[ĐN Tokyo Revengers] In Another Life, Maybe?
#0
Có người nói rằng, yêu nhau hơn 5 năm, nghĩa là trời đã định họ là của nhau.
Dù trời có sập xuống, thì họ vẫn mãi yêu nhau
Cớ sao chúng tôi lại khác?
Tại sao, tại sao chúng tôi không đắc tội với ai. Cái lý nào lại khiến cho chúng tôi không thể tương phùng.
"đừng lo, đám cháy nhỏ. Tin anh nhé?"
Tôi hối hận rồi, hối hận khi không níu anh lại
Hối hận vì đã không tin vào trực giác
Em đợi anh, rồi anh trả em cái gì?
Một chiếc thẻ ngành đã bị gãy đôi, hay nỗi đau khôn xiếc?
Họ yêu nhau không kèn trống. Những ngày mưa, Rin đón cô dưới hiên trường bằng áo đồng phục đẫm nước. Những đêm trực bệnh viện, anh chờ cô chỉ để đưa về một hộp cơm lạnh.
Yêu anh, Nagisa thấy mình yên lòng. Anh mang theo khói, nhưng không bao giờ để cô nghẹt thở.
Sau khi tốt nghiệp, họ bận rộn với nghề mình chọn. Một bác sĩ tuyến đầu. Một lính cứu hỏa chuyên vào hiện trường cháy nổ. Họ vẫn yêu, vẫn gọi nhau bằng cái giọng vội vã trong giờ nghỉ, vẫn hẹn nhau những cái ôm ngắn ngủi ở bậc thềm nhà ga.
Cô không khóc. Không khi đó.
Cô chỉ rửa tay, thay áo blouse, tiếp tục trực như chưa từng mất mát.
Mỗi năm, cô đều đến biển.
Nơi lần đầu anh dẫn cô đi, nói đùa rằng:
“Nếu không làm lính cứu hỏa, anh sẽ sống ở đây. Mỗi ngày chờ người mình yêu mang cơm đến.”
“Ngốc.” – cô đã nói vậy.
Mười năm trôi qua.
Cô vẫn là bác sĩ.
Vẫn chữa lành.
Nhưng chưa từng mở lòng.
Một lần nọ, một bệnh nhân sống sót sau tai nạn hỏi cô:
“Cô có ai đặc biệt không?”
Nagisa mỉm cười, dịu dàng đáp:
“Có. Nhưng người đó từng bước vào lửa… và để lại trái tim tôi ngoài bờ biển.”
"Nếu anh còn sống, chắc anh sẽ trách em vì chẳng yêu thêm ai nữa
Nhưng em không thể..
Vì người duy nhất em tin vào chữa lành.. là người duy nhất em không thể cứu"
Tử đằng quấn mộng cựu nhân,
Thanh y bất ngữ lệ trần thân.
Hồng ảnh nhập hỏa vô hồi ảnh,
Lưu tại tâm đầu nhất đoạn ân.
In Another Life, Maybe
.. Nếu cuộc đời này quá đau, kiếp sau mình yêu lại nhé?
#1
Tiết trời Kyoto đầu thu se se lạnh. Nắng mỏng như tơ vắt trên từng hàng cây phong ven sân trường. Trước cổng Đại học Y Kinh Thành, từng tốp sinh viên năm nhất lục tục vào giảng đường buổi định hướng đầu tiên.
Fujimoto Nagisa đeo ba lô gọn nhẹ, bước chậm trên con đường lát đá dẫn vào khu giảng dạy. Cô không nhìn điện thoại, cũng không nhìn ai xung quanh — chỉ chăm chú vào ánh sáng dịu trên mái ngói nâu xám phía trước, như thể nó đang giữ cho cô khỏi tan ra trong một ngày nhiều lo lắng.
Một tiếng gọi cất lên phía sau:
"Ê! cái dáng đi lững thững như bà già kia... Fujimoto Nagisa đúng không?"
Nagisa dừng bước, quay lại, đôi mắt mở to. Một bóng người quen thuộc đứng đó, tóc dài buộc lệch, mang chiếc kính tròn quen thuộc
Fujimoto Nagisa
Shiraishi... Mayu?
Cả hai nhìn nhau trong vài giây, rồi cùng bật cười. Không cần nói gì thêm, Nagisa bước nhanh tới ôm lấy cô bạn.
