[ Kỳ Hâm ] Ám Dục Hoành Lưu
Chương 1 : Quấy rối
Mã Gia Kỳ
( nằm trên giường lướt điện thoại )
Mã Gia Kỳ
( nhìn chằm chằm vào màn hình )
Anh chắc chắn trăm phần trăm mình bị một người quấy rối.
Hơn nữa….tên này…là một thằng đàn ông.
Bị người cùng giới quấy rối, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Mã Gia Kỳ từng nghe mấy bạn nữ trong lớp mặt đầy hưng phấn thì thầm to nhỏ, không ngờ rằng đến một ngày chính anh lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đó.
Là kẻ bị người ta quấy rối.
Mã Gia Kỳ
( lướt xem tấm ảnh đại diện )
Là ảnh một tấm lưng trần trụi đen trắng, lịch sử trò chuyện được gửi tới từ một người có biệt hiệu là một chữ X
Mỗi ngày chỉ có một ảnh, không có chữ. Tính cả bài đăng tối nay, có đúng mười tin nhắn, tức là mười bức ảnh.
Ban đầu, những bức ảnh người kia gửi có vẻ bình thường. Những bức ảnh không lộ mặt chỉ có nửa thân trên và nửa thân dưới, tất cả đều mặc quần áo. Nhiều nhất thì quần áo hơi bó sát, để lộnhững đường nét cơ bắp mảnh mai ẩn dưới lớp vải trông khá đẹp.
Nhưng mà bắt đầu từ tuần trước, phong cách bức ảnh đột nhiên thay đổi.
Vai trần, xương quai xanh, eo, hông...
Bức ảnh tối nay thậm chí còn táo bạo hơn...khiêu gợi hơn—nửa ngực lộ ra, không một mảnh vải che phủ.
Mã Gia Kỳ
( phóng to bức ảnh đó ra)
Đó là mảng ngực của nam giới, sắc da trắng muốt, không biết là do trắng bẩm sinh hay do hiệu ứng ánh sáng.
Dưới xương quai xanh nhô lên có một hình xăm.
Một con rắn màu lục, to bằng nửa ngón tay, quấn quanh một bông mẫu đơn đang nở, lưỡi thè ra khi chạm vào nụ. Thậm chí còn có những giọt nước nhỏ li ti trên nụ.
Hình xăm này...bất kể nhìn thế nào tỏa ra một luồng khí gợi cảm
Một chút bên dưới hình xăm là núm vú của đàn ông. Nó trông lớn hơn núm vú của đàn ông trung bình, và quầng vú cũng lớn hơn một chút. Màu sắc thậm chí còn hơi đỏ đầy gợi cảm
Nhìn thế nào cũng thấy đầu ngực này giống như vừa mới bị hung hăng chơi qua, nếu không…tại sao lại cứng rắn lồi lên như thế?
Mã Gia Kỳ
Tại sao cậu ta lại gửi bức hình này cho mình ?
Mã Gia Kỳ
Là muốn mình ngắm hình xăm kia hay là vùng ngực như vừa bị chơi kia
Mã Gia Kỳ
Hay là ....cả hai
Suy cho cùng, nếu người kia quấy rối mình và gửi cho mình những bức ảnh gợi dục "xin xỏ" như vậy, thì chắc chắn cậu ta là người đồng tính.
Nhưng Mã Gia Kỳ không phải người đồng tính; người kia đã đến nhầm chỗ. Vậy nên, trong tất cả những tin nhắn đã gửi, anh chưa hề trả lời một tin nhắn nào, thậm chí không một dấu chấm câu qua loa.
Anh không chặn người đó; anh chỉ tò mò, muốn xem họ đang làm gì.
WeChat của anh không công khai số điện thoại để người ta không thêm được tài khoản WeChat của hắn, chỉ có thể thông qua danh bạ. Cho nên Mã Gia Kỳ dám chắc chắn, kẻ quấy rối hắn là một người biết hắn.
Mã Gia Kỳ
Người này biết mình mà còn là người đồng tính nữa
Mã Gia Kỳ
Rốt cuộc là aiiiii
Còn việc giữ lại lịch sử trò chuyện... nếu hỏi Mã Gia Kỳ, anh sẽ không hiểu tại sao mình lại không xóa nó. Anh sẽ xóa hết tin nhắn của bất kỳ ai khác, đọc nó và trả lời, dù có hay không. Nhưng anh chưa xóa một tin nhắn nào của người này.
