[Alldazai/Chuudaz] Chương Cuối Không Ai Viết
1
Tác giả
Tôi đảm bảo fic như ý mấy mom
Thành phố Yokohama không còn là nơi của những trận chiến hỗn loạn nữa.
Sau cái chết của Dazai Osamu, Boss Mafia Cảng, trật tự mới được thiết lập trong một cơn rối loạn.
Người nắm giữ quyền lực hiện tại của Mafia Cảng – Nakahara Chuuya – được biết đến như vị thủ lĩnh bất khả chiến bại.
Nhưng chỉ anh mới biết, ngai vàng mà mình ngồi lên, lạnh như đá và trống rỗng đến tuyệt vọng.
Lặng lẽ như cách hắn sống.
Sau cái chết của Dazai, Chuuya vùi đầu vào công việc.
Điều đó khiến Kouyou và Gin ở bên lo lắng
Kouyou
"Ngài ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một chút"
Kouyou đau lòng nhìn đứa trẻ mà mình từng gắn bó suốt bấy lâu giờ lại tỏ ra xa cách như vậy
Khó phải vì năm đó cô bỏ đi mà mặc kệ hai sinh mạng bé nhỏ ấy không?
Chuuya
"Ta không sao. Hai ngươi về nghỉ ngơi đi"
Kouyou nhẹ đặt tay lên vai Gin, tỏ ý là nên để Chuuya không gian riêng
Gin
"Vậy... chúng tôi xin phép cáo tường"
Giờ căn phòng chỉ còn mỗi Chuuya
Mỗi đêm, Chuuya đều ở lại văn phòng cho đến sáng. Xử lý giấy tờ, báo cáo, tiếp khách, giết người, rồi lại họp.
Trên kệ sách phía sau, vẫn là nó, con búp bê được gửi đến một tuần sau ngày Dazai mất tích.
Anh từng muốn đập nát nó ngay khi mở hộp ra.
Chất liệu sứ lạnh buốt. Mái tóc mềm nhân tạo. Mắt nâu đỏ thủy tinh nhìn anh như thể biết rõ từng suy nghĩ của anh. Khuôn miệng cong lên, trêu chọc một cách quen thuộc. Cả cái nghiêng đầu lười nhác đó… không khác gì hắn.
Tiếng gọi đó cứ vang vọng trong đầu anh khi nhìn con búp bê đó
Ban đầu Chuuya tức giận lắm
Chuuya
“Ai đã tạo ra thứ này? Ai lại dám xúc phạm cựu Boss Mafia Cảng đến thế?”
Nhưng rốt cuộc, anh không nỡ vứt.
Anh để nó ngồi trên kệ như một di vật kỳ lạ. Một phần hồn ma của Dazai mà anh không thể cắt đứt.
Chuuya lầm bầm, đặt ly rượu xuống bàn.
Đã quá nửa đêm. Anh dựa lưng vào ghế, mí mắt nặng trĩu.
Chuuya
"Đừng có nhìn tao như vậy chứ…”
Anh lẩm bẩm với con búp bê, ánh mắt liếc về phía nó.
Ánh đèn lặng lẽ hắt bóng con búp bê lên tường
Gió sớm se lạnh. Cửa sổ mở hé.
Chuuya tỉnh dậy trên sofa trong văn phòng. Hơi rượu đã nhạt, nhưng một thứ mùi lạ lại thoảng qua mùi gỗ cũ, mùi sáp nến… và hương thơm bạc hà mờ nhạt.
Cảm giác nặng nề trên người khiến anh nhíu mày.
Anh mở mắt. Và đông cứng lại.
Một người đang ngồi trên bụng anh.
Cậu ta… không lớn tuổi. Khoảng mười lăm. Mái tóc nâu bù xù, đôi mắt nâu đỏ lấp lánh ánh sáng mờ.
Chiếc sơ mi trắng hơi rộng che đi phần cổ tay gầy, đôi chân buông thõng xuống hai bên người Chuuya.
Gương mặt cậu trai giống Dazai.
