[RhyCap] Trái Tim Gác Bên Tuyết
Chap1: Gặp nhau dưới lớp tuyết
Tiếng còi tàu hú dài trong màn tuyết trắng xóa. Tuyết rơi dày, phủ kín mặt đường lát đá và cả hàng cột đèn sắt cũ kỹ bên trạm xe lửa ngoại ô.
Đức Duy kéo cao cổ áo, bước ra khỏi toa tàu cuối cùng. Trên tay cậu là chiếc vali vải bạc màu, dính tuyết lạnh buốt. Cậu vừa xuống từ chuyến tàu đêm chuyển quân đặc biệt, lòng không biết nên gọi nơi này là "trạm gác" hay "nơi giam lạnh".
Đức Duy
/lẩm bẩm/ Mình mà còn sống sót qua mùa đông này thì chắc thành huyền thoại mất...
Tiếng giày da đạp xuống nền tuyết từ hướng cổng trạm vang lên. Duy ngẩng đầu.
Một người đàn ông bước tới từ bên kia đường tuyết — dáng cao lớn, khoác áo lính đen dày cộm, vai gắn huy hiệu đỏ bạc nổi bật. Mái tóc vàng bồng bềnh như được rọi sáng trong nền tuyết xám. Gương mặt người ấy cứng rắn, đôi mắt sâu và lạnh.
Quang Anh
/dừng lại trước mặt cậu/
Cậu là Đức Duy?
Đức Duy
/ngạc nhiên/
Ơ… vâng… Tôi là lính hậu cần chuyển về trạm gác Bạch Đỉnh…
Quang Anh
Tôi là đội trưởng trạm này. Quang Anh. Theo tôi, đừng để tuyết ngập đến mắt cá chân mới thấy hối hận.
Trên đường băng qua sân ga phủ tuyết, Duy liếc sang người đàn ông đi cạnh mình.
Đức Duy
À… cảm ơn vì đến đón tôi.
Quang Anh
/vẫn nhìn thẳng/
Không phải đón, là kiểm tra người mới. Cậu mà trễ chuyến tàu, tôi khỏi cần báo cáo cũng đẩy cậu về hậu cứ.
Duy mím môi, không dám nói thêm gì. Gió lạnh tạt qua hai má, tóc cậu rối tung. Bỗng nhiên, Quang Anh dừng lại, cởi găng tay da đen rồi mở túi áo, rút ra một viên kẹo gừng nhỏ.
Quang Anh
/nhìn nghiêng, giọng thấp/
Cầm lấy. Ăn vào cho ấm bụng. Đừng để cảm lạnh ngay ngày đầu tiên.
Đức Duy
/ngỡ ngàng/
Anh… còn mang cả kẹo?
Quang Anh
Ừ. Dùng cho lính gác ban đêm. Nhưng xem ra cậu cần hơn.
Duy nhận lấy viên kẹo, cười nhẹ. Trong giây phút đó, dù tuyết vẫn rơi nặng hạt, lòng cậu như được chạm vào bởi một tia nắng nhỏ.
Phòng gác chỉ có một lò sưởi nhỏ, tường gỗ cũ sậm màu, và hai giường đơn kê sát tường. Duy vừa đặt vali xuống thì Quang Anh đã cởi áo khoác, treo lên móc gỗ, để lộ bên trong là áo sơ mi đen ôm sát thân hình rắn rỏi.
Quang Anh
/không quay đầu lại/
Ở đây không có phòng riêng. Chúng ta ngủ chung. Cậu chọn giường nào thì cứ nằm.
Đức Duy
/vẫn đứng im/
Tôi tưởng mình sẽ ở nhà kho...
Quang Anh
/quay sang nhìn thẳng/
Cậu muốn ngủ cạnh súng hỏng, dây thép gỉ thì cứ việc. Nhưng ở đây đêm xuống lạnh -10 độ. Tôi không muốn sáng dậy đi gom xác đồng đội.
Duy ngượng nghịu, gật đầu rồi ngồi xuống giường bên trái. Đôi mắt cậu vẫn lén liếc nhìn người đàn ông tóc vàng kia. Không hiểu sao, từ lúc gặp, cậu đã bị ánh mắt ấy kéo vào — vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng một cách lạ lùng.
