Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Kimetsu No Yaiba/Kny] Tàn Hương

Chém thuốc đầu tiên

Thời kỳ Heian (thời đại Bình An)
Tại gia tộc Ubuyashiki.
Một đứa bé được chào đời trong yên lặng, nhưng lại không có dấu hiệu của sự sống.
Mọi người đều tin rằng đứa trẻ đã chết.
Thế nhưng... đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị hỏa táng, tiếng khóc đầu đời bất ngờ vang lên.
Nhờ ý chí sống mãnh liệt, đứa bé ấy đã níu giữ mạng sống – dẫu cho thân thể vô cùng yếu ớt.
Khó lòng sống qua hai mươi tuổi
———
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Lại là thuốc….
Hắn luôn căm ghét thân thể này, một cơ thể yếu đuối, lúc nào cũng mệt mỏi và đau đớn.
Dù đã dùng biết bao loại thuốc, thể trạng của hắn chẳng khá lên, thậm chí ngày càng tồi tệ hơn.
Trong cơn giận, hắn ném phăng chén thuốc. Nước thuốc văng tung tóe, làm ướt mặt người đứng đối diện.
Aizawa Michio
Aizawa Michio
NovelToon
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/cúi đầu/ Thần... xin lỗi ngài.
Michio là một người hầu đã ở trong phủ bốn năm. Trong phủ Ubuyashiki rộng lớn không thiếu người hầu.
Duy chỉ có nàng là có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy, thất thường của hắn.
Những người hầu khác chẳng ai trụ nổi quá một tháng. Bởi tính khí của hắn rất dễ nổi nóng, thậm chí từng làm người khác bị thương vì ném đồ.
Nhưng Michio thì khác. Nàng đã quen với sự giận dữ ấy, cam chịu và đảm đương tất cả mọi việc liên quan đến hắn.
Dẫu vậy, lần đầu gặp mặt, hắn đã chẳng mảy may có thiện cảm với nàng.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Ánh mắt liếc nhìn nàng đang dọn dẹp/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
*Cô ta cũng không ở đâu lâu đâu, rồi cũng đi.* /Ánh mắt hướng ra ngoài/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Khụ…khụ..
——
Bốn năm – chẳng dài, nhưng cũng không ngắn. Từng ngày Michio đều lặng lẽ xuất hiện, phục vụ hắn từ bữa ăn, chén thuốc, đến cả việc chăm sóc khi bệnh nặng phát tác. Không lời than phiền. Không một lần bỏ trốn.
Hắn dẫu ngoài mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, khó chịu... nhưng ánh mắt đã khác xưa.
Đôi khi, hắn im lặng nhìn theo bóng dáng nàng rời khỏi phòng, một thoáng trầm ngâm đến chính hắn cũng không nhận ra.
Những cơn đau thể xác không giảm bớt, nhưng sự hiện diện của Michio khiến căn phòng không còn quá lạnh lẽo.
Một lần, khi nàng vụng về làm rơi chén thuốc xuống sàn, Michio giật mình quỳ gối, chờ đợi cơn thịnh nộ quen thuộc.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Chỉ lạnh lùng liếc nhìn, giọng khô khốc/ Khụ…khụ…lần sau... cẩn thận hơn.
Không có tiếng đồ vật bị ném. Không có ánh mắt đầy lửa giận.
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/ngẩng lên, bất giác sững người./ *Ngài ấy đã... tha thứ?*
Hắn không nói ra, nhưng sâu trong đáy lòng, hắn đã bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của nàng. Một cách lặng lẽ.
——-

