Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ HungAn ] Nợ Duyên

Chap 1 | Căn hộ 204

_
Một thành phố nọ. Tại công ty QHA top 1 thế giới to lớn, người lãnh đạo công ty là ngài Lê Minh Quân - chủ tịch công ty - là ba của ? ..
Lê Quang Hùng - hai mươi hai tuổi, là CEO trẻ tuổi nhất của công ty QHA – một thương hiệu mới nổi chuyên về đầu tư truyền thông, giải trí, bất động sản và cả… nước hoa. Đẹp trai, giỏi giang, thừa điều kiện để yêu một ai đó nghiêm túc. Nhưng Hùng không yêu. Chưa bao giờ
Bởi vì Hùng quan niệm: Yêu để làm gì khi chỉ cần nhìn là người ta đã muốn bước vào tim mình?
Người ta gọi Hùng là "cái bẫy sống" – vì nhìn thôi là đã dính. Hùng thích ai thì tới, chán thì thôi. Thứ duy nhất có thể khiến Hùng ngoái đầu lại... là thứ đẹp tuyệt trần và khó hiểu
Còn Dương – bạn thân Hùng phó giám đốc QHA – thì ngược lại. Trầm tính, ít nói, có chút lười yêu, phần vì bận, phần vì cảm thấy... chẳng ai đáng để vướng vào
Thỉnh thoảng vẫn có vài cô gái tán tỉnh, nhưng rồi ai cũng tự rút lui – vì Dương quá lạnh, quá bình thản
Người duy nhất Dương nói chuyện nhiều, là Hùng. Người duy nhất Hùng tin tưởng, là Dương và một người bạn nữa
Thế nên khi Hùng đề nghị với Dương
Quang Hùng
Quang Hùng
Mày thấy tao với mày thuê chung cư ở luôn cho tiện không?
Đăng Dương
Đăng Dương
Ừ, đỡ phải lái xe mỗi ngày
Và rồi... căn hộ 204 ở chung cư Vĩnh An được chọn. Căn góc, không quá lớn, nhưng view đẹp, thoáng mát, tiện nghi đầy đủ. Quan trọng nhất là... giá thuê rẻ bất ngờ
Nhân viên môi giới chỉ cười gượng
NVP
NVP
Nhân Viên: Do chủ cũ bỏ lại gấp quá, nên hạ giá
NVP
NVP
Nhân viên: Mấy anh ở chắc được vía tốt...
Hùng liếc Dương, cười
Quang Hùng
Quang Hùng
Tao đẹp trai sẵn rồi, khỏi cần vía
Đăng Dương
Đăng Dương
Làm như có mình mày đẹp /nhếch môi/
Cả hai dọn vào sống, chẳng chút đề phòng
Nhưng họ không biết, căn phòng 204 từng có người chết. Hai người, là thiếu niên. Một tên An, một tên Kiều
Không ai biết rõ vì sao hai người đó chết Chỉ biết rằng… họ chết rất lặng lẽ. Trong một đêm mưa to. Không ai phát hiện cho đến khi mùi xác tràn ra ngoài hành lang
Không ai tới nhận thân nhân. Họ trở thành vong hồn lặng lẽ kẹt lại trong căn phòng 204 – khi còn chưa tròn hai mươi tuổi. Không phải ma dữ. Chỉ là… chưa đến lúc rời đi
_
Từ ngày Hùng và Dương chuyển vào, 204 như sống lại. Có tiếng bước chân vang trong phòng mỗi đêm. Có tiếng cửa sổ tự động mở ra lúc ba giờ sáng. Có bóng người mờ mờ lướt qua kính nhà tắm
Hùng không để ý lắm, còn Dương thì nghĩ chắc do mấy hệ thống cảm biến hư. Chỉ là… Từ một đêm nọ, Hùng bắt đầu mơ
_
Trong mơ, có một người con trai. Da trắng, mắt sâu, gương mặt vừa thanh tú vừa cuốn hút. Ánh mắt người ấy nhìn Hùng dịu dàng, như nước chảy ngang mùa hạ
Thành An
Thành An
Chào anh
Hùng đứng giữa căn phòng ngập ánh sáng xanh nhạt. Trước mặt là người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đang mỉm cười với mình
Thành An
Thành An
Tôi tên An
Chỉ hai câu, rồi biến mất như khói mỏng. Hùng tỉnh dậy. Trái tim đập loạn. Mồ hôi đẫm gáy. Nhưng trong lòng lại... không sợ. Ngược lại, tim như bị giữ lại bởi nụ cười ấy
_
Tối hôm sau, giấc mơ tiếp tục. Lần này, người thiếu niên không nói gì. Chỉ nhìn. Ánh mắt buồn, lặng như mây chiều, tay khẽ giơ lên như muốn chạm vào gò má Hùng
Thành An
Thành An
Anh còn nhớ em không?
