Ngoại ô thành phố A là một bờ biển tuyệt đẹp với màu nước xanh ngọc lung linh. Nước biển xanh ngọc trải dài vô tận, lấp lánh dưới ánh nắng như mặt kính được phủ lớp ngọc trai mỏng.
Màu xanh ấy không lạnh lẽo như đại dương sâu thẳm, cũng không quá rực rỡ như trời cao mùa hạ mà lại vừa vặn, dịu dàng, trong trẻo, như thể có thể xoa dịu mọi ưu phiền.
Mỗi con sóng nhỏ lăn tăn, như những vết cắt nhẹ trên lớp ngọc quý, lung linh theo từng nhịp gió.
Nhìn vào làn nước, người ta có cảm giác như đang đứng trước một viên ngọc khổng lồ được trời đất mài giũa suốt ngàn năm - tĩnh lặng mà huyền hoặc.
Tuy nhiên một nơi tuyệt đẹp với cảnh vật cây cối không có điểm trừ này lại chẳng một ai biết đến, nói đúng hơn là vẫn có một người biết nơi này và nơi đây chính là một vùng đất riêng của mình anh mà thôi.
Trong căn nhà gỗ tối tăm chật hẹp với duy nhất một bóng đèn tròn treo lơ lửng ở giữa trung tâm ngôi nhà nhưng lại chẳng bao giờ được bật lên.
Cố Trạch Thiên thân thể gầy gò xương sậu, làn da hơi ngâm đen ngồi gục đầu trên chiếc giường gỗ chỉ với một tấm vải mỏng được lót lên.
Trên khuôn mặt từng được người ta ví như ánh trăng mùa đông - xa vời, lạnh lẽo nhưng lại không thể rời mắt. Bây giờ chỉ còn lại một làn da rám nắng, hốc hác đến tội nghiệp.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? Tại sao một người gần như đã đứng trên hào quang của tuổi trẻ, người người đều ao ước mà bây giờ lại sống như một kẻ mắc bệnh tâm thần ở nơi thế này đây?
" Cốc! Cốc! "
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, Cố Trạch Thiên nâng mí mắt đầy sự mệt mỏi nhìn về phía cánh cửa. " Két " một tiếng, cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong nhà khiến cho anh phải nheo mắt lại thì mới có thể tiếp nhận được thứ ánh sáng đột ngột này.
" Đến đây làm gì? "_ Cổ họng khô rát sau hai ngày không uống nước khiến cho giọng anh càng trở nên trầm khàn hơn.
" Ông chủ gọi tôi đến để đưa cậu về nhà. "_ Người đàn ông mặc đồ vest đứng trước mặt Cố Trạch Thiên.
Cố Trạch Thiên im lặng không trả lời cũng chẳng đứng dậy, anh bị chính ba ruột của mình nhốt ở đây nhiều ngày và anh cũng chẳng hề có ý định trốn thoát khỏi đây.
Một đứa trẻ lớn lên trong sự áp bức của chính ba ruột của mình. Cố Trạch Thiên dần đánh mất đi bản thân của mình.
" Tiểu Thiên, mẹ có lỗi với con. Mẹ đã không thể làm tốt bổn phận của một người mẹ... Con trách mẹ cũng được, hận mẹ cũng được nhưng mẹ xin con... khi mẹ đi rồi, con nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mẹ xin lỗi con... "
Mất khi người mình yêu thương nhất cũng như người duy nhất trên thế giới này yêu thương mình một cách thật lòng, Cố Trạch Thiên sau khi tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy từ tầng cao nhất của tòa nhà trong thành phố thì gần như phát điên lên. Thi thể của bà ấy nát bét sau khi chạm tới mặt đất, cái chết ấy làm rúng động một thời gian rất dài, những ai đã chứng kiến đều không thể quên được đôi mắt mở to đầy đau khổ và thù hận của bà ấy.
Anh xông vào trong cuộc họp quan trọng của Cố Hữu Thành khi trên người đầy vết máu và lúc đó đang diễn ra cuộc thi quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi con người khiến cho những người ở đó không khỏi bàng hoàng xôn xao. Cố Hữu Thành khi thấy anh xuất hiện và biết anh bỏ thi đại học đã rất tức giận, ông ta cùng anh đã cãi nhau một trận rất lớn.
Cố Hữu Thành - gia chủ của một gia tộc hùng mạnh. Ông ta không thể nào chấp nhận việc người ngoài chỉ trỏ bàn tán những điều không tốt về ông ta khi vợ tự tử và con trai thì bỏ thi đại học. Cho nên ông ta muốn cưỡng ép đưa anh ra nước ngoài nhưng Cố Trạch Thiên không còn muốn làm theo lời của ông ta nữa và rồi chính ông ta là người đã nhốt anh tại căn nhà tối tăm này giống như một sự trừng phạt dành cho anh.
