[RhyCap] Cuộc Đời Thứ Hai Bắt Đầu Từ Anh..!
1.Cậu bé dưới màn mưa
Con tác giả
Chào mọi người ạ
Con tác giả
Đây là sản phẩm đầu tay của em
Con tác giả
Mong mọi người đón nhận ạ
Con tác giả
Có gì sai hoặc không phù hợp mong mọi người góp ý nhẹ nhàng ạ
__________________________
Đoạn này sẽ hơi dài nên mọi người thông cảm cho mình nhé
Hoàng Đức Duy
Tên : Hoàng Đức Duy
Tuổi:16
Trầm lặng, không tin ai cả.
Luôn giữ khoảng cách, phòng thủ tâm lý cao.
Mắt lúc nào cũng mệt mỏi, trống rỗng như đã sống quá nhiều lần tuyệt vọng.
Hay giật mình, có triệu chứng rối loạn lo âu nhẹ.
Học giỏi, có năng lực nhưng luôn tự ti.
Sống cực kỳ khép kín, sợ bị tổn thương thêm một lần nữa.
-Quá khứ ảnh hưởng:
Bị cha bạo hành, chứng kiến mẹ bị cha hại ch*t, sau đó cha cũng nợ nần cờ bạc, bị giang hồ gi*t trả nợ, sống lang thang , từ đó mất niềm tin vào con người.
Không biết cách nhận tình cảm, nên khi được yêu thương, ban đầu sẽ gạt đi hoặc nghi ngờ.
Nguyễn Quang Anh
Tên: Nguyễn Quang Anh
Tuổi:22
Thân phận: Con trai cả nhà họ Nguyễn – gia đình giàu có, danh giá
Tính cách: Trầm ổn, điềm tĩnh, có phần lạnh lùng bên ngoài nhưng nội tâm ấm áp
Quá khứ: Từ nhỏ được ba mẹ nuông chiều nhưng không ỷ lại, sớm tự lập, tự gây dựng công ty riêng
Hiện tại: Là chủ tịch trẻ tuổi, sống nguyên tắc .
Tình Nghiên(Mẹ Anh)
Mẹ anh – Tình Nghiên(48 tuổi) : Xuất thân danh giá, quý phái, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên khá lạnh lùng và coi trọng dòng dõi. Bà không thích Duy vì cho rằng cậu xuất thân thấp kém, chỉ là đứa “ăn nhờ ở đậu”. Tuy không công khai làm khó, nhưng luôn dùng ánh mắt khinh miệt và lời nói sắc bén để đẩy em ra xa con trai mình.
Thẩm Viễn(Cha Anh)
Cha anh – Thẩm Viên (56 tuổi): Chủ tịch tập đoàn Nguyễn , nghiêm khắc, trọng thể diện và rất bảo thủ. Không ưa em vì cho rằng cậu “không cùng đẳng cấp”.
Trần Đăng Dương
Đăng Dương(22 tuổi) – Giám đốc điều hành công ty của Quang Anh
–Thân với anh từ nhỏ
–Tính cách trầm ổn, lý trí, cực kỳ trung thành và giỏi tính toán
–Có phần nghiêm túc quá mức nhưng lại mềm lòng với người yêu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng(20 tuổi)– Phó giám đốc công ty, người yêu của Dương
–Là mối tình đầu của Dương từ thời cấp 3.
–Tài năng, sắc sảo, có khí chất lạnh lùng nhưng biết quan tâm người khác
–Làm việc hiệu quả, phối hợp rất ăn ý với Đăng Dương trong công việc lẫn đời sống.
Hải Đăng Doo
Hải Đăng(22 tuổi)– Đối tác làm ăn cũ, hiện là bạn thân
–Quen biết anh qua một thương vụ lớn, sau trở nên thân thiết.
–Hòa đồng, cởi mở, lém lỉnh và luôn tạo không khí vui vẻ.
–Là người rất tinh tế trong các mối quan hệ.
Huỳnh Hoàng Hùng
Hoàng Hùng(20 tuổi)– Thư ký riêng của Hải Đăng kiêm người yêu (do anh giới thiệu)
–Vui tính, lễ phép, giỏi quan sát và xử lý công việc xuất sắc.
–Làm việc ít nói nhưng cực kỳ hiệu quả.