Giọng nói thì thầm vang lên từ đâu đó
Hùng lại giật mình tỉnh giấc, đưa tay sờ má mình. Ấm. Rất thật
Cùng lúc đó, Dương cũng bắt đầu thấy lạ. Anh cảm thấy có ai đó ngồi cạnh mình mỗi đêm. Có khi nghe tiếng gọi tên, rất khẽ. Một lần, khi đang đánh răng, gương trong phòng tắm bất ngờ đọng hơi nước. Trên lớp mờ ấy, có ai đó vẽ một trái tim méo mó
Dương đứng sững. Tim hơi lỡ một nhịp. Nhưng cả hai – Hùng và Dương – không ai nói gì với ai cả. Dương tưởng Hùng đùa nên mặc kệ
Họ giấu đi. Nghĩ là chỉ mình mình gặp chuyện đó. Cho đến khi… tất cả trở nên quá quen
Mỗi đêm, Hùng đều mơ thấy An. Người thiếu niên ấy bắt đầu nói nhiều hơn, kể những câu chuyện lấp lửng không đầu không cuối. Ánh mắt ấy buồn mà cuốn hút. Mỗi lần gặp là một lần Hùng không muốn tỉnh lại
Quang Hùng
Quang Hùng
Em chết rồi, là ma phải không?
Một lần, Hùng hỏi trong mơ
An mỉm cười
Thành An
Thành An
Không phải ai chết rồi cũng muốn biến mất
Thành An
Thành An
Có người... chỉ muốn được gặp lại người mình cần gặp
Hùng choàng tỉnh, tim đập hỗn loạn. Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh. Trên mặt bàn, tách trà vẫn còn bốc khói nhẹ
_
END

Chap 2 | Dương?

_
Còn về Dương?
Dương không giống Hùng. Hắn không thích mộng mị, càng không để tâm mấy chuyện " vô hình ". Mỗi ngày hắn đi làm từ sáng sớm, về nhà trễ, ăn uống qua loa, ngủ sớm, tỉnh táo
Cho đến khi… mọi thứ bắt đầu sai sai
Đêm đó, Dương đang đọc bản kế hoạch trên laptop thì điện trong phòng vụt tắt. Không bất ngờ, vì chung cư lâu lâu cũng bị chập. Chỉ là, khi ánh sáng từ đèn ngủ nhấp nháy trở lại, hắn thấy… có bóng ai đó đang đứng bên cửa sổ
Ánh sáng mờ. Gió lùa khe rèm lay động. Dương chớp mắt một cái – bóng người biến mất
Hắn đứng dậy, bước ra ban công kiểm tra. Không có ai. Hắn nghĩ bụng chắc bản thân làm việc nhiều nên hoa mắt. Vào nhà tắm rửa mặt. Ngẩng đầu lên...
Trên gương mờ hơi nước, hiện ra dòng chữ
" Em lạnh quá "
Dương lùi lại một bước. Cả người nổi da gà
Tối hôm sau, hắn vẫn ngủ bình thường. Nhưng mơ
Trong mơ, Dương đang đứng trong căn phòng 204. Nhưng không phải 204 bây giờ – mà là 204 của nhiều năm trước. Tường vẫn còn màu vàng cũ. Cửa sổ có rèm ren trắng. Và phía trước mặt, có một người con trai tóc đen nhìn không kĩ tưởng chừng là con gái, gương mặt trắng tái, nhưng đẹp vô cùng, tay thon dài đặt lên bàn
Ánh mắt người ấy lạnh. Nhưng đẹp
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tên anh là Dương?