Hai năm... hai năm trôi qua khiến cho Cố Trạch Thiên biến thành con người bất cần, không còn bất kì niềm tin nào vào cuộc sống.
Ngược lại với căn nhà có chút hoang tàn của Cố Trạch Thiên chính là căn biệt thự nguy nga long lẫy của Chu Tư Kỳ. Nhưng bây giờ nó lại chẳng được bình yên như ở ngoài bãi biển xa xăm kia.
" Sơ Tuyết em nghe anh giải thích... "
Chu Tư Kỳ vội vàng với lấy cái quần dài mặc vào rồi chạy ra khỏi phòng khi trên giường vẫn còn thân hình không một mảnh vải che thân của Khương Ấu Nhiên.
Khương Ấu Nhiên nằm trên giường, trán đầy mồ hôi khi vừa mới cùng Chu Tư Kỳ " vận động ". Cô ta nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của An Sơ Tuyết, khuôn mặt vừa mới lộ chút sợ hãi thì bây giờ đã nở một nụ cười hài lòng.
" Giải thích? Anh còn muốn giải thích cái gì? "
An Sơ Tuyết vung tay ra khỏi bàn tay to lớn của Chu Tư Kỳ, sắc mặt lạnh lùng không chút đau khổ khi tận mắt chứng kiến bạn trai mình lăn giường cùng với người mà anh ta luôn miệng gọi là " em gái" !
An Sơ Tuyết từ nhỏ đã đáng yêu, lớn lên lại càng xinh đẹp động lòng người. Làn da trắng hồng mịn màng, ngũ quan thanh tú, mái tóc xoăn dài bồng bềnh, thân hình cao ráo mảnh mai vòng nào ra vòng nấy là niềm mơ ước của nhiều người.
Và An Sơ Tuyết vô cùng may mắn khi sơ hữu hết tất cả những điều đó. Không chỉ thế khi mà gia đình của cô là thượng lưu từ đời ông bà.
An Sơ Tuyết và Chu Tư Kỳ chính là thanh mai trúc mã của nhau. Có thể nói là như vậy vì từ nhỏ cả hai đã quen biết nhau nhưng khi 10 tuổi thì An Sơ Tuyết đã đi du học và năm 20 tuổi mới quay về nước.
Hôn ước giữa hai gia đình thượng lưu được thành lập khi cả hai còn chưa sinh ra đời và An Sơ Tuyết trở về vì để thực hiện hôn ước đó.
" Sơ Tuyết à, em... "
" Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng nhìn thấy. "
An Sơ Tuyết không chút cảm xúc nhìn Chu Tư Kỳ rồi nhìn qua Khương Ấu Nhiên từ trong phòng chạy ra, quần áo xộc xệch khó coi vô cùng.
Chu Tư Kỳ ngẩn người nhìn An Sơ Tuyết. Anh ta chưa bao giờ hiểu được người vợ tương lai này - một cô gái quá sức xinh đẹp, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại dịu dàng. Tuy dịu dàng nhưng không phải là kiểu người có thể tiếp xúc gần được.
An Sơ Tuyết xinh đẹp nhưng lí trí, mạnh mẽ, thông minh và sẽ không vì lợi ích của bản thân.
Hôn ước được thành lập vì lợi ích của hai gia đình, cả cô và Chu Tư Kỳ đều biết tầm quan trọng của nó nếu không chính bọn họ sẽ nhận sự trừng phạt. Cho nên dù muốn hay không đều phải thực hiện hôn ước.
" Em nói vậy là sao? Em tha thứ cho anh sao? "
Chu Tư Kỳ mấp mái môi tiến tới một bước nắm lấy tay của cô.
An Sơ Tuyết nhìn Chu Tư Kỳ.
Ngay khi biết bản thân có hôn ước với một người mà mình không nhớ mặt cũng chẳng nhớ tên. An Sơ Tuyết là một người yêu thích cái đẹp, luôn lo lắng bản thân sẽ phải kết hôn với một người xấu xí.
Khi nhìn thấy Chu Tư Kỳ lần đầu tiên, An Sơ Tuyết đã rất hài lòng vì anh ta lớn lên giống như một nam thần thần tượng. Nhưng bây giờ khuôn mặt này đã không còn làm cho cô rung động được nữa rồi, bàn tay của anh ta đã chạm vào người của một con đàn bà khác. Đây là điều cấm kị nhất trong tình yêu của An Sơ Tuyết, cô câm ghét những tên đàn ông ngoại tình sau lưng bạn gái của mình và Chu Tư Kỳ một lần duy nhất chạm đến giới hạn của cô.
