Dạy Nhau Cách Yêu [ Song Mỹ ] Orange X Mỹ Mỹ , Lamoon X Juky San , Saabirose X Liugrace
Học Sinh Mới
tác zả
fic này tui viết cho Song Mỹ
tác zả
thấy MunSan dth vãiii nên tui đã viết
tác zả
đã move on dc moonsara!
tác zả
và thêm 1 cp phụ nựa là sa bi gô với liu rây
Tiết đầu tiên sau lễ chào cờ đầu tuần, lớp 12A1 râm ran hơn mọi khi. Tin đồn về học sinh mới truyền qua từng dãy bàn như gió lùa
hs
“Nghe nói học bên Pháp về.”
hs
“Học giỏi lắm á, xinh nữa.”
hs2
“Ủa đẹp hơn Dung không mày?”
Ngân Mỹ ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm, mắt lơ đãng nhìn ra sân trường lác đác nắng. Cô vẫn vậy – áo sơ mi thẳng nếp, cổ tay áo gài gọn, dây đồng hồ bạc phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ. Gương mặt lạnh lùng khiến cả lớp ngại lại gần, nhưng ai cũng biết cô là kiểu người nếu không thở ra khói lạnh thì sẽ… khiến tim ai đó lệch nhịp.
Tiếng giày bước vào lớp làm cả phòng học im bặt.
Cô giáo chủ nhiệm bước lên bục, mỉm cười.
gvcn
“Cả lớp trật tự nhé, hôm nay lớp mình có học sinh mới.”
Cô giáo lùi sang bên, nhường chỗ cho một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, mềm như sương sớm.
Khương Hoàn Mỹ
“Em chào cả lớp. Em tên là Hoàn Mỹ, chuyển từ trường quốc tế Pháp Việt. Mong được làm quen với mọi người.”
Nụ cười của Hoàn Mỹ dịu như làn gió đầu thu, đủ khiến một vài bạn nữ phía dưới khẽ đập tay nhau. Cô giáo đảo mắt tìm chỗ ngồi, rồi chỉ về phía bàn gần cửa sổ.
gvcn
“Ngồi cùng Ngân Mỹ nhé. Trùng tên quá ha.”
Hoàn Mỹ nhẹ cúi đầu, xách cặp bước về chỗ. Ánh mắt cô lướt nhẹ qua từng bàn học, rồi dừng lại nơi Ngân Mỹ đang chống cằm, không buồn ngẩng đầu.
Khương Hoàn Mỹ
“Chào bạn,”
Chỉ một chữ, lạnh như nước đá.
Hoàn Mỹ không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lấy sách vở ra. Nhưng trong đầu cô đang nghĩ
Khương Hoàn Mỹ
Lạnh vậy chắc không dễ chơi… Mà cũng thú vị đấy.
Giờ ra chơi, Dung ngồi vắt chân lên ghế đối diện Hằng, vừa gọt táo vừa gắt
Trần Thị Dung
Ê Hằng, nhìn con nhỏ mới chuyển tới kìa, tóc dài y như phim Hàn.
Hằng cười nhẹ, không ngẩng đầu khỏi cuốn truyện tranh
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ừ, xinh mà.
Trần Thị Dung
Ừ gì mà ừ? Mày không thấy… mấy đứa như vậy dễ cua hả?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Dung…
Hằng ngước lên, mắt dịu nhẹ, “
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tao chưa bao giờ dễ bị cua cả. Tao chỉ chờ mày nói trước thôi.
Dung khựng tay, miếng táo rớt xuống bàn.
Ở dãy bàn cuối lớp, Thùy Dương đang chấm bài kiểm tra giữa tiết thì bị Thanh Nhi đập vai.
Trần Nguyễn Thanh Nhi
Ê chị Dương, hôm nay lớp mình vui ghê á. Em định đăng story ‘Góc học sinh mới xinh hết phần thiên hạ’ á, chị cho em chụp không gian lớp nha?
Thùy Dương trả lời, không ngẩng mặt, nhưng giọng không gắt
Thanh Nhi chép miệng, rút điện thoại cất lại
Trần Nguyễn Thanh Nhi
Biết rồi, lần sau hỏi nữa. Nhưng mà… chị ơi.
Trần Nguyễn Thanh Nhi
Nếu em xinh như người ta, chị có cho chụp không
Lúc này Thùy Dương mới ngẩng lên. Nhìn thẳng. Nhưng lại không trả lời.
Tan học, sân trường ngập nắng.
Hoàn Mỹ bước chậm rãi ra khỏi lớp, tay ôm vài quyển sách mượn thư viện.
