Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Cấm Vực Của Ánh Trăng

Thú Nhỏ Lạc Vào Cấm Địa

_
Rừng phương Bắc có một khu vực mà không kẻ nào dám bước chân vào
Người ta gọi nó là “Lãnh địa Cấm Vực”, nơi ngay cả loài mạnh nhất cũng phải lặng lẽ rút lui, bởi ở đó sống một sinh vật không ai dám đụng đến – Nguyễn Quang Anh, thú vương cô độc mang sức mạnh không kẻ nào sánh nổi
&
Khu rừng lặng như tờ, chỉ có tiếng cành khô gãy răng rắc dưới chân một sinh vật bé nhỏ đang loay hoay bước vào
Đó là một con thú trắng muốt, bộ lông mềm mịn như tuyết, tai rũ xuống, đuôi ngoe nguẩy vì… tò mò
Hoàng Đức Duy – thú nhỏ ngốc nghếch của một bầy thú thảo nguyên gần vùng ranh giới, vừa mới…lạc đường
Đức Duy
Đức Duy
Ui… nãy rẽ phải hay trái nhỉ…
Đức Duy
Đức Duy
*ngồi thụp xuống đất, ánh mắt tròn xoe ngước nhìn trời*
Đầu cậu hơi nghiêng nghiêng, tai cụp cụp như thể đang tính toán… nhưng đầu óc lại chỉ toàn là cảnh mấy quả berry chín mọng vừa thấy lúc nãy
Thấy một cây trái lấp lánh đỏ rực gần đó, cậu reo lên
Đức Duy
Đức Duy
Berry nè
Không do dự, cậu lao đến hái ăn, ngồi bẹp xuống đất mà gặm từng quả một cách sung sướng. Môi đỏ mọng vì nước quả, tay dính đầy mùi thơm lạ… mà hoàn toàn không biết, mình đã dẫm lên vùng đất tử thần
&
Từ nơi bóng rừng sâu hun hút, một đôi mắt vàng kim lóe sáng như ánh dạ minh châu trong đêm
Tiếng gặm nhai nhóp nhép của sinh vật nào đó đã phá tan sự yên tĩnh mà hắn bảo vệ suốt bao năm
Một bóng đen khổng lồ chầm chậm bước ra khỏi hang động đá, lưng mang những vết sẹo cũ, móng vuốt đen sắc lẹm và hơi thở tràn đầy uy áp
Nguyễn Quang Anh – thú vương cấm địa, xuất hiện
Ánh mắt hắn lạnh lùng quét một vòng, cho đến khi bắt gặp sinh vật bé nhỏ kia đang ngồi ăn vô tư giữa bãi đá trắng của hắn. Kẻ nào dám đặt chân vào đây… đều đã chết. Không ngoại lệ
Một tiếng gầm nhẹ vang lên
Quang Anh
Quang Anh
Grừ…
Đức Duy
Đức Duy
*giật mình ngẩng đầu*
Khi ánh mắt cậu chạm vào ánh nhìn đầy sát khí ấy, cậu… ngơ một lúc
Rồi lặng lẽ…
Đức Duy
Đức Duy
*đưa quả berry lên*
Đức Duy
Đức Duy
Anh có ăn không?
Quang Anh
Quang Anh
*đứng sững tại chỗ*
Đây là lần đầu tiên trong đời, có kẻ không run rẩy, không bỏ chạy, không quỳ gối trước hắn… mà còn…mời ăn?
Đức Duy
Đức Duy
*đôi tai dài ngoe nguẩy*
Đức Duy
Đức Duy
Ngon lắm á, quả này ngọt hơn mấy quả ở ngoài rừng
Hắn tiến lại gần, khí thế áp bức như một cơn giông đen sầm. Nhưng con thú nhỏ chẳng cảm nhận được gì, chỉ há miệng cười toe toét
Và rồi… khi hắn vừa cúi xuống nhìn, Duy bất ngờ đưa tay liếm một cái lên móng vuốt hắn
Đức Duy
Đức Duy
Anh dính nhựa cây nè…
Khoảnh khắc ấy, cả khu rừng như sững lại
Quang Anh
Quang Anh
*khựng người*
Móng vuốt của hắn – thứ không ai dám chạm vào – vừa bị một sinh vật ngốc ngốc liếm sạch
Và không hiểu sao… hắn lại không muốn rút tay lại
Hắn nhìn vào đôi mắt to tròn ấy, mùi hương quả berry thoang thoảng… và trong lòng chợt xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ
Quang Anh
Quang Anh
(Con thú nhỏ này… không được rời khỏi đây nữa)
End Chap 1
🐷
🐷
👋