Không phải “hơi giống”. Mà là Dazai. Khi còn là thiếu niên.
?
“Chào buổi sáng, Chuu...Chuu.”
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Không nhấn nhá giễu cợt như Dazai trưởng thành, mà trong trẻo, hơi ngây ngô.
Chuuya
"…Cái quái gì thế này…"
Chuuya thì thào, tay định với khẩu súng dưới bàn.
Nhưng cậu bé nghiêng đầu.
Cậu mỉm cười, và… giống y như cái cách Dazai từng cười khi trêu anh hồi còn ở Mafia Cảng. Một sự dịu dàng cố che giấu sự cô đơn.
?
"Em là quà tặng. Một phần trong mong ước cuối cùng của anh ấy.”
Trong một thoáng, mọi thứ quanh anh tan chảy như sáp ghế, bàn, trần nhà, cả thế giới sụp đổ thành một khoảng lặng kéo dài vô tận.
Đây là linh hồn chưa siêu thoát của Dazai, trú ngụ trong hình hài non trẻ?
Và tại sao… cậu lại biết cách gọi tên anh dịu dàng đến thế?
Chuuya
"Nếu mi là quà tặng từ Dazai thật sự…”
Chuuya nhìn cậu bé đang nghiêng đầu chăm chú. Mái tóc nâu rối loạn, mắt sáng ánh trời sớm.
Chuuya
"... thì mày đã đến quá muộn rồi"
2
Tác giả
Biết chơi búp bê đúng cách không?
Tác giả
Để anh Chuuya "hướng dẫn"
Chuuya không quen với việc... bị người khác nhìn chằm chằm trong lúc mình ngủ.
Nhất là khi ánh mắt đó quá giống với Dazai, nhưng lại không có cái sắc bén, nhạo báng, hay lớp mặt nạ châm biếm.
Chỉ có... sự ngây thơ đến lạnh sống lưng.
Osami
“Anh có thể ngồi dậy được chưa ạ?”
Giọng nói ấy vang lên lần nữa, đều đặn như không hiểu trọng lực của khoảnh khắc này.
Chuuya
"Xuống khỏi người tao.”
Cậu bé ngoan ngoãn làm theo, nhảy xuống bằng động tác nhẹ tênh, rồi... đứng im nhìn anh như một học sinh đang đợi giáo viên phát bài.
Chuuya
“Giải thích đi. Mày từ đâu tới? Ai gửi mày đến đây? Đừng có nói là cái tên khốn Dazai đã chết đó đấy!”
Chuuya lạnh lùng, giọng mang đầy mệnh lệnh Boss Mafia.
Nhưng cậu ta chỉ lắc đầu.
Osami
“Chỉ nhớ... mình tỉnh lại trong phòng này, khi anh ngủ thiếp đi. Trước đó... em nằm im. Trên kệ gỗ.”
Osami
"Chỗ đó, phải không?”
Chuuya nhìn theo tay cậu chỉ. Kệ gỗ nơi con búp bê từng ngồi.
Chuuya
"Cái quái quỷ đang xảy ra vậy?"
Sau khi trói gọn cậu bé bằng... ba lớp dây thừng, một dấu ấn niêm phong của dị năng sư Mafia và một khẩu súng kê ngay thái dương, Chuuya gọi cho Kouyou và Gin.
Hai người đến chỉ trong vòng mười phút.
Gin
“Thằng bé này... giống Dazai-san đến kỳ lạ.”
Gin nhận xét đầu tiên, ánh mắt vẫn sắc như dao.
Kouyou bước một vòng quanh Osami, đôi giày gót nện lên sàn vang lên đều đều.
Osami
Huhu đáng sợ quá đi (ó﹏ò。)
Kouyou
“Ngài nói nó xuất hiện sau khi ngủ dậy?”
Chuuya
"Và rõ ràng là từ con búp bê kia. Ta để nó ở kệ hơn một tuần. Không có gì lạ… cho đến hôm nay.”