Một ngày mùa đông lạnh buốt

——
NovelToon
Mùa đông năm ấy lạnh hơn thường lệ.
Gió lùa qua từng khe cửa, mang theo hơi lạnh len lỏi khắp phủ.
Giờ thuốc sáng đã qua từ lâu… nhưng Michio vẫn chưa xuất hiện.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Nằm trong phòng, người được bao bọc trong chăn/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
*Giờ này còn chưa đem thuốc tới?*
Thường thì Michio không bao giờ chậm trễ.
Nàng là người duy nhất giữ được quy củ trong phủ này.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Cau mày, chống tay định đứng dậy/
Nhưng đôi chân yếu ớt lập tức phản kháng. Một cơn đau âm ỉ chạy dọc sống lưng, khiến hắn phải nằm trở lại nệm.
Hắn giận dữ cầm góc nước để bên gối mình ném về phía cửa.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Có ai ở ngoài đó không?!
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Khụ…Gọi người vào đây ngay!
Cánh cửa phòng hé mở. Một người hầu run rẩy bước vào.
Nvp
Nvp
Người hầu: /Cúi đầu, nói nhỏ/ Dạ... cô Michio... từ sáng đã không tỉnh dậy. Sốt rất cao, thưa ngài.
Không gian bỗng trầm hẳn xuống. Muzan ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, nhưng bàn tay dưới lớp áo đã siết chặt.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Ngắn gọn, gằn từng chữ/ Sai người mang thuốc đến cho cô ta. Lập tức.
Nvp
Nvp
Người hầu: Vâng… dạ, vâng ạ!
Cánh cửa đóng lại. Căn phòng trở về yên ắng. Muzan nhìn ra ngoài khung cửa – nơi những cánh tuyết đang rơi nhẹ.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
NovelToon
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Khụ!…khụ!….khụ!
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
NovelToon
Một cơn ho kéo đến, hắn che miệng, thấm máu vào khăn.
Dẫu thân thể hắn đau đớn đến mức không thể bước ra ngoài, nhưng lần đầu tiên, hắn thấy khó chịu không phải vì bệnh tật… mà vì một người khác không còn hiện diện trước mặt mình.
Ba ngày trôi qua.
Trong phủ là sự im ắng lạ lùng như thể thiếu mất một nhịp quen thuộc.
Không còn tiếng bước chân khẽ khàng lúc sáng sớm. Không còn dáng người thấp thoáng sau tấm bình phong mang theo mùi thuốc nhè nhẹ.
Muzan không hỏi thêm. Nhưng ánh mắt hắn đôi khi dừng lại ở cánh cửa... lâu hơn bình thường.
Sáng ngày thứ tư, khi mặt trời chưa kịp ló rạng, cửa phòng hắn khẽ mở.
Một bóng dáng quen thuộc bước vào, chậm rãi nhưng vững vàng.
Là Michio.
Nàng vẫn mặc bộ kimono giản dị thường ngày, nhưng sắc mặt nhợt nhạt hơn. Đôi mắt vẫn trầm như nước, không nói một lời thừa thãi.
Tay nâng khay thuốc, quỳ xuống như bao lần trước.
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/Giọng nhỏ/ Thần đã trở lại, thưa ngài.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Giọng vẫn lạnh/ Ngỡ ngươi chết rồi.
Nàng không đáp, chỉ cúi đầu. Một thoáng im lặng trôi qua.
Aizawa Michio
Aizawa Michio
NovelToon
Hắn nhận lấy chén thuốc.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Khé liếc nhìn qua tay nàng/
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/Ngón tay hơi run/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Đặt chén xuống, cau mày/ Ngươi vẫn chưa khỏe.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Còn trở lại làm gì?
Aizawa Michio
Aizawa Michio
Thần không muốn bỏ dở việc mình đã nhận.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Lặng lẽ nhìn nàng thu dọn, thay nước ấm như thường lệ/
Nhưng khi nàng xoay người định rời đi, một câu nói bất ngờ vang lên.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Chậm rãi, trầm thấp/ Khụ…Nếu lại đổ bệnh, lần sau không cần tự mình quay về.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
….
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Ngươi không phải thứ dễ thay thế...
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/Đứng khựng lại/
Aizawa Michio
Aizawa Michio
NovelToon
Hắn thì quay đi, như thể chính mình cũng không tin vào lời vừa thốt ra.
….
Lần đầu tiên, hắn thừa nhận… rằng sự hiện diện của nàng là duy nhất.
Nhưng đó là điều hắn chỉ dám thừa nhận bằng cách... quay mặt đi.

