Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chạm Đến Đầu Trái Tim

Chương 1: Hôn lễ

Tạ Nguyệt Mai là tiểu thư của Tạ gia, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, sống trong gấm vóc lụa là, nhưng đó chỉ là những gì mà người ngoài có thể nhìn thấy, còn sự thật, cô chính là một kẻ bị bệnh tim bẩm sinh, Tạ gia lại còn là một gia tộc cổ hủ, trọng nam khinh nữ, trong mắt họ cô cũng chỉ là một kẻ phế vật, vô tích sự, không bằng một góc của anh trai.

Còn Tống Gia Minh thì lại khác, anh là đại thiếu gia nhà họ Tống, tiếng tăm lẫy lừng, là một doanh nhân trẻ tuổi, tài ba trong mắt gia đình và dòng họ.

Đều ở cùng một thế giới nhưng lại có nhiều sự khác biệt đến vậy, một kẻ là thiên nga xinh đẹp, cao quý, một kẻ là vịt đen xấu xí bị người khác chế giễu, xem thường. Thế nhưng không ngờ cả hai lại chính là thanh mai trúc mã, mà vịt đen lại không thể nào cưỡng lại được trước sự hoàn hảo và sáng chói của thiên nga trắng, cứ vậy mà phải lòng chú thiên nga ấy.

Cho đến một ngày, ba mẹ hai bên bắt đầu bàn đến chuyện hôn sự, con vịt xấu xí kia trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vui đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Nhưng không ngờ chú thiên nga ấy lại lạnh lùng nói với cô một câu: "Không biết lượng sức!"

Rất nhanh đã đến ngày cử hành hôn lễ, mặc dù biết Tống Gia Minh không thích mình nhưng cô vẫn luôn mang trong mình hi vọng, hi vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tấm chân tình này của cô. Cũng không biết đó rốt cuộc là ngây thơ hay là ngốc nghếch, chỉ biết rằng cô đã vì ngày này mà chuẩn bị rất lâu, đến nỗi quên ăn quên ngủ.

Cô nhìn mình trong gương, trên người khoác lên bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, tay cầm bó hoa cẩm tú cầu xanh dương đầy ý nghĩa, Tạ Nguyệt Mai nở nụ cười dịu dàng pha thêm chút mong chờ, cô mặc kệ bản thân bị xem như một món hàng mà bán đi, cô mặc kệ bản thân chỉ là một kẻ xấu xí và bất hạnh, bởi vì đối với cô, ngày hôm nay chính là ngày mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất.

Ấy vậy mà, ông trời luôn không thuận theo lòng người, trong hôn lễ, Tống Gia Minh không xuất hiện, một mình cô phải đứng trên sân khấu đối mặt với cả hai bên dòng họ, bàn bè và những vị khách mời có thân phận không hề tầm thường, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Cô cúi thấp đầu, cố phớt lờ đi những âm thanh ồn ào và những tiếng cười chê, những lời nói khiếm nhã của các vị khách bên dưới. Nhưng lúc đó cô lại nhìn thấy sự giận dữ trong đôi mắt ba mẹ cô, bọn họ không những không đứng về phía cô mà còn chỉ trích cô, nhục mạ cô, có lẽ họ đã rất thất vọng về đứa con gái vô tích sự này, không đúng, vốn dĩ là từ trước đến nay họ chưa từng đặt bất cứ kì vọng nào vào cô, chỉ muốn nhanh chóng gả cô đi, chỉ là không ngờ đến cuối cùng vẫn bị cô làm cho mất mặt.

Cô khẽ cười một cách đầy đau đớn, cô thầm nghĩ, nếu như cô là con trai thì tốt biết mấy, nếu như cô không bị bệnh, nếu như cô có thể xinh đẹp hơn một chút, xuất sắc thêm một chút liệu có được người khác công nhận, được người khác yêu thích hay không?

Câu hỏi này dường như không ai có thể trả lời được giúp cô nhưng có một điều chắc chắn đó chính là kể từ hôm nay, người ngoài sẽ bắt đầu bán tán và đồn thổi rằng: "Tống thiếu phu nhân là một kẻ bị ghét bỏ!"

...

Đêm hôm đó, cô mệt mỏi trở về phòng, đến váy cưới cũng chưa kịp thay ra, trong căn phòng trống vắng và tĩnh mịch đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính bản thân và tiếng đồng hồ "tích tắc".

Cô nằm trên giường hồi lâu, không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, thậm chí còn ngủ say đến mức khi có người bước vào cũng không hề hay biết.

Tống Gia Minh vừa từ quán bar trở về, trên người nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa, anh nới lỏng cà vạt, ánh mắt nhìn cô đầy ghê tởm và ghét bỏ.

"Cút xuống giường, ai cho cô ngủ trên giường của tôi!" Anh đá chân vào giường tạo ra một tiếng động lớn.

