Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Kiếp Sau Của Đôi Ta [Adminvirus / 1xshed | Forsaken Fanfic]

Chương 1 - Cậu và hắn

007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
:P
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Hi:3
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
Shedletsky và 1x1x1x1.
Hai cái tên đối nghịch nhau đến mức chỉ cần nhắc đến một người, người còn lại sẽ tự động được gọi lên như một phản xạ điều kiện.
Trong cái trường trung học kỳ quặc mang tên Forsaken School, nơi mà mọi thứ đều bị số hóa, bảng điểm được chiếu lên trần mỗi sáng và thứ hạng học sinh hiển thị ngay cả trên đồng phục, hai người họ là hai cực trái dấu hoàn hảo.
Một bên là Shedletsky – lớp trưởng, gương mẫu, đứng top 2 học lực toàn trường, mang danh hiệu “Đôi mắt kiểm soát” vì chẳng có đứa học sinh nào có thể lén lút trốn tiết khi cậu còn trong lớp.
Mỗi bước chân của cậu vang lên đều khiến không khí lớp học nghiêm túc hơn vài phần.
Bên còn lại – 1x1x1x1, kẻ phá rối có tiếng, xếp gần chót bảng xếp hạng, tóc trắng buộc gọn, tai đeo khuyên bạc, mắt lúc nào cũng lờ đờ như đang trong giờ ngủ trưa.
Hắn là học sinh duy nhất từng hack bảng điểm để hiển thị “Bố của Trường” thay vì tên thật – và vẫn không bị đuổi học vì không ai chứng minh được.
Shedletsky
Shedletsky
“1x1x1x1!!!”
Shedletsky hét lên, cánh tay vung cây thước gõ vào đầu hắn không chút nương tay.
Shedletsky
Shedletsky
“CẬU LẠI KHÔNG NỘP BÀI TẬP VỀ NHÀ!!!”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Ai mà gào lên từ sáng sớm như vậy thế…”
Hắn dụi mắt, uể oải ngẩng đầu khỏi bàn.
Mắt lấp lánh một màu đỏ tối.
Shedletsky
Shedletsky
“CẬU CHẠY HACK FILE VẬT LÝ MỘT LẦN NỮA LÀ TÔI BÁO GIÁM THỊ ĐẤY!”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tao chỉ đang sáng tạo thêm giải pháp.”
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu đổi đáp án của cả lớp thành công thức nấu mì tôm!”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Thì ít ra còn có tâm hơn đáp án sai.”
Shedletsky gào lên trong cơn tức giận, gương mặt đỏ bừng vì cơn nóng bốc lên đỉnh đầu.
Nhưng cậu vẫn chìa tay ra:
Shedletsky
Shedletsky
“Đưa vở bài tập đây.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Không có.”
Hắn nhún vai, lật sang mặt bàn khác để nằm ngủ tiếp.
Shedletsky
Shedletsky
“Tôi là lớp trưởng. Tôi có nghĩa vụ kiểm tra bài cậu.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Và tao là học sinh cá biệt. Tao có nghĩa vụ khiến mày đau đầu.”
Không ai trong trường hiểu vì sao hai người này cứ phải gây sự với nhau từng ngày một, như thể nếu không cãi nhau thì trái đất sẽ ngừng quay.
Có lần, một học sinh mới hỏi:
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Hai người kia là anh em hả?”
Một đứa ngồi bàn sau trả lời tỉnh bơ:
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Không. Một đứa là thánh kiểm tra bài, một đứa là chúa xóa lịch sử duyệt web của giáo viên.”
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu biết cậu đang phá hoại tương lai của chính mình chứ?”
Shedletsky thở hắt ra, giọng trầm xuống sau một ngày mệt mỏi.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tương lai của tao là gì khi tao không sống nổi quá hôm nay?”
1x1x1x1 đáp, mắt vẫn dán lên trần nhà, nơi bảng thứ hạng sáng lên một màu đỏ – tên hắn ở gần cuối.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu… không thể cứ sống như thế này mãi.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tao đã sống như vậy rồi. Còn mày thì sao? Đứng top 2, được gì?”
Shedletsky
Shedletsky
“Tôi… tôi không muốn thấy cậu bị xóa tên khỏi hệ thống.”