Nó khiến cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm, vô cùng khinh thường.
" Cô ta, phải biến mất khỏi mắt tôi. Bắt đầu từ ngày mai nếu tôi còn nhìn thấy cô ta xuất hiện trước mắt mình thì hôn ước hủy bỏ và người chịu sự trừng phạt chắc chắn không phải là tôi. "
Chu Tư Kỳ ngẩn người nhìn An Sơ Tuyết, Khương Ấu Nhiên mở to mắt không tin vào tai mình.
" Sao về sớm vậy tiểu thư? "_ Chú tài xế vừa đổ xe vào bãi thì Sơ Tuyết đi ra khiến cho ông không khỏi ngạc nhiên.
" Con chợt nhớ ra còn có việc bận thôi ạ. "_ An Sơ Tuyết cầm lấy chai nước sát trùng trong ngăn xe, vặn nấp, đổ đầy tay của mình rồi ném cả chai ra ngoài sân vườn nhà họ Chu.
Chú tài xế nhìn hành động của An Sơ Tuyết thông qua gương chiếu hậu cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra vì ông biết cô chủ nhà mình đang rất tức giận dù khuôn mặt của cô lại vô cùng điềm tĩnh.
" Anh, cô ta bị điên rồi đúng không? Sao cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy được chứ? Nếu là em... "
Khương Ấu Nhiên bước tới nắm lấy cánh tay của Chu Tư Kỳ, vẻ mặt như không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt mình.
" Không nghe thấy à? "_ Chu Tư Kỳ lên tiếng.
" Nghe, nghe thấy gì ạ? "_ Khương Ấu Nhiên không hiểu, cô nâng mắt nhìn anh ta.
Chu Tư Kỳ vung tay, ánh mắt nhìn xuống Khương Ấu Nhiên ở ngay bên cạnh mình. Khương Ấu Nhiên thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu khi đã hơn 22 tuổi rồi mà cô ấy vẫn trông như học sinh cấp 3. Chính vẻ ngoài đơn thuần, ngọt ngào này đã khiến cho Chu Tư Kỳ sinh lòng yêu thích dù cho Khương Ấu Nhiên chỉ là con gái của giúp việc.
" Không nghe cô ấy nói? Tôi sẽ đặt vé máy bay qua Canada, cho em một số tiền rồi mà qua đó sống. Sau này đừng đến tìm tôi nữa. "_ Chu Tư Kỳ lạnh lùng đến mức Khương Ấu Nhiên còn suýt không nhận ra người vừa rồi còn rất nhiệt tình trên giường kia là anh.
" Anh... anh không thể nói như thế được. Em đi rồi... vậy còn mẹ em thì sao? Còn tình cảm giữa chúng ta thì sao? Chỉ vì những lời nói đó mà anh lại đối xử với em như vậy sao? "
Nước mắt ngay lập tức rơi xuống trên khuôn mặt của Khương Ấu Nhiên, cô ta nắm chặt tay của Chu Tư Kỳ đầy bi thương.
" Khương Ấu Nhiên, em quên An Sơ Tuyết là ai à? Đó là vợ tương lai của anh, ngày hôm nay bị cô ấy nhìn thấy là anh đã sai rồi. Giữa chúng ta thì làm gì có tình yêu nào, em đến với anh cũng chỉ để giải quyết vấn đề ham muốn của đối phương mà thôi, em đừng quên thân phận của mình. Còn về phần mẹ em, anh sẽ sắp xếp cho bà ấy về quê sống cuộc sống thật tốt cho nên em không cần phải quá lo lắng. "
Chu Tư Kỳ hất tay Khương Ấu Nhiên ra rồi lạnh lùng đi về phòng tắm rửa thay đồ, anh phải đi tìm An Sơ Tuyết để dỗ dành cô ấy. Khương Ấu Nhiên bị Chu Tư Kỳ vô tình hất hủi mà chỉ biết khóc, nước mắt không ngừng rơi lã chã, hai tay cô ta siết chặt đầy tức giận.
Ngày xưa khi bọn họ đã ở bên nhau thì cái tên An Sơ Tuyết kia đang ở đâu kia chứ? Cô ta lấy tư cách gì mà xuất hiện rồi chen ngang tình cảm giữa hai người bọn họ? Cô ta không có bất kì tư cách nào cả!!
" Cậu chủ? "_ Thư kí của Cố Hữu Thành nhìn Cố Trạch Thiên chằm chằm.
Cố Trạch Thiên nhìn ông ta vài giây rồi đứng dậy. Dù gầy gò nhưng anh lại cao lớn, khí thế chẳng hề thua kém bất kì ai.