Bị Nhốt Trong Hang

_
Bầu trời ngả dần sang xám. Những tán cây cao vút nghiêng mình đón gió, cả khu rừng như nín thở chờ đợi sự bất thường
Chỉ có một sinh vật vẫn… thản nhiên gặm trái cây và hồn nhiên cười toe trong khi bị một trong những sinh vật nguy hiểm nhất rừng áp sát từng bước một
&
Đức Duy
Đức Duy
Anh đẹp ghê…
Đức Duy
Đức Duy
*thì thào, hai mắt sáng rỡ như vừa phát hiện ra báu vật*
Quang Anh
Quang Anh
*đứng im như tượng đá*
Hắn đã gặp hàng ngàn loài thú, từng nghiền nát những kẻ mạo phạm lãnh thổ chỉ với một cú vung vuốt… nhưng chưa từng gặp thứ sinh vật nào như thế này
/Mùi hương ngọt ngào/
/Cơ thể nhỏ mềm/
/Ánh mắt trong veo không một chút phòng bị/
/Và cái miệng nhỏ bé ấy cứ gọi hắn là “anh” ngọt xớt/
Quang Anh
Quang Anh
*cúi người thấp hơn, đến khi chỉ cách Duy vài tấc*
Quang Anh
Quang Anh
Tên ngươi
Đức Duy
Đức Duy
Duy ạ. Anh tên gì?
Giọng Duy trong trẻo đến lạ. Không sợ hãi, không đề phòng, không biết...nơi này vốn là mồ chôn của kẻ lạ mặt
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy
Đức Duy
Quang Anh hở? *bật cười khúc khích*
Đức Duy
Đức Duy
Tên êm tai ghê á
Quang Anh
Quang Anh
*nheo mắt*
Con thú nhỏ đang làm cái gì trong lãnh địa của hắn? Lạc? Hay cố ý?
Thấy hắn không nói, Duy lại lò dò đến gần hơn, dúi dúi đầu vào ngực Quang Anh như một chú thú con muốn làm thân
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh ơi, cho em ở nhờ một chút nha. Tối rồi em tìm đường về sáng mai…
Chưa kịp nói xong, Quang Anh cúi đầu, gắp cậu bằng một tay vác thẳng lên vai
Đức Duy
Đức Duy
Ui?! Ơ?!
Quang Anh
Quang Anh
Không cần tìm đường. Từ giờ, ở lại đây
&
Bên trong hang đá…
Hang không quá rộng, nhưng sâu và ấm. Có lông thú được rải dưới nền, gọn gàng đến lạ. Rõ ràng, nơi này không chỉ để ngủ – mà là lãnh địa riêng biệt của hắn
Duy bị đặt xuống góc trong, mắt vẫn còn lơ mơ
Đức Duy
Đức Duy
Ủa, em không được về hả?
Quang Anh
Quang Anh
*ngồi ngay bên ngoài lối ra, như một cánh cổng sống*
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi vừa bước vào lãnh địa ta. Luật là: hoặc chết, hoặc ở lại *giọng lặng như nước*
Đức Duy
Đức Duy
*chớp mắt*
Rồi sau vài giây ngẫm nghĩ…
Đức Duy
Đức Duy
Vậy ở lại đi. Chết nghe không vui lắm
Quang Anh
Quang Anh
*quay sang nhìn – một cái nhìn dài và sâu*
Con thú này… bị ngốc thật à?
&
Đêm xuống. Gió bên ngoài thổi vù vù, rừng bắt đầu phát ra tiếng hú từ xa. Bên trong hang, ánh lửa bập bùng từ đá phát quang
Đức Duy
Đức Duy
*trùm cái đuôi dài quanh người, cuộn tròn lại ngủ*
Quang Anh
Quang Anh
*dựa lưng vào vách đá gần đó, ánh mắt như soi thấu mọi thứ*
Một lúc sau, nghe tiếng cựa quậy
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh ơi… *nỉ non, lờ mờ mơ ngủ*
Quang Anh
Quang Anh
Gì?
Đức Duy
Đức Duy
Em lạnh
Quang Anh nhìn sinh vật nhỏ co ro kia một lát. Rồi không nói gì, hắn đứng dậy, đi tới, chui thẳng vào ổ lông, kéo Duy sát vào lòng
Đức Duy
Đức Duy
Gì vậy anh…? *dụi dụi vào ngực hắn, mơ mơ màng màng*
Quang Anh
Quang Anh
Sưởi ấm
Không biết là sưởi cho ai, vì ngực hắn giờ đang ấm đến mức tim… nhói từng đợt
Đức Duy
Đức Duy
*cười ngủ ngon lành, miệng lẩm bẩm*
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh thơm ghê…
Quang Anh
Quang Anh
*Hơi thở khựng lại một nhịp*
Đây là cái gì? Một sinh vật ngu ngốc, không phòng bị, vô thức liếm tay hắn, gọi tên hắn, rúc vào lòng hắn…
Mà hắn – lại không ghét nổi
Quang Anh
Quang Anh
*nhắm mắt lại, siết nhẹ vòng tay quanh sinh vật nhỏ*
Kể từ khoảnh khắc này… con thú ngốc kia là của hắn. Không ai được chạm vào. Không ai được đưa đi. Không ai được nhìn lâu quá vài giây
=> Kể cả ông trời cũng không cướp nổi
End Chap 2
🐷
🐷
👋😶‍🌫️