–Có vẻ ngoài hiền lành nhưng nội tâm lại mạnh mẽ, chính là điểm tựa của Hải Đăng
Tôn Phúc Mai(giúp việc 3)
Giúp việc 3– Tôn Phúc Mai(65 tuổi): Người phụ nữ trung niên trầm tính, làm việc lâu năm trong nhà họ Nguyễn. Dù không nói gì nhưng đôi khi lén chuẩn bị bữa ăn riêng cho em khi thấy cậu bỏ bữa. Tuy thương cậu nhưng vẫn giữ đúng vị trí người làm, không can thiệp chuyện chủ – tớ.
Lục Dao Dao(Giúp việc)
Giúp việc 1– Lục Dao Dao(24 tuổi): Cô gái trẻ ngoài 20, sống nội tâm và nhạy cảm. Đôi lúc liếc nhìn Duy bằng ánh mắt đồng cảm, nhưng khi bị mẹ anh nhìn thấy thì lập tức né tránh để không bị khiển trách.
Kỷ Mộng Nhiên(giúp việc 2)
Giúp việc 2- Kỷ Mộng Nhiên(25 tuổi): Vui vẻ, hoạt bát, đôi lúc để lộ sự ngưỡng mộ với Quang Anh nên giữ khoảng cách với Duy vì sợ gây hiểu lầm. Dù thương hoàn cảnh của em, nhưng ít khi bày tỏ ra ngoài mặt.
Chu Đức An(Quản gia)
Quản gia – Chu Đức An(34 tuổi): Người quản gia trung thành của Nguyễn gia, trầm ổn, lễ nghi, từng là cánh tay đắc lực của cha anh, sau này kín đáo bảo vệ Duy.
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
Vệ sĩ 1 – Hàn Bách Lâm(29 tuổi): Trầm tính, kỹ năng chiến đấu giỏi, thường theo sát anh Quang Anh.
Trì Vũ( vệ sĩ)
Vệ sĩ 2 – Trì Vũ(26 tuổi): Hòa nhã, ít nói, nhưng có ánh mắt sắc lạnh, được phân theo bảo vệ Duy
Tạ Dương(Vệ sĩ)
Vệ sĩ 3 – Tạ Dương(32 tuổi): Có phần nóng nảy, nói gì làm nấy, trung thành với gia đình Nguyễn.
Đêm đó trời mưa tầm tã. Cuối thu, gió lạnh như kim châm, từng đợt quất vào mặt người ta đau rát. Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt đường loang loáng nước, bóng cây lay lắt, run rẩy trong mưa.
Anh đang trở về nhà sau một buổi làm việc. Lẽ ra anh phải về theo đường lớn, nhưng không hiểu sao, đến phút cuối, anh lại rẽ sang con đường nhỏ vòng qua công viên.
Và rồi anh thấy em.
Một bóng người co ro trên ghế đá dưới tán cây, chìm khuất trong mưa. Không áo mưa, không ô, không chuyển động. Chỉ ngồi đó như một cái bóng. Mái tóc đen dính sát vào mặt, hai tay ôm lấy đầu gối, cả người run rẩy nhưng vẫn không buông.
Anh kêu vệ sĩ phanh gấp. Chiếc xe dừng lại, nước hắt tung lên.
Anh bước ra, không mang dù, cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ biết là trái tim anh khựng lại khi ánh đèn chiếu vào đôi mắt kia – đỏ hoe, trũng sâu, trống rỗng như một kẻ đã bị cả thế giới bỏ rơi.
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
Thiếu Gia đợi tôi// cầm dù vội chạy theo//
Nguyễn Quang Anh
Này, em là ai, sao lại ngồi đây, sao không về nhà?
Hoàng Đức Duy
E-em//run người//
Nguyễn Quang Anh
Em nhiêu tuổi rồi?
Hoàng Đức Duy
Mười sáu ạ// giọng yếu ớt//
Nguyễn Quang Anh
Em không có chỗ để về sao?
Nguyễn Quang Anh
Đứng dậy đi
Nguyễn Quang Anh
Tôi đưa em về nhà tôi//choàng áo lên người em//
Em ngẩng mặt lên, đôi mắt trống rỗng bỗng toát lên một tia hy vọng lại ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi không có tiền//tính cởi áo trả anh//
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần tiền, tôi cần em sống// choàng lại áo cho em//
Một câu nói rất nhẹ, nhưng như sấm nổ trong tim cậu. Không ai từng nói như thế với cậu. Không ai từng quan tâm cậu sống hay chết. Không một ai.
Nguyễn Quang Anh
Đi thôi// dìu em đi//
Hoàng Đức Duy
// đi theo//
Cậu không biết vì sao mình lại bước theo người lạ đó. Có thể vì quá mệt để từ chối. Cũng có thể… là lần đầu tiên, có ai đó đưa tay ra với cậu – khi cậu không còn gì cả.