Tuyết phủ kín cửa kính, tiếng gió hú ngoài khung cửa nghe như tiếng hú của dã thú. Trong chăn, Duy vẫn nằm nghiêng, mắt mở to.
Đức Duy
/nói nhỏ/
Anh Quang Anh… anh ngủ chưa?
Quang Anh
/từ giường bên kia vọng sang/
Chưa. Mắt tôi không phải đèn ngủ.
Đức Duy
Ở đây… không có người nào khác sao?
Quang Anh
Không. Cả trạm giờ chỉ còn hai ta. Những người khác đã rút quân vì bão tuyết sắp tới.
Đức Duy
/khẽ thở ra/
Thế thì… mong anh giúp tôi. Tôi chưa từng trải qua mùa đông nào khắc nghiệt như vậy.
Rồi Quang Anh khẽ nói, giọng nhẹ như tuyết ngoài hiên:
Quang Anh
Cậu sẽ quen. Mà nếu lạnh quá... có thể sang giường tôi. Đỡ phải run một.
Duy quay mặt vào tường, giấu nụ cười mỉm vừa nở nơi khóe môi.
Bên ngoài, tuyết vẫn rơi. Nhưng bên trong, có điều gì đó vừa nhen nhóm trong đêm đầu tiên họ gặp nhau — dưới lớp tuyết lạnh, một thứ cảm xúc âm ỉ, chưa rõ tên.
Chap2: Đêm gác đầu tiên
Tiếng lò sưởi lách tách cháy nhẹ. Trời đã khuya.
Dưới ánh đèn vàng hắt qua cửa kính phủ tuyết, Đức Duy lặng lẽ ngồi lau khẩu súng được cấp. Ngón tay cậu còn run nhẹ, không biết vì lạnh hay vì ánh nhìn của ai đó từ giường đối diện vẫn chưa rời khỏi mình suốt 5 phút qua.
Quang Anh
/ngả người trên giường, giọng khàn nhẹ/
Lau sai cách rồi. Ở đây không ai sửa cho cậu đâu nếu súng kẹt khi gác ban đêm.
Đức Duy
/hơi giật mình):
Tôi… tôi chưa được thực hành nhiều… trong trường chỉ học lý thuyết.
Quang Anh
/ngồi dậy, bước tới gần/
Đưa đây.
Duy ngoan ngoãn đưa khẩu súng. Tay họ chạm nhau thoáng chốc. Duy như cảm thấy dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng. Quang Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, cẩn thận lau từng chi tiết súng như đã làm hàng nghìn lần.
Quang Anh
/Anh không ngẩng đầu/
Ở đây lạnh, gió mạnh, mọi thứ đều đóng băng nhanh. Cậu chạm vào kim loại bằng tay trần, mười giây là bỏng lạnh đấy.
Đức Duy
/mắt nhìn xuống/
Cảm ơn… anh luôn như thế với người mới à?
Quang Anh ngừng tay, ngẩng lên nhìn cậu một lúc lâu. Ánh nhìn khiến tim Duy đập hụt một nhịp.
Quang Anh
/khẽ nói/
Không. Tôi không hay quan tâm mấy chuyện linh tinh. Nhưng cậu… thì khác.
Ngoài cửa, tiếng gió rít từng cơn. Màn đêm kéo dài không ánh trăng. Tuyết rơi trắng trời.
Duy mặc áo khoác lính, mang găng tay dày. Cậu và Quang Anh đứng trên đài gác nhỏ, gió phả thẳng vào mặt như dao cứa. Nhưng Duy không còn run nữa. Có lẽ vì người đứng cạnh — một hơi ấm im lặng nhưng vững chắc.
Trạm gác về khuya vắng lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió gào gắt quẩn quanh và tiếng tuyết rơi lạo xạo trên mái gỗ. Duy đứng thẳng người, tay vẫn đặt nghiêm chỉnh lên thành lan can, nhưng ánh mắt đã lơ đễnh. Gió lùa qua khe cổ áo, xuyên qua lớp khăn choàng khiến làn da tê rát, thế mà cậu không nhúc nhích, cũng chẳng kêu lạnh nữa.
