Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[KaraIsa/KarasuxIsagi] Định Vị Em

Chapter 1

T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Àn nhon a xê ô
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Thêm 1 bộ mới:D
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Ý tưởng truyện thì dồi dào lắm
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Đến khi ra chap thì lười hơn cả lười
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Thì ngoài t ghi là mỏ hỗn thì t mỏ hỗn thật, nên từ bộ này trở đi thì t xin phép xưng là t nha
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Oke vào truyện này
.
.
Góc phố phía nam thành phố vẫn luôn vắng người
Không ồn ào như trung tâm, không chật chội như khu ký túc xá sinh viên
Ở đó, có một quán cà phê cũ kỹ, mặt tiền lợp gỗ, bảng hiệu treo nghiêng, và ánh đèn vàng luôn mờ hơn bình thường
Quán mở cửa từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối
Nhân viên chỉ có một cô chủ già ít nói và một chú mèo lông xám luôn nằm cuộn tròn trong giỏ sau quầy
Mỗi chiều, Isagi Yoichi lại ghé đến
Cậu chọn đúng một chỗ
Bàn gần cửa sổ có ánh sáng nghiêng vừa đủ để vẽ mà không chói mắt
Luôn gọi một tách hồng trà nóng, một lát bánh tart trái cây
Không đổi
Không nói chuyện với ai
Đôi khi, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu chào cô chủ quán, rồi mở sổ vẽ, ngồi lặng yên từ ba đến bốn giờ chiều
Mọi thứ đều lặp lại cho đến chiều thứ 3 của tuần này
Chiều hôm ấy, cậu cảm nhận được một ánh mắt
Không phải kiểu nhìn xã giao hay tò mò như những người lạ thường thấy
Ánh mắt đó… sâu, tối, và nặng như sắt nung
Dù không quay lại, cậu vẫn biết rõ người ấy đang nhìn chằm chằm vào gáy mình
Người đàn ông ấy ngồi bàn cuối quán, nơi thường chẳng ai ngồi vì quá tối, ngay dưới bóng cây lượn qua cửa kính
Hắn mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu, cúc cổ mở một nút, tóc rối nhẹ nhưng lại rất gọn gàng
Trên bàn hắn không có ly nước, không cà phê, không sách, không điện thoại, chỉ có một tờ báo mở dang dở, và một ánh mắt không bao giờ rời khỏi cậu
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//nhíu mày/tay khẽ dừng bút//
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
#Không lẽ mình quen?#
(#abc#: suy nghĩ)
Không
Khuôn mặt ấy lạ lắm
Một vẻ đẹp không phải kiểu thu hút thông thường mà là kiểu khiến người ta phải cảnh giác, như một con thú dữ giấu móng vuốt
Cằm gọn, gò má sắc, môi mỏng và đôi mắt lạnh như kính đen bị cởi bỏ
Isagi tiếp tục vẽ, cố tỏ ra không để ý
Nhưng mỗi khi lật trang giấy, mỗi lúc chuyển màu cọ là cảm giác có người đang ghi nhớ từng chuyển động của mình vẫn không biến mất
Chín mươi phút trôi qua
Trà đã nguội, bánh ăn hết
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//gấp sổ vẽ/đứng dậy/chỉnh lại khăn choàng cổ rồi bước ra ngoài//
Vừa đẩy cửa ra, gió lạnh thốc lên, khiến cậu hắt hơi khẽ
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
Tch... quên mang khăn dày rồi
Cậu quay lưng, không nhìn lại
Không hề biết, từ sau tấm kính mờ, người đàn ông đó vẫn nhìn theo
.
Tối hôm đó, khi Isagi mở máy tính kiểm tra email, cậu bất giác sững người
Một email không người gửi, không tiêu đề, chỉ có một dòng duy nhất:
“Hôm nay, màu xanh lam em dùng cho đôi mắt ấy không đẹp bằng hôm trước.”
Tay cậu cứng lại trên bàn phím
Trái tim đập lỡ một nhịp
Cậu chưa từng cho ai xem tranh
Và hôm nay… rõ ràng ngồi ở bàn cách xa
Làm sao hắn thấy được chi tiết nét vẽ?
Làm sao biết màu cậu pha?
Là ai?
Làm sao hắn biết email cá nhân của cậu?
Không có lời đe dọa
Không gợi ý hẹn gặp
Chỉ là một câu nhận xét nhẹ nhàng như thể đã quan sát cậu cả đời
Cậu thử trả lời:
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
💬: Ai vậy?
Không ai hồi âm
Nhưng Isagi biết: kể từ hôm đó, mỗi buổi chiều, trong không gian tĩnh mịch và hương trà ấm, có một đôi mắt sẽ luôn chờ cậu ở góc tối nhất của quán cà phê ấy
.
.
.
END
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Chap này ngắn nhỉ?