Gin
"Nghe giống một loại dị năng. Có thể ai đó đã tạo ra từ hình ảnh của Dazai-san hoặc từ kí ức của ngài.”
Chuuya
"Ta ban đầu cũng nghĩ đến dị năng. Nhưng có một điều...”
Chuuya liếc nhìn Osami, cậu bé lúc này đang ngồi yên, mắt nhìn chằm chằm vào tay mình, như thể vẫn chưa hiểu gì về thế giới này.
Chuuya
“Dị năng của nó tên là ‘Thất Lạc Cõi Người’, giống của Dazai...Ta đã thử kiểm tra. Lúc chạm vào cổ tay, trọng lực biến mất..."
Gin và Kouyou cùng nhìn lên.
Gin ngồi xuống đối diện Osami.
Osami
"Em... không chắc. Nhưng khi tỉnh dậy, em nghĩ... nếu là ‘Osamu’ thì không đúng nữa. Em không phải người đó. Không còn là người đó.”
Cậu cúi đầu, mím môi suy nghĩ.
Osami
“Vậy nên em chọn cái tên Osami. Đọc gần giống, nhưng... không hoàn toàn.”
Chuuya
“Vậy là mày tự đặt tên?”
Osami
"Vâng. Nhưng... không ghét đúng không ạ?”
Cả Gin và Kouyou đều liếc sang Chuuya cùng lúc, như thể chờ xem Boss sẽ xử lý ra sao khi một “Dazai” mini vừa lễ phép vừa ngây thơ đang nói chuyện kiểu học sinh tiểu học.
Sau khi gửi Gin đi xác minh dòng dị năng, Kouyou ở lại cùng Chuuya.
Cô rót trà, đặt nhẹ xuống bàn.
Kouyou
"Đứa trẻ đó...lễ phép hơn trong trí nhớ của ta"
Chuuya
"tôi đồng ý điều đó"
Kouyou
"vậy ngài có sợ không?"
Kouyou
"Sợ nếu thằng bé đó... thật sự là một phần của Dazai.”
Chuuya
“…Tôi chỉ sợ... nếu nó không phải phần nào cả.”
Cậu đã tự gỡ trói cho bản thân mình thành công
Kouyou thì khá bất ngờ còn Chuuya thì bình tĩnh.
Dù sao Chuuya cũng đoán thằng bé đó sẽ hưởng được chút kỹ năng nào đó từ Dazai...
Đêm đó, Chuuya nhìn Osami cuộn tròn trên ghế sofa ngủ như một con mèo nhỏ vô hại. Không dây trói. Không phong ấn. Không vũ khí.
Tựa như... một linh hồn tìm nơi bấu víu.
Chuuya
Nếu mày là ai đó được tạo ra từ Dazai...”
Chuuya lặng lẽ thì thầm khi kéo tấm chăn nhẹ phủ lên người Osami.
Chuuya
“…thì tao sẽ là người hỏi cho đến khi tìm ra câu trả lời cuối cùng.”
3
Tác giả
Tôi lo eidt không à 🥀
Chuuya chưa từng nghĩ một sinh vật sống sẽ có thể ngủ… gọn đến thế.
Osami, cái sinh vật kỳ dị mang gương mặt Dazai năm mười lăm, đang cuộn mình trên chiếc ghế sofa dài, đầu gối co lại, ôm lấy một chiếc gối ôm. Mái tóc hơi rối, mi mắt cụp xuống yên bình.
Chỉ có tiếng thở nhẹ như gió thoảng.
Và… sự hiện diện dịu dàng đến khó chịu.
Chuuya
"đúng là phiền phức mà"
Nhưng Chuuya ân cần chỉnh chăn cho sinh vật nhỏ bé kia
Chuuya sống một mình trong nhiều năm nay
Căn hộ của anh, văn phòng của anh, cả thành phố này, anh đều có thể điều khiển, sai khiến, đè bẹp. Nhưng cô đơn thì không nằm trong tầm kiểm soát.
Nhất là sau khi "người đó" rời đi...
