[RHYCAP] Yêu Hồ Huyết Duyên
Một Vạn Năm
"Một vạn năm trước, thế giới chưa chia hai sắc thù. Tiên tộc, nhân tộc và yêu tộc còn sống hòa thuận như ánh trăng và nước suối. Nhưng chỉ một hạt ghen trong tim người… đã khơi ngòi cả biển máu."
Tiên giới năm ấy - nơi nhân vương trị vì - chưa từng đóng cửa với yêu tộc.
Yêu hồ, yêu miêu, yêu điểu… từ Linh Sơn đều có thể tự do ra vào giao thương, học tập và kết thân với con người. Không phân biệt giống loài, không ranh giới huyết thống.
Và tại nơi giao hòa ấy, đã sinh ra hai người con mang huyết hòa huyễn hiếm có trên đời.
Chị là Nguyệt Ly, em là Nguyệt Như. Cả hai đều là nữ nhi của một vị trọng thần tiên tộc và mẫu thân là yêu hồ cấp cao.
Nguyệt Ly
//từ nhỏ đã kiêu ngạo, thông minh nhưng tham vọng//
Nguyệt Như
//luôn dịu dàng, trong sáng, mang vẻ đẹp tựa sương mai, được mọi người yêu quý//
Chính vì thế, Nguyễn Hậu - người sẽ kế vị ngai vàng tỏ lòng ái mộ với Nguyệt Như, mọi ánh nhìn trong cung đình đều dấy lên sóng ngầm.
Nguyệt Ly điên cuồng ganh tị. Bởi nàng đã mơ mộng chiếc ngai hậu từ thuở bé.
Nhưng Nguyệt Như, trái tim nàng lại thuộc về một kẻ khác - một nam yêu hồ bình thường, chỉ giỏi chữa thương, lặng lẽ sống giữa rừng già.
Nguyệt Như
Ta không thể… gả cho người mình không yêu.
Nguyệt Như
Cho dù ngài ấy có là hoàng đế, ta cũng không cần!
Nguyệt Như
//khóc rất nhiều, khi bị ép chấp nhận hôn ước chính trị//
Nhưng lịch sử chưa từng rộng lượng với những kẻ trái lệnh. Vì vận mệnh của cả hai tộc, nàng đành gật đầu.
Hôn lễ diễn ra trong tiếng trống trời, pháo nổ vang rền. Yêu tộc và nhân tộc đều có mặt, chứng kiến kết liên chưa từng có trong lịch sử. Một yêu hồ - làm hậu.
Nguyệt Như
//đứng đó, trong áo phượng hoàng đỏ rực, nét mặt trắng bệch như tuyết//
Nàng đã mang trong mình giọt máu giao hòa giữa hai thế giới - một đứa trẻ chưa ra đời, nhưng sẽ gánh cả mối nghiệt duyên.
Và đứa trẻ ấy, chính là Nguyễn Quang Anh.
Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài… đến đêm định mệnh đó.
Khi nàng đang ở tháng cuối cùng thai kỳ, Nguyệt Ly lặng lẽ xuất hiện.
Nguyệt Ly
Ngươi có mọi thứ. Tình yêu, ngai vị, cả lòng thiên tử.
Nguyệt Ly
Ngươi có từng nghĩ… ta đã mất gì không?
Nguyệt Ly
Chính ngươi. Ngươi đã cướp hết tất cả mọi thứ của ta!!
Nguyệt Như
Tỷ tỷ… ta chưa từng muốn cướp thứ gì từ tỷ...
Nguyệt Ly
Thế sao ngươi vẫn tồn tại? //ánh mắt điên dại//
Nguyệt Ly
Tại sao... rõ ràng ta mới là người mang trong mình dòng máu tiên tộc.
Nguyệt Ly
Còn ngươi, ngươi giống mẫu thân... ngươi là yêu hồ!
Nguyệt Ly
Tại sao ngài ấy lại chọn ngươi mà không phải ta!?
Nguyệt Như
Không... đừng mà ÁAA!!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Một làn khói tím bay qua, dao găm rơi xuống đất.