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Ừm, mấy chap sau ngắn như nào thì t không biết
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Tùy theo tính cách của t thôi

Chapter 2

T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Một ngày nhàm chán lại đến
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T quá rảnh và không có gì làm nên viết truyện
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Mấy ngày sau thì t không chắc
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Rườm rà vc, vào truyện
.
.
Quán cà phê hôm nay yên ắng như mọi ngày
Tuyết bắt đầu rơi mỏng ngoài cửa sổ, trắng lốm đốm trên những mái ngói cũ
Cô chủ quán đang đọc sách sau quầy, chú mèo xám nằm lim dim cuộn tròn như đám tro nguội
Isagi lại đến
Vẫn là ghế cũ, tách trà cũ, sổ vẽ đặt nhẹ trên mặt bàn. Nhưng hôm nay, tay cậu không vẽ. Mắt cứ nhìn trộm về phía cuối quán, nơi người đàn ông đó lại xuất hiện, vẫn ở cùng một vị trí, dáng ngồi thẳng, tay lật chậm từng trang báo như để làm cảnh
Chỉ có ánh mắt là thật
Mỗi lần Isagi khẽ cựa tay, xoay vai, ngẩng đầu… ánh mắt ấy liền bắt lấy cậu. Không gắt gao, không gấp gáp. Nhưng đủ để cảm nhận rõ:
Mình đang bị nhìn
Cậu cố làm ngơ nhưng tâm trí thì chẳng thể.
Email không người gửi kia vẫn ám lấy cậu
Làm sao người đó biết màu cậu dùng để vẽ mắt? Không ai ngồi gần đủ để thấy rõ. Mà cũng chưa từng có ai xem tranh cậu, trừ chính cậu
Cậu thử nghĩ đó chỉ là trò đùa
Nhưng hôm nay, khi mở túi ra, cậu phát hiện một hộp màu lạ nằm gọn bên trong
Vỏ hộp đen nhám, không nhãn mác, chỉ có một miếng giấy nhỏ kẹp bên:
“Đây là đúng màu xanh lam của em.”
Tim cậu đập chậm một nhịp
Chỉ ai đã quan sát kỹ cả bảng phối màu, cả thói quen sử dụng màu của cậu mới biết được điều này
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//ngẩng đầu//
???
???
//đứng dậy/tiến đến//
Từng bước chậm rãi, không tạo tiếng động nào, nhưng lại khiến lưng Isagi siết chặt như dây cung căng
Người đó dừng lại ngay bên cạnh bàn. Mắt đen nhìn cậu, ánh nhìn không thể đoán được là lạnh hay dịu
???
???
Tôi làm phiền em à?
Giọng trầm, chậm, nghe như thể từng chữ đều được chọn kỹ trong đầu trước khi buông ra
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//khẽ siết tách trà trong tay// Không... nhưng anh là ai?
???
???
//hơi cúi đầu// Một người ngưỡng mộ sự yên tĩnh của em
Câu trả lời như một bức màn sương, không rõ ràng, nhưng lại gợi ra vô vàn liên tưởng
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//hơi nhíu mày// Anh gửi email cho tôi?
???
???
Có thể
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
Anh biết địa chỉ bằng cách nào?
???
???
Nếu tôi nói... tôi giỏi máy tính, em sẽ thấy ngạc nhiên chứ?
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//lặng im//
Câu trả lời ấy, không phải là lời giải thích mà là một phép thử
Karasu Tabito
Karasu Tabito
//nở một nụ cười nhẹ// Tôi tên là Karasu Tabito. Em có thể gọi tôi là Karasu
Hắn không hỏi, cũng chẳng xin phép, mà ngồi xuống ngay đối diện cậu như thể chỗ ngồi đó từ đầu đã được đặt dành riêng cho hắn
Karasu Tabito
Karasu Tabito
//chỉ tay vào hộp màu bên cạnh sổ vẽ//
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Tôi thấy em pha lam với xám quá nhiều
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Nó làm mất đi chiều sâu đôi mắt mà em đang cố tái hiện
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Tôi nghĩ… em đâu có ý định làm mờ đi phần đẹp nhất trên gương mặt ấy, đúng không?