Những kẻ dưới quyền chỉ biết cúi đầu.
Cho đến khi Osami xuất hiện.
Ban đầu, Chuuya để cậu ở lại văn phòng với lý do.
Chuuya
"Còn đang điều tra.”
Nhưng một tuần trôi qua, Osami chẳng gây rắc rối gì.
Ngày thì ngồi đọc sách nhưng mà chẳng bao giờ nhớ được tên truyện.
Tối thì lặng lẽ ăn, rồi ngủ như mèo con.
Cậu không đụng đến bất kỳ vũ khí nào.
Không hỏi han những chuyện cấm kỵ.
Chỉ... tồn tại như thể đây vốn là chỗ của cậu.
Một buổi tối, Chuuya về trễ sau một cuộc họp
Chuuya
"Ta về rồi, Osami..."
Vừa mở cửa văn phòng, anh khựng lại.
Căn phòng... thơm mùi gừng ấm.
Osami đang ngồi trên sàn, trước một bếp điện nhỏ được Gin để lại để cậu tự nấu mỳ. Trong tay là chiếc nồi đang bốc khói.
Cậu nói, rồi giơ đũa lên cao, mắt sáng rỡ.
Osami
"Em nấu cháo đó! Nhưng mà chắc hơi dở...”
Chuuya
“Ai cho phép mày đụng vào đồ trong văn phòng tao?”
Osami
"Xin lỗi… Tại em thấy anh toàn ăn mì gói. Cứ ngửi mùi cay là ho. Em sợ anh đau bao tử.”
Chuuya
“…Tao không đau bao tử.”
Osami
“Nhưng ho là có thật.”
Osami mím môi, ngón tay chỉ vào lọ thuốc ho để ở bàn.
Chuuya bối rối. Ngay cả Kouyou cũng không nhận ra điều đó.
Osami
"Vậy Chuu Chuu muốn nếm thử không?"
Chuuya bỗng nhớ lại hồi lúc tuổi thiếu niên, Dazai cũng nấu món nhưng là món "đậu hũ tuyệt hạng" cho anh ăn
Chuuya
"Đặt đồ ăn ngoài đi "
Chuuya
"để đó đêm tao đói rồi sẽ ăn"
Và cứ thế, sự hiện diện của Osami len vào cuộc sống Chuuya. Không ồn ào, không đột phá, mà như cơn mưa nhẹ rơi dai dẳng cả ngày trời.
Buổi sáng, cậu luôn gấp chăn và lau bàn sạch sẽ.
Osami
"Chào buổi sáng Chuu Chuu!!"
Khi thấy Chuuya thức dậy. Osami luôn chào buổi sáng với nụ cười tinh nghịch
Y như nụ cười mà Dazai dành cho anh lúc cả hai nghịch với nhau khi ở tuổi thiếu niên vậy
Buổi trưa, cậu ngồi đọc sách ở ban công, nơi ánh nắng chiếu vào đẹp nhất.
Buổi tối, lúc Chuuya bận làm thì Osami luôn giúp anh đỡ căng thẳng
Osami
“Anh muốn uống trà không? Trà thảo mộc thôi ạ. Cho dễ ngủ.”
Chuuya
"ừm. Mà cẩn thận bị phỏng tay"
Osami
"Lúc trước... em sống một mình cũng ổn.”
Osami thì thầm một đêm nọ, khi đang sắp xếp tài liệu cho Chuuya
Osami
“Nhưng sau khi gặp anh, em nghĩ... có lẽ mình không sinh ra để sống một mình.”
Chuuya thầm rủa, quay mặt đi, không hiểu là chửi thằng nhỏ, hay chửi chính mình.
Một đêm nọ, Chuuya thức giấc lúc 3 giờ sáng.
Rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, anh thấy Osami đang đứng trước gương.
Osami
"Em không giống người đó.”
Cậu nói với bóng mình trong gương.
Osami
"Không giống chút nào…”
Vậy tại sao… anh ấy vẫn nhìn em bằng ánh mắt đó?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play