[Bl] Ngày Em Ngừng Khóc Là Ngày Em Chết
Chương 1: Về Nhà
Mưa không rơi trời vẫn xám
Bàn tay em nắm chặt cái balo nhỏ của mình
Như đang nắm chính cuộc đời của mình sau này...
Cánh cổng sắt to lớn trước mắt em đứng im lìm như một nhân chứng già nua những năm tháng em bị bỏ lại cô nhi viện vậy
Em chỉ đứng đó...thật lâu
Không ai ra mở cửa giống như cách họ bỏ quên em
Thứ duy nhất thay đổi...là em
Nó kẽo kẹt như tiếng xương kêu răng rắc của một quá khứa chưa kịp chôn
Mùi đất ẩm và mùi bữa cơm chiều len vào trong ngực, không thơm chỉ ngột ngạt
Em bước qua ngưỡng cổng ấy như bước qua nghĩa địa tuổi thơ
Sân trước trồng đầy hoa hồng và một cây cổ thụ lớn có chiếc xích đu bám đầy bụi
Bên trong phòng khách sang trọng mọi thứ sáng bóng gọn gàng đến giả tạo
Đèn chùm pha lê treo lủng lẳng trên trần
Phản chiếu những tia sáng lạnh tanh lên bộ ghế sofa bọc da thơm mùi tiền
Tường được sơn lại, ảnh gia đình được treo điều ngay ngắn
Em đứng đó ngay giữa căn phòng được đầu tư chỉ chu như một mặt nạ hoàng hảo
Không một ai trong gia đình ngoái lại nhìn em tiếng tivi vang đều đều với chương trình hài nhạt nhẽo
Tiếng muỗng va chạm ly tách vang lên lịch sự
Tất cả điều yên ắng như thể em là người giao hàng lạc đường
Rồi người phụ nữ trẻ trung nhìn em cười xã giao
Triệu Tử Du
//khẽ gật đầu//
cha em ngồi ở ghế giữa, vị trí quyền lực nhất
ông chỉ nhướng mắt một cái rồi quay về đọc báo
đôi kính trượt xuống mũi không một lời hỏi han
không một một ánh nhìn cha dành cho con...
Vì ông chưa từng xem em là con
Em gái nuôi của họ, con cưng của họ đang ngồi vắt chân xem điện thoại sơn móng tay
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn em một giây rồi lại quay đi như nhìn thấy con mèo hoang gõ nhầm cửa...
Em bước đến chiếc bàn giữa phòng đặt cái balo cũ kỹ của mình xuống
Và nhẹ nhàng nói như gió chạm vào cửa kính
Triệu Tử Du
Con về rồi cha mẹ
Nhưng cũng chính giây phút đó
Một cơn giông bão khẽ nhầm bắt đầu khẽ trườn vào căn nhà tưởng chừng hoàn hảo
Chương 2: Đứa Trẻ Không Tên Trong Nhà
Triệu Tử Du
Phòng của con ở đâu ạ?
Ngô Thanh
Vẫn chưa có phòng cho mày
Ngô Thanh
Mày ở tạm nhà kho đi
Bà ta nói với giọng bình thản như thể thông báo một món hàng được chuyển nhầm
Họ đã quen sống không có em
Giờ đây sự xuất hiện của em chỉ là...lỗi hệ thống
Em gật đầu ôm chiếc balo đi qua dãy hành lang dài dẫn về sau nhà tiếng bước chân vang lên trên nền gạch vang lên khô khốc như xé rách sự im lặng mà căn nhà này đã cố duy trì
kho phía sau ẩm thấp tối và lạnh
Trên trần bóng đèn dây tóc ố nhấp nháy như tim người sắp tắt
Gạch nứt, tường mốc và một chiếc quạt không quay ở góc tường là một tấm niệm cũ bị cuộn lại
Em ngồi xuống không than vãn
Không trách mốc không khóc
Vì khóc ở đây không được gì cả
ở đây khóc chỉ làm ướt thêm cái chỗ nằm vốn đã mục nát từ lâu
Tối hôm đó, trong khi cả nhà đang quay quần xem tivi
ăn bánh cười nói rộn ràng
Thì em ngồi ở một góc lặng thinh giữa những thùng đồ cũ gặm cái bánh mì quá hạng đã lâu...
Không một ai nhớ đến sự tồn tại của em
10 năm trước họ bỏ quên em
10 năm sau họ vẫn y hệ vậy
Gió rít qua cửa gõ mục, khe hở giữa bức từ cũ như đang gọi tên em
Cái tên từng không được ai nhớ
Giờ thì em có câu trả lời rồi
Em lấy từ trong chiếc balo ra một cái họp nhỏ, thứ duy nhất còn lại sau 10 năm em bị bỏ quên
Bênh trong là cái khăn choàng cổ của bà và một bức ảnh em chụp cùng bà...
Người duy nhất từng ôm em vào lòng
Chương 3: Bà
Lúc đấy em còn nhỏ chỉ biết mình đã hại chết bà...
Nỗi ám ảnh đó theo em đến tận bây giờ không một ngày nào không cảm thấy nhớ bà tội lỗi với bà
đáng lẽ người ch.ết phải là em
Em không nên tồn tại ngay từ đầu
Giờ đây theo em chỉ là nỗi tội lỗi vô tận
Tiếng mở cửa làm ngắt quãng đoạn suy nghĩ của em
Triệu Ánh Dương
Mẹ bảo tao nói với mày
Triệu Ánh Dương
Từ giờ mày không cần đi học nữa
Triệu Ánh Dương
tự mà đi làm nuôi bản thân đi
Triệu Ánh Dương
Mày có nghe tao nói không hả //quát lên//
Triệu Ánh Dương
đúng là thứ đ.iếm
Triệu Ánh Dương
//đóng cửa bỏ đi//
Tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang lạnh lẽo ấy
Triệu Tử Du
//cắn tay tới bật máu//
Triệu Tử Du
//nghiến chặt//
Triệu Tử Du
"không sao, không sao, không sao"
Triệu Tử Du
//rơi nước mắt//
Triệu Tử Du
Con nhớ bà //nước mắt rơi lã chã//
Triệu Tử Du
//ôm chân chìm vào ký ức với bà//
Lệ Lan Chi
//ôm em ru ngủ//
Lệ Lan Chi
Tử Du ngủ ngoan nha chiều bà dẫn con đi mua kẹo
Triệu Tử Du
//thiu thiu ngủ//
Lệ Lan Chi
//xoa lưng em//
Triệu Tử Du
//nằm xuống sàn gạch nứt//
Triệu Tử Du
//nhìn tấm ảnh bà chụp chung với mình//
Triệu Tử Du
Bà có nhơ Tử Du không
Từ khi bà mất em thường trốn một góc không có ai cầm ảnh bà chụp cùng em nói chuyện một mình
Họ nói em đ.iên đánh đuổi em
Em vì để sống mà chỉ có thể ăn nhưng thứ mọc dại bên đường
không thì em sẽ cướp dồ ăn của lũ trẻ
Vì thế em bị đánh rất nhiều
???
Năm 8 tuổi em bị "bỏ quên" ở cô nhi viện
???
Trong lúc lang thang nhặt rác ở ngoài em gặp bà
???
Còn vì sao bỏ em rồi nhận lại thì
Download MangaToon APP on App Store and Google Play