Giọng nói trầm, rất khẽ, vang lên trong đầu Dương như tiếng vọng từ xa
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tôi tên Kiều
Dương tỉnh giấc, mồ hôi thấm ướt gối. Ánh sáng ban mai lùa qua cửa kính. Mọi thứ có vẻ bình thường – nhưng lòng hắn không bình thường chút nào
Đăng Dương
Đăng Dương
" Kiều? "
Chưa từng quen ai tên vậy. Mà ánh mắt người đó… hắn vẫn còn nhớ rõ ràng
_
Sáng đó, Dương ngồi uống cà phê cùng Quang Anh và Duy. Hùng vắng mặt vì có cuộc họp đột xuất
Đức Duy
Đức Duy
Sao dạo này trông mày như mất hồn vậy?
Duy hỏi, vừa khuấy ly bạc sỉu vừa nghiêng đầu ngó bạn
Quang Anh
Quang Anh
Không ngủ ngon à?
Quang Anh tiếp lời
Đăng Dương
Đăng Dương
/lắc đầu/
Đăng Dương
Đăng Dương
Ổn. Làm nhiều thôi
Duy nhíu mày nhìn bạn. Không ổn chút nào. Nhưng Dương là kiểu người có nói cũng không khai
Thôi thì.. để ý thêm
_
Đêm đó, Dương nằm trên sofa đọc báo cáo, nhưng mắt cứ liếc nhìn cái gương treo tường. Cái gương ấy đã được hắn lau sạch vài hôm trước. Vậy mà giờ... lại có một dấu tay nhòe hiện lên
Dương đứng bật dậy. Nhưng không la. Không nói. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc gương mờ, như thể đang cố hiểu: Người đó là ai…?
_
Cùng lúc đó, ở phòng ngủ… Hùng nằm nghiêng, mắt nhắm hờ. Trên môi còn vương một nụ cười rất khẽ
An đang ngồi cạnh giường. Tay đặt nhẹ lên mép gối. Gió khẽ lay mái tóc dài, mùi hương nhài thoảng thoảng trong không khí
Thành An
Thành An
Em ở đây /cười nhẹ/
_
END

Chap 3 | Ai ăn rồi?

_
Quang Anh
Quang Anh
Ê, tụi bây chuyển vô chỗ ở mới cũng lâu rồi đó
Quang Anh
Quang Anh
Không định mở tiệc tân gia hả?
Quang Anh chống cằm nhìn Hùng, miệng nhai snack rôm rốp
Quang Anh
Quang Anh
Hôm trước làm gì có thời gian, nay rảnh thì mở luôn đi, tao với Duy lo phần ăn
Quang Anh
Quang Anh
/nháy mắt với Duy/
Đức Duy
Đức Duy
Tao lo vụ trang trí nến thơm hoa lá chi chi
Đức Duy
Đức Duy
Còn Dương lo bật nhạc là đủ combo sang xịn mịn rồi nhen
Hùng và Dương nhìn nhau, gật đầu
Quang Hùng
Quang Hùng
Ừ chơi luôn!
_
Tối hôm đó, căn hộ 204 sáng rực ánh đèn vàng ấm. Quang Anh và Duy khiêng đồ ăn lên bàn, Dương mở nhạc nhẹ nhàng chill chill, Hùng dọn ly chén
Căn phòng tưởng chừng bình thường lại bỗng chốc ấm áp đến lạ
_
Ở một góc cửa, có hai bóng trắng lặng lẽ đứng nhìn. An mặc sơ mi trắng, gương mặt trẻ trung thanh tú
Kiều bên cạnh, áo khoác mỏng bay lơ thơ, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt lấp lánh
Thành An
Thành An
Nhà mình mà... đông ghê
An chớp mắt, ngó bàn tiệc
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tụi mình chết rồi còn gì
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mà sao mấy người này ở đây? /nhíu mày/
Thành An
Thành An
Hổng biết. Nhưng nhìn tụi nó ăn vui ghê ha
An nở nụ cười dịu dàng
Kiều khoanh tay, ngó rổ nho đầy ắp
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tao cũng đói.. Cũng muốn ăn /bĩu môi/
An gật đầu cái rụp
Thành An
Thành An
Ừ, mình ăn ké đi!
Thành An
Thành An
Mình đâu có chạm vô tụi nó được đâu ha?
Thành An
Thành An
Tụi nó cũng đâu đánh mình được /hớn hở/
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ai biết. Thử đi
An bước tới đầu bàn, mắt sáng rỡ khi thấy bịch chân gà ngay sát tay Hùng. Miệng lẩm bẩm
Thành An
Thành An
Ủa? Cái này tui thích nhất...