Quang Anh
/hỏi, giọng khẽ như gió thoảng/
Lạnh không?
Duy khẽ giật mình, quay sang, khóe môi nhoẻn cười yếu ớt.
Đức Duy
Không lạnh bằng lúc mới chuyển về đây… Giờ có người đứng cạnh, đỡ hơn rồi.
Quang Anh không đáp lại bằng lời. Anh chỉ liếc qua, ánh mắt sâu, rồi quay trở về với màn đêm phía trước. Nhưng nét mặt có gì đó dịu hơn, như đang âm thầm ghi nhớ câu nói ấy.
Duy im lặng, mắt dần díu lại. Em đã hành quân suốt cả ngày, chưa kịp nghỉ ngơi đúng nghĩa. Ánh lửa ban nãy còn vương trong ký ức, nhưng giờ chỉ còn tiếng gió và bờ vai im lặng bên cạnh. Em cố giữ mình tỉnh táo, nhưng mi mắt nặng trĩu, đầu dần nghiêng về một phía.
Một cái chạm nhẹ — đầu Duy tựa lên vai Quang Anh.
Quang Anh khựng lại trong một giây, cơ thể như theo phản xạ định né tránh. Nhưng rồi anh không nhúc nhích. Chỉ hơi nghiêng người sang trái để vai mình vững hơn, đủ để đỡ lấy trọng lượng từ cậu lính trẻ đang mỏi mệt.
Quang Anh
/lẩm bẩm, không rõ là hỏi Duy hay hỏi chính mình/
...Ngủ rồi à?
Em không trả lời, hơi thở đều đều, ấm áp phả lên lớp vải áo anh. Gương mặt Duy nghiêng nghiêng, mày hơi nhíu lại dù đang ngủ, như còn vương chút căng thẳng chưa kịp rũ bỏ.
Quang Anh khẽ thở dài, mắt vẫn dõi theo phương xa trắng xóa, nhưng một tay anh khẽ nhích lên, rút găng rồi nhẹ nhàng kéo khăn choàng lên cổ Duy thêm một chút.
Quang Anh
Lần đầu đứng gác đêm mà ngủ thế này… Nhóc con.
Gió thổi qua, thổi vào câu nói ấy, cuốn đi như chưa từng tồn tại.
Một lúc sau, Duy mơ màng mở mắt. Em vẫn tựa vào ai đó, cảm giác rất ấm, rất yên. Mất mấy giây cậu mới nhận ra mình đã dựa vào vai Quang Anh, ngủ quên giữa trời giá buốt.
Đức Duy
/luống cuống/
Xin lỗi...em... em ngủ gật rồi ạ?
Quang Anh
/Anh đáp, vẫn không quay đầu sang/ Ừ
Quang Anh
Mấy phút rồi. Định dựng cậu dậy nhưng cậu cứ tựa mãi nên thôi.
Duy đỏ mặt, bật dậy lúng túng
Đức Duy
Em không cố ý… Tại lạnh quá, với cả, ờ… mỏi...
Quang Anh
/Anh nhìn cậu, nửa cười nửa nghiêm/
Ngủ cũng được. Nhưng lần sau muốn ngủ thì nói trước. Tôi sẽ để vai trống cho.
Duy ngớ người, mắt tròn như mèo mắt nước
Quang Anh
/Anh quay mặt đi, nhưng tai đã ửng hồng/
Đùa thôi
Duy cười khẽ, gió lại lướt qua. Tuyết vẫn rơi, nhưng lạnh dường như chẳng còn buốt đến thế nữa. Vì ngay lúc này, cả hai đều đã biết — có một bờ vai, có một hơi ấm, đang chờ ở cạnh mình.
hây cộc
ổn không mọi người uiii
Chap3: Buổi sáng có nắng đầu tiên
Trời sáng rất chậm sau đêm tuyết dày. Tuyết ngừng rơi từ lúc nào, nhưng cả khu trạm vẫn chìm trong màu trắng xóa, từng nhánh cây bị phủ đến cong oằn. Ánh mặt trời yếu ớt rọi qua khung cửa sổ nhỏ, chiếu lên tấm chăn mỏng đang phủ ngang vai người lính trẻ.