Thú Nhỏ Không Biết Sợ

_
Ánh nắng sớm mai len lỏi qua các khe đá, nhẹ nhàng chiếu xuống ổ lông thú dày ấm trong hang sâu. Một cánh tay mạnh mẽ vắt ngang qua thân hình nhỏ nhắn mềm mại đang ngoan ngoãn ngủ rúc trong lồng ngực hắn
Cả đêm, Nguyễn Quang Anh không ngủ
Hắn giữ sinh vật ngốc nghếch kia trong lòng, nghe tiếng thở đều đều, cảm nhận thân nhiệt mềm mại sát bên… và đầu óc hắn – lần đầu tiên – không thể yên tĩnh
Quang Anh
Quang Anh
(Tên ngốc này…)
Quang Anh
Quang Anh
(Thân mềm như bông, đầu không có phòng bị)
Quang Anh
Quang Anh
(Gặp ta mà còn cười? Rúc vào ngực ta mà ngủ?)
Đầu hắn đầy dấu chấm hỏi… xen lẫn một thứ cảm xúc rất kỳ lạ
&
Đức Duy
Đức Duy
Ưmm... *cựa quậy*
Bộ lông trắng mịn cọ vào cằm hắn, cậu ngáp dài một cái như mèo con, dụi mắt rồi lồm cồm ngồi dậy
Và trong tích tắc — cậu chạm mặt Quang Anh đang nhìn mình chằm chằm… từ khoảng cách chưa đến một gang tay
Đức Duy
Đức Duy
Ahhhh! Gần quá gần quá
Đức Duy
Đức Duy
*giật mình nhào lùi ra sau, đuôi dựng đứng như que chổi*
Quang Anh
Quang Anh
*vẫn bất động*
Quang Anh
Quang Anh
Gào lên làm gì
Đức Duy
Đức Duy
*ôm lấy ngực*
Đức Duy
Đức Duy
Tại… anh mở mắt nhìn em chằm chằm làm em tưởng có quái vật…
Quang Anh
Quang Anh
Ta là quái vật
Đức Duy
Đức Duy
Ơ thật hả? *nghiêng đầu*
Đức Duy
Đức Duy
Mà nhìn anh đẹp quá nên chắc là quái vật đẹp
Quang Anh
Quang Anh
...
Lúc này, Duy mới phát hiện: cậu đang nằm trên đống lông mềm, còn… công nguyên cả một con thú vương đang nằm bên cạnh
Đức Duy
Đức Duy
*mắt chớp liên tục*
Đức Duy
Đức Duy
Tối qua… ngủ chung hả?
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy
Đức Duy
Anh không ăn em à?
Quang Anh
Quang Anh
Cần?
Đức Duy
Đức Duy
Không cần *che ngực*
Đức Duy
Đức Duy
*xụ mặt* Nhưng… nếu bị ăn chắc cũng không đau… đúng không?
Quang Anh
Quang Anh
*ngồi dậy, nheo mắt*
Quang Anh
Quang Anh
Thú nhỏ, ngươi thật sự không biết sợ?
Đức Duy
Đức Duy
*ngẫm nghĩ một lúc*
Đức Duy
Đức Duy
Sợ đói hơn
Quang Anh
Quang Anh
...
Đức Duy
Đức Duy
Sợ lạnh nữa. Sợ lạc đường. Với sợ… không ai chơi chung
Đức Duy
Đức Duy