Tiếng hét vang vọng trong điện tổ, nhưng khi mọi người đến nơi… chỉ còn dấu máu, và thân xác biến mất.
Không ai tìm thấy thi thể Nguyệt Như. Nhưng Nguyễn Hậu đã kịp nhận được một chiếc hộp nhỏ, bên trong là hài nhi đỏ hỏn - đứa con mang huyết hòa. Quang Anh.
Nguyệt Ly xuất hiện trước triều đình.
Nguyệt Ly
//khóc nức nở, tố cáo//
Nguyệt Ly
Đêm qua... Một yêu hồ đột nhập vào cung, ghen ghét với thân phận yêu hậu của Nguyệt Như... hức
Nguyệt Ly
Nên đã... ra tay sát hại muội muội của ta dã man...
Nguyệt Ly
Nhưng lúc ta đến... vì hoản quá mới... mới hức- ra tay trừ khử yêu hồ ấy..
Nguyệt Ly
Nhưng không cứu được muội muội... hức hức..
Không ai chứng kiến. Nhưng không ai dám nghi ngờ.
Nguyễn Hậu đau khổ, nhưng bị vây hãm bởi chính trị.
Cuối cùng, Nguyệt Ly nhận nuôi đứa bé, tự xưng là “mẫu hậu Quang Anh”. Còn đường hoàng bước lên ngôi hoàng hậu.
Chỉ vài tháng sau, chiến tranh nổ ra.
Từ một lời nói của hậu cung, toàn bộ lịch sử bị bóp méo. Yêu tộc - từng là bạn, thành thù. Người và yêu bắt đầu thảm sát lẫn nhau.
Dù có người phản đối, nhưng tất cả tài liệu ghi chép về thời hòa bình đều bị xóa sạch.
Những tên sách nói về hôn ước chính trị, về Nguyệt Như, về đứa con mang huyết giao hòa - bị thiêu sạch trong lửa lệnh của Nguyệt Ly.
Yêu tộc không còn chỗ đứng, bị đẩy vào núi rừng, bị gọi là hạ cấp. Họ bắt đầu học lại mị thuật, huyết pháp, tà thuật vốn có để sinh tồn.
Cũng không ít yêu hồ sa vào hận thù, trở nên độc ác, gieo họa lên con người.
Cán cân nghiêng hẳn về phía nhân tộc.
Chẳng một ai còn sống sót từ trận chiến - chỉ mỗi Nguyệt Ly, Nguyễn Hậu. Và cũng không ai dám nhắc lại cái tên “Nguyệt Như” nữa.
Trong tâm trí nhân loại - yêu tộc trở thành loài phải tiêu diệt.
Trong tâm trí yêu tộc - nhân loại là kẻ phản bội.
Còn Nguyễn Quang Anh - đứa trẻ bị hoán đổi sự thật - lớn lên trong bóng râm dối lừa, được dạy rằng.
Nguyệt Ly
Mẹ con là bị yêu hồ sát hại.
Nguyệt Ly
Chúng là giống loài phản trắc, tàn ác, chỉ biết quyến rũ để cắn ngược con người. Nhớ lấy.
Nguyệt Ly
//nói, ngón tay vuốt nhẹ vết sẹo giả trên cổ//
Quang Anh từ đó, nuốt thù sâu tận tim. Hắn trở thành chiến thần, tay dính máu hàng vạn yêu linh.
Nhưng hắn không biết… người hắn gọi là mẹ - không phải mẹ hắn.
Người hắn gọi là kẻ thù… lại là giống loài đã từng cứu sống, từng yêu thương hắn.
Nhưng rồi, số mệnh một lần nữa xoay chuyển…
Khi Quang Anh gặp Hoàng Đức Duy - một yêu hồ mảnh mai, mang ánh mắt như từng nhìn thấy mẹ hắn.
Khi máu của hắn chạm vào huyết linh của em, bức màn dối trá một vạn năm… bắt đầu nứt vỡ.
Hoàng Đức Duy
Muốn giết yêu? Vậy hãy giết ta. Ta là yêu hồ.