Xe dừng trước cổng biệt thự lớn – nơi gia đình anh sinh sống. Trời vẫn mưa, nhưng đã dịu hơn. Gió vẫn lạnh, nhưng không còn dữ dội như lúc anh tìm thấy cậu.
Cậu – vẫn chưa nói tên –,ngồi thu mình ở ghế sau, bàn tay siết chặt mép áo vest của anh. Chiếc áo ấy vừa rộng vừa ấm, và cũng là lần đầu trong đời, có ai cho cậu cảm giác được che chở.
Con tác giả
Cái này tui sẽ cho khá nhiều lời bộc bạch nhé
Con tác giả
Mà sao thấy dài quá
Con tác giả
Mọi người đọc nổi hong dạ😭💔
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe
Nguyễn Quang Anh
Em xuống đi, từ giờ đây sẽ là nhà của em
Cậu do dự. Nhưng vẫn bước xuống.
Cậu ngước nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngạc nhiên
Tiếng cửa mở ra vang vọng cả căn nhà rộng lớn. Mẹ anh ,vừa đi xuống từ cầu thang, mắt liếc qua người cậu, nhíu mày.
Tình Nghiên(Mẹ Anh)
Ai kia?//chỉ em//
Nguyễn Quang Anh
Em trai nuôi của con. Con sẽ nhận nuôi em ấy
Tình Nghiên(Mẹ Anh)
Gì cơ?//Sững sờ//
Tình Nghiên(Mẹ Anh)
Lúc nào? Tại sao? Con đưa một đứa lạ hoắc về giữa đêm, lại là... một thằng bé lang thang?
Nguyễn Quang Anh
Con không cần mẹ đồng ý. Chỉ cần mẹ biết.
Cha anh,bước ra từ phòng đọc sách, sắc mặt lạnh lùng
Thẩm Viễn(Cha Anh)
Con đang làm mất mặt cả gia đình đấy, Quang Anh. Người ngoài sẽ nói gì khi biết con đưa một đứa vô danh tiểu tốt về sống chung?//chất vấn//
Anh vẫn đứng thẳng, ánh mắt không né tránh:
Nguyễn Quang Anh
Khi con ốm 39 độ, có ai hỏi han con lấy một câu không?
Nguyễn Quang Anh
Khi bà nội mất, có ai hỏi con có ổn không chưa?
Nguyễn Quang Anh
Bố mẹ chiều con
Nguyễn Quang Anh
Nhưng sức khỏe con thì bỏ
Tình Nghiên(Mẹ Anh)
Nhưng con vẫn phải dựa vào chi phí cha mẹ mà?
Nguyễn Quang Anh
Chi phí cha mẹ?
Nguyễn Quang Anh
Con trả đủ rồi
Nguyễn Quang Anh
Tiền con đưa bố mẹ hàng ngày
Nguyễn Quang Anh
Thức ăn đồ dùng
Nguyễn Quang Anh
Công ty do con tự lập, là công ty RC chứ con không nối dõi tông đường tập đoàn Nguyễn Gia
Nguyễn Quang Anh
Tiền con tự có rồi
Nguyễn Quang Anh
Không phải do bố mẹ
Anh quay sang nhìn cậu, người đang cúi đầu đứng lặng bên cửa
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy... cũng giống như con năm xưa. Nhưng con không muốn một ai khác phải lớn lên trong im lặng như con nữa
Không khí ngưng lại. Bà Nghiên định phản bác, nhưng ông Viễn đã giơ tay ra hiệu dừng lại.
Thẩm Viễn(Cha Anh)
Tùy mày. Nhưng đừng mong tao coi nó là người nhà//Quát anh//
Nguyễn Quang Anh
Không cần. Chỉ cần con coi là đủ
Anh quay lưng bước lên cầu thang, chẳng cần nhìn lại.
