Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Thi Tình Hoạ Dịch ] Hết Thảy Mộng Đẹp Dành Cho Em

Chap 1

Buổi sáng chớm nở dưới ánh mặt trời nơi Hàng Châu Trung Quốc, nơi được ví như “ Thiên Đường Hạ Giới “. Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng còn hay được gọi là“ Hào quang nơi chiều tà “. Bởi những bức ảnh nơi hoàng hôn đáng giá được treo trên triển lãm, tất cả đều thuộc về người này
Nhưng sáng sớm hôm nay, bỗng dưng lại muốn đổi gió, thức từ sớm đến một góc nhỏ nơi quán cafe ngay giữa lòng thành phố để đón ánh bình minh. Không phải để nhâm nhi trò chuyện, chỉ đơn giản là muốn đón ánh sáng từ chốn tờ mờ đêm qua
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
“ đưa máy lên chụp “
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
“ nhìn “ dính mất rồi.. nhưng bóng lưng này đẹp quá
Cô vô tình chụp phải tấm lưng 1 người con gái, trông bề ngoài thực sự xinh đẹp. Trên người chỉ có chiếc áo bó sát đi liền với chiếc váy ngắn, giày cao gót cỡ khoảng 3 phân, vai đeo 1 cái túi nhỏ. Dáng vóc mảnh mai nhưng trông mạnh mẽ đến lạ thường
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Này.. chị gì ơi “ nhìn “
Bí ẩn
Bí ẩn
“ quay lại “ em gọi tôi sao?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Phải “ gật đầu “
Cô đưa tay lấy bức hình vừa được in ra từ chiếc máy ảnh, giũ vài cái rồi nhìn hồi lâu. Giữa cái chốn ngập người tấp nập tưởng chừng như chẳng thể nghe thấy tiếng nói, cô khẽ vươn tay đưa người đó bức ảnh mình vừa chụp được
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Tôi tính chụp vài bức ảnh không người, nhưng vô tình chụp phải tấm lưng của chị
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Tôi thấy đẹp, không nỡ xoá. Nếu không chê, xin phép cho tôi gửi ở chỗ chị
Người kia chần chừ một lúc rồi mới đưa tay đón lấy bức ảnh từ tay người phụ nữ trước mặt, nhìn bức ảnh mà môi khẽ cong nhẹ. Trong hình, giữa cái ánh bình minh có một bóng người tựa như tỏa sáng, tuy chỉ vỏn vẹn dưới ánh sáng dần lên nhưng cũng đủ để người ta thốt lời cảm thán - Sao mà đẹp quá vậy nè?
Bí ẩn
Bí ẩn
Nếu em không nói là vô tình chụp, tôi sẽ tưởng em đã canh góc chờ bóng lưng người
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
“ cười nhẹ “ cho dù là vô tình hay cố ý, thì chị cũng đã thêm phần tô đậm cho ánh bình minh trong cuộc đời mình
Không câu từ hoàn mỹ, không văn vở gì nhiều, vốn đó chỉ là những lời từ thật tâm mà xuất phát. Thật khẽ, thật nhẹ nhàng, nhưng lại đủ để khiến một bông hoa lòng nở rộ
Bí ẩn
Bí ẩn
Nếu đã vậy, chị xin phép né, không lấy tiền đấy chứ “ cười “
Người phụ nữ kia cười khẽ, thật tâm không dự định hôm nay sẽ mua bất kỳ bức ảnh nào, nhưng mà đẹp quá. Dù có không tặng, tấm này nhất định sẽ phải mua
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
“ xua tay “ không lấy tiền, đây là tôi tặng chị
Bí ẩn
Bí ẩn
Có thể mời em một ly cafe thay lời cảm ơn được không?
