Nhóm người lần lượt men theo lối mòn bỏ chạy, khi nhìn đến chiếc trực thăng đậu ở cách đó không xa, rốt cuộc toàn đội cũng có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bất quá điều khiến toàn thể đội viên không ngờ tới chính là, khi Chu Tuyết Lam đặt một chân lên dây thang thì đột nhiên một khẩu súng từ trên trực thăng chĩa xuống nhắm thẳng đỉnh đầu Chu Tuyết Lam mà bắn.
Kèm theo đó là giọng nói căm hận vang lên.
"Chu Tuyết Lam, mày đáng chết, tất cả là tại mày. Chỉ vì mày nhập ngũ sớm hơn tao một khóa mà toàn bộ địa vị đều thuộc về mày, chỉ huy không cho tao bất cứ cơ hội để thăng tiến nào cả, tao nhịn đủ rồi mày đi chết đi".
"Phằng".
Tiếng súng nổ vang lên, trước mắt Chu Tuyết Lam mọi thứ đều trở nên mơ hồ, cô mơ màng nhìn thấy kẻ vừa nổ súng kia ngay sau đó liền bị các đồng đội của cô khống chế, còn cô thì rơi từ trên cao xuống như một quả bóng bị xì hơi không thể thoát khỏi số phận bi thảm của mình...
...
"Tinh tinh tinh, dữ liệu đang được khôi phục".
Tiếng nói vang lên bên tai khiến Chu Tuyết Lam theo bản năng mở mắt, cô chẳng phải đã chết rồi sao, tại sao còn nghe được tiếng nói chuyện xung quanh mình.
Hay là cô đã tới địa phủ rồi nhỉ.
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Chu Tuyết Lam nhưng trả lời cô chỉ có câu chữ
"Dữ liệu đang khôi phục, tiến độ 30%"
"Dữ liệu đang khôi phục, tiến độ 70%"
"Dữ liệu đang khôi phục, tiến độ 100%"
"Cập nhật đã xong, đang mở trói buộc hệ thống. Đã trói buộc xong, ký chủ Chu Tuyết Lam xin hãy bấm nút khởi động chu kỳ hệ thống".
Thấy Chu Tuyết Lam cứ đực mặt ra không thèm làm ra phản ứng, hệ thống lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
"Thỉnh ký chủ mau chóng nhấn nút khởi động hệ thống".
"Hả, à à được, nút này đúng không". Chu Tuyết Lam sau vài giây ngây người liền lấy lại tinh thần, cô nghe thấy hệ thống kia nói cái gì mà nhấn nút, thấy trước mắt mình xuất hiện một dòng dữ liệu
Có chấp nhận khởi động hệ thống siêu cấp mã số 001 hay không
Có
Không
Nhìn đến hai mốc lựa chọn kèm theo đó là tiếng thúc giục không ngừng vang vọng bên tai, Chu Tuyết Lam theo bản năng liền nhấn nút có.
Bất quá khi nhấn nút rồi cô mới buột miệng hỏi ra tới.
"Ủa mà từ đã, hệ thống là cái quỷ gì, còn bắt khởi động nữa, bộ thấy chị đây ngỏm liền muốn làm gì thì làm à".
Đáp lại Chu Tuyết Lam chỉ có sự chóng mặt không thôi, sau vài giây chóng mặt qua đi liền là tiếng nghị luận sôi nổi vang lên không ngừng chọc cho Chu Tuyết Lam phải mở mắt ra nhìn xem là kẻ nào đang phá quấy sự yên giấc của ma mới như cô.
Kết quả không nhìn thì thôi, kia vừa nhìn liền là tràng cảnh cô cầm trong tay trường kiếm đang chĩa thẳng vào mặt ai đó, mà khi nghe được tiếng nghị luận xung quanh thì Chu Tuyết Lam cũng biết người đang bị chĩa mũi kiếm kia không phải ai khác mà chính là lão đại ở nơi này, tông chủ Thượng Kiếm Tông Hoắc Hàn Chi.
Vô thức nuốt xuống một miếng nước bọt, Chu Tuyết Lam đang định thu hồi trường kiếm thì nghe được thanh âm máy móc kia một lần nữa vang lên.
"Tinh Tinh. Đã trói buộc thân phận thành công. Ký chủ Chu Tuyết Lam, thân phận phong chủ Chu Kiếm Đường, là một trong bốn đại chủ phong của Thượng Kiếm Tông".