Ánh Trăng Rơi Trên Lưng Hồ - Lưu Quang Cốc
Gió mưa lại về trên đỉnh Lưu Quang Cốc.
Mùa mưa năm nay đến sớm hơn mọi năm, mặt đất ẩm ướt, cây cối rậm rạp. Mỗi hạt mưa như nặng trĩu, rơi trên cánh hoa rừng, vỡ òa thành những giọt trong suốt.
Tại một góc sâu nhất của cốc núi - nơi chẳng có lấy một dấu chân người
Một căn nhà nhỏ được dựng bằng gỗ đơn sơ, mái lợp lá cỏ khô, xung quanh lũ linh thú đủ loại đang rúc vào nhau tránh mưa.
Một bóng dáng gầy gò đang quỳ gối, tay run run đắp thuốc cho một con hươu trắng bị thương.
Hoàng Đức Duy
Ngoan nào… đau một chút thôi… đắp thêm chút huyết linh nữa sẽ không sao đâu…
Hoàng Đức Duy
//giọng rất nhỏ, êm như tiếng suối chảy//
Hoàng Đức Duy
"Ta tên Hoàng Đức Duy - một yêu hồ yếu ớt không ai yêu thương, sống cô độc nơi đây suốt bao năm."
Hoàng Đức Duy
"Từ nhỏ đã khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, nhưng ánh mắt lại nhuốm màu cô tịch."
Hoàng Đức Duy
"Ta không có cha. Còn mẹ ta... là một yêu hồ mang dòng huyết tinh thuần khiết"
Hoàng Đức Duy
"Nhưng đã chết ngay sau khi sinh ta vì dốc cạn linh huyết. Từ đó ta trở thành hồ ly mồ côi. Nhưng không ai thương cảm."
Hoàng Đức Duy
"Yêu tộc vốn coi trọng sức mạnh. Ta lại không biết tà thuật"
Hoàng Đức Duy
"Dáng người thì gầy, khí tức yếu, lại còn không thể hoàn toàn biến thành hồ ly vào đêm trăng tròn"
Hoàng Đức Duy
"Đến cả linh khí đặc trưng của tộc hồ ly, ta không cần giấu cũng chẳng ai biết ta là hồ."
Hoàng Đức Duy
"Từ nhỏ đã bị trưởng tộc xem như gánh nặng, bị đày đến Lưu Quang Cốc - nơi hiểm trở, quanh năm chỉ có mưa và nắng."
Nhưng thật kỳ lạ, dù không ai bên cạnh, Duy vẫn không hận. Em vẫn sống lặng lẽ, âm thầm giúp đỡ bất kỳ sinh vật nào bị thương ghé ngang.
Một con linh điểu bị gãy cánh đang run lên cầm cập trong lòng Duy.
Hoàng Đức Duy
Ngươi cũng như ta, không ai bảo vệ…
Hoàng Đức Duy
//thì thầm, đặt tay lên ngực mình, rạch nhẹ một vết//
Dòng máu đỏ tươi chảy ra, hóa thành một làn khí sáng mỏng.
Hoàng Đức Duy
Linh huyết… chỉ còn đủ cho vài lần thôi. Không sao, ta vẫn ổn.
Vài con hươu, chồn, và một con tiểu mãnh thú vây quanh, nín lặng nhìn. Duy dốc máu, rồi kiệt sức ngã người ra gốc cây.
Hoàng Đức Duy
Không sao... ta phải sống… phải sống để chăm sóc các ngươi…
Hoàng Đức Duy
Đừng sợ… ta chỉ nghỉ một lát thôi.
Trong căn nhà gỗ, tiếng mưa rơi đều đều trên mái lá.
Hoàng Đức Duy
//cuộn tròn trong chiếc chăn cũ, chiếc đuôi bạc mềm mượt khẽ động đậy theo từng nhịp thở//
Bên ngoài, cọp con nằm gác trước cửa canh chừng. Đám thú nhỏ đã quen với việc bảo vệ Duy như thế.
Hoàng Đức Duy
Mẫu thân… nếu mẫu thân còn sống...