Nguyễn Quang Anh
Đi theo anh//gọi em//
Cậu ngập ngừng, nhìn lên khoảng cầu thang rộng lớn, nơi ánh đèn hắt xuống thành từng vệt mờ. Chưa bao giờ… một người xa lạ lại cho cậu cảm giác tin được như thế. Và cũng chưa bao giờ… cạau cảm thấy muốn sống như lúc này.Cậu bước theo anh
Đẩy cửa ra là không gian trầm ấm, màu xám tro, ánh đèn dịu nhẹ, mọi thứ ngăn nắp
Nguyễn Quang Anh
Tối nay em ngủ ở đây//chỉ vào phòng//
Hoàng Đức Duy
Không được… Em có thể ngủ ghế salon hay sàn cũng được
Anh đặt tay lên vai cậu, giọng anh không to, nhưng chắc nịch
Nguyễn Quang Anh
Không ai còn bắt em phải chịu lạnh, chịu đói, chịu nhục nữa. Ở đây, anh nói được là làm được
Anh mở tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ mới ,vải cotton xám nhạt, mềm và sạch sẽ –,rồi đưa cho cậu
Nguyễn Quang Anh
Phòng tắm ở bên kia, có khăn và mọi thứ cần thiết rồi. Cứ tắm cho sạch, mặc đồ này rồi ra ăn. Anh chờ
Hoàng Đức Duy
//bước vào phòng tắm//
Hoàng Đức Duy
*Sao nó to vậy nhỉ?*
Phòng tắm ánh sáng vàng nhẹ, hơi nước bốc lên từ làn nước ấm.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng lang thang, cậu được chạm vào nước nóng, được ngửi mùi xà phòng thật sự, và được nhìn bản thân mình trong gương mà… không thấy ghê tởm nữa.
Hoàng Đức Duy
//bước ra ngoài//
Nguyễn Quang Anh
Đồ vừa chứ?//hỏi em//
Hoàng Đức Duy
Dạ vừa lắm ạ
Nguyễn Quang Anh
Vậy xuống ăn nhé//dắt tay em//
Phòng ăn:Trên bàn, có cháo thịt bằm nóng hổi, một ít trứng hấp, và một cốc sữa ấm. Anh không nấu, nhưng dặn nhà bếp chuẩn bị.
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi. Từ giờ, bữa nào cũng phải ăn đủ//Kéo ghế cho em ngồi //
Hoàng Đức Duy
Dạ em được ăn ạ?
Nguyễn Quang Anh
Anh không đùa
Hoàng Đức Duy
Dạ em cảm ơn ạ//Rụt rè ngồi xuống//
Cậu cúi đầu, lí nhí cảm ơn. Ăn từng chút một. Mắt cứ cay xè.
Con tác giả
Tạm dừng khúc này nha bà con
Con tác giả
Cảm ơn bà con đã đọc nhé
2.Đêm đầu tiên không lạnh
Anh ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, tay cầm ly trà, nhìn ra màn mưa đêm chưa dứt. Cậu rụt rè đứng ở cửa, không dám lại gần.
Nguyễn Quang Anh
Lại đây// anh vỗ nhẹ lên chiếc ghế bên cạnh //
Hoàng Đức Duy
//tiến đến+ngồi xuống// dạ
Nguyễn Quang Anh
Em tên gì
Hoàng Đức Duy
Dạ Hoàng Đức Duy ạ
Nguyễn Quang Anh
Tên em đẹp nhỉ
Nguyễn Quang Anh
Em mới mười sáu thôi nhỉ
Nguyễn Quang Anh
Còn đi học chứ?
Hoàng Đức Duy
Dạ không ạ// vò vò vạt áo//
Cậu im lặng một lát . Anh không hỏi nữa, chỉ gật đầu như đã hiểu. Im lặng một chút, anh lại hỏi
Nguyễn Quang Anh
Sao em lại ở công viên một mình vào tối như vậy?
Hoàng Đức Duy
…Em không có chỗ nào để đi.
Nguyễn Quang Anh
Nhà em đâu?
Hoàng Đức Duy
Không còn nữa..
Giọng cậu rất khẽ, gần như là thì thầm. Nhưng anh vẫn nghe rõ từng chữ. Anh đặt ly trà xuống bàn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt không ép buộc – chỉ là sự quan tâm nhẹ nhàng
Nguyễn Quang Anh
Nói cho anh nghe được không? Nếu em thấy thoải mái.
Cậu siết chặt hai bàn tay, mắt không nhìn anh. Một lúc sau mới khẽ cất tiếng
Hoàng Đức Duy
Nhà em chẳng khá giả gì
Hoàng Đức Duy
Bố ngày đem rượu chè
Hoàng Đức Duy
Nợ nần cờ bạc
Hoàng Đức Duy
Nhiều lúc nhậu say
Hoàng Đức Duy
Lại đ*nh đ*p mẹ con em
Hoàng Đức Duy
E-em../ rưng rưng//
Hoàng Đức Duy
Em đau lắm..