Cô gái đó thành thật cất lời đề nghị, Vương Dịch nghĩ ngợi một lúc rồi lại khẽ lắc đầu
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Xin lỗi chị, nhưng giờ tôi phải về nhà
Bí ẩn
Bí ẩn
Vậy bữa khác mời em nhé, có thể thêm We chat không nè
Thật sự khó xử, cô chỉ vô tình chụp được tấm ảnh thôi, không nghĩ người kia lại muốn cảm ơn bằng cách này. Ngẫm nghĩ một lúc nếu từ chối thì thật sự không phải phép, nên Vương Dịch cũng thò tay vào túi lấy chiếc card visit ra đưa người kia
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Vậy hẹn vào hôm chúng ta thật sự rảnh “ đưa đến “
Người phụ nữ ấy nhận lấy, khẽ đưa mắt nhìn thông tin trên chiếc card rồi mới cất giọng nói tiếp
Bí ẩn
Bí ẩn
Em tên Vương Dịch sao?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Phải, tôi là Vương Dịch
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Vậy chào em, tôi là Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Hẹn gặp em vào lúc 2 ta rảnh “ cười “
Cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng tại một quán cafe nhỏ giữa cái nắng của bình minh. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng đó lại là mở đầu cho những cuộc gặp gỡ sau này
_Hết chap_
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Vương Dịch. Nhiếp ảnh gia nổi tiếng sống tại Hàng Châu
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ. Chưa biết

Chap 2

Sau cuộc gặp gỡ đó, họ lại trở về cuộc sống như bao ngày.
Tại một vùng cách xa trung tâm khoảng 5 cây số, nơi được gọi là ánh sáng hoàng hôn, không phải một toà thành lộng lẫy, càng không có những cánh cửa dát vàng. Chỉ có một căn nhà gỗ với thiết kế tinh xảo, đậm chất châu Âu cổ điển. Mái nhà lợp ngói nâu sậm, dốc nhẹ và phủ rêu xanh tự nhiên, như một tấm áo thời gian mềm mại che đậy lên ngôi nhà. Những thanh gỗ sồi được chạm khắc tỉ mỉ, ghép khít vào nhau tạo nên tường nhà chắc chắn, màu gỗ nâu sậm bóng nhẹ nếu được khoe mình dưới ánh hoàng hôn – vừa mang vẻ trầm mặc, vừa ấm áp thân quen.
Bên trong căn nhà gỗ ấm áp ấy, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ vòm chiếu nghiêng nghiêng, phủ một lớp vàng dịu lên mọi vật. Khung cảnh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió lùa khe khẽ qua rèm, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên từng nhịp chậm rãi trên vách gỗ.
" lạch cạch "
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Chậc, mấy cái này mỏng quá " lắc đầu "
Cô đang ngồi bệt trên sàn gỗ, xung quanh là vài chục chiếc khung tranh đủ kiểu dáng và kích cỡ, được xếp thành từng chồng ngay ngắn để chuẩn bị cho buổi triển lãm chiều nay thì điện thoại lại vọng đến tiếng gửi của một ai đó
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
/ chào em, tôi là Thi Vũ. Lúc sáng chúng ta có gặp qua /
Cô không vội trả lời ngay, chỉ ngẫm nghĩ gì đó một lúc rồi mới bắt đầu đưa tay lên gõ nhẹ những phím nhắn trên màn hình lạnh buốt của điện thoại
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
/ vâng, chào chị /
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
/ tối nay không biết em có rảnh không nhỉ? /
Cô nhìn dòng tin nhắn của nàng, rồi quay sang nhìn xung quanh mình đầy những chiếc khung tranh xếp chồng. Khẽ cong môi với vẻ bất lực rồi trả lời
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
/ xin lỗi chị, tối nay không thể hẹn ở quán cafe /
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
/ nhưng nếu chị muốn, tôi có thể tiếp đãi tại triển lãm hoàng hôn vào tối nay /
Nơi đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, không biết nàng đang ngẫm nghĩ gì, chỉ thấy sau đó mới cất giọng trở lại
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
/ thật sao, tôi cũng có dự định đến đó vào tối nay /
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
/ nếu em cũng ở đó thì tốt quá /
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
/ vậy hẹn em tại triển lãm hoàng hôn nhé, tôi nhất định sẽ đến /
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
/ vâng /
Một chữ vâng tựa dấu chấm kết thúc cho một bức thư tay, căn nhà gỗ lại trở về dáng vẻ yên bình vốn có. Nhưng cô không tiếp tục nữa, mà chỉ ngồi lẳng lặng nhìn lại những bức tranh đã được treo triển lãm trước đó rồi khẽ thở dài
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Lại phải đổi cái khác để treo rồi
Cứ như vậy cả ngày của cô chỉ loay hoay trong căn nhà gỗ, 1 cốc trà nóng, 1 bản nhạc nhẹ cùng những " ánh chiều tà ".