Hoàng Đức Duy
Liệu người có yêu thương một đứa hồ ly vô dụng như con không?
Hoàng Đức Duy
//khẽ hỏi, rồi đưa tay lên che mắt//
Trời vẫn còn lấm tấm mưa. Duy mang theo giỏ tre, một túi lụa nhỏ chứa chút thuốc khô, lặng lẽ đi vào rừng sâu hái thuốc.
Cỏ Tuyết San, Hoa Thiên Lộ… là những thứ quý hiếm, thường chỉ mọc ở khe núi hoặc gần thác.
Hoàng Đức Duy
//đi một mình, nhẹ bước như gió lướt trên lá//
Bỗng từ xa, một tiếng động mạnh vang lên.
Lũ chim bay tán loạn, linh thú tản ra hoảng hốt.
Hoàng Đức Duy
//đứng lặng, rồi chạy về phía tiếng nổ//
Qua một dốc đá trơn trượt, em phát hiện một người - một nam nhân cao lớn đang nằm bất tỉnh, máu thấm đỏ cả nền đá.
Hoàng Đức Duy
//sững người//
Hoàng Đức Duy
Là… tiên tộc!
Người ấy mặc áo giáp bạc, tay siết thanh kiếm lớn, gương mặt bị trầy xước, nhưng vẻ sắc bén, lạnh lẽo vẫn không che giấu được.
Dường như vừa trải qua một trận giao chiến dữ dội.
Duy sợ. Nhưng rồi, ánh mắt em rơi vào vệt máu loang dưới đất. Nếu không cứu… hắn sẽ chết.
Hoàng Đức Duy
Dù là tiên tộc… mạng sống vẫn là mạng sống…
Hoàng Đức Duy
//run run bước lại gần, đưa tay chạm vào trán hắn - lạnh ngắt//
Rồi không chần chừ, em bắt đầu chữa trị.
Hoàng Đức Duy
//đã băng bó xong, dùng linh huyết cầm máu, đặt thuốc giảm đau, đốt lửa sưởi//
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, nhưng sương chiều giăng mờ lối.
Hoàng Đức Duy
//ngồi thở dốc bên cạnh người lạ, vuốt lại tóc ướt, nhìn người kia ngủ say//
Hoàng Đức Duy
Ngươi là ai… sao lại một mình xông vào nơi này chứ?
Hắn không đáp, chỉ hơi chau mày trong giấc mê. Bàn tay hắn, dù bị thương, vẫn nắm chặt chuôi kiếm như bản năng.
Hoàng Đức Duy
//ngồi đó, lặng lẽ ngắm//
Hoàng Đức Duy
Đói ghê... nhờ ngươi mà cả ngày ta chưa có gì bỏ bụng.
Hoàng Đức Duy
//rồi lặng lẽ đứng dậy, lấy túi rỗng, đi tìm ít trái cây và thảo dược ăn được//
Gió Chuyển - Mệnh Dời
Khi Duy trở lại, nơi đó… trống trơn.
Chiếc áo choàng rách máu vẫn còn. Băng gạc cũng vẫn mới quấn, nhưng người ấy đã biến mất.
Hoàng Đức Duy
//sững người, đặt giỏ thuốc xuống, cúi thấp đầu//
Hoàng Đức Duy
…Không nói lời nào đã bỏ đi. Chắc ngươi nghĩ ta là yêu, không đáng tin…
Đường dẫn từ Lưu Quang Cốc về kinh thành quanh co, tiếng vó ngựa vang vọng trong màn sương sớm.
Nguyễn Quang Anh
//ngồi vững trên lưng chiến mã, ánh mắt thâm trầm như đầm lầy không đáy//
Hắn đã tỉnh dậy giữa một bãi đất nhỏ, giữa mùi máu và thảo dược, bên cạnh là bộ y phục thấm đẫm máu - của chính hắn.
Vết thương nặng nơi bụng đã được băng bó cẩn thận, kèm theo một mùi hương lạ mà hắn chưa từng ngửi qua.
Xung quang không có kẻ địch, cũng chẳng có dấu vết giao tranh. Chỉ có những dấu chân nhỏ nhẹ in vội vã xuống nền đất ẩm.
