Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Hứa Ảnh Đế Bỗng Trở Nên Đổ Đốn.

Ảnh đế mất tích rồi.

Mới sáng sớm, một trang báo lá cải bỗng nhiên nổi bật với một tiêu đề đỏ chót nằm ở trang nhất.

Kinh dị nam diễn viên Hứa Đình vừa đoạt giải ảnh đế Kim Tinh bất ngờ gặp tai nạn giao thông, đại nạn không chết nhưng đêm qua đã biến mất ở bệnh viện, hiện đang được tìm kiếm.

Tiêu đề này quá hót quá chói mắt, ầm một cái cả fan hâm mộ, fan qua đường và cả anti fan đều nổ tung.

"Hu hu Đình đại, anh có sao không vậy!"

"Rốt cuộc là tình hình thế nào vậy trời? Sao lại bị tai nạn giao thông, chẳng nghe nói gì cả. Rồi làm sao biến mất? Vậy mà không thấy đoàn đội của anh Đình nói câu nào, rốt cuộc mấy người có để fan tụi tôi vào mắt không hả!?"

"Ây da, chưa gì đã làm rùm beng lên, lỡ đâu chỉ là tin bịp thì sao?"

"Đợi đoàn đội nói đi, mấy người nhà Hứa nháo nhào không ra cái gì cả."

"Chắc không phải bị mafia dí đấy chứ? Đòi nợ không trả nên đâm xe? Bắt cóc tống tiền?"

"Anti fan mấy người có thể có đức tí được không!?"

"Xời, biết người biết mặt không biết lòng chứ đừng nói Hứa Đình kia còn là một diễn viên. Khuyên fan mấy người đu thần tượng lý trí lên."

"Thúi lắm, ai cần mấy người ở đây nói mát!"

Fan hâm mộ thì khóc vì thần tượng, người qua đường bon chen hóng hớt, anti fan lại thừa cơ đâm chọt, trên mạng loạn thành một nồi chè.

Trong khi đó đoàn đội của Hứa Đình lại chưa từng lên tiếng cho dù là thừa nhận hay bác bỏ, cứ vậy lặng tăm như bọt nước.

Mặc cho fan dậy sóng, cả đoàn đội của Hứa Đình lẫn công ty đại diện của anh đều lặng mất tăm.

Chính anh cũng mất tích. Cứ như chưa từng có người tên Hứa Đình này tồn tại.

Thứ duy nhất còn tồn tại có lẽ là nhân vật lão đại mafia trong bộ phim đầu tiên cũng là bộ phim giúp anh lấy được giải ảnh đế đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất, cũng khẳng định năng lực diễn xuất xuất chúng của anh.

Chỉ tiếc một tiếng hót thật vang nhưng lại nhanh chóng lụi tàn. Người hâm mộ cứ như vậy không còn nhìn thấy nam diễn viên sáng chói như vì sao, lạnh lùng ngạo mạn bễ nghễ kia nữa.

Chớp mắt đã qua ba tháng, sóng gió về sự kiện Hứa Đình mất tích dần lặng xuống.

Giới showbiz nước chảy bèo trôi, lớp nọ tới lớp kia, cho dù Hứa Đình đã từng nổi bật vẫn mau chóng bị lãng quên theo dòng thời gian vô tình.

"Vẫn chưa tìm được người ư?"

Trong một gian phòng nào đó thuộc công ty đại diện Tinh Mộng, người đại diện của Hứa Đình, Giang Kính lần thứ N hỏi câu này mệt mỏi nằm dài trên ghế như người sắp chết.

Những N lần trước anh ta từ đi đi lại lại, tràn ngập tinh thần cho đến chẳng còn sức như hiện tại.