----------
Giữa lòng thành phố ồn ào và rực rỡ đèn xe, căn nhà gỗ nhỏ như một nốt trầm lặng lẽ nằm gọn trong con hẻm. Khi hoàng hôn buông xuống, căn nhà như được phủ một lớp ánh sáng màu mật, ấm mà mơ hồ. Gỗ tường sậm màu lên dưới nắng, ánh sáng phản chiếu tạo nên một quầng sáng dịu dàng phủ lên mái ngói xưa sậm màu thời gian.
" Cạch "
Tiếng cửa gỗ được mở ra, bên ngoài là đông nghẹt những khách tham quan chen chúc nhau xếp hàng. Tuy căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ, nhưng không cản bước được trước sức thu hút của những " ánh chiều tà "
Nhân viên an ninh
Nhân viên an ninh
Xếp hàng vào để tôi soát vé
Phía ngoài cửa tuy đông nhưng không hề ồn ào, họ tĩnh lặng và giữ nghiêm tác phong lịch sự của một vị khách, họ cũng biết rất rõ quy tắc ở đây. Chỉ đến chiêm ngưỡng, không phải bình luận. Đây là triển lãm, không phải trung tâm
Nhân viên an ninh
Nhân viên an ninh
Cô gì ơi tranh ở đây chỉ để ngắm, không thể chạm
Khách bộ hành
Khách bộ hành
A.. Tôi xin lỗi nhé, bức tranh này rực rỡ quá. Tôi không kiềm được mà vô ý đụng vào
Cuộc nói chuyện nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Vương Dịch, cô đi đến cạnh người phụ nữ đó rồi khẽ khàng cất tiếng
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Chị thật có mắt nhìn, đây là bức tranh đáng giá nhất ở nơi này
Phải, khi nhìn vào bức tranh ấy, người ta không chỉ thấy cảnh vật, mà còn cảm nhận được hơi gió, mùi rơm mới, và cả sự bình yên len lỏi trong từng lớp màu dưới ánh sáng dần tàn của hoàng hôn
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Tôi nhìn thấy sâu trong mắt chị, sự am hiểu đã lấn hết 9 phần về bức tranh này
Khách bộ hành
Khách bộ hành
" xua tay " không không
Khách bộ hành
Khách bộ hành
Tôi chẳng qua chỉ là một nhiếp ảnh mới vào nghề, tuần nào cũng đến đây học hỏi thêm kinh nghiệm
Khách bộ hành
Khách bộ hành
Nhiếp ảnh gia này tôi thật sự rất thích, không chỉ người trong khung hình. Mà đến cả ánh chiều tà cô ấy cũng khiến nó trở nên mỹ miều đến lạ
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" cười " tôi là Vương Dịch, thường xuyên đến đây
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Nếu cô không chê thì chúng ta cùng nhau học hỏi
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Vậy không có lý do gì để chê cả, tôi là Viên Nhất Kỳ
Cuộc hội thoại của họ vẫn diễn ra một cách nhỏ nhẹ, khẽ như những ánh nắng len lỏi chìm xuống màn đêm
Hiện tại cũng đã 8 giờ 30 nhưng Châu Thi Vũ vẫn chưa đến, 9 giờ triển lãm sẽ đóng cửa. Vương Dịch cầm chiếc điện thoại lạnh lẽo trên tay, phân vân không biết nên gọi hay nên nhắn cho nàng
Đến khoảng 9 giờ kém 15, lúc này các nhân viên an ninh bắt đầu nhắc nhở khách tham quan rời đi để triển lãm khép cửa. Nàng vẫn chưa đến
Cô đi đến cạnh 1 an ninh gác cổng rồi khẽ thì thầm
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Hôm nay Ánh Chiều Tà cho phép mở cửa đến 9 giờ 30
Nhân viên an ninh
Nhân viên an ninh
Vâng, thưa cô Vương
Hôm nay cô phá lệ, khép cửa trễ hơn mọi lần 30 phút. Không phải vì khách còn quá đông, cũng không phải cô luyến tiếc chút không khí đẹp đẽ này. Chỉ là người cần gặp vẫn chưa đến
Mãi đến 9 giờ 30, khách tham quan đều đã ra về. Cô khẽ thở dài, vậy là người đó không đến. Chiếc cửa gỗ kẽo kẹt chầm chậm khép lại tựa như dáng vẻ của người không nỡ chìm vào màn đêm. Thì có tiếng gọi từ xa vọng tới
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Vương Dịch!