Thành An
Thành An
Cái này hông lẽ là... trời ơi!
An ngồi xuống kế bên Hùng, mắt liếc liếc. Tay đưa ra thử lấy bịch chân gà. Cầm được
Hùng không quay lại. Vẫn đang nói chuyện với Quang Anh. An khựng lại
Thành An
Thành An
Mày ơi!!!
Thành An
Thành An
Lấy được
Thành An
Thành An
Chắc ăn được á
Thành An
Thành An
Được ăn rồi !!
Kiều đang đứng sau lưng Dương, thấy rổ nho đỏ mọng. Thử chạm
Pháp Kiều
Pháp Kiều
... Ủa?
Ngồi luôn xuống đất, tựa lưng vào ghế Dương, ung dung bóc nho cho vô miệng
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ăn được thiệt mày
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ngon quáa
An hí hửng cắn chân gà rộp rộp
Thành An
Thành An
Lâu lắm rồi mới thấy ngon như vầy
Thành An
Thành An
Má ơi... vị chua chua cay cay, ta nói ăn một miếng mà nhớ mấy mùa Vu Lan!
Kiều cũng vừa nhai nho vừa liếc An
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ăn thôi, đừng nói nhiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tụi nó mà nghe tiếng là phiền
Thành An
Thành An
Phiền cái gì, mình ở đây trước mà
Thành An
Thành An
Nhà của mình màa /bĩu môi/
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Giờ người ta sống, mình... không biết là gì
Thành An
Thành An
Thì cứ ăn ké, mình có phá ai đâu
Trên bàn tiệc, Duy ngẩng đầu
Đức Duy
Đức Duy
Ể?
Đức Duy
Đức Duy
Bịch chân gà của Hùng đâu rồi
Quang Hùng
Quang Hùng
Gì? Tao chưa đụng vô mà?
Đức Duy
Đức Duy
Còn cái bịch không kìa cha
Cả đám nhìn bịch chân gà tự nhiên... xẹp lép. Không ai đụng vô
Dương nhíu mày, quay ra sau lấy rổ nho
Đăng Dương
Đăng Dương
Ủa!!!
Đăng Dương
Đăng Dương
Hết cái rổ nho luôn!?
Đăng Dương
Đăng Dương
Bây ăn gì lẹ vậy
Đức Duy
Đức Duy
Cái gì?! Mới để nguyên rổ mà
Đức Duy
Đức Duy
Nảy giờ chưa đụng luôn á!
Quang Anh
Quang Anh
Nảy giờ mày giấu sau lưng ai mà ăn được
Quang Anh
Quang Anh
Mày ăn phải không? /nói Dương/
Đăng Dương
Đăng Dương
Tui ăn cái này hay gì !
Đăng Dương
Đăng Dương
Má ơi là má!! /dậm chân đùng đùng/
An và Kiều ngồi dưới bàn, quay sang nhìn nhau. An cười toe
Thành An
Thành An
Mày ăn nhanh quá trời, làm người ta nghi rồi kìa!
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đáng đời. Chết mà còn ham ăn
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Còn bịch chân gà của người ta mày gặm hết luôn rồi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Còn cái bịch không kìa
Thành An
Thành An
Ờ... mà... Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Gì?
Thành An
Thành An
Tụi mình chết thiệt hả?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Ờ. Nhưng hổng hiểu sao giờ ăn được, ngồi kế tụi nó được
Thành An
Thành An
Hổng phải mơ nữa... Hình như... thiệt rồi
Cả hai lặng đi vài giây. Nhìn bàn tiệc ấm cúng, tiếng cười vang lên đều đều
Thành An
Thành An
Mày... có thấy nhớ không?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Có.. /gật/
Thành An
Thành An
Vậy giờ... ở lại đi. Dù là ăn ké /chớp mắt/
Ở trên bàn, Hùng rót thêm nước cho ly mình, nhưng tay bỗng chạm vào cái gì đó ấm ấm
Hắn khựng lại, nhìn xuống. Không có gì cả
Chỉ là... lòng bàn tay, vẫn còn dư âm của một cái chạm nhẹ, rất nhẹ... Như thể ai đó đang... ngồi sát bên
Quang Hùng
Quang Hùng
* Lạ thật.. *
Đăng Dương
Đăng Dương
* Căn nhà này có gì sao.. *
_
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play