*Giọng rơi vào khoảng trống*
Quang Anh nhìn sinh vật nhỏ xíu kia ngồi bó gối giữa hang đá lạnh lẽo. Dưới lớp lông mềm, rõ ràng là một nỗi cô đơn âm thầm mà chính cậu ta còn không biết mình đang mang
Và không hiểu vì lý do gì, hắn thấy… bực
Quang Anh
Quang Anh
(Loài thú ngu ngốc nào để sinh vật này ra rồi vứt nó trong rừng như thế?)
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi không có bầy à? *giọng thấp*
Đức Duy
Đức Duy
Có á *hơi nhỏ*
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng em chậm quá, người ta đi săn hết rồi, em lạc luôn…
Quang Anh lặng đi một chút. Hắn không nói gì, chỉ quay mặt ra ngoài hang, nhưng bàn tay bên dưới đã… vươn ra kéo nhẹ cái đuôi Duy về lại bên mình
Đức Duy
Đức Duy
*ngơ ngác*
Đức Duy
Đức Duy
Gì vậy anh Quang Anh?
Quang Anh
Quang Anh
Ở đây. Không cần bầy
Đức Duy
Đức Duy
Ủa…
Quang Anh
Quang Anh
Vì từ giờ, ngươi là của ta
Đức Duy
Đức Duy
Hở? *mặt đỏ lên*
Đức Duy
Đức Duy
Là… “của ta” kiểu gì?
Quang Anh
Quang Anh
*liếc nhìn*
Quang Anh
Quang Anh
Ngươi có muốn ăn sáng không?
Đức Duy
Đức Duy
Muốn
Quang Anh
Quang Anh
Thì ngoan. Đừng hỏi nhiều
&
Chưa đầy nửa khắc sau, một đống quả chín mọng được mang về chất đầy trong góc hang
Duy háo hức ăn lấy ăn để, miệng còn kêu “ngon ghê ngon ghê”, khiến Quang Anh – kẻ vừa săn được – đứng bên cạnh bỗng cảm thấy… tự hào?
Đức Duy
Đức Duy
*ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh*
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh nấu ăn ngon nhất trần đời luôn á
Quang Anh
Quang Anh
Ta không nấu. Ta đi săn thôi
Đức Duy
Đức Duy
Vậy anh săn ngon nhất trần đời luôn á
Quang Anh
Quang Anh
*khựng lại*
Lồng ngực hắn như có luồng khí ấm áp thoảng qua
/Từ bao giờ… lời khen ngây ngô ấy lại khiến hắn muốn cong đuôi như mèo vừa được xoa đầu?/
Quang Anh
Quang Anh
*rời mắt khỏi cậu, nói khẽ*
Quang Anh
Quang Anh
Đừng đi đâu một mình
Đức Duy
Đức Duy
Vì sao ạ?
Quang Anh
Quang Anh
Vì nếu ngươi bị ai khác thấy… ta sẽ phải giết cả khu rừng này
Đức Duy
Đức Duy
Ể?!
End Chap 3
🐷
🐷
👋🙆

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play