_Hết chap_
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ
Viên Nhất Kỳ. Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng sống tại Trùng Khánh, người ta hay gọi là Ánh sáng bình minh

Chap 3

Tiếng gọi không lớn cũng chẳng nhỏ, mang theo dáng vẻ gấp rút như đã bỏ lỡ một điều gì đó. Cánh cửa gỗ khựng lại, không còn kêu nữa, dường như nó cũng cảm thấy hài lòng với kết quả này, cho dù là trễ hơn dự định
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" nhanh chóng lấy lại hơi thở " xin lỗi em, lúc chiều bỗng dưng có việc đột xuất
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Tối muộn thế này mới thò mặt đến đây, làm phiền em rồi
Vương Dịch không đáp, chỉ lặng lẽ 1 lúc lâu, đưa mắt nhìn sơ qua bộ đồ Thi Vũ đang mặc rồi mới cất giọng nhẹ
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Không sao, ai cũng có công việc của mình
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Nếu là chuyện ngoài ý muốn, chị không cần phải áy náy làm gì " cười nhẹ "
Không hề trách móc hay kêu ca, không 1 lời than vãn hay nhằn nhọc. Chỉ nhẹ nhàng như muốn xoa dịu đi một tâm hồn đang tự trách
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Vậy.. chúng ta có thể gặp lại vào sáng mai ở quán cafe hôm trước không
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
xin lỗi em vì làm lỡ hẹn " cúi mặt "
Giọng nàng nhỏ xíu như đứa trẻ vừa phạm lỗi sợ bị mẹ mắng, nàng không ngước đầu nhìn cô. Thật sự áy náy quá, bản thân là người hẹn mà lại để người ta chờ
Vương Dịch nhìn nàng mà đôi môi khẽ cong nhẹ, cô đã trách nàng tiếng nào đâu chứ
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Được, sáng mai sẽ gặp nếu trong 2 ta không ai bị gọi đến nơi khác
Một câu nói tựa như bông mềm, bay thoảng trong gió rồi đưa đến tai nàng, người này thật sự còn dịu dàng hơn mấy người khách hàng nàng gặp lúc đi làm rất nhiều
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Cảm ơn em, mai chúng ta gặp lại. Vương Dịch!