Nguyễn Quang Anh
Thôi nào không khóc
Nguyễn Quang Anh
// xoa nhẹ đầu cậu//
Hoàng Đức Duy
Tự nhiên một hôm
Hoàng Đức Duy
Bố em thua đề
Hoàng Đức Duy
Tức điên lên
Hoàng Đức Duy
Ông ấy đã hại chết mẹ em ngay trước mắt em//bật khóc//
Nguyễn Quang Anh
Thôi không sao không sao// ôm em vào lòng //
Nguyễn Quang Anh
Không khóc nè
Nguyễn Quang Anh
Rồi anh thương
Nguyễn Quang Anh
Đừng khóc nữa
Nguyễn Quang Anh
Nín đi nín đi// lau nước mắt cho em//
Nguyễn Quang Anh
Rồi sao nữa nè
Nguyễn Quang Anh
Ông ấy giờ đâu rồi
Hoàng Đức Duy
vì nợ cờ bạc quá nhiều
Hoàng Đức Duy
Nên bị đám đó bắt về lấy nội tạng
Hoàng Đức Duy
Nên cũng ch*t rồi..
Không gian lại chìm vào yên lặng. Mưa ngoài cửa sổ đột nhiên nghe như tiếng khóc của chính quá khứ.
Anh gật đầu chậm rãi, như đang ôm lấy tất cả những gì cậu vừa kể. Rồi anh hỏi, nhẹ hơn, nhưng cũng tha thiết hơn
Nguyễn Quang Anh
Em đã ở ngoài đường bao lâu rồi?
Nguyễn Quang Anh
Một mình?
Hoàng Đức Duy
Vâng. Có lần em được nhận vào làm trong quán ăn, nhưng bị ông chủ rờ vào người. Em bỏ chạy.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay đặt lên vai cậu. Cậu hơi giật mình, nhưng không tránh đi.
Nguyễn Quang Anh
Từ nay, em không phải chịu thêm chuyện nào như thế nữa
Hoàng Đức Duy
Anh tin lời em kể sao?
Nguyễn Quang Anh
Anh không cần kiểm chứng. Chỉ cần nhìn ánh mắt em thôi là đủ
Cậu quay sang, và lần đầu tiên, nhìn anh thật rõ. Người đàn ông trẻ ấy ,trông lạnh lùng, thành đạt, trưởng thành , nhưng ánh mắt thì dịu dàng như một bầu trời không giông bão.
Hoàng Đức Duy
Em có thể ở đây bao lâu?// dè dặt hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Chừng nào em muốn
Hoàng Đức Duy
Nếu em muốn ở mãi?
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì em là người nhà của anh
Nguyễn Quang Anh
Em học đến lớp mấy thì nghỉ?
Hoàng Đức Duy
Dạ cuối lớp 9 ạ
Nguyễn Quang Anh
Em giỏi môn gì
Hoàng Đức Duy
Dạ em toàn diện ạ
Nguyễn Quang Anh
Giỏi quá. Sau này nếu muốn học lại, anh sẽ giúp
Cậu quay sang nhìn anh, đôi mắt ngạc nhiên
Nguyễn Quang Anh
Anh không nói dối với những điều quan trọng
Nguyễn Quang Anh
Em từng muốn chết chưa?
Cậu im rất lâu. Rồi khẽ gật
Hoàng Đức Duy
Rồi. Nhưng em không đủ can đảm
Nguyễn Quang Anh
Không phải can đảm. Là vì… trong lòng em vẫn hy vọng sẽ có người kéo em ra khỏi đó, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Em sợ gì nhất?
Hoàng Đức Duy
Tiếng la lớn. Giống tiếng bố em… mỗi khi nổi giận. Em còn ghét cả tiếng vỡ bát, vỡ ly
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ dặn mọi người không dùng đồ thủy tinh trong nhà nữa
Cậu bật cười, mắt long lanh
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu ạ, phiền lắm
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn em thấy yên tâm ở đây. Dù chỉ là những điều nhỏ
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh..
Cậu không nói. Nhưng nước mắt lặng lẽ rơi
Nguyễn Quang Anh
Em có thích… thứ gì không?// giọng anh dịu lại//
Hoàng Đức Duy
Thích vẽ… Dù em chẳng có giấy vẽ nào
Nguyễn Quang Anh
Vậy mai anh đưa em ra hiệu sách. Muốn mua bao nhiêu giấy cũng được
Hoàng Đức Duy
Anh thật sự không sợ em là… người xấu à?
Nguyễn Quang Anh
Người xấu không có ánh mắt như em!..