1x1x1x1 khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Shedletsky – ánh nhìn sâu hơn thường lệ, như muốn tìm một điều gì đó đằng sau vẻ nghiêm khắc kia.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Mày quan tâm à?”
Shedletsky hơi sững lại. Miệng mấp máy nhưng không nói được gì.
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Mỗi ngày của họ đều là một cuộc chiến – giữa bổn phận và tự do, giữa trật tự và hỗn loạn.
Nhưng chỉ có vài người tinh ý mới nhận ra: đằng sau mỗi lời chửi thề, là một sự quan tâm chẳng ai dám gọi tên.
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Thứ tình cảm mơ hồ giữa hai người họ… chưa bao giờ cân bằng.
Mối quan hệ ấy, nếu có thể gọi là "mối quan hệ", thì cũng chỉ như một sợi dây cao su – lúc nào cũng căng thẳng, lúc nào cũng lệch về một phía.
Và phía ấy… luôn là Shedletsky.
Cậu không nói ra. Chẳng bao giờ nói.
Cậu chỉ lặng lẽ làm những việc mà một kẻ không-yêu-sẽ-không-làm.
Khi lớp vừa tan, ai cũng chen chúc xuống căn tin, Shedletsky lại cố ý đi chậm, ghé qua góc quán nhỏ phía sau sân bóng để mua món bánh bông lan mà hắn thích – rồi vòng lại lớp học trống, lặng lẽ nhét nó vào cặp 1x1x1x1.
Không tên. Không nhắn gửi. Không hy vọng được phát hiện.
Chỉ cần hắn ăn, là cậu đã đủ vui.
Một lần, cậu bị bắt gặp.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Cậu làm cái gì đó, Shed?”
Giọng hắn vang lên đằng sau, khàn khàn vì mới ngủ dậy.
Cậu giật mình, tay vẫn còn giữ chiếc hộp đồ ăn đang mở nắp.
Shedletsky
Shedletsky
“…Tôi… chỉ thấy cặp cậu mở, sợ ai đó móc đồ…”
Câu trả lời vụng về như một đứa học sinh vừa làm bài gian lận.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Hay là cậu lại tính nhét gì đó vào?”
Shedletsky cười gượng, không đáp. Chỉ khẽ đặt chiếc hộp vào bàn hắn rồi quay lưng định đi.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Dừng lại.”
Cậu dừng chân.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tại sao cậu cứ làm mấy chuyện này? Nghĩ tôi đáng thương lắm à?”
Shedletsky
Shedletsky
“…Không.”
Shedletsky không quay lại, chỉ đứng lặng.
Shedletsky
Shedletsky
“Tôi chỉ… không muốn thấy cậu lả đi giữa tiết học vì đói bụng. Là lớp trưởng, tôi có trách nhiệm.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Đừng lôi cái danh lớp trưởng ra bao biện. Rõ ràng là cậu đang thương hại tôi.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tôi không cần lòng tốt của cậu. Cũng chẳng cần sự quan tâm của ai hết.”
Shedletsky
Shedletsky
“…Cậu luôn làm thế.”
Shedletsky quay lại nhìn hắn, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ lại hơi ửng đỏ, như đang cố giấu đi điều gì đó lớn hơn.
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu luôn đẩy mọi người ra, như thể ai cũng là gánh nặng.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Vì đúng là như vậy.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Đừng phí công nữa.”
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Từ ngày đó, cậu vẫn tiếp tục.
Cậu là người âm thầm sửa bài hộ hắn.
Là người giấu bản chép lời giải vào ngăn bí mật trong bàn hắn mỗi lần có bài kiểm tra Toán.
Là người đêm nào cũng thức đến hơn một giờ sáng để lọc từng dòng code sai cho bài làm của hắn trên hệ thống – chỉ để hắn không bị xóa khỏi hệ thống của trường Forsaken.
Không ai yêu cầu. Không ai đòi hỏi. Nhưng cậu vẫn làm.
Vì với Shedletsky, sự tồn tại của 1x1x1x1 là điều quan trọng.
Một lần khác, khi cậu bị điểm kém vì bị phát hiện nộp bài giống hệt bài của 1x1x1x1, giáo viên đã kéo cậu ra giữa lớp và hỏi:
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Em có biết đây là hành vi gian lận không?”
Cậu ngẩng mặt, mím môi, trả lời thẳng:
Shedletsky
Shedletsky
“Em biết. Và em làm vậy vì bạn em cần sống sót trong cái trường này.”