Cuộc gặp định mệnh

——
Thời gian trôi như cát lọt qua kẽ tay.
Mùa đông thứ mười chín trong cuộc đời của hắn đã đến.
Và vẫn như lời tiên đoán khi hắn chào đời….hắn càng sống, cơ thể càng dần mục ruỗng từ bên trong.
Mỗi bước đi là một sự đau đớn. Mỗi hơi thở như bị móc từ cổ họng ra.
Thần y khắp nơi đều lắc đầu bỏ đi, chỉ để lại hai chữ: “vô phương.”
Nhưng hắn không quan tâm luôn đổi lỗi cho những vị thuốc đó, nói họ là lang bâm, vô dụng.
——
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Ngồi tựa vào trụ gối, giọng khàn nhưng dứt khoát/ Ta sẽ không chết như một con chó bệnh.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Khụ!…khụ!…
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Cái chết…
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
..sẽ không lấy được ta dễ dàng như thế.
Aizawa Michio
Aizawa Michio
/Ngồi bên, nhẹ tay đưa chén thuốc/
Aizawa Michio
Aizawa Michio
…Nếu có cách… dù mong manh, ngài vẫn muốn thử chứ?
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Liếc nhìn nàng/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Đừng hỏi điều hiển nhiên.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Khụ…khụ..khụ.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
…Miễn còn một kẽ hở nhỏ… ta sẽ tự kéo mình qua nó.
——
NovelToon
Một ngày đầu màu xuân, những cành cây anh đào nở rộ.
Làn gió nhẹ thổi qua khiến cánh hoa rơi lã tả xuống sân.
Hôm ấy, nắng nhẹ. Trời cao trong vắt, nhưng cánh cổng phủ Ubuyashiki lại đón một vị khách lạ.
Người khoác áo choàng đen trong đã bạc màu theo thời gian, đôi mắt sâu như bóng tối đã sống quá nhiều năm với bí mật.
Thầy lang
Thầy lang
/Đứng trước gia nhân, nói chậm rãi/
Thầy lang
Thầy lang
Ta là một lương y lưu hành nhiều vùng đất.
Thầy lang
Thầy lang
Ta nghe rằng nơi đây có một người đang đứng giữa ranh giới sinh tử.
Thầy lang
Thầy lang
Nếu được cho phép… ta muốn thử cứu người đó.
Trong cảnh phòng của Muzan.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Ngồi đối diện, ánh mắt lạnh và sắc/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Ngươi nghĩ mình có thể làm điều mà những kẻ khác đều thất bại?
Thầy lang
Thầy lang
/Khẽ cúi đầu, giọng bình thản/ Không phải vì ta giỏi hơn.
Thầy lang
Thầy lang
Mà vì ta… đang nắm giữ thứ mà bọn họ chưa từng có…một loại thuốc thử nghiệm.
Thầy lang
Thầy lang
Chưa từng dùng cho người…
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Ánh mắt lạnh đi vài phần/ chưa dùng người….mà định dùng lên ta.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Người xem ta là vật thí nghiệm.
Thầy lang
Thầy lang
/Rùng mình cố gắng bình tĩnh lại/ Nhưng nếu hiệu quả… nó không chỉ giữ mạng cho ngài… mà còn thay đổi vĩnh viễn cơ thể này.
Một làn gió thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo mùi hoa đầu xuân.
Nhưng trong phòng, không khí lại dày như khói thuốc.
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
/Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt như bén lửa/
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
Ta không thích bị lừa….
Ubuyashiki Muzan
Ubuyashiki Muzan
…Thuốc đó của người nên thành công..
Michio, đứng phía sau, khẽ siết tay vào vạt áo. Một phần trong nàng… cảm thấy có điều gì đó sai.
Kẻ không chấp nhận cái chết… có thể chấp nhận cả quỷ dữ, miễn là được sống. Và từ khoảnh khắc đó sợi dây định mệnh đã đổi chiều.
——

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play