"À thì cái gì đó hệ thống kia, tôi có thể hỏi một câu không". Chu Tuyết Lam ngập ngừng nói trong lòng, cô không biết những lời mình suy nghĩ liệu hệ thống gì đó có nghe được không hay là cô phải hét ra bên ngoài thì hệ thống mới nghe thấy.
Cũng may hệ thống này giống như trong phim mà cô từng xem trước đây, chỉ cần cô suy nghĩ thì nó đều có thể biết được.
Hệ thống vô cảm xúc đáp lời.
"Thứ nhất, bổn hệ thống có mã hiệu gọi là 001. Thứ hai ký chủ là người trói buộc chung với bổn hệ thống nên mọi thắc mắc của ký chủ bổn hệ thống đều sẽ giải đáp".
"Vậy có thể giải thích cho tôi tình huống gì đang xảy ra được không, nơi này là đâu, ta đang làm gì ở đây, sao ở đây có nhiều người quá vậy, còn nữa sao bọn họ cứ nhìn ta chằm chằm như xem diễn xiếc vậy, có biết làm thế người ta ngượng ngùng lắm không".
Hệ thống 001...
Hệ thống trầm mặc mất vài giây sau đó trực tiếp soạn ra một bản số liệu gửi đến não bộ của Chu Tuyết Lam.
"Toàn bộ thông tin cơ bản bổn hệ thống đã gửi qua cho ký chủ, trong đó bao gồm cả ký ức của nguyên thân".
Chu Tuyết Lam thôi không hỏi nữa mà đứng đơ người tại đó một lúc lâu, người ngoài nhìn vào thì giống như cô đang tức giận không biết có nên nhích thêm mũi kiếm hay không nhưng chỉ có Chu Tuyết Lam mới biết, cô đang là cỡ nào lo sợ cho cái cổ của mình bị chém bay lúc nào không hay.
Xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi.
Chu Tuyết Lam thầm nghĩ trong đầu, thời khắc cô định thu kiếm trở lại vỏ kèm theo đó là quỳ xuống nhận lỗi thì không ngờ vị tông chủ nào đó lại đi trước cô một bước.
Chân phải nâng lên, Hoắc Hàn Chi mặt không đổi sắc liền vung cước đá bay Chu Tuyết Lam ra ngoài sảnh nghị sự kèm theo đó là câu nói tức giận vang lên.
"Đúng là vô pháp vô thiên mà, tưởng bản tông chủ là ca ca của ngươi thì sẽ nhịn ngươi chắc. Người tới đem phong chủ Chu Kiếm Đường áp giải tới Lạc Hư Phong, phạt Chu Tuyết Lam đi theo Đường Lạc Linh học tu kiếm đạo ba năm, trước thời hạn không được phép quay về, còn về Chu Kiếm Đường sẽ do đại đệ tử trong phong tạm thời tiếp quản".
Chu Tuyết Lam vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mặc cho đệ tử dẫn đường liên tục thúc giục cô rời đi.
Cô có thể không chán chường sao, Đường Lạc Linh là ai chứ, là người mà nguyên thân ghét nhất thế nên trước khi cô đến thì nguyên thân đã không ít lần đắc tội với phong chủ người ta rồi, giờ cô qua đó chẳng khác nào đi làm bao cát cho người ta đấm.
Nhưng không đi cũng không được vì hệ thống vừa mới ban phát nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ chính tuyến kích hoạt. Mời ký chủ đến Lạc Hư Phong luyện thành công nhập môn tâm pháp, phần thưởng là một bản cao cấp tâm pháp Nhập Định Hoá Thần còn nếu trong thời hạn 3 tháng không luyện thành công thì ký chủ sẽ bị phạt bế quan một trăm năm".
Đó, nhiệm vụ đã ban, cô còn có thể làm gì khác hơn ngoài việc đi thực hiện kia chứ.
Lạc Hư Phong là chủ phong đứng đầu trong tứ đại phong, không chỉ đệ tử đông đảo mà ngay cả tu sĩ trong phong cũng đều so các phong khác lợi hại hơn rất nhiều.
Chẳng cần lấy đâu xa xôi, cứ trực tiếp nhìn xem Chu Kiếm Đường của cô là biết, đệ tử chưa đến mười người trong khi đó Lạc Hư Phong người ta đệ tử đã hơn trăm, chẳng nói chi đến việc tu vi hai phong khác biệt.