Câu nói ấy như một sợi chỉ len vào những góc kín nhất trong suy nghĩ của cậu
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//sững lại//
Cậu đã từng nghĩ như vậy
Nhưng chưa từng nói ra
Chưa từng
Karasu dựa nhẹ người vào lưng ghế, tay đan vào nhau trước ngực
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Tôi không đến để làm phiền
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Chỉ là… tôi muốn em biết, có người vẫn đang nhìn em, mỗi ngày
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Không phải vì em ồn ào, mà vì em quá lặng
Tim Isagi khẽ rung lên. Cậu không biết mình đang cảm thấy gì
Lời nói của người đàn ông kia vừa như một lời thú nhận, vừa như một lời cảnh cáo
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
Nếu anh muốn gì ở tôi //giọng trầm xuống// Cứ nói thẳng
Karasu Tabito
Karasu Tabito
//Hơi nghiêng đầu//
Đôi mắt hắn dường như sáng lên trong bóng đèn vàng mờ
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Tôi chỉ muốn… được phép tồn tại trong mắt em. Như em đã tồn tại trong mắt tôi... lâu lắm rồi
Một câu nói nhẹ tênh như khói. Nhưng nó len thẳng vào lòng cậu như một vệt lửa âm ỉ
Isagi nhìn xuống tách trà trong tay, đã nguội từ bao giờ
Nhưng lòng cậu… lại đang dần nóng lên
Vì cái gì?
Vì sợ hãi?
Hay vì một sự tồn tại mãnh liệt nào đó… đã bước vào thế giới vốn luôn yên tĩnh đến đáng sợ của cậu?
.
.
.
END
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T thật sự rất là ngưỡng mộ những người viết về Allisagi
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Họ có thể viết ra lời thoại của từng nhân vật, chia ra từng phân cảnh, câu chuyện của mỗi người một cách hợp lý
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Đó là một điều mà t không bao giờ làm được
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T đã từng viết 1 bộ về Allisagi nhưng t đã xóa nó, vì t đọc thấy nó không có được hay như nhiều bộ t đọc
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Lời thoại nhân vật, bố cục t làm rất là rườm rà, không vào ý chính mà cứ vòng vo
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Chỉ cần đọc truyện t viết là mọi người sẽ thấy đc điều đó
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T thật sự rất muốn viết 1 bộ Allisagi nhưng t lại không làm được, nên là t phải phân tách ra viết mỗi cặp là 1 bộ truyện
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Đó là tâm sự của t thôi, mọi người không cần đọc hay để ý đâu
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Và hiện tại thì t đã thử 1 lần nữa là viết về Allisagi về oneshot, cái này là t chia ra từng cặp t viết mỗi chap là 1 cặp, 1 câu chuyện, và đương nhiên là không có H
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Bye

Chapter 3

T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Ưm~ ừm...
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Chán
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
T/g cưng Yoichi số 1 tg✨
Ýe
.
.
Thứ năm
Trời lạnh hơn mấy hôm trước. Tuyết rơi dày, phủ trắng những vỉa hè xám tro. Dấu chân người đi bộ hằn xuống lớp tuyết mỏng như những ký hiệu bí mật, rồi ngay sau đó lại bị xóa nhòa bởi từng đợt tuyết mới lặng lẽ rơi xuống từ bầu trời mù sương
Không khí ẩm lạnh len vào cổ áo, len qua găng tay, ngấm vào da thịt như những đầu kim nhỏ chích nhẹ khiến người ta tỉnh táo hơn mức cần thiết
Hôm nay, Isagi không đến quán cà phê
Cậu cần thay giấy vẽ, mua thêm vài dụng cụ, mấy cây bút kỹ thuật đầu nhỏ và một số màu pha
Nhưng lý do thật sự không nằm ở hộp màu cạn mực hay giấy đã cũ
Cậu cần… một khoảng cách
Cậu chọn đi bộ đến hiệu sách nghệ thuật ở khu trung tâm. Không bắt tàu như mọi khi. Không chọn tuyến đường cũ quen thuộc
Chỉ để chắc chắn một điều - Karasu sẽ không thể biết
Đó là con phố ồn hơn, rộng hơn, đầy những tiếng còi xe và bước chân vội
Những nơi ưa náo động như vậy, cậu chưa từng thấy Karasu xuất hiện
Cảm giác bị theo dõi mấy hôm nay khiến Isagi cẩn thận hơn, cảnh giác hơn. Và mệt mỏi hơn
Cậu đứng trước kệ bút, khom người cúi xem dòng ngòi 0.03mm quen thuộc. Tay lướt qua từng cây, cân nhắc độ đậm, độ bền, hãng sản xuất. Thứ cậu cần là độ chính xác tuyệt đối dù chỉ trong những đường nét nhỏ nhất
Và rồi, ngay khi cậu vừa chạm tay vào cây bút quen thuộc, một giọng nói trầm vang lên phía sau, nhẹ như hơi thở nhưng rõ từng chữ:
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Loại ngòi 0.03 của hãng này dễ tắc mực.
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Em nên thử Sakura hoặc Copic
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//đứng sững lại//
Không cần quay đầu, cậu đã biết đó là ai. Nhưng cơ thể vẫn phản xạ theo bản năng - quay người lại, chậm nhưng dứt khoát
Karasu
Vẫn là ánh nhìn ấy
Vẫn là nụ cười mơ hồ như thể không bao giờ có thật
Gió lùa qua lớp áo khoác dài màu than tro của hắn, khiến vạt áo bay nhẹ phía sau. Tay hắn thả xuôi, không mang túi, không cầm gì giống một bóng ma vừa bước ra khỏi bức tường đằng sau
Không có lý do nào hợp lý để hắn có mặt ở đây
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//cố giữ giọng bình thản// Anh theo dõi tôi?