Fujimoto Nagisa
Tớ tưởng cậu học bên Mỹ rồi cơ mà?
Shiraishi Mayu
Thay đổi phút chót, còn cậu thì sao, vẫn đâm đầu vào ngành Y như định mệnh?
Fujimoto Nagisa
Ừ. Cũng không biết vì sao… chỉ thấy nếu không học ngành này thì không biết đi đâu nữa.
Shiraishi Mayu
Câu trả lời nghe buồn quá đó
Fujimoto Nagisa
Tớ đâu có vui..
Shiraishi Mayu
Vẫn mỉa mai như xưa.
Fujimoto Nagisa
Vẫn vô duyên như cũ.
Nói rồi, cả hai cùng phá lên cười.
Có lẽ sự gặp gỡ ở đây không phải chỉ là định mệnh, mà còn là minh chứng cho sợi dây tình bạn của hai đứa không thể tách rời.
Trong căn phòng nghỉ nhỏ dành cho sinh viên, Mayu rút từ túi áo blouse mới tinh một lon cà phê nóng, dúi vào tay Nagisa.
Shiraishi Mayu
Tớ nhớ cậu hay bị tụt đường huyết khi căng thẳng.
Fujimoto Nagisa
Cậu vẫn nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt đó à?
Shiraishi Mayu
Có lẽ vì cậu là người duy nhất hồi cấp hai chịu nói chuyện với tớ vào giờ ăn trưa.
Nagisa im lặng một lúc, rồi mở lon cà phê. Hơi nóng bốc lên, lan ra lòng bàn tay lạnh giá từ sáng.
Shiraishi Mayu
Cậu không sợ học ngành này sao?
Fujimoto Nagisa
Sợ chứ. Nhưng cũng tò mò. Kiểu như bước vào một thế giới có thể thấy người ta sống, chết, thay đổi… mà không ai ngoài mình hiểu được.
Shiraishi Mayu
Nghe ám ảnh thật.
Fujimoto Nagisa
Ừ. Nhưng mà giống cậu thôi, vẫn chọn.
Nagisa tựa nhẹ đầu vào tường, mắt nhìn ra ô cửa sổ nhỏ. Phía xa là tòa nhà cao tầng của bệnh viện thực hành, với hàng trăm cửa sổ. Cô tự hỏi: Có bao nhiêu câu chuyện đang xảy ra sau những tấm kính ấy?
Shiraishi Mayu
Cậu nghĩ mình sẽ chịu được mấy năm ở đây?
Fujimoto Nagisa
Chịu thì không biết. Nhưng nếu không bắt đầu thì chẳng bao giờ biết được gì cả.
Shiraishi Mayu
Nói chuyện kiểu phim Nhật cũ ghê.
Fujimoto Nagisa
Còn hơn kiểu phim Hàn khóc lóc sướt mướt của cậu.
Cả hai lại cười. Nhưng lần này là nụ cười thật. Không gượng gạo, không ép buộc.
Khi buổi chiều buông xuống, Nagisa cùng Mayu bước qua sân trường rợp nắng vàng. Lá phong rơi theo từng cơn gió, nhẹ như hơi thở. Một chút gì đó trong lòng Nagisa dường như được sưởi ấm, một điều nhỏ thôi, nhưng rõ ràng.
Shiraishi Mayu
Năm nay mình sẽ cùng lớp.
Fujimoto Nagisa
Thiệt không đấy?
Shiraishi Mayu
Ừ. Cậu mà bỏ giữa chừng là tớ kéo về đó.
Fujimoto Nagisa
Được rồi. Có người kéo, chắc không trôi đi mất.
Họ chưa biết rằng, vài tháng sau, sẽ có một người thứ ba bước vào — như một ngọn lửa. Nhưng trước hết, chính sự có mặt của nhau mới là bước đầu cho hành trình chữa lành.
#2
Sân sau bệnh viện sáng nay nhuộm màu nắng mật ong. Gió tháng tư mang theo hương hoa từ những khóm tử đằng tím biếc vắt mình qua hàng rào sắt. Trong khung cảnh ấy, Fujimoto Nagisa bước đi lặng lẽ, tay ôm bảng ghi chú, áo blouse trắng tinh như vừa mới được là phẳng.