Anh bước ra ngoài trước, bên ngoài bây giờ đang tầm khoảng 9 giờ sáng. Ánh nắng chiếu xuống không quá gây gắt mà còn có vài phần mát mẻ.
" Trước khi về nhà thì chúng ta sẽ đi cắt tóc, mua quần áo mới. Ông chủ đang đợi cậu ở nhà đó ạ, ông ấy không muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng này. "
Thư kí bên cạnh liên tục nói chuyện, ông ta còn nói vì hôm qua trời mua cho nên bây giờ cát vẫn còn ướt không tiện để xe chạy vào. Nhưng những lời này đều chẳng lọt vào tai của anh.
Đi qua bãi cát dài rộng chính là một con đường lớn, dù nơi đây vắng vẻ nhưng hằng ngày vẫn có các xe container chạy qua vì chạy thêm gần 100km nữa sẽ nhìn thấy một cảng cát lái lớn.
" Ông ta gọi tôi về làm gì? "_ Cố Trạch Thiên bây giờ mới lên tiếng.
" Gọi ba mình là ông ta thì không hay lắm đâu ạ. "
Thư kí không trả lời anh mà lại lên tiếng trấn chỉnh anh, Cố Trạch Thiên cũng chẳng thèm để tâm. Đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang trông đợi điều gì đó.
" Dù sao thì cậu chủ cũng đã ở đây hơn hai năm rồi, sản nghiệp của gia đình cần người thừa kế. Bây giờ nếu cậu muốn thì cậu sẽ được ra nước ngoài học tập, còn không thì các chuyên gia sẽ được mời về đây giảng dạy cho cậu. "
" Tôi chỉ biết đến vậy thôi, những chuyện còn lại là do ông chủ tính toán. "
" Cậu chủ đứng đây đợi tôi đi, để tôi lấy xe đến. "
Hai người dừng trước một thân cây cổ thụ lớn, thư kí kia nói xong liền quay lưng đi tới chiếc xe đổ cách đó không xa.
Từ đây, Cố Trạch Thiên có thể nhìn thấy 2 chiếc xe container lớn đang chạy đến với tốc độ khá nhanh.
Không một chút do dự, ngay khi chiếc xe vừa đến, tiếng kèn phát ra inh ỏi, tài xế ngồi phía trên cố gắng đạp thắng nhưng Cố Trạch Thiên đã xông ra và anh đã bị chiếc xe to lớn ấy hất văng ra xa mấy trăm mét.
Thư kí nghe thấy tiếng động liền quay lại, ông ta chỉ thế một thân ảnh bị hất văng ra xa và lăn vài vòng trên mặt đất.
Tài xế của chiếc xe chửi thề một tiếng rồi leo xuống, chiếc xe container thứ hai cũng dừng lại và xuống xem xét tình hình.
Khi thư kí chạy đến thì thân thể của Cố Trạch Thiên gần như đã không còn nguyên vẹn khi da thịt va đập mạnh với nền xi măng thô cứng.
Hai mắt anh mở to nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh chỉ có vài đám mây cùng những chú chim bay lượn. Đây là chim hải âu sao? Hình như không phải... Mà hình như cũng không cần biết nữa rồi.
Cố Trạch Thiên khó khăn nở một nụ cười trên khuôn mặt chỉ toàn là máu của mình. Anh đã làm được điều mà mình luôn mong muốn.
Chết sao? Cảm giác không tệ một chút nào. Sảng khoái, tự do vô cùng.
9 giờ 30 phút, ngày 03 tháng 08 năm 2025 - Cố Trạch Thiên qua đời!
Ngay trong ngày hôm đó, Khương Ấu Nhiên nhận được visa cùng vé máy bay từ Chu Tư Kỳ từ tay thư kí của anh ta.
Chu Tư Kỳ thì bận rộn đến nhà họ An dỗ dành tiểu thư An Sơ Tuyết. Khi anh ta đến nơi thì An Sơ Tuyết đã tắm rửa xong, đến cả bộ đồ hiệu với trị giá cao cũng bị cô vứt đi không một chút do dự.
" Dạ con chào bác! "_ Chu Tư Kỳ cúi đầu chào mẹ của Sơ Tuyết vô cùng lễ phép.
" Con ngồi đi, đến tìm Sơ Tuyết sao? "_ Mẹ của Sơ Tuyết ngồi trên ghế sofa uống trà, từng hành động lời nói đều toát lên vẻ sang trọng của một người phụ nữ thượng lưu.
" Vâng ạ, con có mang chút quà đến mong là bác sẽ thích. "_ Chu Tư Kỳ đặt ba túi giấy xuống bàn, mẹ của Sơ Tuyết liếc mắt liền nhận ra là của một thương hiệu nổi tiếng.