Nhưng chẳng thể trách anh ta được. Tinh Mộng vốn là một công ty đại diện tầm trung không có tiếng tăm, đào tạo ta mấy diễn viên đều không làm nên được tên tuổi, chính anh ta làm một người đại diện có nhiệt huyết có năng lực vừa mới ra trường lại không gặp đúng thời, chỉ có thể chui rúc vào cái xó này, cứ tưởng gặp được Hứa Đình là thời của anh ta tới. Khi Hứa Đình đoạt giải ảnh đế Kim Tinh anh ta những tưởng đã nhìn thấy viễn cảnh mình được công nhận là người đại diện tốt nhất năm.

Chẳng ngờ...

"Công ty thật sự muốn từ bỏ Hứa Đình ư?"

Lý Quân, trợ lý của Hứa Đình cũng bị hành hạ lâu nay từ câu đầu của hắn đã mệt mỏi đến không muốn trả lời, nghe câu này càng thêm khó chịu gầm lên: "Sao anh vẫn còn chưa chịu chấp nhận hiện thực vậy!"

Giang Kính bị mắng thẳng vào mặt, sắc mặt ảm đạm như không còn thiết tha gì nữa ầy một tiếng đầy não nề, chán nản nói: "Nếu đã vậy thì tiểu Lý à, cậu cũng nên tìm đường mà rút lui đi."

Lý Quân im lặng cúi gầm mặt.

Giang Kính vẫn lải nhải: "Tôi thấy cậu còn là sinh viên, tương lai không cần làm trợ lý còn có tiền đồ hơn, bởi không phải ai cũng tử tế như Hứa Đình hiểu không. Nghe lời anh đừng làm nghề này nữa."

Mặt Lý Quân càng sưng sỉa hơn.

Nhưng Giang Kính cũng đã không nói nữa, lảo đảo đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Anh đi đâu vậy?"

Lúc này Lý Quân mới phản ứng lại, giật tay hắn hỏi.

Giang Kính mệt mỏi nhìn cậu ta, đôi con ngươi đã mất hết ý chí chiến đấu ảm đạm vô quang khiến Lý Quân nhăn chặt mày. Giang Kính hít sâu một hơi nói: "Anh đi đệ đơn xin nghỉ việc. Công ty này đến bảo vệ nhân viên của nhà mình cũng không xong, anh đây sợ hãi ngày nào đó lại tới lượt mình mất thôi tiểu Lý ạ."

Nhưng Lý Quân nghe rồi vẫn không có buông lỏng tay, ngược lại càng lo lắng hơn: "Nhưng mà, nhưng mà sao anh trả nổi tiền vi phạm hợp đồng!"

Giang Kính cười xòa vì được quan tâm, xoa mạnh đầu cậu mấy cái rồi nói: "Không cần lo cho anh. Khi anh ký hợp đồng đã lường trước được điều này, bây giờ anh đây muốn đi dễ ợt ý."

Có thể là Lý Quân đâu phải người dễ lừa như vậy. Có điều cậu biết chuyện không tốt như vậy nhưng Giang Kính lại một mực khẳng định, cậu không thể vạch trần lại càng suy sụp. Bất lực lại vô dụng càng khiến cậu phát cáu lên được.

Chính là Giang Kính sao lại không muốn phát cáu, nhưng cuối cùng hắn chỉ vỗ vỗ vai Lý Quân rồi thất thiểu đi mất.

"Tiểu Lý à, hãy xem như Hứa Đình chưa từng tồn tại, có khi là tốt cho cậu ấy nhất. Cậu hiểu ý tôi mà phải không?"

Lý Quân siết chặt tay nhìn bóng dáng Giang Kính biến mất ở cửa thang máy, môi mím đến trắng bệch.

Mà thời điểm ấy tại một ngôi làng nhỏ hẻo lánh tận vùng nông thôn nằm ở phía nam, cách trung tâm phồn hoa của đất nước Diệu thành gần như là trời nam với đất bắc rướn cổ cũng chẳng thấy mặt nhau, nơi một khoảng sân nhỏ với giàn nho tươi tốt đang đậu những trái bé xíu nhẹ đong đưa, một khu đất trồng đầy rau xanh, một vùng xanh xanh khiến người ta cảm thấy thoải mái... Bên dưới giàn nho ấy để một cái ghế lười bập bênh bằng tre, bên trên nằm một người thanh niên trẻ tuổi chừng đôi mươi.

