[AllLyHan] MUTE NOTES
°•°•°KHÔNG PHẢI HÔM NAY °•°•°•°
Tác giả này xàm lắm
đọc tạm bộ này đi trong lúc đợi toi ra season 2 của bộ kia
*...*: suy nghĩ
"....": nói nhỏ
//..//: hành động
ABC..: chửi,la hét,reo hò,...
💬...: nhắn tin
📞...: gọi điện thoại
🎙️...: voice
📝...: viết gì đó (vd:📝🎵..: viết nhạc)
📱...: video call
Thành phố về đêm không hẳn là yên tĩnh. Nó chỉ đơn giản là biết cách giấu âm thanh của mình sau những tiếng còi xa lạ, tiếng gió, tiếng giày bước vội trên nền gạch lát đường ẩm lạnh.
LyHan ngồi co người trên chiếc ghế gỗ trong góc quán cà phê cũ, tay trái cầm cốc trà gừng nguội, tay phải bấm điện thoại – nhưng màn hình trống trơn.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"Vẫn chưa trả lời."
Minh Nhật, chủ quán, từ phía sau quầy..
Minh Nhật
//ngẩng đầu lên//Em nói ai cơ?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không ai cả.
Cô trả lời, mắt không rời khỏi màn hình.
Minh Nhật
//chép miệng,lau sạch ly,đi đến chỗ cô//LyHan này… có khi nào em nên viết cái gì đó mới? Cứ mỗi lần anh nghe em chơi piano ở đây, anh lại nghĩ… tiếc thật.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không phải hôm nay.
Minh Nhật
Hôm qua em cũng nói vậy.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//im lặng//
Minh Nhật
//đưa tay gạt nhẹ mấy lọn tóc rũ xuống mặt cô//Chịu khó ngủ đi. Dưới mắt em lại thâm rồi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//nhếch môi//Thâm là chuyện bình thường. Anh từng nghe ca sĩ nào không thức đêm không?
Minh Nhật
Nhưng em đâu còn hát nữa.
Câu nói đó như một mũi kim xuyên qua lớp không khí giữa hai người. Cô không phản ứng. Cũng không buồn. Chỉ đặt cốc xuống bàn và đứng dậy.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Em về trước.
Minh Nhật
Muốn anh đưa về không?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không cần.
Cô bước ra cửa, khoác áo hoodie đen, đội mũ lên và nhét tai nghe vào tai. Không bật nhạc. Chỉ là thói quen.
Đêm nay gió không mạnh. Nhưng lạnh.
Điện thoại rung lên trong túi áo. Một tin nhắn từ số lạ:
???
💬Em từng nghe chị ở Hồ Hoàn Kiếm năm 2021.
???
💬Bài đó... không có lời nhưng em khóc.
LyHan đứng yên giữa đường, ánh đèn cao áp rọi xuống nghiêng nghiêng một bên mặt.
Cô không nhắn lại. Chỉ nhìn chằm chằm vào dòng chữ: "Chị còn hát không?"
Cô nghĩ, và thì thầm một câu như đang nói với ai đó – hoặc với chính mình:
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"Không phải hôm nay."
📍Góc sân chung cư – 1:27 AM
Một giọng nhỏ cất lên từ phía cầu thang.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//ngẩng đầu lên//
Là An Diệp, cô gái ở tầng dưới. Ánh đèn mờ chiếu lên nửa khuôn mặt trẻ con, tóc cột cao, tay cầm hộp sữa.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Chị chỉ... ra hít gió.
An Diệp
Chị có buồn không?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Có ai không buồn đâu.//cười nhạt//
An Diệp
//ngồi xuống bên cạnh cô//Em nghe tiếng đàn của chị mỗi đêm. Nó giống như tiếng của người đang cố kể chuyện... nhưng không ai chịu nghe hết.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Chị không kể chuyện cho ai cả.
An Diệp
Không kể không có nghĩa là không muốn kể.
An Diệp
//chép miệng//Chị biết không, em nghĩ, nếu người ta buồn quá, họ sẽ thành bài hát.
An Diệp
Mà nếu buồn hơn nữa, họ sẽ là… bài hát không ai hát nổi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//nhìn Diệp//
Ánh mắt cô lóe lên một giây gì đó giống như biết ơn. Cô vươn tay lấy điện thoại, mở tin nhắn lúc nãy ra xem lại.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
// bấm phím soạn//📲Chưa biết.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//tắt màn hình. Nhìn lên trời//
Đêm không sao. Và gió vẫn lặng.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"Không phải hôm nay."
Cô lặp lại lần nữa, lần này là với chính trái tim mình.