Cậu quay đi, khẽ lau nước mắt. Bất giác, cảm thấy lồng ngực nhẹ hơn một chút.
Hoàng Đức Duy
Vậy còn anh thì sao
Hoàng Đức Duy
Em chưa biết gì về anh cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hiện là chủ tịch công ty RC
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi vậy
Nguyễn Quang Anh
Giỏi gì đâu
Hoàng Đức Duy
Vậy quá khứ anh thì sao?
Em cũng sợ nên không dám nói gì thêm
Nguyễn Quang Anh
Anh lớn lên trong sự giàu có
Nguyễn Quang Anh
Nuông chiều
Nguyễn Quang Anh
Cơm bưng nước rót
Nguyễn Quang Anh
Tài sản tiêu không hết
Hoàng Đức Duy
Cuộc sống anh...
Hoàng Đức Duy
Hạnh phúc thật...
Nguyễn Quang Anh
Nó thực sự rất hạnh phúc
Nguyễn Quang Anh
Nếu bố mẹ để ý sức khỏe và tâm trạng của anh hơn một chút
Nguyễn Quang Anh
Cha mẹ mua cho anh những gì anh thích
Nguyễn Quang Anh
Chiều chuộng anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh chẳng thấy vui chút nào
Nguyễn Quang Anh
Vì sau mỗi lúc như vậy , bố mẹ lại tấp nập việc này việc kia
Nguyễn Quang Anh
Bố mẹ cũng đâu biết
Nguyễn Quang Anh
Đâu ai hỏi cảm xúc của anh thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Anh mệt anh khỏe
Nguyễn Quang Anh
Họ không biết
Nguyễn Quang Anh
Nên anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy em rất giống anh lúc xưa
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh không muốn em phải đi theo vết xe đổ đó nữa
Nguyễn Quang Anh
Nên anh mới nhận nuôi em
Hoàng Đức Duy
Thật vậy sao ạ?
Nguyễn Quang Anh
Anh không đùa chuyện quan trọng bao giờ đâu
Hoàng Đức Duy
//sụt sịt// em cảm ơn anh ạ...
Nguyễn Quang Anh
Thôi muộn rồi
Nguyễn Quang Anh
Đi ngủ nhé?
Hoàng Đức Duy
Em ngủ đây chứ?// chỉ sofa//
Nguyễn Quang Anh
ngủ chung với anh
Nguyễn Quang Anh
sofa lạnh lắm
Hoàng Đức Duy
Thôi em không cần đâu ạ
Hoàng Đức Duy
Em ngủ sofa là được rồi
Nguyễn Quang Anh
Anh chăm là chăm cho tới
Nguyễn Quang Anh
Em cứ ngủ đi
Nguyễn Quang Anh
Không sao hết
Hoàng Đức Duy
//nằm xuống giường//
Nguyễn Quang Anh
//nằm xuống cùng em//
Nguyễn Quang Anh
// giật mình tỉnh giấc//
Nguyễn Quang Anh
*Sao em ấy không đăp chăn nhỉ?*
Nguyễn Quang Anh
// kéo chăn đắp cho em//
Nguyễn Quang Anh
"Ngủ ngon nhé"
Hoàng Đức Duy
*Lần đầu tiên mình được quan tâm đến vậy...*
Hoàng Đức Duy
*Cảm ơn anh*
Con tác giả
Tuôi buồn ngủ quá😭😭😭
Con tác giả
Mà não cứ xả idea liên tục nên phải viết hui😭😭
Con tác giả
Chúc mấy ní ngủ ngon nhaaa
3.Em không còn là kẻ lang thang
Ánh nắng sớm khẽ len qua rèm cửa, em mở mắt, mất vài giây mới nhớ ra đây không phải là công viên, không phải trạm xe buýt… mà là một nơi ấm áp hơn rất nhiều- nhà của anh .
Ngay khi cậu định rời giường thì tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng nói trầm quen thuộc
Nguyễn Quang Anh
Em dậy chưa? Anh có chuẩn bị đồ ăn sáng, nếu em mệt thì có thể ngủ thêm
Hoàng Đức Duy
Em… em dậy rồi ạ!
Cậu bước ra khỏi phòng, vẫn mặc bộ đồ hôm qua anh đưa. Bên dưới, bàn ăn đã được bày biện gọn gàng, bánh mì nướng, trứng ốp la, nước cam và sữa ấm
Nguyễn Quang Anh
Ăn sáng đi, xong rồi anh dẫn em đi mua vài bộ đồ mới nhé. Không thể để em mặc mãi bộ đồ mượn của anh đâu
Hoàng Đức Duy
Em… thật sự không cần đâu, anh giúp em vậy là quá nhiều rồi...