Đến nỗi trang WeChat của anh chỉ có một dòng về người kia. Bất cứ ai nhìn thấy nó sẽ nghĩ rằng anh quá quan tâm nên không nỡ xóa nó.
Giáo viên phụ trách vừa ra khỏi lớp thì Mã Gia Kỳ đã nằm bò ra bàn
Tối hôm qua anh mất ngủ. Rõ ràng làm việc quần quật cả tối, mệt muốn chết, nhưng vẫn không ngủ được.
Tất cả là vì bức ảnh mà người đó đã gửi cho anh
Trong mơ, anh giống như bị bóng đè, hóa thân thành nửa người nửa rắn, liều mạng giày xéo đóa hoa mẫu đơn kiều diễm kia. Đóa hoa đó giống như sinh vật sống, nụ hoa vừa bị đụng phải liền kêu không ngừng, lẳng lơ không ngừng chảy nước, hắn chỉ có thể lè lưỡi không ngừng liếm hút. Anh liếm một cái, bông hoa đó càng thích thú kêu rên, nước cũng chảy ra nhiều hơn. Lặp đi lặp lại tuần hoàn, mãi mãi không kết thúc…
Giấc mơ hỗn loạn và khiêu gợi. Khi thức dậy vào buổi sáng, anh không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra tiếp theo. Anh chỉ cảm thấy nửa thân dưới cứng đờ, nóng lòng muốn chết.
Nhưng anh vẫn kiềm chế, không làm gì cả. Anh chỉ tắm nước lạnh, thu dọn đồ đạc và đến trường đúng giờ.
Đi học, cũng chỉ là ngồi trong lớp, học những gì nhà trường dạy. Dù sao cũng chẳng có thầy cô nào sẽ đi quản mà
Đi ra từ phòng làm việc, Tống Á Hiên - lớp trưởng của bọn họ ngửa đầu thở dài, biểu cảm trên mặt rất buồn bực.
Đinh Trình Hâm
Sao thế? Bảo cậu đi gọi người, cũng đâu phải muốn lấy mạng cậu.
Tống Á Hiên
Muốn giết tôi thì có.
Tống Á Hiên
Cậu cũng không phải không biết tính tình Mã Gia Kỳ thế nào. Cậu ta mà dễ nói chuyện như thế thì đã tốt, đừng có lúc nào cũng nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng hình viên đạn như thế, tôi cũng đâu có như vậy.
Đinh Trình Hâm
Cũng đâu phải thế, cậu ấy… Thật ra cậu ấy tốt mà.
Tống Á Hiên
Cậu chắc chứ ?
Đinh Trình Hâm
Ít nhất cậu ấy không đánh ai cả
Tống Á Hiên
Ha ha, sao cậu biết cậu ta không đánh nhau? Nói không chừng ở ngoài trường còn đánh nhau suốt ngày ý
Đinh Trình Hâm
Không có đâu
Đinh Trình Hâm
Nếu cậu thật sự không muốn gọi cậu ấy, vậy để tôi giúp….
Tống Á Hiên
( vỗ vai cậu )
Tống Á Hiên
Hahaha, cậu đúng là anh chàng đẹp trai nổi tiếng nhất lớp chúng ta. Tiểu Đinh , cậu xứng đáng là học sinh giỏi và vị tha nhất !
Đinh Trình Hâm cười sờ chóp mũi, không lên tiếng. Cậu che giấu rất cẩn thận, chưa từng bị ai phát hiện, vô cùng xuất sắc.
Tống Á Hiên
( nhìn xuống cuối lớp )
Cậu nhìn theo ánh mắt cậu ta, chỉ thấy xương bả vai nhô lên đằng sau tấm lưng rộng, lộ ra cái gáy và cánh tay cường tráng, hô hấp lập tức dồn dập, trong phút chốc tim cậu đập nhanh.
Đinh Trình Hâm
/ hít sâu /
Đinh Trình Hâm
/ đi tới cuối lớp /
Cậu đứng bên cạnh anh một lúc lâu rồi mới đưa tay vỗ vai. Lực vỗ rất nhẹ, tay cậu vẫn còn hơi run rẩy.
Lớp học rất ồn ào. Mã Gia Kỳ vốn dĩ chưa ngủ, chứng mất ngủ khiến anh cảm thấy hơi khó chịu. Khi vai bị vỗ, anh thầm rủa trong lòng. Một lúc sau, anh từ từ ngẩng đầu lên, ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn người đứng cạnh
Dứt lời, Mã Gia Kỳ hoàn toàn mở mắt , nhìn chằm chằm vào cổ người bên cạnh, lộ ra một chút xương quai xanh, lộ ra, làn da trắng nõn.