Càng nghĩ Chu Tuyết Lam càng phiền muộn chỉ biết lẽo đẽo đi theo sau lưng đệ tử dẫn đường.
Khi đến chân núi Lạc Hư Phong, Chu Tuyết Lam không khỏi bước chậm rì rì vì cô đang bận cùng hệ thống thương nghị.
"Này hệ thống, giả sử nhé, ta chỉ đang nói là giả sử thôi, nếu mà Đường Lạc Linh kia cứ tìm đủ mọi biện pháp để dồn ta vào chỗ chết ấy thì ngươi có biện pháp nào giúp ta giải quyết cô ta không".
Hệ thống 001 im lặng mất mấy giây sau đó máy móc trả lời. "Chỉ cần không ảnh hưởng đến quá trình nhiệm vụ thì bổn hệ thống sẽ tận lực giúp ký chủ".
"Vậy tốt quá rồi, ngươi mau đem ra đây".
"Đem cái gì ra". Hệ thống khó hiểu hỏi
" Còn có thể là cái gì, thuốc kịch độc một liều liền thăng thiên chẳng hạn, hoặc pháp bảo một kiếm liền mất mạng cũng được".
"Không được, Đường Lạc Linh là nhân vật chủ chốt tuyệt không thể chết trong tay ký chủ như vậy được".
"Cái gì chứ, ý của ngươi là sự an nguy của ký chủ như ta đây còn không bằng một cái nhân vật trong thế giới này hay sao, ngươi nói xem mình có xứng đáng làm hệ thống hay không, chi bằng ngươi đổi tên thành hệ thống thấy nạn liền bay luôn đi".
Hệ thống...
Chu Tuyết Lam còn định mắng nhiếc thêm mấy câu cho hả dạ ai ngờ trước mắt liền hiện lên dòng thông báo.
"Hệ thống 001 đã chặn giao tiếp với bạn, xin hãy chờ đợi hệ thống mở khóa chặn rồi liên lạc lại".
"Cái dmm nhà ngươi, đồ chó hệ thống, ta nhớ kỹ ngươi rồi". Chu Tuyết Lam đen mặt chửi rủa trong lòng.
Đang bực mình là vậy thế mà không hiểu sao trước mặt còn có người chắn đường khiến Chu Tuyết Lam vốn đang không tập trung nhìn đường liền đâm vào cái rầm.
Xoa xoa chóp mũi đau đớn, Chu Tuyết Lam không thèm nhìn xem đối phương là ai liền mắng.
"Ngươi mắt mọc ở sau đầu hay ở dưới chân mà đi không nhìn đường vậy, có tin ta đánh cho ngươi không nhìn được ánh sáng mặt trời ngày mai luôn không".
"Hử, ngươi nói cái gì".
Giọng nữ thanh lãnh tựa như hàn băng lâu năm vang lên bên tai khiến Chu Tuyết Lam theo bản năng mà cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng để cô kịp nhìn dung nhan của người kia thì nữ nhân đã xoay người, giọng nói lạnh lẽo kia vang lên thêm lần nữa.
"Đến Lạc Hư Phong của ta còn phách lối như vậy, Chu Tuyết Lam ta xem ngươi có vẻ thích chịu ngược rồi đấy".
Ngay tức thì hai mắt của Chu Tuyết Lam như muốn lòi ra, cô lắp bắp quay sang nhìn đệ tử dẫn đường bên cạnh thấy đối phương đang cung kính cúi người hành lễ với nữ nhân , nếu giờ phút này cô còn không biết nữ nhân kia là ai thì quá ngu ngốc rồi.
Chỉ thấy Chu Tuyết Lam giây trước còn hùng hổ dọa người, giây sau liền giống như chỉ cún con mà vèo một cái liền phi thân lên trước ôm chầm lấy đùi của Đường Lạc Linh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mình, Đường Lạc Linh thấy được Chu Tuyết Lam ngày thường ngang ngược càn quấy nay lại chủ động buông hạ tâm thái xuống mà năn nỉ nàng.
"Ây da Đường phong chủ ngài nghe lầm rồi đi, ta vừa rồi là nói bản thân mắt mũi để đâu rồi mà lại va trúng ngài, ngài đại nhân đại lượng xin đừng chấp nhặt kẻ hèn tu vi cách ngài tới hai đại cảnh giới như ta nhé".