Nguyễn Quang Anh
Đây không phải giúp, mà là chăm sóc. Em chưa từng được ai chăm sóc à?
Duy im lặng. Anh không gặng hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo ghế cho em ngồi xuống
Trong lúc ăn, anh lại trò chuyện
Nguyễn Quang Anh
Em định làm gì sau này? Có muốn tiếp tục học không?
Hoàng Đức Duy
Em… em muốn học tiếp. Nhưng... em không có giấy tờ gì cả
Nguyễn Quang Anh
Không sao,anh có cách. Việc đầu tiên là em cần một nơi ổn định để sống. Anh đã nói rồi , đây là nhà em
Cậu siết chặt chiếc ly sữa trong tay. Lần đầu tiên, cậu thấy tin tưởng vào tương lai không còn là điều xa xỉ
Sau bữa sáng nhẹ nhàng, anh đứng dậy, lấy chìa khóa xe rồi quay lại nhìn em
Nguyễn Quang Anh
Đi thay đồ đi, anh đưa em ra trung tâm thương mại mua vài bộ mới. Quần áo cũ của em… đều ướt hết rồi
Nguyễn Quang Anh
Không sao đâu,anh trả. Từ giờ anh nuôi em, nhớ không?
Em khựng lại, nhìn anh một lúc. Đôi mắt người đàn ông ấy không có lấy một tia thương hại,chỉ có ấm áp, kiên định. Cậu mím môi, khẽ gật
Anh kêu vệ sĩ lái xe chậm rãi, gió lùa nhẹ qua ô kính hé mở. Trên xe, Duy ngồi im, hai tay đan chặt đặt trên đùi. Cậu không quen ngồi xe sang, càng không quen được người khác quan tâm
Anh thỉnh thoảng liếc qua, nhưng không hỏi gì, chỉ mở nhạc nhẹ
Anh không nói gì, nhẹ nhàng mở cửa cho em
Nguyễn Quang Anh
Cẩn thận đụng đầu á//chắn cho em//
Hoàng Đức Duy
À dạ//trong lòng có chút bối rối//
Hoàng Đức Duy
Trung tâm thương mại lớn, sáng rực. Em bước vào, lúng túng nhìn quanh. Mùi nước hoa, điều hòa, ánh sáng trắng — mọi thứ xa lạ, choáng ngợp
Nguyễn Quang Anh
Em thích kiểu nào? Đồ thể thao? Hay áo hoodie, quần jeans?
Hoàng Đức Duy
Em… không biết
Anh gật đầu, rồi tự tay chọn vài món
Nguyễn Quang Anh
Mấy cái này đơn giản, hợp với em. Thử đi
Em đi vào phòng thử đồ, mặc từng bộ ra. Anh đứng chờ, thỉnh thoảng gật đầu, hoặc nhẹ cười
Nguyễn Quang Anh
Bộ này được nè. Vừa người, trông em như học sinh trung học Hàn Quốc vậy//cười//
Cậu ngượng, đỏ tai, quay vội vào phòng thử bộ khác
Sau hơn nửa tiếng, họ ra khỏi cửa hàng với 8 túi to
Và tổng bill là 137.400.000
Nguyễn Quang Anh
Giờ em muốn đi đâu?
Hoàng Đức Duy
Dạ hay đi về đi ạ
Hoàng Đức Duy
Tốn nhiều tiền quá
Nguyễn Quang Anh
Anh đây tiền không thiếu
Nguyễn Quang Anh
Tiêu thoải mái
Nguyễn Quang Anh
Rồi muốn đi đâu nè
Hoàng Đức Duy
Dạ đi ăn kem được hong ạ
Nguyễn Quang Anh
Trời đang lạnh này ăn kem ốm đó//véo má em//
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi, đứng đây đợi anh tý
Nguyễn Quang Anh
// chạy vèo đi đâu đó//
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
À cậu đứng đây đợi xíu nhé
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
Chắc Thiếu gia đi đâu đó tý thôi
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
*Thằng bé này có vẻ lễ phép nhỉ*
Nguyễn Quang Anh
// chạy về//
Hoàng Đức Duy
* à anh ấy về rồi*
Nguyễn Quang Anh
// đưa em túi kẹo to đùng//
Nguyễn Quang Anh
Nè cho em đó
Nguyễn Quang Anh
ăn kem giờ hong được đâu
Hoàng Đức Duy
Ủa sao nhiều thế anh?