Cả lớp im lặng.
1x1x1x1, ngồi cách đó ba dãy bàn, không nói gì. Cũng không cảm ơn. Chỉ nhìn ra cửa sổ.
Shedletsky không buồn, cũng không giận.
Cậu đã quen với việc cho đi mà không nhận lại.
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Bây nghĩ School AU sẽ không có Angst sao?
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Hah, đây là AU thích hợp cho lĩnh vực ANGST của t đó=))))
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
NovelToon
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Cre avt của Shed và 1x
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
NovelToon
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Cre bìa

Chương 2 - Tệ (TW)

007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Not support
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
CATCH
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
NovelToon
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
TW: MENTION OF SU!C!D€ & S€LF H@RM
Nói rằng 1x1x1x1 không quan tâm đến Shedletsky một chút nào… chẳng phải là nói quá.
Đó là sự thật. Một sự thật trần trụi, tàn nhẫn, và đau đớn đến mức chẳng ai có thể đùa được.
Họ sống chung một ký túc xá, ngủ cùng một căn phòng, chỉ cách nhau đúng hai cái giường tầng — nhưng khoảng cách giữa họ, thực chất, lại là cả một đại dương lạnh buốt.
1x1x1x1 chưa từng nhìn thấy Shedletsky đang dần héo mòn.
Hoặc nếu có, hắn cũng chẳng buồn để tâm.
Cậu không gầy đi vì ốm. Cậu không run tay vì thiếu ngủ.
Những thứ ấy đều là biểu hiện — biểu hiện của một tâm trí đang vỡ vụn từng mảnh mà không ai buồn nhặt lại.
Cậu không nói.
Nhưng trong ánh mắt, trong cái cách cậu lặng thinh giữa đám đông, trong những lần cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tay siết lấy cổ tay mình đến đỏ ửng… mọi thứ đều đang gào thét rằng “Tôi không ổn.”
Vậy mà hắn thì sao?
Hắn chỉ ngồi trên giường dưới, tay lướt điện thoại, tai đeo tai nghe, mắt lơ đễnh nhìn qua Shedletsky như thể cậu chỉ là một món đồ nội thất có thể di chuyển.
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Một đêm nọ, Shedletsky ngồi lặng trên giường, dưới ánh đèn bàn le lói.
Cậu mở hộc tủ, lấy ra một hộp thuốc nhỏ. Bên trong là bảy viên thuốc ngủ – loại nặng.
Tay cậu run lên khi rút một viên, rồi lại thêm viên nữa.
Có lẽ… chỉ cần thế này là đủ để cậu có thể ngủ một giấc thật dài, không ác mộng, không bài tập, không sự lạnh nhạt.
Ngay lúc đó, 1x1x1x1 bước vào phòng.
Hắn dừng lại vài giây, nhìn thấy những viên thuốc trên tay Shedletsky.
Hắn cau mày. Nhưng thay vì giật lấy hay hỏi han như một người bình thường, hắn chỉ cười nhạt:
1x1x1x1
1x1x1x1
“Định uống à? Uống luôn đi. Uống hết càng tốt. Cho đỡ phiền.”
Câu nói ấy… như một nhát dao xuyên thẳng vào tâm trí Shedletsky.
Cậu cười, một nụ cười đau như xé tim.
Shedletsky
Shedletsky
“Ừ, biết đâu… đỡ phiền thật.”
Và cậu nuốt thuốc.
Nếu không nhờ Elliot chạy về ký túc đúng lúc, thấy cơ thể cậu đã co giật dưới sàn nhà và nhanh chóng sơ cứu, đưa đi bệnh viện kịp thời, có lẽ Shedletsky đã không tỉnh lại nữa.
Trong phòng bệnh, Elliot run rẩy khi nhìn vào vết kim truyền và gương mặt trắng bệch của Shedletsky.
Cậu bé kia đã phải rửa ruột, bị suy nhược nặng, và trong bản tường trình, bác sĩ ghi:
“Có dấu hiệu cố ý t.ự t.ử.”
Khi biết nguyên nhân, Elliot không thể giữ nổi bình tĩnh.
Anh đạp tung cửa phòng của 1x1x1x1, nắm cổ áo hắn và hét:
Elliot
Elliot
“CẬU BIẾT CẬU VỪA SUÝT GIẾT NGƯỜI KHÔNG?!?”