" Ừm, đến chơi là được rồi. Chị Bung, gọi Sơ Tuyết xuống đi. "_ Mẹ Sơ Tuyết quay qua nói với một cô giúp việc.
" Vâng ạ. "_ Cô giúp việc hai tay chấp dưới bụng cúi đầu tuân lệnh, từ từ lui ra hai bước chân rồi mới quay lưng đi. Một người giúp việc khác mang lên một đĩa trái cây cùng một ấm trà mới và lấy ấm trà cũ đi.
" Bây giờ con đang học đại học năm ba nhỉ? Cũng sắp đi thực tập rồi, con có dự định tiếp theo chưa? "_ Mẹ Sơ Tuyết rót cho Chu Tư Kỳ một tách trà, nhẹ nhàng đẩy đĩa trái cây đến trước mặt anh.
" Dạ bây giờ con đã học xong các chương trình ở đại học rồi chỉ đợi đến ngày nhận bằng nữa thôi ạ. Con hiện tại đang mở một công ty riêng về công nghệ trò chơi, đang phát triển rất tốt. "_ Chu Tư Kỳ cầm lấy tách trà nhấp vài ngụm nhỏ rồi mới trả lời.
Mẹ Sơ Tuyết nâng mắt nhìn Chu Tư Kỳ, xem ra là thằng nhóc này đã học vượt xong tất cả rồi vì bà không nhớ sai được năm học của cậu ta.
" Ừm, tuổi trẻ tài cao. Xem ra ông bà Chu đã dạy con rất tốt! "
An Sơ Tuyết từ trên lầu đi xuống vừa nghe thấy câu nói này của mẹ mình, cô không khỏi cười khinh bỉ trong lòng.
" Con định ra ngoài à? "_ Mẹ của Sơ Tuyết
" Vâng, con có hẹn với bạn từ trước rồi ạ. "_ An Sơ Tuyết khẽ liếc nhìn Chu Tư Kỳ.
" Vậy sao? "_ Mẹ Sơ Tuyết nhìn cô rồi nhìn Chu Tư Kỳ.
" Để anh đưa em đi. "_ Chu Tư Kỳ nghe thấy thì đứng dậy ngỏ lời.
" Vậy con đi ạ. "_ An Sơ Tuyết nói xong liền quay lưng đi ra cửa.
" Con chào bác! Hôm khác con lại đến ạ. "_ Chu Tư Kỳ vội vàng cúi đầu chào mẹ Sơ Tuyết rồi chạy theo cô.
Mẹ của An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng của Chu Tư Kỳ có chút suy nghĩ trong lòng, bà nhìn kiểu nào cũng không thấy Chu Tư Kỳ hợp với con gái của mình nhưng hôn ước đã lập thì khó mà phá bỏ được.
" Sơ Tuyết đợi anh với. "_ Chu Tư Kỳ
" Anh đến đây làm gì? "_ An Sơ Tuyết
" Chuyện lúc nảy anh xin lỗi, thành thật xin lỗi em. Anh hứa sẽ không có lần sau nữa đâu, Sơ Tuyết. "
Chu Tư Kỳ nắm tay An Sơ Tuyết thành thành khẩn khẩn xin lỗi. Bản thân ai cũng biết nếu hôn ước hủy bỏ thì sự trừng phạt của các gia đình không phải là chuyện đơn giản.
Nhẹ thì bị tống ra nước ngoài, chịu sự trừng phạt gia quy, nặng thì không được thừa kế số tài sản lớn nhất. Trong một gia đình thượng lưu, việc nghe theo sự sắp đặt của người lớn là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghe có vẻ cái nặng không bằng cái nhẹ nhưng giữa việc đi ra nước ngoài và không được thừa kế tài sản thì sẽ chẳng ai mong muốn cả. Vì nếu thứ hạng thấp hơn một người thôi cũng đủ bị xem thường rồi.
" Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Anh nghe không hiểu à? "_ An Sơ Tuyết cau mày nhìn anh ta.
" Anh hiểu, anh hiểu. Vậy để anh đưa em đi nhé? Em muốn đi đâu? "_ Chu Tư Kỳ mở cửa chiếc xe Ferrari ra vui vẻ nói cười với An Sơ Tuyết.
" Gì cơ? Cố Trạch Thiên chết rồi? "
Chu Tư Kỳ lái xe vào bãi giữ xe dưới tầng hầm, vừa xuống xe đã nhận được điện thoại từ thư kí của mình.
An Sơ Tuyết nghe thấy thì nhìn qua, cái tên Cố Trạch Thiên này nghe có chút quen tai.