°•°•°BÀI HÁT KHÔNG CÓ NGHE LẠI°•°•°
Một buổi sáng ẩm ướt, Sài Gòn mưa như thể cả thành phố bị ai đè nặng lên vai.
LyHan ngồi ở ghế bên cửa sổ, ôm laptop trong lòng, màn hình mở đến một bản beat cũ năm 2020. Cô nghe đi nghe lại 10 giây đầu, rồi tắt.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"Nó lạ quá."
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"Hay là… mình lạ đi rồi."
Điện thoại rung lần thứ ba trong ngày. Cô lười nhìn, nhưng tiếng chuông dài bất thường khiến cô đành nhấc lên.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞Alo?
Giọng cô khàn, hơi cứng, như chưa dùng cổ họng trong nhiều ngày.
Đầu dây bên kia là giọng nữ, lạ, trầm:
???
📞Lâu rồi chị không dùng đến cái ‘alo’ nhỉ.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞Ai vậy?
???
📞Chị không nhớ à? Người từng mượn tai nghe của chị 3 lần trong lớp nhạc lý.
???
📞Người bị chị chửi ‘chơi đàn như đập gạch’.
LyHan lặng người vài giây.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞…Maiqiunn?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Chị vẫn nhận ra em. Ừ, em mừng.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Em chỉ gọi để hỏi: chị vẫn còn giận chuyện đó không?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞Không có chuyện gì để giận.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞Cũng không có chuyện gì để nhớ.
LyHan đáp, khô như tờ giấy cũ.
Maiqiunn im lặng. Một kiểu im lặng mang tính sát thương.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Vậy thôi. Em chỉ gọi để kiểm tra xem, chị còn sống không.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Nếu còn sống, mai đến phòng thu 63 Nguyễn Thiện Thuật lúc 10 giờ sáng. Em để lại một thứ.
Tút – điện thoại cúp ngang.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//cầm máy trong tay, ngẩn người//
Màn hình vẫn là tin nhắn cũ:
Chị còn hát không?
Em từng khóc vì bài hát không lời đó.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
"là cùng một người sao?"
📍Hôm sau – 10:16 AM, phòng thu 63 Nguyễn Thiện Thuật
Cánh cửa mở ra, mùi gỗ cũ trộn với mùi mưa còn sót trên sàn đá. LyHan bước vào, không có ai.
Trên bàn mixer là một USB màu bạc, dán mảnh giấy nhỏ: “Try listening. If it hurts, keep it.”
(Nghe thử đi. Nếu thấy đau – hãy giữ nó.)
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Mai...qiunn?
Cô gọi thử, nhưng không tiếng trả lời.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//ngồi xuống, gắn USB vào máy//
Chỉ có một file nhạc duy nhất:
MuteNotes_Demo_Voiceless.mp3
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//ấn play//
Không nhạc cụ. Không giọng hát. Chỉ là âm thanh của… nhịp thở. Dài, đứt quãng, gần như sắp biến mất. Và tiếng phím piano bị gõ rất khẽ, như sợ ai đó nghe thấy.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
...Đây là tiếng em?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//tắt. Mắt cay xè.//
📍Tối cùng ngày – tại căn hộ cũ
An Diệp
//ngồi ở hành lang, đung đưa chân.//Chị LyHan?
An Diệp
Hôm qua chị nói: 'Không phải hôm nay'.
An Diệp
Vậy… hôm nay thì sao?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//ngồi xuống cạnh cô bé//Chị không biết. Nhưng hôm nay có người hỏi chị… chị có còn sống không.
An Diệp
Hỏi vậy là hỗn nha.//nhăn mặt//
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không đâu. Đó là câu hỏi thật.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Tụi mình sống, nhưng không phải ai cũng còn sống, Diệp à.
An Diệp
Chị LyHan… em nghĩ chị còn sống.
An Diệp
Vì chị vẫn ngồi đây nè. Và hôm qua em nghe chị gõ bàn phím, chứ không phải chơi đàn.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//cười nhẹ, ngước lên trời//
Không mưa. Không sao. Nhưng lòng thì có gì đó chảy xuống.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//lấy điện thoại, nhắn một tin//💬Maiqiunn, nếu chị nghe được, mai gặp nhau. Nhưng đừng hỏi tại sao chị im lặng. Tại vì… im lặng là cách chị còn biết yêu một bản nhạc.
Tác giả này xàm lắm
Hẹ hẹ hẹ
Tác giả này xàm lắm
đáng lẽ là tui phải đi ôn tiếng Anh để thi
Tác giả này xàm lắm
Nmà cái điểm tổng kết năm môn Tiếng Anh là phải từ 8.3 trở lên
Tác giả này xàm lắm
Tui 8.3 mà cô nhập thiếu bà nó 0.3 nên bh tui mới ở đây viết truyện cho mn nè.