Người nọ thân hình thon dài khéo léo, khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật được gọt đẽo tỉ mỉ, như tiên nhân vô tình rơi xuống trần vốn chẳng thuộc về nhân gian.

Chính là có một điểm đáng tiếc, toàn thân người nọ đều mang theo một loại bệnh trạng khiến anh trông thật xơ xác tiêu điều, thiếu sức sống. Trên đầu còn quấn một vòng băng vải bởi vì động tác cựa mình trên ghế của anh mà hơi tuột ra, trông chẳng hề tươm tất. Trên cổ tay lộ ra ngoài còn tồn tại vết xước, vết kim đâm vào mạch máu thâm đen.

Là ảnh đế, nhưng không phải ảnh đế.

Rốt cuộc là tai họa gì đã khiến cho tạo vật của trời đất trở nên như vậy?

Khi này người nằm trên ghế bị ánh nắng chuyển động xuyên qua lá cây quấy rầy mà trở mình. Cuối cùng có vẻ là không ngủ lại được nữa, đôi mắt nọ dần động đậy rồi một đôi con ngươi trong vắt dần lộ ra dưới rèn như cánh quạt.

Đôi mắt lười nhát đó dần dần có hồn, nhưng là có vẻ cáu bỉnh khi thức dậy.

Anh nhíu mày ngồi dậy nhưng bởi vì hành động quá đột ngột động đến vết thương chưa lành trên đầu mà cảm thấy choáng váng hoa mắt nằm phịch lại.

Khi này hàng mày như được tỉa tót tỉ mỉ kia càng nhăn dữ hơn. Rồi cánh môi hồng như tơ lụa thượng hạn kia bật ra một tiếng chửi thề không hợp hình tượng: "Chết tiệt."

Có thể là âm thanh đó quá dễ nghe, còn yếu ớt, khiến người ta nghĩ đến mỹ nhân mỏng manh yếu đuối bất lực càng chọc người thương xót, không ai thấy nó khó coi.

Thật đáng giận, chẳng tạo nên được hiệu quả như mong đợi nga.

Cơ mà rất nhanh mỹ nhân yếu đuối đã quên đi bực bội vô cớ trước đó khi một thân ảnh dần xuất hiện bên ngoài hàng rào thấp vây quanh khu vườn nhỏ. Nhìn từ bề ngoài đó là một cậu trai với khuôn mặt góc cạnh, diện mạo cũng xuất chúng không kém nhưng là một nét đẹp càng thêm lạnh lùng, sắc bén, mặc dù còn rất trẻ nhưng đã trỗ mã rất tốt. Thân hình cao phải tới một mét bảy tám bên dưới lớp áo đồng phục học sinh kia đã nói lên tất cả.

Hai mắt mỹ nhân sáng lên, thanh tuyến trở nên ngã ngớn rõ ràng vang lên: "Diện Diện ới~~!"

Thân ảnh kia khựng lại trong nháy mắt, còn có vẻ lảo đảo một chút đầy thất thố.

Mặc dù rất nhanh thân ảnh nọ đã lấy lại bình tĩnh tiếp tục bước đi nhưng nháy mắt đó vẫn bị Hứa Đình bắt được, môi lụa bật lên từng âm thanh giòn giã thích ý.

Nhưng đắc ý quá thì gặp quả báo. Vết thương trên đầu bởi vì cử chỉ quá khích của anh mà lại ẩn ẩn đau, người đẹp Hứa Đình rên thấp một tiếng rồi mềm mại ngã vào trên ghế.

Nào còn xuân phong đắc ý nữa.