Tận sâu trong rừng Lưu Quang Cốc, nơi những bụi cây dương xỉ rì rào theo gió.
Hoàng Đức Duy
//nhẹ nhàng đặt giỏ thuốc xuống tảng đá bên suối//
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt lặng lẽ dõi về nơi ngày hôm qua đã từng có người nằm đó//
Chỉ còn bãi cỏ xơ xác và vết máu nhạt nhòa.
Hoàng Đức Duy
//nhẹ giọng//
Hoàng Đức Duy
Chắc… hắn không sao…
Vừa thở phào một cái thì bỗng từ đâu, một con khỉ lông đỏ nhảy tới, kêu chí chóe, kéo tay áo Duy
Hoàng Đức Duy
Áy! Được rồi được rồi, đừng kéo nữa! Ta biết ngươi đói, để ta lấy hạt sen cho.
Con khỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, ngước đầu nhìn em.
Hoàng Đức Duy
//lấy từ tay áo một gói bánh nhỏ, thơm mùi sen ngào ngạt//
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt em ánh lên niềm vui giản dị//
Hoàng Đức Duy
Ta vừa mới cứu người đó… Không biết hắn có nghĩ ta là yêu hồ không…?
Lời lẩm bẩm vang giữa không gian chỉ có cây cỏ, linh thú và một yêu hồ nhỏ nhắn cô độc.
Tại hoàng cung - chính điện.
Nguyệt Ly - hoàng hậu cao quý của Đại Triều, ngồi vững trên ngai vàng lấp lánh ngọc thạch.
Dưới chân là tấm thảm đỏ dẫn đến ngai vua, nơi Quang Anh đang quỳ một gối, vừa hồi kinh chưa được bao lâu.
Nguyệt Ly
//nhìn hắn với vẻ dịu dàng, nhưng đáy mắt lại ánh lên sự tính toán//
Nguyệt Ly
Con gặp mai phục mà vẫn toàn mạng, có thể thấy trời vẫn còn thương đứa trẻ này.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là chút vết thương ngoài da, không đáng để nói.
Nguyễn Quang Anh
//giọng lạnh nhạt, đôi mắt không hề ngẩng lên nhìn bà//
Nguyệt Ly
//cười mỉm, chống cằm//
Nguyệt Ly
Ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Nguyệt Ly
Ngọc Nhu - con gái út của Tống Vịnh Vương
Nguyệt Ly
Sau khi tu hành trên núi Thương đã sắp trở về. Con cũng đến tuổi rồi…
Nguyễn Quang Anh
Ta không muốn thành thân.
Nguyễn Quang Anh
//lời cắt ngang, lạnh như lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ//
Nguyệt Ly
//nét cười trên môi đông cứng trong chốc lát//
Nguyệt Ly
//lấy tay che miệng khẽ ho một tiếng//
Nguyệt Ly
Con đã hai mươi lăm. Tống Vịnh là một trong những thế lực mạnh mẽ của triều đình.
Nguyệt Ly
Con là người thừa kế chính của Nguyễn gia. Hôn nhân chính trị… là chuyện con nên hiểu.
Nguyễn Quang Anh
//đứng dậy, giọng đều đều//
Nguyễn Quang Anh
Con hiểu. Nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ chấp thuận.
Rồi không đợi bà nói thêm, hắn quay người rời đi.
Nguyệt Ly
//siết chặt tay, móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay, môi khẽ nhếch//
Nguyệt Ly
Một ngày nào đó… ngươi sẽ phải ngoan ngoãn trở về con đường ta vạch sẵn.
Lưu Quang Cốc. Trời chuyển mưa.
Hoàng Đức Duy
//đội mũ cỏ, đi qua từng bụi cây ướt đẫm sương, tay xách một giỏ đầy nấm linh chi//
Bên cạnh, một con sóc lông vàng bám chặt lấy vai em, líu ríu.
"Đừng cãi ta! Cây nào có nấm rồi thì đừng hái nữa, nghe chưa!”
Con sóc kêu rít lên như thể muốn phản bác.
