… mèo ngoan rồi mà…”
Em kéo áo lên, đặt tay sau gáy anh, ghì anh áp sát vào.
Môi anh chạm vào ti em, khẽ liếm nhẹ rồi ngậm lấy như mèo con bú một cách nghiêm túc. Không gấp, không vội, chỉ là mút nhẹ và rên khẽ từng nhịp như để thở ra áp lực của cả ngày dài.
Trì Sính
“Mùi em thơm… Mèo chỉ cần em là đủ rồi…”
Em khẽ nhắm mắt. Tim mình mềm như nước, còn anh thì ngủ thiếp dần trong lòng, miệng vẫn không buông.
Tới khuya, em dỗ anh buông ra để nằm nghiêng ôm nhau. Anh lập tức kéo chăn, giấu cả hai vào bên trong, tay luồn vào áo em, vùi đầu vào ngực, thì thầm gần như mộng mị:
Trì Sính
“Đừng đi làm nữa nha… Ở nhà cho mèo ôm mỗi tối thôi…”
Sở Úy
“Thế ai đuổi người ta đi làm buổi sáng?”
Anh không trả lời. Chỉ kéo tay em đặt lên lưng anh, ép sát vào tim mình.
Cả người anh mềm nhũn như không còn là Trì Sính nữa.
Chỉ là một chú mèo ngoan ngoãn, chỉ cần được ôm và được ti là có thể ngủ ngoan suốt đêm.
Chap 3 – Ông trùm bị vợ cho ra ghế ngủ
Sáng, casino có một cuộc kiểm tra bất ngờ.
Tài liệu báo cáo bên phía Hỏa Liên Các – quán do em điều hành – được thư ký riêng của em mang lên. Cẩn thận, chỉn chu, không thiếu gì.
Trì Sính
“Tài liệu này không đúng format bên Liên Sát. Làm lại.”
Cô thư ký tái mặt. Em đang đứng bên cạnh, cũng sững vài giây.
Bởi vì… cái format mà anh nhắc, là thứ chỉ casino riêng của anh mới áp dụng.
Hỏa Liên Các đâu có liên quan?
Sở Úy
“Cô ấy theo đúng mẫu bên em mà.”
Trì Sính
“Sai là sai. Không có ‘em với anh’ gì trong công việc.”
Sáng đó, em không nói thêm lời nào.
Vẫn hoàn thành công việc. Vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Nhưng lúc về nhà, vừa tới cửa phòng, em quay lại nói đúng một câu:
Sở Úy
“Tối nay anh ra ghế ngủ.”
Anh nhìn em, sửng sốt, như thể chưa từng nghĩ mình sẽ bị đuổi khỏi giường chỉ vì một lời mắng.
Tối, Trì Sính ngoan ngoãn ra salon.
Không phàn nàn. Không nói nửa lời. Chỉ lấy một cái gối ôm thật to, nằm co lại như một đứa trẻ bị mẹ giận.
Em ở trong phòng, không khóa cửa, nhưng cũng không gọi anh.
Đã bảo ra ghế ngủ, thì là ghế.
Đèn phòng ngủ tắt.
Nhưng ánh đèn ngoài phòng khách vẫn hắt nhẹ qua khe cửa, kèm theo tiếng động khe khẽ...
Trì Sính
“Mèo xin lỗi rồi mà... Mèo sai rồi, vợ ơi… tha cho mèo…”
Em cắn môi, không trả lời.
Chỉ nghe thấy tiếng thở dài từ bên ngoài, kéo theo tiếng chân… rồi dừng ngay cửa.
Trì Sính
“Mèo nhớ mùi vợ… không ôm không ngủ được…”
Em bật cười nhẹ.
Đứng dậy, ra mở cửa
Trì Sính đứng đó, ôm gối ôm, tóc rối, chân trần, mắt còn long lanh nước vì buồn ngủ, nhìn em như một đứa nhỏ biết lỗi.
Trì Sính
“Vợ cho mèo vô lại giường nha… Mèo không dám nữa đâu…”
Anh nói, giọng khàn khàn, mắt dán vào ngực em như mong chờ cái "ti" quen thuộc.
Sở Úy
“Ai cho mắng thư ký của em?”
Trì Sính
“Tại mèo thấy cô đó hay nhìn vợ… Mèo không thích.”
Sở Úy
“Ghen?”
“Mèo không biết… chỉ thấy khó chịu…”
Trì Sính
“Lần sau mèo nhịn. Vợ đừng đuổi mèo nữa…”
Em thở dài, kéo tay anh vào.
Chưa kịp đóng cửa thì anh đã chui ngay lên giường, nằm úp mặt xuống gối em, rên rỉ khe khẽ như mèo con tìm hơi người.
Trì Sính
“Mèo đói ti… ngủ không nổi…”
Sở Úy
“Lần sau còn ghen vớ vẩn, cho ngủ ngoài ban công.”
Trì Sính
“Dạ… Mèo ngoan… Mèo chỉ ngủ trong lòng vợ thôi…”
Trì Sính ngoan một hồi.
Không nhõng nhẽo, không lèm bèm nữa. Chỉ ôm eo vợ, dụi dụi mặt vào ngực em như con mèo đã biết lỗi, đang cố lấy lòng.
Trì Sính
“…Cho mèo ăn ti… thêm chút nữa thôi… nha…”
Sở Úy
“Mới ăn hồi nãy rồi còn gì?”
Trì Sính
“Lúc đó đang buồn… giờ mèo muốn ăn khi đang vui…”
Lý do ngớ ngẩn vậy mà cũng nói được.
Em không phản bác nữa. Chỉ thở ra một tiếng, rồi vén áo lên, tay đặt sau đầu anh, kéo nhẹ lại.
Sở Úy
“Lần này mà cắn là cạch luôn đó.”
Trì Sính
“Mèo ngoan… Mèo không cắn… Mèo mút thôi…”
Anh cười ranh mãnh, rồi ngậm lấy ti em như cũ – lần này khác hẳn.
Không buồn bã, không rầu rĩ.
Chỉ có sự tham lam nhẹ nhàng, từng cái mút tròn đều, từng hơi thở ấm phả lên da làm em khẽ run.
Trì Sính
“Mèo thích em nhiều lắm…”
Anh rì rầm lúc miệng vẫn mút ti
Sở Úy
“Ừ, biết rồi. Mai mà còn mắng người của em, là cho nhịn ti ba ngày.”
Trì Sính
“Không dám… Mèo thề…”
Và thế là, đêm đó, em vừa làm chăn, vừa làm gối, vừa làm “bình sữa”…
Còn anh thì say ngủ sau một bữa "ăn ti" trọn vẹn, miệng vẫn ngậm khẽ, má ửng hồng như cún con được cưng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play