Duy trở mình, mắt mở lơ mơ. Vẫn còn sớm, nhưng hơi ấm còn lưu lại trên vai khiến cậu nhớ ngay ra mọi chuyện đêm qua. Cậu đã ngủ gục… trên vai Quang Anh.
Đức Duy
Trời đất... mất mặt thật T0T
Duy vùi mặt vào chăn, gương mặt đỏ ửng dù trời lạnh tê tái. Cậu chưa từng dựa vào ai thân đến thế. Trước đây, ở đơn vị cũ, mọi thứ đều khép kín và đúng mực. Nhưng Quang Anh… lại khác. Không nói nhiều, không tỏ ra thân thiết, nhưng ở cạnh anh, Duy lại cảm thấy mình được thở một cách thoải mái.
Tiếng mở cửa kéo Duy ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu vội ngồi dậy.
Quang Anh bước vào, tay cầm hai phần cháo nóng vừa được mang từ bếp dưới lên. Áo khoác anh còn bám vài vết tuyết, tóc vàng hơi rối nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo như mọi khi.
Quang Anh
/Anh hỏi, đặt bát xuống bàn gỗ/
Mới dậy?
Duy gật đầu, vội chỉnh lại chăn nệm cho gọn gàng.
Đức Duy
Dạ.. à, em xin lỗi vì chuyện tối qua...
Quang Anh
Về việc ngủ gật?
Đức Duy
/Duy lí nhí/
Vâng, em không nên… tự tiện như vậy.
Quang Anh
/Anh không trả lời ngay. Anh lấy thìa, khuấy nhẹ cháo trong bát, rồi khẽ nói/
Không phải lỗi. Cậu mệt, ngủ là đúng.
Duy ngước nhìn anh, mắt hơi ngạc nhiên
Đức Duy
/ấm úng/
Nhưng anh không thấy phiền ạ?
Quang Anh
/Anh cười nhẹ, hiếm khi thấy/
Tôi đã bảo sẽ giữ cho cậu yên giấc mà.
Duy bối rối. Không rõ là vì nụ cười đó, hay vì giọng nói trầm trầm giữa buổi sáng vắng lặng mà tim em chợt khẽ đập lệch đi một nhịp.
Quang Anh
Ăn đi, còn phải xuống kiểm tra khu đạn.
Hai người ngồi cạnh nhau ăn trong im lặng. Duy có hơi lóng ngóng khi tay vẫn chưa hết lạnh, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Quang Anh, trái lại, có vẻ như không để tâm. Anh chỉ ăn từ tốn, thỉnh thoảng lại liếc sang quan sát cậu lính trẻ, rồi lặng lẽ mỉm cười một mình.
Buổi trưa, trời hửng nắng — điều hiếm thấy trong mùa đông năm nay. Duy được giao nhiệm vụ kiểm kê vật tư trong kho phụ, nằm cách trạm chính khoảng một đoạn dốc phủ băng.
Quang Anh
/Anh lên tiếng, khi thấy Duy lật bản danh sách ra ngoài sân/
Để tôi đi cùng.
Đức Duy
Ủa, anh không phải trực đài gác chiều nay à?
Quang Anh
đã đổi với Quang Hùng rồi. Tôi đi.
Tuyết đã tan một phần, để lộ lối mòn đất đóng băng trơn trượt. Duy bước cẩn thận, mang bao tay dày nhưng vẫn phải chạm khẽ vào tường đá hai bên cho chắc. Quang Anh đi sau vài bước, mắt dõi theo từng cử động nhỏ.
Quang Anh
Đừng bước mạnh vào mép trái. Dưới đó dễ sập.
Quang Anh
Lúc lạnh cậu rất cứng người, di chuyển kém lắm. Phải luyện thêm.
Đức Duy
Anh theo dõi kỹ thế luôn à?