" Được rồi, nói với ba là tối nay tôi sẽ đến đó dự tang lễ. Cậu chuẩn bị hoa đi. "
Chu Tư Kỳ nói xong thì tắt máy, trong miệng lầm bầm vài câu.
" Đang yên đang lành lại chết là sao chứ? "
" Có chuyện gì à? "_ An Sơ Tuyết
Chu Tư Kỳ tắt điện thoại bỏ vào túi quần.
" Thiếu gia nhà họ Cố - Cố Trạch Thiên, bạn của anh vừa qua đời rồi. Lâu rồi anh không gặp cậu ta, năm đó vào kì thi đại học cậu ta đột ngột biến mất. Bây giờ thì nghe tin... "
" Âyyo, Sơ Tuyết đúng không? Thảo nào từ xa đã thấy trông quen mắt như thế. "_ Một cô gái con lai vừa bước đi vừa nói lớn.
Thế là cuộc trò chuyện giữa hai người bị cắt ngang, Chu Tư Kỳ cũng đi theo An Sơ Tuyết lên trên nhà hàng làm quen với bạn của cô.
Buổi tối không chỉ có gia đình của Chu Tư Kỳ đến dự tang lễ của Cố Trạch Thiên mà nhà họ An cũng đến tham dự.
Thông qua lời của ông An, An Sơ Tuyết biết được Cố Trạch Thiên chỉ vừa qua đời vào sáng hôm nay và anh ta cũng bằng tuổi với cô, bàn cùng lớp với Chu Tư Kỳ năm xưa.
Chỉ có một điều khiến cho An Sơ Tuyết cảm thấy khó hiểu đó chính là một người vừa qua đời vào sáng hôm nay, mà bây giờ nhà cô cùng gia đình nhà họ Chu đều đến tham dự tang lễ ngay trong ngày.
Thông thường khi có tang lễ có một gia đình nào đó, dù thân thiết đến thế nào thì cha hoặc mẹ cô sẽ để qua ngày thứ hai, hoặc thứ ba rồi mới đi. Vì khi đó sẽ vắng người hơn, thoải mái hơn nhiều và An Sơ Tuyết chưa từng đến dự bất kì lễ tang nào.
Nhưng hôm nay ba mẹ đều bảo cô nhất định phải đi.
" Gia đình của chúng ta thuộc tầng lớp thượng lưu, bình thường đã ở trên rất nhiều người rồi. Nhưng Cố gia thuộc tầng lớp tài phiệt, muốn phát triển các mối làm ăn thì còn phải nhìn sắc mặt của Chủ tịch Cố. Nay con trai ông ấy qua đời, chúng ta không thể không có mặt sớm được. Hiểu không Sơ Tuyết? "_ Ba An giải thích cho con gái hiểu.
" Vâng, con hiểu rồi ạ. "_ An Sơ Tuyết ngồi chung gia với ba mẹ của mình. Còn ba người anh trai khác của cô thì ngồi một xe riêng.
" Đã lâu rồi em không nghe người ta nhắc đến con trai của ngài Cố. Không ngờ mỗi lần nhắc đến đều cảm thấy thương tâm như vậy. "_ Mẹ An thở dài một hơi.
" Chuyện gì vậy ạ? "_ An Sơ Tuyết quay qua nhìn mẹ mình.
Mẹ của An Sơ Tuyết mấp mái môi định kể nhưng xe đã đậu trước nhà thờ rồi. Bên trong rất rộng lớn nhưng người đến tham dự lại vô cùng đông và không đủ chỗ ngồi.
An Sơ Tuyết nhìn qua một lần không khỏi cảm thán mức độ... nịnh bợ của đám người này. Ngày đầu tiên tang lễ diễn ra, đông đến mức có vài nhân vật máu mặt trong giới mà An Sơ Tuyết biết cũng phải đứng đợi. Và không có bất kì một ai khó chịu với điều này, nói đúng hơn là không ai dám khó chịu cả.
Chu Tư Kỳ thấp hương, quỳ gối lạy ba cái cho người bạn của mình. Chu Tư Kỳ và Cố Trạch Thiên cũng được xem là khá thân thiết khi cả hai đã cùng nhau học chung suốt 12 năm học.
Sau ngày hôm đó thì Cố Trạch Thiên gần như mất liên lạc hoàn toàn, mấy lần nghe ngóng thì Chu Tư Kỳ cũng biết được lý do mà Cố Trạch Thiên biến mất.
Nhưng anh ta không ngờ lần gặp lại này lại là ở tang lễ của Cố Trạch Thiên.
" Xin chia buồn với gia đình anh. "_ Ba An đi tới bắt tay với ông Cố rồi đi vào trong thắp hương.