Có mà giống một con mèo đã bệnh mà còn kiều quý.

Chung Diện mới không muốn để ý đến anh khi nghe thấy âm thanh kia lại bất giác nhíu mày, cuối cùng đứng bám vào hàng rào nói vọng vào trong: "Đã bị bệnh thì nên thành thật chút đi, chút chuyện đó anh cũng không hiểu à."

"Suốt ngày chỉ giỏi trêu chọc người khác."

Chính mình cho anh biết tên bây giờ cảm thấy hối hận cực kỳ.

Nhưng mà đã muộn. Bây giờ mỗi lần nghe người nọ gọi hắn lại không muốn nhận đó là tên mình.

Sao lúc trước mình lại ấm đầu thế nhỉ.

Hứa Đình không ngờ được Chung Diện sẽ phản ứng mình, chỉ có yếu ớt cười đắc ý, nào có chuyện biết điều, chứng nào tật nấy tiếp tục ngã ngớn nói: "Diện Diện à, anh chỉ trêu chọc mình cậu thôi đó!"

"Cậu đừng có ghen nhớ! Anh đây nhất kiến chung tình với cậu ó."

"..."

Mạch máu trên trán Chung Diện giật điên cuồng, gân xanh nổi hết cả lên, hối hận tự giận mình sao lại đi phản ứng cái người này làm chi.

Hắn giận đùng đùng xốc cặp sách bỏ đi.

Thấy Chung Diện bỏ đi Hứa Đình tiếc hận lắm nhưng đôi mắt cong lên như hồ ly lại không ngừng dõi theo người ta, cho đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn không thấy nữa.

Hứa Đình vùi người vào ghế thấp giọng cười, lại không khỏi thêm một lần cảm thán tên đàn ông sắp hai mươi năm tuổi như anh lại có một ngày thích một cậu trai còn đang mặc đồng phục. Mặc dù đối phương đã sắp mười tám tuổi rồi nhưng vẫn không thể vứt bỏ được sự thật đó. Đúng vậy, Chung Diện người ta mới mười bảy tuổi thôi đó.

Mỗi lần Hứa Đình đều chỉ cười, cười rồi nhíu mày vì đau, hết đau rồi lại cười... Như tên thần kinh ấy.

Ai có thể nghĩ ảnh đế mới ra lò Hứa Đình lại là một tên thần kinh như vậy chứ.

Cái người lạnh lùng cao lãnh bễ nghễ chúng sinh, chẳng để ai vào mắt kia đâu rồi không biết, chỉ còn tên lưu manh thích trêu ghẹo mầm non của tổ quốc.

Chẳng lẽ Hứa Đình bị đoạt xá?

Thật ra Chung Diện cũng đang có cùng thắc mắc này, nhưng hắn không có bổ não nhiều vậy, chỉ nghĩ Hứa Đình bị đụng đầu đến hư luôn não rồi mới trở nên khác thường như vậy.

Hứa Đình mà hắn biết, cư dân mạng của giới showbiz biết vốn không có như vậy. Người nọ... Chẳng lẽ mất trí nhớ?

Lại nói lần đầu tiên Chung Diện nhìn thấy anh là lúc hắn vừa mới chuyển đến vùng quê xa xôi lạc hậu đến trường cao trung cũng chỉ có một cái mà còn là trường hạng ba này hắn liền nhận ra anh là Hứa Đình, người đã giật cúp ảnh đế của giải thưởng Kim Tinh, diễn viên mới vào nghề chỉ có một tác phẩm đã khiến người ta kinh diễn, Hứa Đình. Mặc dù Chung Diện vốn không phải một người sẽ chú ý tới giới showbiz, biết được Hứa Đình cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy áp phích của anh, bị ánh mắt khi đóng vai mafia của anh làm kinh diễm thôi.

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng theo cùng với đó là câu hỏi: Vì sao Hứa Đình lại ở đây?