1x1x1x1 ngẩng đầu khỏi điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt:
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tôi đâu có bảo nó uống.”
Elliot run người, không vì sợ hãi, mà vì giận đến mức khó thở.
Elliot
Elliot
“Cậu không cần làm gì cả. Cậu chỉ cần… một chút quan tâm thôi. Một chút thôi cũng đủ để cứu mạng người ta.”
1x1x1x1 không nói gì. Hắn chỉ ngồi đó, im lặng.
Có thể trong đầu hắn là trống rỗng, hoặc tệ hơn — là không có gì quan trọng xảy ra cả.
Và Shedletsky, khi tỉnh dậy, đã không khóc. Cậu chỉ nhìn trần nhà trắng toát, tự hỏi…
Shedletsky
Shedletsky
“Tại sao mình lại quay lại… chỉ để tiếp tục bị lãng quên?”
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Ai cũng thấy rõ: kể từ khi chuyển vào ở chung ký túc xá với hắn, Shedletsky đã không còn là chính mình nữa.
Vẫn là cậu lớp trưởng gương mẫu, vẫn đứng top 2 toàn trường với điểm số gần như tuyệt đối, vẫn đều đặn lên lớp đúng giờ, vẫn chăm chỉ nộp bài — nhưng ai cũng biết có điều gì đó đã vỡ vụn bên trong cậu rồi.
Không phải ai cũng nhìn thấy, nhưng những người thân cận — các giáo viên, vài bạn học cùng lớp — đều dần nhận ra ánh mắt cậu mỗi ngày một trống rỗng hơn.
Dưới lớp mặt nạ tươi cười, trong những câu nói nhẹ nhàng, là một Shedletsky đang gồng mình sống tiếp.
Dù tinh thần đã chẳng còn vững, cậu vẫn cố chấp lo cho hắn — cái tên học sinh bướng bỉnh, lười biếng, ngồi bét bảng xếp hạng.
Vẫn là Shedletsky chủ động ngồi cạnh hắn trong giờ học để nhắc bài.
Vẫn là cậu cặm cụi ghi chép hai bản vở để nhét vào cặp hắn lúc hắn ngủ gục.
Vẫn là cậu tranh thủ giờ ra chơi chạy đến căn-tin, mua hộp sữa, vài cái bánh rồi lặng lẽ để vào hộc bàn hắn với dòng giấy nhỏ: "Ăn đi, đừng để đói."
Cậu chưa từng nói những điều ấy ra. Chưa bao giờ đòi hỏi lời cảm ơn. Chỉ biết lo.
Lo… như một thói quen. Như một cách duy nhất để cậu thấy mình còn có giá trị.
Như thể nếu không quan tâm đến hắn, thì mình chẳng còn lý do gì để tồn tại.
Nhưng hắn thì sao?
Hắn không chỉ không đáp lại. Hắn còn thản nhiên để cậu làm tất cả.
Như thể Shedletsky sinh ra chỉ để phục vụ hắn.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Này, lớp trưởng, nước của tao đâu?”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Cậu làm hộ bài lý phần cuối đi, tao lười lắm.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Chiều nay dọn ký túc đi, đống vớ tao mất cái rồi.”
Hắn nói những câu đó… không một chút đùa cợt.
Không một lần nhìn cậu lâu hơn một giây.
Cậu như một con ô sin miễn phí. Một quân tốt thí trên bàn cờ của hắn.
Và Shedletsky thì cười.
Cười, dù trong lòng nát vụn.
Cười, dù ngực thắt lại mỗi khi thấy hắn dựa vào vai đứa khác và cười đùa.
Cười, dù mỗi đêm lại lặng thầm siết chặt gối, nước mắt thấm vào vải mà không ai hay.
Shedletsky
Shedletsky
"Tớ ổn mà."
Shedletsky
Shedletsky
"Tớ chỉ hơi mệt chút thôi."
Shedletsky
Shedletsky
"Không sao đâu, cậu ấy vẫn cần tớ."
Tự lừa mình, tự bảo vệ trái tim đang rỉ máu.
Cho đến một hôm, Elliot thẳng thừng hỏi:
Elliot
Elliot
“Shed, cậu đang yêu đơn phương tên đó à?”
