Lừa Dối Hay Thật Lòng? |hwang Inho × Seong Gihun|
chap 1
is me🤧
LƯU Ý: TRUYỆN CÓ 1 SỐ CHỖ SAI SÓT, TÌNH TIẾT CÓ PHẦN NHẠY CẢM, VÀ MONG RẰNG MẤY BN NGHIỆN H, H+ THA LỖI CHO MÌNH VÌ MÌNH VIẾT H DỞ VAICHUONG.
Gió thổi nhẹ qua khe cửa sắt, mang theo mùi ẩm mốc của sân chơi chết chóc. Cánh cửa lớn mở ra, từng người mặc đồng phục xanh bước vào trong hàng. Gương mặt ai cũng căng thẳng, nhưng riêng người mang số 456, ánh mắt vẫn vững vàng như đá.
Không phải vì tiền. Không phải vì thách thức.
Mà vì sự thật – và những người đã chết.
Ở phía xa, người mang số 001, dáng đứng lặng lẽ nhưng vững vàng, hơi cúi đầu như đang nhẫn nhịn cả thế giới. Không ai nhận ra hắn – người từng đeo mặt nạ Front Man, kẻ đã từng đứng trên đỉnh của hệ thống máu lạnh này.
Hắn mang một cái tên mới: Yong-il.
Và hắn có một mục tiêu: Gi-hun.
yongil
Anh quay lại để cứu người khác?
yongil
Tốt. Vậy tôi sẽ để anh chứng kiến từng người chết… một cách thật rõ ràng.
📢 “Trò chơi thứ hai: Năm môn phối hợp sáu chân. Mỗi đội gồm 5 người. Chân bị buộc lại. Cứ mỗi 10 mét, sẽ gặp một trò chơi nhỏ: Ddakji, Phi Thạch, Gong-gi, Con Quay, Jegi. Hoàn thành trước khi hết giờ để sống.”
Tiếng dây trói chân cạch vang lên.
Gi-hun nhìn sang trái. Rồi sang phải.
Anh chết lặng khi thấy số 001 – Yong-il – đang bị buộc chân cùng anh.
seong gihun
*Gì đây… trùng hợp sao?*
Yong-il chỉ cười nhẹ.
Một nụ cười như thể đã biết trước điều này từ đầu.
Chân của Gi-hun và Yong-il bị buộc chặt. Cơ thể sát nhau từng nhịp. Tiếng thở, tiếng hô nhịp vang lên. Mồ hôi bắt đầu lăn xuống cổ áo.
Trò Gong-gi vừa xong, một thành viên trong đội loạng choạng suýt ngã. Gi-hun khom người vươn tay đỡ lấy bạn.
Động tác đột ngột khiến lưng áo anh kéo lên, để lộ phần eo thon, săn chắc nhưng đầy căng thẳng.
Yong-il, đứng sát ngay phía sau, không tránh kịp.
Mùi hương của anh tạt qua – mùi bạc hà vương nhẹ giữa mồ hôi và nắng nóng. Lạ kỳ. Nguy hiểm. Kích thích đến mức hắn bất giác nín thở.
Ánh mắt hắn trượt qua cổ Gi-hun.
Đáng ra anh phải gầy guộc. Nhưng sao lại có thể... cuốn hút đến thế.
is me🤧
ayza sao t viết dở dữ🤧
chap 2
“Nhanh lên! Đội 8 vừa vượt qua mốc thứ tư rồi kìa!”
Tiếng hét thúc giục vang lên từ nhóm giám sát. Cả đội của Gi-hun tăng tốc. Dù chân bị buộc, dù người mệt rã rời, nhưng áp lực sống chết khiến họ không thể dừng lại.
Phía sau, Yong-il vẫn bám nhịp rất tốt. Thậm chí còn... quá tốt.
Hắn là người duy nhất không thở dốc. Ánh mắt vẫn đầy tỉnh táo.
Nhưng không ai để ý – hắn không còn nhìn chướng ngại vật nữa.
yongil
*Vẫn vậy... vẫn cứng đầu, vẫn chạy về phía nguy hiểm... và vẫn đẹp một cách khó chịu.*
Ở trạm thứ tư – Con Quay – họ phải làm cho con quay gỗ quay liên tục ít nhất 20 giây để được đi tiếp.
Một người làm không được. Đến lượt Gi-hun.
is me🤧
*lưu ý: mình sẽ sửa 1 vài (hoặc nhiều) chỗ nha, mong mn bỏ qua.
Anh cúi xuống, mím môi, lấy đà. Lần này thành công.
Cả đội reo lên. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Yong-il lại nhìn thấy ánh mắt anh – ánh mắt của một người đã từng mất hết... nhưng vẫn muốn cứu cả thế giới.
Và tim hắn chệch một nhịp.
Trên đường chạy tiếp theo, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn. Dây trói siết lại. Vai Yong-il chạm lưng Gi-hun. Mồ hôi của anh thấm cả tay hắn.
yongil
*Khốn thật...Chỉ là một người đàn ông, vậy tại sao lại khiến ta cảm thấy...*
Chân Gi-hun vấp nhẹ. Yong-il đỡ anh theo phản xạ.
Giọng Yong-il trầm, lần đầu cất lên.
Gi-hun quay lại liếc nhìn.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Tĩnh lặng. Nặng nề. Nguy hiểm.
Yong-il vội quay đi, siết dây buộc thật nhanh.