Bỗng một cơn gió thổi qua làm tóc cô bay nhẹ.
Phía sau, Ngân Mỹ bất giác quay lại.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên mái tóc dài ấy.
Và Ngân Mỹ khẽ chau mày.
Cảm giác như… cô vừa nhìn thấy ánh sáng. Nhưng không biết có nên bước lại gần không.
Dạy nhau yêu… bắt đầu bằng một ánh nhìn. Một lời chào. Và một người không chịu bỏ cuộc.
tác zả
biết sao nhi xưng dương là chị kh
Con Mèo
Giờ ra chơi, lớp 12A1 náo nhiệt như mọi ngày.
Hoàn Mỹ loay hoay sắp xếp sách vở trên bàn. Vẫn ngồi kế bên Ngân Mỹ, vẫn khoảng cách một gang tay như có đường ranh vô hình.
Giọng Hoàn Mỹ nhẹ, cố gắng cất lên.
Ngân Mỹ đang ghi bài, không ngẩng mặt
Khương Hoàn Mỹ
Mày có thước kẻ không? Tao quên mang.
Ngân Mỹ đưa tay lấy cây thước trong hộc bàn, đẩy qua mà không nhìn.
Hoàn Mỹ nhận lấy, cười nhẹ
Ngân Mỹ không trả lời. Nhưng khóe miệng như khẽ nhích lên – rất nhẹ, như thể chỉ mình cô nhận ra.
Cuối giờ học, nhóm trực nhật hôm nay có hai người.
Một là Hoàn Mỹ. Một… là Ngân Mỹ.
Khương Hoàn Mỹ
Mày cũng trực hả
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Ừ. Lịch treo bảng kìa.”
Ngân Mỹ cầm cây lau, tiến đến góc bảng.
Cả lớp đã về gần hết. Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng bụi bay lạch cạch lên cửa kính.
Một lúc lâu, Hoàn Mỹ lên tiếng
Khương Hoàn Mỹ
Ở trường cũ tao cũng hay trực nhật một mình. Ở đây có người trực chung thấy… đỡ trống.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Trống kiểu gì
Khương Hoàn Mỹ
“Kiểu tao làm xong, chẳng ai thấy. Chẳng ai biết mình từng lau cái bảng sạch cỡ nào.”
Ngân Mỹ ngừng tay. Cô chống cây lau, dựa vào tường
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ừm tao hiểu
Hoàn Mỹ quay sang, hơi bất ngờ
Ngân Mỹ nhìn ra cửa sổ, giọng nhỏ hơn thường ngày
Vũ Thị Ngân Mỹ
Tao cũng từng làm nhiều thứ mà không ai thấy. Nên… hiểu.
Cả hai im lặng một lát.
Rồi bất chợt, Hoàn Mỹ khẽ bật cười.
Ngân Mỹ quay sang
Khương Hoàn Mỹ
Không, thấy mày nói chuyện đàng hoàng… lạ quá.
Vũ Thị Ngân Mỹ
Mày lắm chuyện ghê.”
Khương Hoàn Mỹ
Biết sao được, tao thích lắng nghe mà.
Hôm đó, tan học trễ, trời chuyển âm.
Ngân Mỹ đeo tai nghe, bước cạnh Hoàn Mỹ trên sân trường vắng.
Không ai nói gì, nhưng cũng không thấy khó xử.
Một con mèo lông xù chạy ngang sân, Hoàn Mỹ cúi xuống gọi
Khương Hoàn Mỹ
“Ê bé con… lại đây…”
Ngân Mỹ đứng nhìn.
Hoàn Mỹ xòe tay, giọng dịu
Khương Hoàn Mỹ
“Mày có biết, nhìn người ta yêu động vật cũng là một cách để biết người ta sống tử tế không?”
Ngân Mỹ trả lời, mắt vẫn dán vào con mèo
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tao không biết. Nhưng mà… thấy mày cười với mèo giống kiểu… mấy người dễ thương trong phim.”
Hoàn Mỹ ngước lên, ngơ một chút rồi bật cười khẽ.
Khương Hoàn Mỹ
“Ủa? Mày vừa khen tao đó hả?”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tao nói đại thôi. Về chưa?”
Trên đường về, gió đầu mùa nhẹ thổi qua.
Hoàn Mỹ lùi lại một bước, đi sau lưng Ngân Mỹ, nhìn mái tóc cắt gọn và bước chân dài chắc chắn của người đi trước.
Khương Hoàn Mỹ
Mày không dễ gần. Nhưng tao không thấy phiền.
Chỉ là… có chút tò mò muốn bước lại gần hơn.