Sao mà làm ăn gì được.

Chung Diện hắn bỗng nhiên chuyển đến đây khi đang chuẩn bị thi cuối cấp là bất đắc dĩ, thế mới vô tình trở thành người duy nhất nhận ra Hứa Đình ở nơi này.

Nhưng còn Hứa Đình thì sao?

Khi hắn nhìn thấy Hứa Đình chính là bộ dạng yếu đuối sắp chết còn hơn cả bây giờ nữa. Hắn nhận ra có thể tin đồn trên mạng hơn ba tháng trước là thật, Hứa Đình từng bị tai nạn giao thông. Nhưng đã qua ba tháng mà Hứa Đình vẫn trông thật thảm hại. Từ một người đàn ông nam tính lạnh lùng khí chất đầy mình trở thành một con gà bệnh ốm yếu gầy gò có vẻ gió thổi cũng bay được, nhưng quan trọng nhất vẫn là sao anh lại ở đây, một nơi cách Diệu thành nửa bản đồ đất nước.

Mất tích là thật, không ai tìm thấy anh. Ai mà nghĩ anh lại chạy tới nơi xa xôi như vậy, đã thế tính tình lại thay đổi hoàn toàn... Thật ra Chung Diện vẫn biết hầu hết các diễn viên đều được thiết lập hình tượng công chúng chỉ vì nổi tiếng, hầu như chẳng có ai thật sự là chính mình. Nhưng Hứa Đình thật sự chính là tên lưu manh như vậy ư?

Chung Diện nghĩ mãi chẳng ra, cũng không thèm nghĩ nữa.

Mặc dù hắn còn chưa tới mười tám tuổi nhưng thân hình hiện tại đã có thể áp hai Hứa Đình, tương lai còn có thể áp chế mười Hứa Đình, hắn mới không sợ cái sự lưu manh của người này. Nếu dám trêu chọc hắn quá đáng, hắn sẽ cho anh biết mùi.

Nghĩ như vậy Chung Diện vừa mới bị ma nhập đi lý tới tên ma ốm Hứa Đình kia liền trở về làm Chung Diện lạnh lùng ít nói, quắc cặp sách đi học rồi.

Thật ra làm một học sinh cuối cấp Chung Diện cũng không có nhiều thời gian rảnh mà đi ngang qua nhà Hứa Đình. Cho nên hôm nay mới chỉ là lần thứ ba họ gặp nhau.

Mặc dù lần nào người kia cũng trêu chọc hắn.

"..." Hầy.

Phải nói là hình tượng ban đầu của Hứa Đình trong lòng hắn đã triệt để vỡ nát.

Nếu được hắn muốn tránh xa cái người này ra.

Cho dù vì lý do gì mà anh ta trốn ở chỗ này thì vừa lúc hắn cũng muốn thành toàn cho anh luôn, cho không ai biết được hành tung của anh hết luôn.

Nhưng đâu có được.

"Diện Diện ơi~~!"

"."

"Diện Diện ới, đi học về rồi à? Hôm nay không tự học buổi tối à?"

Mặc kệ Chung Diện có cam tâm tình nguyện hay không người nọ vẫn với qua hàng rào ý ới gọi tên hắn, nói chuyện với hắn cứ như thân lắm vậy.

Đúng vậy, có thân gì đâu chứ!

Chung Diện siết chặt tay, cố để cho mình thật bình tĩnh, cứ như không thèm để bụng đến sự trêu chọc của người nọ lạnh lùng ngầu ngầu liếc anh một cái như bố thí, lạnh nhạt nói: "Hôm nay không học."

Nhưng nhịn nhịn không được lại nói: "Sao anh cứ ra ngoài đây nằm hoài vậy, không sợ bị trúng gió, não..."

Hắn chỉ vào đầu, cực ám chỉ nói: "Không có bệnh rồi cũng thành có bệnh đó."