An Sơ Tuyết cũng đến bắt tay với ông ấy, dù là tang lễ của con trai mình nhưng trông ông ấy không hề có vẻ đau buồn nào. Sự uy nghiêm của một người luôn trên cơ những kẻ khác thì khó có ai mà học theo được.
Sau tang lễ, An Sơ Tuyết mệt mỏi trở về trước còn ba mẹ và anh trai thì vẫn ở lại. Cô chẳng hiểu bọn họ ở lại để nói gì nữa mà cứ ở mãi ở đó.
Khi lên thắp hương, An Sơ Tuyết có nhìn sơ qua khung ảnh thờ của người tên Cố Trạch Thiên kia. Khuôn mặt ấy thừa hưởng gần như hết những sự uy nghiêm điềm đạm của cha mình nhưng cô chắc chắn rằng mẹ anh rất đẹp cho nên mới sinh ra được một người đẹp như anh.
Thật sự, nhan sắc của Cố Trạch Thiên không phải dạng vừa. Thậm chí là vượt của mức đẹp nữa nhưng đáng tiếc bây giờ anh cũng chỉ là một thi thể lạnh lẽo mà thôi.
An Sơ Tuyết về đến nhà, cánh cổng cảm ứng tự động quét khuôn mặt cô rồi mở ra. Từ cổng nhà là cả một khu vườn dài với thảm cỏ xanh mướt, các máy tự động tưới đang hoạt động mạnh mẽ khiến cho khung cảnh càng trở nên tươi tắn hơn.
" An Sơ Tuyết! "
Một giọng nói chua chát vang lên, An Sơ Tuyết dừng bước chân và nhận ra giọng nói này. Khi cô quay lại thì nhìn thấy Khương Ấu Nhiên đang từ từ bước đến gần mình.
Vì cánh cổng đang đóng lại từ từ cho nên cô ta mới có thể đi vào như thế.
" Này cô, không được tự tiện đi vào đâu! "_ Bảo vệ mới vừa ngủ gật một tí thì bị giọng nói của Khương Ấu Nhiên làm cho thức giấc.
Nhìn thấy một người lạ ngang nhiên đi vào trong vườn nhà họ An khiến cho ông ta sợ hãi vì nếu để người lạ vào mà không có sự cho phép thì ông ta chắc chắn sẽ bị đuổi việc.
" Không sao đâu bác! "_ An Sơ Tuyết giơ tay ý bảo bác bảo vệ không cần phải lo lắng. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 23 giờ rồi.
" Khuya như vậy mà vẫn còn ở đây sao? Cô cũng cố chấp thật đấy! "_ An Sơ Tuyết
Mặc dù nhỏ hơn hai tuổi so với Khương Ấu Nhiên nhưng khí chất của An Sơ Tuyết khiến cho cô ta phải ghen tị.
Là con gái út sinh ra trong gia đình, dù được cưng chiều như một cô công chúa nhưng từ nhỏ An Sơ Tuyết đã hứng thú và học chăm chỉ các lễ nghi phép tắt.
Cho nên khí chất của An Sơ Tuyết luôn là cái gì đó làm cho người khác phải ngước nhìn.
Việc Khương Ấu Nhiên xuất hiện ở đây, An Sơ Tuyết cũng chẳng lấy làm lạ gì. Buổi sáng khi nhìn thấy một dòng tin nhắn được gửi đến, dù bán tính bán nghi nhưng An Sơ Tuyết vẫn đến xem thử như thế nào.
Và cô biết tin nhắn " chồng tương lai của cô đang ở cùng kẻ khác " kia chính là Khương Ấu Nhiên.
Xuất thân chỉ là con của một người giúp việc khiến cho An Sơ Tuyết không thể nào ghen nổi huống chi là tức giận đánh người. An Sơ Tuyết chỉ là cô thấy cô ta cùng Chu Tư Kỳ kia bây giờ nhìn thôi cũng thấy dơ bẩn.
Khương Ấu Nhiên này hiện tại đã muốn danh phận đến phát điên rồi cho nên mới làm ra cái hành động ngu ngốc như thế.
An Sơ Tuyết biết Chu Tư Kỳ đã làm theo những lời mà cô nói, nếu không thì Khương Ấu Nhiên này sao dám xông đến đây được kia chứ.
" Kẻ thứ ba! "
An Sơ Tuyết nhướn mày nhìn Khương Ấu Nhiên, mắng tôi?
" Cô chỉ là kẻ đến sau thôi! An Sơ Tuyết là chính cô xen ngang vào tình cảm của hai người chúng tôi! "
Khương Ấu Nhiên hét lên, mặt mày vô cùng giận dữ. An Sơ Tuyết cao hơn Khương Ấu Nhiên này 10 cm, nhìn cô ta ở bên dưới mặt mày cáu bẩn khiến cho cô có chút buồn cười.