Nguyệt Mai bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn anh, còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, khi cô vừa mở miệng định nói chuyện thì anh đã thô bạo kéo cô xuống giường khiến cô ngã ngay xuống sàn.

Tuy đau đớn nhưng Nguyệt Mai vẫn không nói tiếng nào, nhìn thấy anh nằm trên giường, hay mắt nhắm nghiền, cô không những không tức giận còn không nhịn được mà mỉm cười dịu dàng, cô bước đến giúp anh cởi giày, dùng nước ấm lau mặt anh, nhẹ nhàng và cẩn thận như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật đầy giá trị.

Nhưng Tống Gia Minh lại xem đó là một việc làm không cần thiết, anh siết chặt lấy cổ tay cô và hất cô ra: "Đừng lại gần tôi!"

Nguyệt Mai cảm thấy có chút mất mát và thất vọng, cô thất thần nhìn anh nhưng rồi lại tự an ủi bản thân rằng sẽ không sao đâu, rồi một ngày nào đó anh sẽ đối tốt với cô, dịu dàng với cô thôi.

Sau đó cô thay bộ váy cưới ra, tẩy trang, ngoan ngoãn cuộn tròn trên sofa mà ngủ, trông chẳng có gì là giống một vị tiểu thư cao quý mà người ta hay nói.

Chương 2: Ngày đầu làm vợ

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tống Gia Minh cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, những chuyện tối qua gần như là quên sạch sành sanh. Sau đó anh lại nhìn quanh phòng nhưng lại chẳng thấy cô đâu, anh bước xuống lầu, theo thói quen mà gọi người giúp việc pha cho mình một cốc cà phê.

Nhưng người bước ra từ bếp không ngờ lại là Nguyệt Mai, cô đặt bữa sáng và cốc cà phê lên bàn cho anh sau đó không nghĩ nhiều mà ngồi vào bàn đối diện.

Tống Gia Minh nhìn cô bằng đôi mắt không chút thiện cảm, anh đẩy bữa sáng của cô làm sang một bên và bảo người giúp việc làm lại.

Nguyệt Mai ngơ ngác nhìn anh, cô vẫn chưa biết rằng anh thật sự rất ghét cô và xem cô chỉ như rác rưởi, nếu không phải vì ba mẹ, vì gia tộc và vì địa vị của bản thân và vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà Tống Tạ thì sao anh lại lấy một cô tiểu thư bệnh tật về làm vợ chứ? Ai chẳng biết nhà họ Tạ còn một cô con gái khác, là em gái của cô, cô ấy vừa xinh đẹp lại giỏi giang, được cho du học ở nước ngoài, thậm chí còn được nhiều chàng trai có gia thế để mắt đến, tại sao cứ phải là cô? Còn không phải là vì nhà họ Tạ không xem trọng cô nên mới vội vàng gả đi để trút bớt gánh nặng hay sao?

"Ai cho cô ngồi ăn cùng bàn với tôi? Cô nghĩ mình là ai hả?" Giọng anh vô cùng gay gắt, ánh mắt như hai con dao sắc nhọn đang chỉa thẳng về phía cô.

Nguyệt Mai cảm thấy sững sốt, cô cứ tưởng thoát khỏi Tạ gia thì cô có thể thoát khỏi những định kiến, những quy tắc cổ hủ của nhà họ Tạ. Bởi vì Tạ gia không chỉ trọng nam khinh nữ mà còn là một gia tộc rất mê tín, bọn họ tin vào phong thủy và xem cô như một vật xui xẻo trong, là tai ương trong gia đình, không được xuất đầu lộ diện, càng không được tự do đi lại, cho dù là muốn ngồi cùng gia đình ăn một bữa cơm cũng khó khăn như lên trời.

"Còn ngồi đó làm gì? Không mau cút đi!" Anh mất kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

Nguyệt Mai cúi đầu, cô lẳng lặng rời khỏi bàn ăn và đi vào bếp mà không nói gì.

Tống Gia Minh hừ lạnh, càng nhìn cô anh lại càng cảm thấy bực bội, mặc dù anh đã cố chấp nhận nhưng đâu đó trong tâm trí anh vẫn cảm thấy không cam tâm, nếu được lựa chọn, anh nhất định sẽ không bao giờ chọn cô làm vợ của mình.

...

Tối hôm đó Tống Gia Minh từ công ti trở về, sắc mặc không hề tốt tí nào, nhìn thấy cô cùng một bàn ăn thịnh soạn không hiểu sao anh càng thêm cáu kỉnh.

"Gia Minh..."

Nguyệt Mai chỉ vừa gọi tên anh, anh liền không nhịn được mà trút giận lên cô: "Đừng có gọi tên tôi, cô nghĩ mình xứng sao?"