Tiếng chuông báo động bất ngờ vang lên. Một giọng trầm phát ra từ loa
“Đề nghị tất cả sinh viên y khoa có mặt tại sân thực hành để tham gia buổi huấn luyện PCCC…”
Fujimoto Nagisa
/thở dài./ Lại thêm một thủ tục giả vờ bận rộn… /lẩm bẩm, nhưng vẫn bước đi/
Sân bệnh viện hôm nay khác hẳn ngày thường – rực rỡ và náo nhiệt bởi sắc đỏ cam của đội lính cứu hỏa. Trong số họ, có một người đàn ông đứng hơi tách ra, lưng tựa vào xe cứu hỏa, ánh mắt lạnh như gió phương Bắc, nhưng trong trẻo đến kỳ lạ.
Cô nhận ra anh nhờ điều duy nhất… anh không cười. Trong khi mọi người đều nỗ lực tạo không khí thân thiện, người ấy vẫn yên lặng như một ngọn lửa chưa bùng cháy.
Shiraishi Mayu
Cậu nhìn gì mà đơ thế? /huých nhẹ./
Fujimoto Nagisa
Cậu thấy anh đứng cạnh xe kia không?
Shiraishi Mayu
Ai, người mặt lạnh như cục đá hả? Hơi cuốn thật, nhưng không phải gu tớ.
Fujimoto Nagisa
Không biết nữa… nhưng cậu có thấy anh ấy buồn không?
Shiraishi Mayu
Buồn? Tớ thấy ảnh ngầu thì có. Chắc kiểu lạnh lùng đẹp trai. Loại đó thường có bí mật. /nheo mắt/
Fujimoto Nagisa
Tớ không biết vì sao… nhưng khi nhìn vào mắt anh ấy, tớ thấy một ngọn lửa đang bị nhốt lại.
Trong lúc đang quan sát, một bình chữa cháy lăn từ xe xuống, va vào chân Nagisa.
Fujimoto Nagisa
Á! /cúi xuống nhặt./
“Cẩn thận.” – một giọng nói vang lên sau lưng.
Khi cô ngẩng lên, người đứng trước mặt chính là anh – Haitani Rindou. Gió vô tình làm tung một bên vạt áo đồng phục của anh, để lộ vết sẹo dài ngang mạng sườn.
Fujimoto Nagisa
Tôi xin lỗi… /bối rối./
Haitani Rindou
Không sao. Em là sinh viên năm nhất? /ánh mắt sắc nhưng không khắt khe./
Fujimoto Nagisa
Vâng… Fujimoto Nagisa. Khoa Nội.
Haitani Rindou
Nagisa… tên đẹp. Mềm như nước, nhưng đôi khi nước cũng làm tắt lửa đấy.
Fujimoto Nagisa
Vậy anh là lửa? /nghiêng đầu hỏi lại./
Haitani Rindou
Tôi là kẻ từng muốn tự thiêu mình. /anh đáp khẽ, rồi lùi lại một bước./
Câu trả lời khiến tim cô khựng lại. Cô biết, đó không phải là một câu đùa.
Sau buổi huấn luyện, khi đám sinh viên đã tản đi, Nagisa lặng lẽ ngồi lại bậc thềm, nơi hoa tử đằng đổ bóng.
Không hiểu vì sao, anh quay lại.
Haitani Rindou
Tại sao em không về?
Fujimoto Nagisa
Anh từng muốn tự thiêu thật à?
Cô hỏi thẳng, không vòng vo.
Haitani Rindou
…Đừng đào quá sâu vào một hố đang cháy.
Haitani Rindou
Em là bác sĩ, không phải kẻ cứu người bằng lời.
Fujimoto Nagisa
Vậy hãy coi như tôi đang khám bệnh. Mà bệnh của anh… nằm ở ngực trái.
Anh sững lại một chút, rồi bật cười – nụ cười rất nhẹ, như cánh hoa rơi giữa lửa.
Haitani Rindou
Cẩn thận, Fujimoto Nagisa. Em không chữa được mọi vết thương đâu.
Fujimoto Nagisa
Nhưng ít nhất, tôi có thể ở lại khi anh đau.
Một khoảnh khắc im lặng. Anh nhìn cô thật lâu – trong mắt không còn là lửa, mà là tro. Nhưng tro ấy vẫn còn âm ỉ, và ánh mắt cô là cơn gió đầu tiên…
Có những người bước vào đời nhau như một vụ cháy lớn. Nhưng nếu đủ dũng cảm, họ sẽ chọn ở lại… để cùng nhau chữa lành.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play