Tác giả này xàm lắm
Hú hú khẹc khẹc khà khà hẹ hẹ hắc hắc
CHỊ VẪN CÒN IM LẶNG NHƯ XƯA
📍Phòng trà nhỏ, 10:11 sáng
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Chị ngồi đâu đấy?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
📞Góc bên trái, bàn gần cửa kính.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
📞Ừ. Em tới liền.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn,rút dây tai nghe ra//
Tiếng chuông mở cửa leng keng vang lên. Mùi nước hoa nhàn nhạt lướt qua. Người con gái mặc sơ mi trắng, tóc cột thấp, đeo kính gọng tròn bước tới.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Xin lỗi chị, em tới muộn mấy phút.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không sao.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị không đổi số hả?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Vẫn là sim từ thời 11A2 luôn hả?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị giữ lâu thật đấy.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Không phải là giữ. Mà vì không rảnh để xoá.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Câu đó...nghe buồn ghê.
Im lặng. Cả hai nhìn nhau một lúc.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Maiqiunn
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Dạ?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Sao em gửi chị bài thu đó?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Tại vì em biết chị sẽ nghe.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Nếu chị không nghe?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Thì em sẽ gửi lại. Mỗi ngày một lần. Cho đến khi chị phải chặn em.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
...
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị còn giữ đàn không?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Còn
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Vẫn Piano hả?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Còn đàn, nhưng không chơi.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Khác gì cất micro vào tủ?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Micro đâu cần giọng.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Nhưng giọng cần người
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//nhìn ra cửa sổ//Sao em quay lại?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Em chưa từng đi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Đừng chơi chữ.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Không phải. Em ở Seoul, nhưng lòng em chưa từng rời khỏi cái sân khấu nhỏ ở Hồ Hoàn Kiếm.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Nơi chị bỏ em đứng đó một mình hả?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Nơi chị rời khỏi bài song ca trước khi đến đoạn em bắt đầu hát.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Em trách chị?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Không. Em từng trách. Nhưng bây giờ thì không.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Vì sao?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Vì em hiểu. Người đang chìm không thể cứu người đang rơi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//đặt tay lên bàn, khẽ siết cốc trà//Em biết gì về lúc đó?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Không biết gì. Nhưng vẫn ở lại. Em nghĩ… chị biết điều đó.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Chị không thể hát được hôm đó.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị không cần phải hát. Chị chỉ cần ở lại.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị có biết, suốt 6 năm, em không chơi đàn trên sân khấu?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Vì chị?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Vì em muốn nếu có lần tiếp theo, em sẽ chơi đàn cho một người không cần hát.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Em nghĩ chị không muốn hát nữa?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Em nghĩ chị không cần phải ép mình hát.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Người ta mong chị quay lại.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Còn chị?
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Chị thì không chắc chị còn gì để nói.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
//cười//Vậy để em nói. Chị nghe thôi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Em định nói gì?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Em sẽ nói bằng tiếng đàn.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Và nếu chị không đến?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Thì em sẽ đàn một mình, với ghế bên cạnh trống.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
...
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Chị vẫn câm lặng như xưa.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Còn em vẫn kiên nhẫn như cũ.
Một chút nắng lọt qua cửa kính. Mắt Maiqiunn ánh lên, giọng nhỏ đi:
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Lần này, em không bỏ chạy. Nên chị… đừng biến mất nữa.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Chị không hứa.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Vậy em đợi.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Nếu chị không bao giờ quay lại?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Thì em sẽ đàn đến khi tay mình không còn cử động được nữa.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
...Đó không phải là điều hay ho gì đâu.
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Không cần hay ho. Chỉ cần thật.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
//cắn môi,quay mặt đi//“Lâu rồi mới có người nói với chị bằng kiểu thật như vậy.”
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
//nghiêng đầu, cười//Em không định nói thật nữa.
•Trần Thảo Linh|•Lyhan
Vậy em định gì?
• Nguyễn Hiền Mai|•Maiqiunn
Định chơi cho chị nghe. Tối nay, 9 giờ. Quán cũ, đàn cũ, người cũ.
LyHan không trả lời. Nhưng cô cũng không từ chối.
Tác giả này xàm lắm
Hắc hắc hắc hẹ hẹ hẹ
Tác giả này xàm lắm
Skibidiiiii
Tác giả này xàm lắm
Toilet
Download MangaToon APP on App Store and Google Play