Đường Lạc Linh trầm mặc không nói gì, thấy vậy Chu Tuyết Lam càng là được nước lấn tới mà đung đưa góc váy trắng thuần của Đường Lạc Linh sau đó chớp chớp mắt nói.
"Đi mà nha, chúng ta dù sao cũng là sư tỷ muội cùng bái sư chung một người, tỷ đừng hà khắc với ta quá, làm vậy sư tôn ở dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng lắm".
Đường Lạc Linh không để ý đến Chu Tuyết Lam mà là nhìn sang đệ tử nãy giờ vẫn cúi đầu kia, nàng nghi hoặc hỏi.
"Có thật ngươi đưa tới là Chu Kiếm Đường phong chủ hay không, sao cô ta hôm nay cứ như uống lộn thuốc vậy, chập mạch, hâm dở , nói năng nhảm nhí".
Mỗi một câu Đường Lạc Linh thốt ra đều chẳng khác nào đâm Chu Tuyết Lam một nhát dao vậy, từng nhát từng nhát đâm đến Chu Tuyết Lam đương trường muốn thổ huyết.
Nhịn, nàng phải nhịn, cây xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chờ nàng luyện thành công bộ tâm pháp gì gì đó kia rồi sẽ cho nữ nhân khốn khiếp này một bài học.
"Thôi được rồi, thấy ngươi có thành ý xin lỗi như vậy ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa".
Chu Tuyết Lam giây trước còn tươi cười hớn hở thầm cảm động rơi nước mắt ai ngờ giây sau liền nghe Đường Lạc Linh sẵn giọng nói.
"Bất quá vì ngươi thân là phong chủ lại ăn nói thiếu phong độ như vậy nên vẫn phải phạt... Thôi thì ta rộng lượng chỉ phạt ngươi đi sau núi đổ đầy nước vào trong thùng gỗ là được".
"Nha, đổ nước ấy hả, cái này ta làm được". Chu Tuyết Lam thở phào một hơi nhẹ nhõm gật đầu đáp ứng.
Chu Tuyết Lam không hề hay biết khi cô quay lưng rời đi thì Đường Lạc Linh liền nhếch môi nở nụ cười quái lạ.
Sau núi Lạc Hư Phong không khí vắng vẻ, thường chẳng có lấy bóng dáng một đệ tử nào ra vào nên Chu Tuyết Lam rất hiên ngang mà xách nước.
Cô xách từ sáng đến tận chiều tối, đổ tổng cộng một trăm linh ba thùng nước vậy mà chẳng hiểu sao thùng nước trước mắt cứ như cái miệng không đáy vậy, dù cô có đổ bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn như cũ chỉ có vơi thùng.
Đang cảm thấy hoang mang tột độ Chu Tuyết Lam liền thấy được phía trước có đệ tử đang xuống núi, thế là cô liền phi thân đi qua chặn đường đệ tử kia.
Chu Tuyết Lam ngày thường rất ít khi lộ diện, các đệ tử phong khác có chăng cũng chỉ nghe danh chứ không biết mặt cô thế nên đệ tử bị chặn đường kia tỏ ra có chút bất mãn hỏi.
"Vị sư muội này không biết có gì chỉ giáo".
Chu Tuyết Lam cười hì hì chỉ về thùng nước cách đó không xa hỏi.
"Cái kia, vị sư tỷ này có thể hay không thỉnh giáo một chút. Vì cái gì ta kín rất nhiều nước đổ vào trong đó mà thùng nước kia vẫn không thể đầy".
Nữ đệ tử theo hướng nhìn qua liền quái dị xem Chu Tuyết Lam sau đó tò mò hỏi.
"Ngươi là đệ tử mới đến à".
Chu Tuyết Lam gật đầu cho qua chuyện.
Thấy vậy nữ đệ tử liền làm ra vẻ mặt quả nhiên là thế đáp. "Vậy ngươi không biết là đúng rồi, thùng nước kia được làm từ Thủy Tiên Mộc, nhìn thì trông nhỏ bé vậy thôi chứ nó có thể chứa được cả một con sông lớn đấy, bình thường các đệ tử phụ trách đổ nước đều sẽ được đưa cho một cái túi càn khôn có thể chứa được lượng nước rất nhiều mới có thể trong hai, ba chuyến liền kín đầy thùng".