2 chữ Vương Dịch được thốt ra như thể nàng chắc chắn lần này sẽ không để đồng hồ điểm lố một giây nào. Nàng sẽ không lỡ hẹn và sẽ không để ai phải ngồi đợi mình nơi góc quán cafe lúc bình minh chợt loé
Sau cuộc gặp gỡ khuya muộn, nàng trở về nhà, cô thì khép cửa. Chiếc cửa gỗ lúc nãy còn ồn ào kêu lớn thì giờ lại yên lặng đến lạ thường, cứ như thể nó đã sớm chấp nhận lúc này là lúc kết thúc của ngày hôm nay
----------
Sáng hôm sau, lúc bình minh bắt đầu lấp ló từ sau những dãy nhà cao vút, ánh sáng như thức giấc sau một đêm nhường chỗ cho bóng tối để nghỉ ngơi. Bên trong quán cafe, nơi sâu hoắng trong góc được ngọn đèn trời chiếu vào. In hằn bóng dáng 1 người con gái xuống chiếc nền gạch, sự ấm áp cứ vậy mà len lỏi vào từng ngóc ngách, mờ ảo phủ lên chiếc sàn như một tấm áo len mềm mại, khiến hơi lạnh đêm qua cũng chẳng chút dư âm
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" nhìn đồng hồ " vẫn còn sớm
Đúng như lời hôm qua nàng khẳng định, không hề để đồng hồ điểm lố 1 nhịp nào. Ngay khi Vương Dịch vừa dứt câu, Châu Thi Vũ đã xuất hiện
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Tôi lại đến trễ nữa rồi
Tuy đúng giờ, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút áy náy. Cứ tưởng đến sớm sẽ ngồi đợi cô, mà hoá ra là cô ngồi đợi mình
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" xua tay " chị đến vừa kịp lúc
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Chẳng qua tôi tới đây sớm hơn dự định
Nghe câu nói đó nàng cũng yên lòng được phần nào, con người trước mắt nàng thật biết cách xoa dịu người khác. Trông ít nói vậy mà câu nào cũng tựa như bông mềm
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
" kéo ghế ngồi " em đã gọi gì chưa?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Chưa gọi, đợi chị đến sẽ gọi cùng
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Vẫn nên để hương vị đậm đà khi nói chuyện, nếu nhạt nhoà đi thì mất hay
Nàng cười nhẹ rồi đưa gọi phục vụ đến
( chung )
( chung )
Cho hỏi hai người cần dùng gì?
Cô không vội đáp, đưa mắt nhìn nàng rồi nhẹ gật, như thể " kính trọng "
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Vậy 1 cam ép nhé
( chung )
( chung )
Dạ, còn chị vẫn như cũ nhỉ? " nhìn cô "
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" gật đầu " cảm ơn
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Em thường xuyên đến đây lắm sao?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Phải
Còn phải nói, đây là nơi cô thường xuyên lui tới vào mỗi sớm bình minh. Hôm nào không có triển lãm " Ánh chiều tà " cô cũng sẽ đến đây, nên có thể nói cô là 1 trong số những đứa con ruột của quán cafe này
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
À mà.. hôm qua tối muộn như vậy sao em vẫn còn ở triển lãm tranh thế?
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Chẳng phải đã đóng cửa rồi sao?
Đây không phải lần đầu có người hỏi cô câu này, trước đây khách tham quan cũng hỏi cô khá nhiều, có vài hôm nhân viên an ninh còn định mời cô ra ngoài vì nghĩ cô cũng là khách
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Hay em là nhiếp ảnh gia Ánh chiều tà?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
" cười nhẹ " chẳng qua là có chút cần thiết với buổi triển lãm thôi
Vương Dịch không khẳng định cũng chẳng phủ định, thật sự ai hỏi đến cũng nói như vậy. Cô chỉ muốn " Ánh chiều tà " được biết đến vì sự mỹ lệ của hoàng hôn, chứ không muốn được biết đến với cái tên Vương Dịch
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Bức ảnh hôm trước em tặng tôi thật sự rất đẹp, tôi còn lấy làm hình nền điện thoại này
Nàng quay chiếc màn hình đang bật về phía cô, quả thật, bóng lưng ấy vẫn không khác gì lần đó cô chụp
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Em có nhận chụp như studio không?
Vương Dịch / cô
Vương Dịch / cô
Chỉ có hoàng hôn, không có bất kỳ vị tổng tài nào bên cạnh " cười nhẹ "
Cô không từ chối, đó là chấp nhận. Nhưng câu trả lời dành cho nàng chứa đầy những ẩn ý trong đó. Châu Thi Vũ không phải kẻ ngốc, vừa nghe qua đã hiểu, nàng cười đến nỗi đôi mắt híp lại rồi đáp
Châu Thi Vũ / nàng
Châu Thi Vũ / nàng
Không cần tổng tài nào cả, thứ tôi cần chính là - Ánh chiều tà - chứa đầy mộng đẹp bên trong những bức ảnh của em
_Hết chap_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play