Nguyệt Mai mím môi, cô im lặng một vài giây sau đó khó khăn mở miệng: "Em sai rồi, sau này em không gọi như vậy nữa, anh đừng tức giận. Đi làm cả ngày có phải là anh đói lắm rồi không? Hay là anh ăn một miếng đi, có được không?" Ánh mắt cô đầy mong chờ.

Thấy vậy quản gia đứng bên cạnh cũng nói thêm vào: "Thiếu phu nhân đã cất công chuẩn bị cả một buổi chiều, hay là thiếu gia ngồi xuống thử một miếng?"

Anh cười nhạt: "Cất công nấu cả một buổi chiều sao? Vậy thì đổ cả đi, tôi không ăn." Nói xong anh liền đi lên phòng.

Nguyệt Mai nhìn theo bóng anh rồi thở dài, mặc dù anh dã nói vậy nhưng cô vẫn chừa thức ăn lại cho anh, sợ nửa đêm anh sẽ đói bụng, còn bản thân thì chỉ ăn một ít rồi thôi.

...

Nửa đêm, Tống Gia Minh từ thư phòng trở về phòng với vẻ mặt cau có, anh vốn muốn tìm cớ mắng cô nhưng cô lại ngoan ngoãn nằm cuộn tròn trên sofa mà ngủ, dáng vẻ như một con mèo bệnh, gầy gò và yếu ớt đến mức khiến anh không khỏi dâng lên một chút cảm giác thương hại. Thế nhưng anh lại nhanh chóng quay đi, mặc kệ cô và leo lên giường ngủ.

Với một người khoẻ mạnh như anh, nhiệt độ trong phòng kín khiến anh cảm thấy khó chịu và có chút nóng nực, vậy nên anh đã điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hoà xuống thấp mà không hề quan tâm đến cô gái đang nằm co ro trên sofa, đến chăn cũng không có.

...

Sáng hôm sau khi thức dậy thì anh đã không nhìn thấy cô đâu, anh lẩm bẩm: "Dậy sớm như vậy làm gì chứ?"

Hôm nay cô lại tự tay chuẩn bị bữa sáng cho anh, cô đặt bữa sáng lên bàn sau đó đứng bên cạnh, không dám ngồi ăn cùng bàn với anh, sợ anh lại không vui.

Thế nhưng anh lại thờ ơ đưa đĩa thức anh cho người giúp việc: "Thưởng cho cô đó." Nói xong anh không ăn sáng mà cứ vậy rời đi luôn.

Nguyệt Mai ủ rũ nhìn anh rời đi mà không nói lời nào.

Còn cô giúp việc kia được thưởng mà trong lòng hoang mang, cô ta không dám ăn, dù sao cũng là đồ do thiếu phu nhân chuẩn bị cho thiếu gia, cô ta làm sao dám chứ?

Thấy vậy, Nguyệt Mai dịu dàng nói: "Cô cứ ăn đi, không sao đâu. Hay là sau này ngày nào tôi cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người có được không?" Vừa nói xong cô đã không nhịn được mà ho vài tiếng, sắc mặt cũng kém hơn hôm qua rất nhiều.

Người giúp việc cảm thấy lo lắng: "Thiếu phu nhân, cô..."

Nguyệt Mai mỉm cười nói: "Tôi không sao."

Chương 3: Ghét bỏ

Tối hôm đó Tống Gia Minh không trở về, thức ăn cũng đã bắt đầu nguội lạnh, Nguyệt Mai ngồi thẩn thờ trên sofa đợi anh trở về, đợi mãi, đợi mãi cho đến hơn một giờ sáng, cuối cùng anh cũng quay lại.

"Anh về rồi, có đói không? Giờ em đi hâm thức ăn lại ngay, sẽ nhanh thôi."

Nhìn cô luống ca luống cuống chẳng ra thể thống gì anh cảm thấy vô cùng chán ghét nhưng nghĩ lại thì, không ngờ là muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn đợi anh, trong lòng anh cảm thấy có chút gì đó kì lạ.

"Thức ăn sắp xong rồi..."

Đáp lại sự kì vọng của cô, anh lạnh lẽo nói: "Tôi ăn bên ngoài rồi, cô tự ăn đi! Với cả, sau này đừng tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng tôi nữa! Không có rác dụng đâu." Nói xong anh nhanh chóng đi lên lầu.

Nguyệt Mai im lặng nhìn bàn thức ăn, cảm thấy không ăn sẽ rất phí vậy nên cô chỉ có thể tự mình ăn sạch, vừa ăn sống mũi lại vừa cảm thấy cay cay, vô cùng khó chịu.

Sau khi dọn dẹp xong, cô lặng lẽ trở về phòng mà không gây ra bất kì tiếng động gì, nhìn thấy anh đã ngủ, cô thầm mỉm cười, do dự một lúc cuối cùng cô hít vào một hơi thật sâu, rón rén đến gần để nhìn rõ anh thêm một chút.

Dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh hiện ra đẹp đẽ và tinh xảo đến mức không tì vết, cô tự hỏi, trên đời này sao lại có nam nhân đẹp đến như vậy.

Nguyệt Mai quỳ cạnh giường, mải mê nhìn anh rồi mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cho đến khi...

"Cô đang làm cái quái gì vậy hả?" Anh cáu gắt hét lên, ánh mắt nhìn cô đầy ghét bỏ.

Nguyệt Mai mệt mỏi tỉnh giấc, cô ho vài tiếng, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

"Cô đang định hù doạ ai vậy hả? Mới sáng sớm đã muốn chọc tức tôi rồi sao?"

"Em... Em xin lỗi." Cô nhanh chóng đứng dậy nhưng vì ngồi dưới đất cả đêm, chân bị tê, mất cảm giác nên cô đã bất cẩn bị ngã.

"Lóng nga lóng ngóng, như cô mà cũng đòi làm Tống thiếu phu nhân, đúng là một trò cười." Anh gắt gỏng.

Sau khi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô đang ngoan ngoãn xếp chăn, anh vừa chỉnh trang lại y phục, vừa cao hứng nói: "Nhìn cô có vẻ phù hợp làm người giúp việc hơn đấy, cũng tốt, như vậy thì ít ra tôi cũng không nuôi một kẻ vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi. Từ hôm nay nơi này không cần người giúp việc nữa, cô sẽ là người phụ trách vị trí đó."

Anh bước đến cửa, chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ đến đều gì đó: "Phải rồi, quên chưa nói với cô, đợi khoảng một năm rưỡi, hai năm nữa tôi ngồi vững vị trí tổng giám đốc rồi, vậy thì chúng ta sẽ li hôn. Hai năm này, tốt nhất là cô hãy yên phận một chút." Nói xong anh liền rời đi.

Nguyệt Mai cười khổ, cô không biết phải làm như thế nào, cũng không biết phải làm sao thì anh mới không ghét cô nữa. Không lẽ tất cả thật sự chỉ là do cô ảo tưởng thôi sao? Không lẽ... được người khác quan tâm dù chỉ một lần lại khó khăn đến như vậy sao?

...

Ba ngày liên tiếp Tống Gia Minh không trở về nhà, chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày anh đều đến quán bar uống rượu, qua đêm bên ngoài cùng những cô gái khác tim cô liền cảm thấy đau nhói. Thế nhưng cô lại không muốn phải bỏ cuộc sớm như vậy, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, làm cơm trưa đem đến công ti cho anh.

"Thiếu phu nhân, xin lỗi, thiếu gia không có ở công ti, mời cô về cho."

"Vậy anh ấy khi nào mới trở về?"

"Cái này... tôi cũng không biết."

Nghe thấy câu trả lời, Nguyệt Mai ủ rũ trở về nhưng cô vừa ra khỏi cửa thì Tống Gia Minh đã quay lại công ti, anh bước ra từ một chiếc xe sang trọng với sự cung kính và phục tùng của những người bên cạnh.

Thấy vậy cô liền chạy đến chỗ anh, e thẹn mỉm cười và đưa cho anh hộp cơm trưa: "Cái này là em làm cho anh đó!"

Nguyệt Mai ngây thơ đến mức ngu ngốc, khi anh nhận lấy hộp cơm, cô đã vui đến mức quên đi ánh mắt tò mò của những người xung quanh, thế nhưng anh lại tuyệt tình, thẳng tay vứt hộp cơm vào trong thùng rác.

Nhìn thấy hành động đó của anh, trái tim cô như bị một bàn tay bố nghẹt, cô nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác và nhặt lại hộp cơm trước ánh mắt dò xét của những người khác.

Tống Gia Minh nghiến răng, một lần nữa anh hất đổ hộp cơm mà cô tự làm xuống đất: "Cô đang làm gì vậy? Muốn khiến tôi mất mặt sao? Đường đường là Tống thiếu phu nhân, đừng có làm ra những hành động ngu xuẩn như vậy!"

Cô mím chặt môi, đôi mắt dần mờ đi vì hơi nước, khắp cõi lòng đau đớn như sắp vỡ nát. Nhưng không hiểu sao cô lại mỉm cười một cách khờ dại, cô không muốn anh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình, càng không muốn bị anh khinh thường.

"Anh không thích cũng không sao, sau này em nhất định sẽ cố gắng hơn."

"Cô..." Anh tức đến mức không nói thành lời: "Tuỳ cô." Nói xong anh liền bỏ đi.

Sau đó Nguyệt Mai đã tự mình trở về, trên đường trở về cô đã không nhịn được mà rơi nước mắt, đến bây giờ cô mới nhận ra, thì ra bản thân lại bị anh căm ghét đến như vậy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play