Đệ tử kia nói xong liền chẳng thấy bóng dáng Chu Tuyết Lam đâu, cô kinh ngạc thầm cảm thán. 'Chậc, với thân pháp này thì tu vi ít nhất cũng phải ở trúc cơ kỳ đi, một trúc cơ kỳ tu sĩ chí ít cũng nên là đệ tử thân truyền, hà cớ gì lại lưu lạc đến mức đi kín nước vậy nè".
Chủ điện Lạc Hư Phong, Đường Lạc Linh đang tĩnh tâm ngồi đả tọa thì cửa phòng đột nhiên bị người đạp bay, kèm theo đó là tiếng xô xát giữa đệ tử canh giữ cùng với ai đó.
Không cần mở mắt ra nhìn Đường Lạc Linh cũng biết người đến là ai.
Chu Tuyết Lam mặt mày hùng hổ vô cùng tức giận bước vào, vừa vào đến cửa liền là chỉ tay thẳng mặt Đường Lạc Linh chất vấn.
"Ngươi này đồ xấu xa nữ nhân, uổng công ta còn cho rằng ngươi là người tốt mà nghe lời đi gánh nước, kết quả ngươi lại âm ta một vố , đồ khốn khiếp.
Đường Lạc Linh liếc mắt nhìn hai đệ tử vừa mới theo vào, tức thì hai đệ tử hiểu ý liền lui ra,khi ra đến cửa còn không quên kéo cửa đóng lại.
Đường Lạc Linh nhếch miệng, bộ dáng cà lơ phất phơ hỏi lại.
"Ta kêu ngươi đi đổ đầy nước, còn đổ đầy thế nào là do ngươi tự mình tìm cách, ngươi không làm được cũng không hỏi ta nay lại tìm ta tính sổ là thế nào".
"Ngươi ngươi ngươi". Chu Tuyết Lam giận đến mặt mày tím tái nhưng quả thật Đường Lạc Linh nói cũng không sai.
"Được rồi là ta sai được chưa, ngươi mau đưa ta túi càn khôn gì đó để ta đi lấy nước" Chu Tuyết Lam biết rõ bản thân đang ở địa bàn nhà người ta, phải nhịn.
Đường Lạc Linh cũng không gây khó dễ, nàng lấy ra một vật gì đó giơ lên trước mặt Chu Tuyết Lam, vẻ trêu đùa hiện rõ trên mi mắt, Đường Lạc Linh hỏi.
"Muốn không"
"Muốn, đương nhiên muốn".
"Vậy gọi một tiếng Đường sư tỷ, ta liền cho ngươi".
"Ken két... Đường... Đường sư tỷ thân ái, ta thật sự muốn".
Đường Lạc Linh mỉm cười ném cho Chu Tuyết Lam rồi căn dặn. "Lấy ít thôi, không hậu quả khôn lường lắm đấy".
Đứng dưới con suối, nhìn nước chảy róc rách trên khe đá Chu Tuyết Lam không khỏi khịt mũi xem thường lẩm bẩm nói. "Hừ, tính hù dọa ai chứ, ngươi kêu ta lấy ít thì ta càng lấy nhiều cho ngươi xem".
Và rồi túi càn khôn được ném lên không trung cùng với đó là pháp quyết được Chu Tuyết Lam niệm ra, chỉ trong một cái chớp mắt con suối liền cạn khô. Chu Tuyết Lam hài lòng mỉm cười nhận lấy túi càn khôn nhưng ai mà ngờ khi cô vừa cầm túi trên tay thì cảm giác như bê một quả núi nặng vạn cân vậy khiến Chu Tuyết Lam chỉ kịp chửi thề hai chữ 'mẹ nó' liền ngã cắm đầu xuống khe nước.
Túi càn khôn cũng cùng lúc đó đổ ra, bao nhiêu công sức của Chu Tuyết Lam liền đổ sông đổ bể.
"Chậc chậc chậc, ta đã nói ngươi rồi lấy ít thôi không có hậu quả khôn lường mà" Đường Lạc Linh nhìn bộ dáng thảm hại này của Chu Tuyết Lam liền nhịn không được mà nhếch môi nở nụ cười nói.
Cô không biết vì sao nhưng thái độ ngày hôm nay của Chu Tuyết Lam quả thật khiến cô không còn thấy ghét như trước đây nữa.
Chu Tuyết Lam vừa bò dậy liền nghe được câu từ khinh miệt kia tức thì liền giận dữ mắng to.
"Đường Lạc Linh, ta và ngươi không đội trời chung".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play