Karasu hơi nghiêng đầu, một cử chỉ đầy vẻ nhàn nhã nhưng lại làm người ta thấy rõ cái cách hắn đang quan sát, không bỏ sót chút biểu cảm nào trên mặt cậu
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Tôi không biết em sẽ đến đây
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Chỉ là... tôi cũng cần mua giấy vẽ
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Có gì lạ sao?
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//nheo mắt// Anh vẽ à?
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Không //cười khẽ// Nhưng tôi có thể học, nếu em dạy
Giọng hắn không mang theo chút trêu chọc nào. Không phải lời nói đùa. Mà như một lời đề nghị thật lòng, điên rồ, và… sẵn sàng
Như thể hắn có thể vứt bỏ mọi kỹ năng tin tặc đã luyện suốt đời, chỉ để ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu vẽ và học cách giữ bút đúng hướng
Isagi nhìn hắn một lúc lâu, không nói gì. Có gì đó trong lòng cậu khẽ xao động. Hỗn độn giữa cảnh giác… và một cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên. Giống như vui nhưng không dám thừa nhận
Hắn theo cậu đến quầy thanh toán
Không chọn món gì. Không hỏi
Nhưng khi nhân viên vừa quét xong mã vạch, hắn đã nhanh tay đặt thẻ lên máy trước khi Isagi kịp phản ứng
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
Không cần //cau mày/giọng rõ ràng//
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Là quà
Karasu Tabito
Karasu Tabito
Không ràng buộc
Câu nói nghe như một sự trấn an, nhưng lại khiến lòng cậu thắt lại
Karasu giống như một cái bẫy bọc nhung - không rít lên, không siết chặt, chỉ ôm lấy người ta thật êm… cho đến khi người ta nhận ra đã không còn đường lùi
.
Chiều hôm đó, Isagi không về thẳng nhà
Tuyết vẫn rơi, nhưng ánh sáng ban chiều khiến chúng lấp lánh hơn, như những mảnh kính nhỏ phản chiếu màu trời bạc nhạt
Cậu rẽ sang thư viện thành phố - một nơi yên tĩnh, cũ kỹ, và kín đáo. Không ai biết cậu hay đến đây. Không có camera
Cậu không đăng nhập mạng, không bật GPS, không mang gì có thể bị theo dõi. Chỉ đem theo một cuốn sổ và vài cây bút
Cậu ngồi ở góc khuất nhất, nơi ánh đèn mờ hơi ngả vàng, bên cạnh giá sách về mỹ thuật đã ố màu theo thời gian
Ba tiếng
Không ai đến gần. Không có bóng dáng Karasu. Không tiếng chuông điện thoại. Không email. Không tin nhắn. Không ánh nhìn nào luẩn quẩn sau gáy
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//thở nhẹ ra//
Có lẽ… cậu đã quá đa nghi
Có thể hôm nay thật sự chỉ là trùng hợp
Cậu gấp sổ, đứng dậy, rời khỏi thư viện khi trời bắt đầu tối hẳn
Gió lùa mạnh hơn giữa phố, từng dải đèn đường vừa bật sáng, rọi xuống lớp tuyết lấp lánh như đường viền ánh sáng trên nền vải nhung
Rồi điện thoại cậu rung lên
1 tin nhắn ẩn danh
“Thư viện đẹp. Nhưng ánh đèn góc bên trái bàn đọc khiến mắt em mỏi.”
.
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//khựng lại//
Lạnh từ bàn tay truyền lên cổ tay, lan dần đến ngực. Cậu siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch. Mắt đảo một vòng quanh khu phố - mọi người vẫn đi lại, không ai nhìn cậu
Không có tin nhắn tiếp theo
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
💬: Anh đang ở đâu? //nhắn lại//
Không ai trả lời
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên
Một chiếc ô đen mở ra ở bên kia đường. Giữa dòng người đang vội vã lướt qua, người ấy đứng yên, như một điểm dừng giữa thế giới chuyển động
Không tiến lại
Không rút lui
Không nói gì
Chỉ đứng đó
Isagi Yoichi
Isagi Yoichi
//đứng sững//
Gió quất qua hai má, làm đỏ vành tai. Tay cậu vẫn siết chặt điện thoại - lạnh đến mức không cảm nhận được đầu ngón tay nữa
Tim đập từng nhịp nặng như đá
Không biết là sợ… hay là bước chân đang muốn tự ý bước tới
.
.
.
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play