Chứ chưa nói anh có bệnh sẵn rồi.

Bệnh lưu manh.

"Ha ha ha... Ưm đau!"

Hứa mỹ nhân có bệnh không ngoại lệ bật cười giòn giã trước sự móc xỉa của hắn, rồi cũng không tránh khỏi giữa chừng đỡ đầu rên rỉ đau đớn.

Chung Diện thấy vậy thì hơi áy náy vì vừa rồi đã nói lời không tốt. Thật ra ban đầu hắn là có ý tốt, muốn nhắc anh đừng có ra gió nhiều, không hiểu sao lại nói thành như vậy.

Cơ mà chưa đợi hắn nghĩ xem nên vãn hồi thế nào thì đã thấy Hứa Đình... Cái người vốn đã đau tới tái mặt lại không chịu an phận mà chống tay đứng dậy khỏi ghế, thân hình lẫn bước chân đều lảo đảo cố gắng đi về hướng hàng rào.

Dù vậy dáng vẻ vẫn không có chút nào khó coi, ngược lại như mỹ nhân yếu ớt... Dừng dừng! Yếu ớt gì tầm này! Nếu anh ta có chút ý thức thì đã không giày vò mình như thế, bộ muốn chết sớm hay gì, Chung Diện bực mình thấy sợ, vịn lên hàng rào gầm lên: "Anh có thôi đi không hả!?"

"Mau ngồi xuống đi! Không, tốt nhất anh nên vào nhà mà nằm đi! Đừng ở ngoài này tai họa người khác!"

Mặc cho hắn gào lên, cái người kia vẫn cố gắng đi về phía hàng rào... Thật ra là hướng về phía Chung Diện. Nghe thấy hắn nói vậy thì vẫn cười cười bảo: "Nếu cậu nằm ở trong phòng mấy tháng rồi cũng sẽ không chịu nổi mà không muốn nằm ở trỏng nữa đâu."

Chung Diện không khỏi giật mình ngẩn ra.

Rồi cũng ở lúc hắn ngẩn người đó người nọ đã đi đến được bên cạnh hàng rào.

Đôi bàn tay thon dài trắng đến mức khó tin lại gầy yếu bám vào hàng rào, khoa trương thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm như vừa trải qua thử thách mười mét đường trường.

Chung Diện bị dáng vẻ này của anh vô duyên vô cớ chọc đến cười vì tức luôn.

Người này, rốt cuộc là nghĩ cái gì trong cái đầu bệnh hoạn kia nữa không biết.

Nhưng Hứa Đình không có hiểu cho tâm tình của hắn, hai tay bám trên hàng rào, thân hình thì dựa vào đó, tựa ngực nghiêng đầu ngã ngớn nhìn hắn giở trò lưu manh: "Đúng là đẹp trai thật mà."

"."

Điên rồi, điên rồi. Đáng lẽ lúc đi qua đây hắn phải nhắm mắt chạy thẳng một mạch mới đúng.

"Hầy, nhưng mà thằng nhóc cậu sao lại cao như thế hả. Bây giờ đã cao như vậy rồi thì vài năm nữa sẽ cao đến đâu? Như vậy sao anh đây làm ăn gì được."

Hứa Đình còn rất nghiêm túc mà sầu não về vấn đề này, mặc kệ vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Chung Diện.

Anh nói cái gì thế hả tên này! Anh muốn làm ăn gì hả???

Mẹ nó có phải mắt anh bị mù rồi không? Bị thương ở đầu khiến mắt anh cũng nhìn gà hóa cuốc, nhìn tôi thành con gái hay gì!

Ông này là con trai! Mặc dù bây giờ tôi còn nhỏ nhưng móc ra có khi còn lớn hơn ông anh đấy!

Chung Diện tức tới lệch cả mũi luôn.

Ngu rồi ngu rồi, sao hắn lại ngu như thế, đứng ở đây bận tâm đến những gì tên khùng này nói.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play