Vạch đích hiện ra ở phía xa. Họ đã vượt qua 4 trò. Còn một: Jegi – đá cầu kiểu Hàn. Nếu rớt quá 3 lần, cả đội bị loại.
Cả năm người tạo vòng tròn, đá qua lại.
Lần 1 – suýt rớt.
Lần 2 – tốt.
Lần 3 – quả cầu bay lệch hẳn về phía Gi-hun.
Anh vươn người, nghiêng cả thân mình sang trái, chân duỗi dài để cứu cầu...
Và một lần nữa – mùi hương từ cổ anh tạt thẳng vào mũi Yong-il.
yongil
*Cái người này... đang hành hạ tôi đấy à?*
Cầu được cứu.
Đội vượt qua.
Tiếng còi báo hoàn thành vang lên.
Cả đội ôm nhau, thở dốc, cười lớn.
Gi-hun quay lại nhìn Yong-il.
seong gihun
Tên anh là gì?
Hắn nói nhanh, không đổi giọng.
seong gihun
//Gật đầu// Chân tốt đấy.
yongil
//Cười nhẹ// Tôi còn nhiều thứ... tốt hơn nữa.
Gi-hun cau mày một chút, không đáp.
Anh quay đi, ánh mắt lại hướng về phía cửa sắt sắp mở.
Với anh, Yong-il chỉ là một đồng đội tạm thời. Một gương mặt trong biển người xa lạ.
Anh là sự thu hút chết tiệt mà hắn không ngờ tới.
chap 3
Đêm hôm đó, khi cả đội trở về khu nghỉ…
Yong-il ngồi trên giường tầng dưới, im lặng lau bàn tay dính bụi. Bên cạnh, Gi-hun đang gối đầu ngủ say, hơi thở đều đều.
Lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở.
Chiếc áo xanh mỏng hơi trễ xuống cổ.
Gò má ửng đỏ vì sốt nhẹ.
Một vết xước nhỏ trên môi – không rõ do ngã, hay do anh cắn khi tập trung quá mức.
yongil
//Xoa đầu// Tại sao mày lại nhìn kỹ như thế, In-ho?
yongil
Tại sao tim mày lại đau khi thấy anh ấy nằm đó, mệt mỏi như vậy?
Yong-il cắn nhẹ môi dưới, quay đi, siết tay.
yongil
*Không được rung động.
Không được.*
📢 “Ngày mai, trò chơi tiếp theo sẽ loại một nửa số người còn lại.”
Gi-hun mở mắt, ánh nhìn tối lại. Anh không biết...
...rằng trong số những kẻ đối đầu sắp tới,
một người đang dần đánh mất lý trí chỉ vì anh.
Trong phòng nghỉ ồn ào như tổ ong vỡ tổ.
Tiếng xì xào, tiếng rên rỉ vì vết thương, tiếng thở dài tuyệt vọng đan xen nhau. Một số người đã ngủ thiếp đi. Một số khác còn thức, ôm chặt vật gì đó trong tay như thể đó là thứ cuối cùng thuộc về thế giới cũ.
Gi-hun ngồi ở góc giường tầng, gác cằm lên đầu gối, đôi mắt quét qua từng người.
Anh không ngủ.
Anh đang canh chừng – vì trò chơi này, đêm chưa chắc đã yên bình.
Một bóng người ngồi xuống cạnh anh.
Jung-bae – thành viên cùng đội. Lưng hơi gù, trán lấm tấm mồ hôi, nhưng nụ cười thì nhẹ tênh.
park jungbae
Canh thế này thì mệt đấy. Tôi canh thay cho.
seong gihun
//Lắc đầu// Tôi quen rồi.
Một thoáng im lặng, rồi anh ta cất giọng thì thầm:
park jungbae
Muốn nghe chuyện cười không?
seong gihun
//Liếc sang, nhíu mày// …Giờ này á?
park jungbae
Ừ. Để quên mệt. Một chút thôi.
Jung-bae nháy mắt, rồi nghiêng người kể nhỏ.
Anh kể một câu chuyện về lần lỡ... ăn nhầm kẹo của con gái mà tưởng là thuốc đau dạ dày, cuối cùng khiến anh… xổ nguyên ngày mà vẫn không dám đi viện vì xấu hổ.
Giọng kể nhỏ, ngắt quãng, nhưng ánh mắt thì sáng như muốn kéo người ta ra khỏi hố sâu tuyệt vọng.
Một tiếng bật ngắn, vang lên rõ giữa màn đêm yên tĩnh.
park jungbae
//Mỉm cười// Thấy chưa? Vẫn cười được mà.
Nhưng họ không biết – người nằm trên tầng trên đã không hề ngủ.
Yong-il nằm nghiêng, mặt hướng vào tường, tay nắm chặt góc chăn.
Hắn nghe rõ mọi chữ, mọi tiếng cười, và nhất là… giọng của Gi-hun khi thả lỏng.
yongil
*Anh cười với người khác như thế à?*
yongil
*Chỉ một câu chuyện cười vớ vẩn, cũng khiến anh mềm lòng vậy sao?*
yongil
*Tên đó... Jung-bae...*
Chỉ lẳng lặng ghi vào trong đầu.
Một thứ gai nhọn nhỏ xíu…
…đang cắm dần vào tim hắn. Không sâu. Nhưng rất đau.
is me🤧
mn thấy hay k 😇? sure not..
Download MangaToon APP on App Store and Google Play