Cậu sững người. Không trả lời. Chỉ im lặng rất lâu, rồi mỉm cười khẽ:
Shedletsky
Shedletsky
“…Không phải đâu.”
Shedletsky
Shedletsky
"Chỉ là... tớ nghĩ nếu tớ không lo cho cậu ấy thì chẳng còn ai làm điều đó nữa."
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
HHahhhahahahahahsgsjshahahahahahajsgsjs
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Shedletsky là tôi.
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Tôi quan tâm một kẻ mà cũng chẳng nhìn lấy mình một cái.
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Tệ thật.

Chương 3 - Cậu (TW)

007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Not support
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Hi
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Ok
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Bye
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
TW: MENTION OF S€LF H@RM
Shedletsky luôn là người mang nụ cười.
Một nụ cười dễ chịu, lịch thiệp và lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc — khi thầy cô hỏi bài, khi bạn bè vỗ vai trêu ghẹo, hoặc thậm chí cả khi người cậu yêu lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Cậu từng được hỏi không biết bao nhiêu lần:
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Sao cậu luôn cười vậy?”
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Cậu không biết mệt à?”
Nhân vật siêu phụ
Nhân vật siêu phụ
“Cậu vui đến thế à, Shed?”
Nhưng chưa ai từng nghe cậu trả lời. Chưa từng.
Bởi vì cậu biết — nếu trả lời, thì nụ cười ấy sẽ sụp đổ.
Cậu không thực sự vui.
Làm gì có ai thật sự vui khi đêm nào cũng ôm gối khóc một mình, đến nỗi cắn chặt môi để không phát ra tiếng?
Làm gì có ai hạnh phúc khi từng vết cắt nơi cổ tay phải quấn băng lại vì chảy máu quá nhiều, đến mức phải mặc đồng phục dài tay kể cả trong mùa nóng?
Cậu chỉ biết giả vờ, vì không ai thật sự lắng nghe.
Không ai — trừ một người.
007n7.
Em không giống bất kỳ ai trong ngôi trường ấy.
Em ít nói, trầm lặng, chẳng bao giờ cười hở răng.
Người ta đồn rằng em từng suýt chết — rằng em đã đặt một khẩu súng ngay vào thái dương, tay run rẩy, mắt khô khốc, chỉ để rồi dừng lại vào giây cuối cùng.
Có lẽ vì thế mà em hiểu. Em không hỏi, không xét nét, không tò mò.
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Một ngày nọ, sau khi kết thúc giờ học, Shedletsky lặng lẽ thu dọn tập vở, vai rũ xuống như có hàng tấn đá đè nặng.
Cậu vừa bị 1x1x1x1 mắng — không phải một cuộc cãi nhau bình thường, mà là một trận chửi rát mặt.
Một trận mà mọi tình cảm bị quăng xuống đất và giẫm đạp không thương tiếc.
Cậu lảo đảo về kí túc xá, tự khóa mình trong phòng, bật đèn ngủ thật mờ, rồi ngồi bệt xuống sàn nhà như một cái bóng.
Và rồi, 007n7 gõ cửa.
Cộc cộc.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Shed.”
Không tiếng trả lời. Chỉ là một sự im lặng nặng nề.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ vào được không?”
Một lát sau, tiếng khóa lạch cạch vang lên.
Shedletsky ngồi trong góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt vùi vào giữa cánh tay.
Trên cổ tay trái, băng cá nhân đã sẫm màu vì máu thấm ra.
007n7 không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
Em lặng lẽ tháo cây bút bi trong túi ra, rồi nắm lấy cổ tay cậu — nhẹ nhàng, như thể chạm vào một món đồ sứ dễ vỡ.
Shedletsky
Shedletsky
“Đừng nhìn…”
Shedletsky
Shedletsky
“Nó xấu… Nó kinh lắm… Tớ biết, nhưng tớ không…”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nó không xấu.”
Em cắt lời cậu, giọng không giận, cũng không lạnh, mà là dịu dàng đến lạ.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nó là những vết tích cho thấy cậu vẫn còn đang cố gắng sống.”
Em cúi đầu, bắt đầu vẽ từng ngôi sao nhỏ lên những vết cắt.
Một, hai, ba… Rồi cả một chòm sao hiện ra, uốn lượn dọc theo cổ tay Shedletsky như một dải ngân hà riêng biệt.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Đây là Orion.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Và đây là Thiên Hạc… Còn cái này sẽ là của riêng cậu.”