Nguyễn Quang Anh
Tại anh sợ em ăn hong đã
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà nhiều quá
Hoàng Đức Duy
em sợ hong ăn hết được thì phí
Nguyễn Quang Anh
Đi về thôi
Nguyễn Quang Anh
Hả sao vậy
Hoàng Đức Duy
Cho em đi tham quan một tý được không ạ
Nguyễn Quang Anh
Được thôi anh đi cùng em
_________________________
Sau gần ba tiếng dạo quanh trung tâm thương mại, em lê từng bước mệt mỏi. Cậu ngồi xuống chiếc ghế dài gần cửa kính, hai tay ôm mớ túi đồ nặng trĩu.
Nguyễn Quang Anh
Mệt rồi hả? //ngồi xuống cạnh em//
Hoàng Đức Duy
Mệt xỉu luôn á... chân em như sắp gãy tới nơi... //thở dài//
Nguyễn Quang Anh
Lần đầu mà đi cả nửa cái trung tâm thương mại là cũng siêu lắm rồi//xoa đầu//
Hoàng Đức Duy
Em tưởng anh sẽ bảo em phiền phức...
Nguyễn Quang Anh
Không có đâu. Có em đi cùng, anh thấy vui hơn đó
Nguyễn Quang Anh
Thật. Không nói dối bao giờ. //nhoẻn cười//
Hàn Bách Lâm ( vệ sĩ)
Xe đã sẵn sàng, thưa cậu chủ
Nguyễn Quang Anh
Về thôi, cục bông mỏi chân rồi// nói trêu em//
Hoàng Đức Duy
Ai là cục bông hả?!
Nguyễn Quang Anh
Em. //nhéo nhẹ má em một cái rồi đứng lên cười//
Nguyễn Quang Anh
Chiếc xe đen đậu sẵn bên ngoài. Vệ sĩ mở cửa, anh bước lên trước rồi đưa tay ra..
Nguyễn Quang Anh
Lên đi. Cục bông yếu đuối của anh. //vẫn nói giọng trêu trêu//
Em leo lên xe, tay che mặt, mặt đỏ bừng.
Khi xe vừa dừng, quản gia và một người giúp việc ra mở cửa.
Chu Đức An(Quản gia)
Thiếu gia, cậu chủ nhỏ về rồi ạ
Nguyễn Quang Anh
Mang đồ vào phòng cho em ấy nhé//đỡ em xuống xe bằng một tay//
Em ngước nhìn căn nhà to lớn một lần nữa, vẫn chưa quen. Mọi thứ quá yên bình, quá tử tế với một đứa từng quen sống khổ sở như em.
Nguyễn Quang Anh
Em mệt không? Có muốn ăn gì nhẹ không?//nhìn em như thể em là báu vật//
Hoàng Đức Duy
Dạ... chắc cho em tắm trước rồi ăn sau cũng được //cúi đầu lí nhí//
Nguyễn Quang Anh
Phòng tắm chuẩn bị xong rồi đấy,đi thay đồ nè//đặt bộ hoodie mới lên giường cho em//
Hoàng Đức Duy
Hoodie xinh quá...//ôm vào lòng rồi bật cười nhỏ//
Nguyễn Quang Anh
Lúc thấy cái đó, anh nghĩ ngay tới em luôn đó //ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn em//
Hoàng Đức Duy
//Ngại+ chạy vào phòng tắm//
Em bước ra với bộ hoodie rộng thùng thình, tóc còn hơi ẩm, má hồng hồng vì nước nóng
Nguyễn Quang Anh
"Đáng yêu xỉuuu..."//nói nhỏ nhưng cố tình để em nghe//
Hoàng Đức Duy
//mặt đỏ bừng//
Nguyễn Quang Anh
Thôi em uống sữa đi nè
Nguyễn Quang Anh
uống đi cho ấm bụng//đưa cho em//
Hoàng Đức Duy
Dạ//cầm lên uống//
Nguyễn Quang Anh
Cũng sắp đến giờ nấu cơm rồi
Nguyễn Quang Anh
Em muốn nấu thử hong
Hoàng Đức Duy
Dạ được ạ?//hào hứng//
Nguyễn Quang Anh
Tất nhiên rồi// xoa đầu em//
__________________________
Con tác giả
Mấy con người ơi
Con tác giả
Tuôi hết idea rồiiiii😭😭
Download MangaToon APP on App Store and Google Play