Quang Anh
Có người đứng gác ngủ gật bên vai mình, ai chẳng nhớ kỹ.
Duy suýt trượt chân, quay lại nhìn anh đầy bối rối, hai má đỏ bừng.
Đức Duy
Anh… còn nhớ chuyện đó nữa sao?
Em không đáp. Gió thổi ngang mặt, lùa vào cổ khiến má cậu càng đỏ hơn. Lần này không phải do lạnh.
Kho phụ là một căn nhà nhỏ nửa chìm dưới đất, dùng để giữ nhiệt cho các vật tư cần bảo quản đặc biệt. Bên trong tối, chỉ có vài bóng đèn vàng nhấp nháy. Duy ngồi thụp xuống kiểm đếm từng hòm vật liệu. Quang Anh đứng dựa vào cửa, im lặng như thường.
Đức Duy
Cái này… đúng đủ. Găng tay cách nhiệt: 15. Mặt nạ dự phòng: 6…
Duy vừa lẩm bẩm vừa gạch vào sổ. Cậu làm việc rất tập trung. Quang Anh nhìn cậu chốc lát rồi quay ra bên ngoài. Nhưng khi anh nghe tiếng Duy kêu nhẹ "a!" thì lập tức quay lại.
Đức Duy
Không sao! Em… bị dằm gỗ đâm tay…
Quang Anh bước tới, không nói gì. Anh cúi xuống, cầm bàn tay Duy lên. Duy giật mình, muốn rụt lại nhưng bị giữ chặt.
Quang Anh
Đừng động. Để tôi xem.
Bàn tay anh to, ấm và rắn chắc. Ngón tay khéo léo gỡ nhẹ mảnh gỗ vụn ra khỏi da, rồi lấy khăn bọc đá lạnh đè lên.
Quang Anh
Được rồi. Không sâu, nhưng vẫn phải sát trùng.
Duy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quang Anh. Nhưng hơi thở của người kia ở khoảng cách gần khiến tim cậu cứ đập loạn lên.
Quang Anh
Lần sau cẩn thận. Cậu mà bị thương, ai gác đêm với tôi?
Đức Duy
Anh nói vậy… là vì em làm phiền anh ngủ chứ gì?
Quang Anh
Không. Là vì nếu thiếu cậu, vai tôi sẽ lạnh.
Duy ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Quang Anh.
Quang Anh
/Anh cười nhẹ/
Tôi vẫn đang đùa.
Nhưng lần này, ánh mắt Quang Anh không giống như đang đùa thật. Trong đôi mắt đó, có một chút dịu dàng, một chút quan tâm, và gì đó rất thật… mà Duy không định nghĩa nổi.
Em cắn môi, cúi đầu lặng lẽ.
Chiều xuống rất chậm. Khi quay về trạm, nắng đã gần tắt, nhưng vẫn còn đủ để chiếu vàng từng góc sân. Duy bước đi chậm hơn thường lệ, có phần trầm tư.
Quang Anh đi cạnh, chẳng hỏi gì, nhưng cũng không rời mắt khỏi cậu quá lâu.
Đức Duy
/Duy lên tiếng trước, nhỏ thôi
Anh Quang Anh.
Đức Duy
Anh có nghĩ… ở nơi này, người ta dễ cảm thấy cô đơn không?
Quang Anh
Có chứ. Trạm biên vắng, quanh năm chỉ thấy tuyết và gió. Không cô đơn mới lạ.
Đức Duy
Vậy… anh đã từng thấy vui vì có ai đó ở cạnh chưa?
Quang Anh dừng lại một chút. Anh nhìn Duy, ánh mắt như đang dò thấu tận bên trong.
Quang Anh
Đã từng. Và đang thấy như vậy.
Em không biết nên cười hay nên trốn chạy. Em cứ đứng yên, bàn tay siết chặt trong túi áo, còn lòng thì như có tuyết đang tan.
Ở môt nơi tưởng chừng chỉ có tuyết trắng và kỷ luật, một điều gì đó ấm áp đang chớm nở – như nắng đầu tiên sau chuỗi ngày đông dài.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play