Đừng Nói Không Quen
Trần Nguyễn Thanh Nhi
“Mỹ ơi, mày muốn ăn gì trưa nay?”
Tiếng Thanh Nhi vang lên từ đầu lớp, giọng cao vút khiến cả bàn sau phải ngoái nhìn.
Hoàn Mỹ đang gấp gọn tập vở, chưa kịp trả lời thì Thùy Dương lạnh lùng chen vào
Trần Thuỳ Dương
Lo ăn cho em trước đi. Đừng gây ồn trong lớp.
Trần Nguyễn Thanh Nhi
Ủa? Em đang hỏi bạn, đâu hỏi chị?
Trần Thuỳ Dương
Chị ngồi trước em đó. Chị nghe mệt lắm.
Trần Nguyễn Thanh Nhi
Ngồi gần vậy mà lạnh như tủ đá, nghe tiếng cũng đông máu rồi ha.
Thùy Dương không phản ứng, nhưng rõ ràng tay siết chặt cây bút chì.
Còn Hoàn Mỹ thì chỉ cười nhẹ
Khương Hoàn Mỹ
“Tao ăn gì cũng được. Nhưng đừng để tao ăn một mình là được.”
Dung vắt chân lên bàn sau, nheo mắt nhìn xuống Hằng đang làm bài.
Trần Thị Dung
“Ê Hằng, mai trực nhật chung với tao đó nha. Nhớ không?”
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ừ nhớ
Trần Thị Dung
“…Nhớ vậy mà hôm qua biến đâu mất tiêu?”
Nguyễn Lê Diễm Hằng
tao đau bụng
Trần Thị Dung
“Đau bụng hay… né tao?”
Lúc này Hằng mới nhìn lên, ánh mắt thẳng thắn
Nguyễn Lê Diễm Hằng
“Dung, nếu mày có gì muốn nói thì nói đi. Đừng kiếm chuyện vòng vòng.”
Trần Thị Dung
“Vòng vòng gì? Tao nhớ mày thôi mà.”
Hằng im. Dung cũng im. Không khí giữa hai đứa dày như sương sớm. Mà sương này… không trong lành gì cho mấy.
Giờ ăn trưa.
Hoàn Mỹ mở nắp hộp cơm tự làm – trứng cuộn, rau luộc, gà xé, sắp xếp gọn gàng như mấy clip trên mạng.
Cô đẩy hộp qua phía Ngân Mỹ.
Ngân Mỹ nhìn hộp cơm, rồi liếc lên nhìn mặt Hoàn Mỹ
Vũ Thị Ngân Mỹ
Cho tao hả?
Khương Hoàn Mỹ
Ừ tao làm dư
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Không cần đâu. Tao không quen ăn đồ người khác nấu.”
Khương Hoàn Mỹ
Ờ vậy thôi..
Một lúc sau, khi Hoàn Mỹ quay đi gọi nước, Ngân Mỹ lặng lẽ đậy hộp cơm lại, bỏ vào cặp mình.
Chiều tan học, trời lại mưa.
Cả lớp ùa ra hành lang. Hoàn Mỹ đứng nép vào tường, nhìn đám người chen nhau dưới mái hiên.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Không mang dù hả?”
Khương Hoàn Mỹ
“Không. Tao không nghĩ trời mưa.”
Ngân Mỹ lặng lẽ mở balo, rút ra một cây dù đen gọn gàng, đưa qua.
Khương Hoàn Mỹ
“Ủa… Mày không xài à?”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tao về trễ. Còn họp với cô chủ nhiệm.”
Khương Hoàn Mỹ
Vậy mày ướt thì sao
Hoàn Mỹ không cầm liền. Cô nhìn Ngân Mỹ, như muốn chắc chắn điều gì đó.
Khương Hoàn Mỹ
“Mày lúc nào cũng tự quyết hết ha.”
Vũ Thị Ngân Mỹ
Ờ không quen nhờ người khác
Khương Hoàn Mỹ
Vậy giờ… cho tao làm người để mày quen đi.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“…Mày hay nói mấy câu làm người ta suy nghĩ nhiều lắm.”
Hoàn Mỹ cười. Mắt cong cong.
Khương Hoàn Mỹ
Thì mày cứ suy nghĩ đi
Tối hôm đó, trong phòng, Ngân Mỹ ngồi bên bàn học.
Trên tay là hộp cơm bento đã nguội. Cô không ăn, nhưng mở ra nhìn rất lâu.
Màu trứng vàng. Miếng gà xé nhỏ.
Và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc dòng chữ dán dưới đáy hộp
“Lần sau đừng nói ‘không quen’ nữa. Tập quen với tao thử xem.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play