Hoàng Đức Duy
//mỉm cười khẽ//
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ hái phần mọc tràn ra thôi. Đừng lo. Phải chừa lại cho mùa sau nữa chứ.
Tính cách Duy vốn vậy - nhỏ nhẹ, không bon chen, luôn cân nhắc trước sau, đến cả việc hái thuốc cũng không quên chừa lại cho thiên nhiên.
Hoàng Đức Duy
//đứng dưới tán cây lớn, ngửa cổ nhìn bầu trời xám xịt//
Mưa bắt đầu rơi nhẹ, đọng trên vạt áo.
Hoàng Đức Duy
//đôi tai hồ ẩn dưới mái tóc bạc khẽ giật nhẹ//
Em không dùng huyết linh để che đi tai hay đuôi. Vì nơi đây không có con người. Chỉ có rừng rậm và các loài linh thú thân quen. Em không cần phải giấu bản thân.
Hoàng Đức Duy
Lần đó… ta cứu hắn… cũng là lần đầu tiên ta cứu một người.
Hoàng Đức Duy
Như vậy có phải là sai không?
Hoàng Đức Duy
//lẩm bẩm, tự hỏi chính mình//
Không có ai đáp lời. Chỉ có một con chim trắng đậu lên cành cây trên cao, cất tiếng hót réo rắt, như đang an ủi.
Trong thư phòng tối tại Ngọc Hàn Điện - cung phụ của Quang Anh.
Ánh nến leo lét cháy. Trên bàn chất đầy các cuộn thư cũ kỹ, được đóng dấu triều đình.
Nguyễn Quang Anh
//cau mày, tay lật lật từng trang bản ghi chép thời chiến//
Nguyễn Quang Anh
Nguyệt Như… chết trong hỗn loạn do yêu tộc mai phục…
Nguyễn Quang Anh
Yêu hồ đã trà trộn vào nhân tộc từ trước, lợi dụng lòng tin, rồi hạ độc…
Nguyễn Quang Anh
Xác không tìm thấy. Lệnh truy diệt ban xuống…
Nguyễn Quang Anh
//càng đọc, nét mặt càng u ám//
Nhưng mọi lời ghi chép đều mơ hồ. Không có nhân chứng. Không có tình tiết rõ ràng. Chỉ là những lời đúc kết qua thế hệ, qua chỉ dụ đã được đóng dấu.
Nguyễn Quang Anh
//ngửa người ra ghế, nhắm mắt//
Mùi thảo dược… lúc tỉnh dậy. Hương máu ngọt lạ… không giống yêu thú. Bàn tay đã băng bó cho hắn rất nhỏ… rất dịu dàng.
Nguyễn Quang Anh
Ais- lại nghĩ đến lúc đó nữa rồi.
Nguyễn Quang Anh
//thì thầm, giọng trầm khàn như đất trời vừa thở dài//
Dưới mái lá đơn sơ được dựng bằng cành khô và dây rừng.
Hoàng Đức Duy
//đang nhóm bếp nấu canh thuốc//
Bên ngoài mưa tạnh dần, trời hửng một chút nắng nhạt.
Bên trong, ánh lửa đỏ hồng phản chiếu khuôn mặt em - trắng bệch vì mệt sau một đêm đi hái thuốc giữa mưa.
Một con cáo nhỏ nằm rên rỉ trong lòng em, chân trước bị thương nặng.
Hoàng Đức Duy
//dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình cắt nhẹ đầu ngón tay//
Hoàng Đức Duy
//để máu nhỏ xuống bát thuốc, trộn cùng linh chi rồi đút cho linh thú uống//
Hoàng Đức Duy
Chỉ một chút huyết linh thôi… đừng sợ… sẽ không sao đâu.
Con cáo nhỏ từ từ bình ổn nhịp thở.
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt cũng dịu xuống//
Dù cuộc sống đơn độc, dù bị chính tộc hồ ly ruồng bỏ, nhưng em vẫn sống.
Vì được yêu quý bởi động vật, bởi thiên nhiên, và bởi chính tâm hồn trong sáng ấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play