Shedletsky
Shedletsky
“Cái gì…?”
Shedletsky
Shedletsky
“Cậu đang làm gì vậy…?”
Shed ngẩng đầu, giọng khản đặc.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ đang thay máu bằng sao.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Vì nếu cậu không tin bản thân mình xứng đáng sống, thì hãy tin tớ.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ không bắt cậu phải quên hắn.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ cũng từng yêu một người mà cả đời không bao giờ quay lại.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nhưng tớ ở đây, và cậu không một mình.”
Shedletsky bật khóc.
Cậu gục đầu vào vai em, cơ thể run lên từng đợt. Những tiếng nấc nghẹn, những câu xin lỗi không thành lời.
007n7 chỉ vuốt tóc cậu, thì thầm:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Khóc đi.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tớ có thể không thay thế được ai trong tim cậu... Nhưng nếu cậu cần một nơi để ngã xuống…”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Thì tớ vẫn ở đây.”
🍋‍🟩🪪 x 🍗🪪
Một buổi chiều trời sầm sịt, khu ký túc xá chìm trong không khí ngột ngạt như báo hiệu cơn giông sắp đến.
007n7 bước chậm rãi trên hành lang, tay đút túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn cánh cửa phòng 1x1x1x1 đang hé mở.
Em gõ cửa ba lần, gọn gàng, dứt khoát.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Cậu là... 1x1x1x1?”
Em hỏi, giọng trầm mà dịu, như gió lướt qua mặt hồ.
Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật nhẹ.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Ờ. Có chuyện gì?”
Giọng hắn khô và ngắn, đôi mắt vẫn đượm chút nghi hoặc.
Em nghiêng đầu, nở một nụ cười rất nhẹ, lịch sự đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nói chuyện với một y tá tâm lý.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi tên là 007n7. Tôi muốn bàn với cậu một chuyện… về Shedletsky.”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tôi không rảnh để-”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Ba tháng.”
Em ngắt lời, giọng vẫn nhẹ như cũ nhưng sắc hơn, đanh hơn.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Chỉ ba tháng thôi. Cậu có thể thử… quan tâm cậu ấy một chút được không?”
1x1x1x1
1x1x1x1
“Tao còn lâu mới là babysitter cho cái đứa—”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi sẽ trả cậu.”
Em nói rõ ràng, mắt không hề dao động.
Câu tiếp theo vang lên từng từ một, rành rọt:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Mỗi tháng mười triệu.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nếu cậu hoàn thành đủ ba tháng, tôi sẽ trả gấp ba — ba mươi triệu.”
Không khí chững lại một nhịp. Hắn nhìn em, đầu nghiêng nhẹ, môi hơi mím lại như đang suy xét.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Chỉ là… giả vờ quan tâm thôi à?”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Cậu muốn làm đến đâu là quyền cậu. Tôi không cần cậu yêu quý cậu ấy. Tôi chỉ cần cậu đừng phá hủy thêm.”
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Chăm sóc một chút, quan tâm vừa đủ, và dừng lại đúng lúc. Cậu ấy không cần tình yêu, cậu ấy cần được thở.”
1x1x1x1 im lặng. Có vẻ hắn không cần quá lâu để quyết định.
Tiền là tiền. Ba tháng thôi mà.
1x1x1x1
1x1x1x1
“Được.”
Hắn đáp ngắn, nhún vai như thể đồng ý với một lời mời ăn trưa.
007n7 gật đầu, rút trong túi ra một tệp phong bì mỏng, đặt lên kệ cạnh cửa.
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Tôi sẽ đưa thêm vào đầu mỗi tháng.”
Trước khi quay đi, em dừng lại, nhìn hắn lần cuối:
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
007n7 (VỢ TAO CẤM AI DÀNH)
“Nếu trong ba tháng đó, Shedletsky tổn thương thêm một lần nào nữa vì cậu...”
Em không nói hết. Nhưng ánh mắt lạnh băng của em đủ để khiến hắn im lặng.
✜»✜«✜»✜«✜»✜«✜»✜
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Vì sót độc giả nên mấy chương sau tui cho Angst + Healing nhó
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Hehehe
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
NovelToon
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Cre avt của Elliot
007N7 LOVER!!!!
007N7 LOVER!!!!
Avt của 007n7 tớ mất cre r😭

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play