" Nếu như không có cô thì Chu Tư Kỳ sẽ không như vậy, anh ấy chẳng hề yêu cô đâu. Người mà anh ấy yêu chỉ... "
" Vậy cô nghĩ tôi yêu anh ta à? "_ An Sơ Tuyết nhếch môi cười khẩy khi nhìn một người đang điên vì tình trước mắt mình.
Giữa bọn họ thì làm gì có cái thứ gọi là tình yêu kia chứ? Giữa bọn họ chỉ có thứ gọi là lợi ích mà thôi. Và giữa Chu Tư Kỳ cùng Khương Ấu Nhiên này cũng có loại cảm giác cao cả ấy à? Không hề, đó chỉ là sự hứng thú vui vẻ lúc đầu của Chu Tư Kỳ mà thôi, vậy mà Khương Ấu Nhiên lại vì những câu nói đường mật ấy mà vọng tưởng về một tương lai sao?
" Tỉnh táo lại đi, ngay từ đầu cô nên biết rằng bản thân không có khả năng. "
Ngay từ những lần tiếp xúc với mẹ của Chu Tư Kỳ thì An Sơ Tuyết đã nhận ra bà ta không phải là người dễ dàng gì, bà ta luôn tiếp xúc với những người ngang tầm hoặc hơn mình cho nên sẽ không có chuyện chọn con dâu là một đứa con của người giúp việc.
Môn đăng hộ đối luôn được đặt trên hàng đầu.
Khương Ấu Nhiên ở nhà họ Chu từ bé cho đến lớn thì tất nhiên cũng đã nhận ra điều này nhưng cô ta lại mù quáng với ước mơ " đổi đời " của mình.
An Sơ Tuyết thật sự muốn nói rằng cô ta đừng mơ ước trèo cao thế nào cũng ngã đau nhưng rồi vẫn là không nói ra. Loại người này càng nói thì lại càng mù quáng mà thôi.
" Im đi, cô thì biết cái thá gì? Nhà có chút tiền liền trở nên vênh váo à? An Sơ Tuyết, nếu không có ba mẹ giàu có thì cô cũng chẳng là cái tích sự gì đâu. Chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ của mình thì hay lắm à? "
Khương Ấu Nhiên không sợ trời không sợ đất, đứng ở sân nhà họ An lại mắng chửi con gái cưng của họ.
An Sơ Tuyết đối với những lời này cũng chẳng mang chút để tâm nào, vì sự thật là nếu không có ba mẹ thì cô cũng chẳng là cái thá gì thật.
" Vậy thì tôi không phải may mắn lắm à? Còn cô, ráng làm phước để kiếp sau còn được sinh ra trong một gia đình giàu có... chứ không phải là con của một dì giúp việc nhé! "
Nhưng An Sơ Tuyết sẽ không để bản thân bị mắng chửi một cách vô cớ như thế. Đời này ngoài cha mẹ ra thì không ai có quyền mắng chửi cô cả.
" Về đi, tôi không muốn tiếp khách nữa. "
An Sơ Tuyết nói xong liền quay lưng nhưng Khương Ấu Nhiên lại bị những lời của cô làm cho tức giận.
" An Sơ Tuyết, cô quay lại cho tôi! "
Cô ta lấy con dao từ trong túi xách ra, ngay khi An Sơ Tuyết quay lại thì một nhát đâm thẳng vào bụng của cô, không chỉ thế Khương Ấu Nhiên còn liên tục rút ra đâm vào mấy nhát khác.
Tổng cộng 5 nhát dao vào bụng, An Sơ Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai tay ôm chặt con dao nhưng nó lại vô cùng sắc bén khiến cho bàn tay của cô cũng bị cứa chảy máu.
Ngay sau đó, Khương Ấu Nhiên với nụ cười thỏa mãn nhìn An Sơ Tuyết ngã xuống đất với phần bụng đều là máu và máu. Bảo vệ ở từ xa không thấy rõ hai người làm gì nói gì, chỉ khi cô ngã xuống thì mới chạy đến nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
An Sơ Tuyết đã chết ngay sau đó vì mất quá nhiều máu.
Hình ảnh cuối cùng mà An Sơ Tuyết nhìn thấy đó chính là nụ cười bệnh hoạn, thỏa mãn của Khương Ấu Nhiên. Chết một cách oan uổn khiến cho An Sơ Tuyết không thể nhắm mắt được.
0 giờ 0 phút, ngày 04 tháng 08 năm 2025 - An Sơ Tuyết qua đời!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play