Chớp mắt một cái, Mã Gia Kỳ mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn rõ mặt người kia.
Mã Gia Kỳ
" Đinh Trình Hâm ? "
Đinh Trình Hâm bị chữ "nói" làm giật mình, trái tim run rẩy như rơi xuống vực sâu. Cậu lạnh lùng nhìn Mã Gia Kỳ, thầm rủa hắn như một con rắn thối
Đinh Trình Hâm
/ lấy lại tinh thần /
Đinh Trình Hâm
( đút tay vào túi quần )
Đinh Trình Hâm
Tới văn phòng đi, giáo viên chủ nhiệm muốn gặp cậu.
Đinh Trình Hâm
( bỏ về chỗ )
Đinh Trình Hâm
" Đau lòng thật "
Ra tới tận ngoài lớp Mã Gia Kỳ thấy lớp phó học tập , người luôn nổi tiếng là tốt bụng, nói chuyện dễ gần và hòa đồng, liếc nhìn mình
Ừm, cậu cũng hai mặt, giống hệt mấy người trong lớp. Nếu có gì khác biệt thì chính là mấy người kia thì công khai, còn cậu này thì lại giấu kín.
Mã Gia Kỳ
" Mẹ kiếp, ai lại gửi ảnh gợi cảm cho mình chứ? "
Chương 2 : Tài trợ
Chủ nhiệm lớp
( đưa cho anh một tờ giấy )
Chủ nhiệm lớp
Đơn xin tài trợ
Chủ nhiệm lớp
Cầm về điền đi, mai thì đưa lại cho thầy.
Mã Gia Kỳ
Nghe nói năm nay tăng rồi?
Chủ nhiệm lớp
/ nhíu mày /
Ông dạy Mã Gia Kỳ đã ba năm rồi, thật sự không quen nhìn một cậu trai mới thành niên quá quan trọng vấn đề tiền bạc như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến hoàn cảnh thực tế của anh thì không thể không hiểu.
Chủ nhiệm lớp
Đúng, có lẽ khoảng năm ngàn
Mã Gia Kỳ
" Năm ngàn? Tăng thêm hai ngàn so với năm ngoái rồi."
Năm ngàn có thể đủ cho anh sống trong ba đến năm năm. Nếu như những người đó không lập tức tìm tới cửa nói chuyện.
Chủ nhiệm lớp
Mấy người đó…vẫn còn đến tận nhà tìm em à?
Chủ nhiệm lớp bị đôi mắt không có gợn sóng của anh nhìn chằm chằm, cũng nhớ khi bản thân mình không biết chuyện hồi năm lớp 10, thời điểm đến nhà Mã Gia Kỳ thì gặp phải mấy người đến đòi nợ ở cửa. Một tên hung thần ác sát như muốn ăn thịt người vậy. Còn mấy kẻ đằng sau thì nhét dao gọt trái cây trong túi quần, dường như chỉ cần một lời không lọt tai là một giây tiếp theo có thể móc ra đâm người luôn.
Người tuổi tác đã tứ tuần như ông thấy còn sợ, đứng trong phòng khách nhà Mã Gia Kỳ không dám lên tiếng.
Anh mới học năm nhất trung học chưa đầy một tháng, thân hình ngày càng phát triển, chỉ lớn về chiều cao chứ không phải da thịt, không có tiền mua thịt ăn, suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Anh tựa như thân trúc, chặn ở cửa nhà không cho bọn người đòi nợ tiến vào, đè tay lên khung cửa, ánh mắt rất lạnh, cũng rất tuyệt vọng.
Mã Gia Kỳ
Tiền tao không có. Nhưng bọn mày có thể giết tao, khoét nội tạng của tao đi bán là có tiền ngay.
Câu nói kia của Mã Gia Kỳ , bây giờ chủ nhiệm lớp hồi tưởng lại cũng vẫn run rẩy. Đó không nên là một câu nói phát ra từ miệng của một cậu trai chưa tròn mười sáu tuổi, nhưng hết lần này tới lần khác, anh đã nói như vậy.
Rốt cục cuộc sống phải đến mức nào mới có thể khiến một đứa trẻ vị thành niên bị ép đến mức như vậy?
Chủ nhiệm lớp cũng có con cái, cũng có lòng trắc ẩn, ông muốn quan tâm cậu học sinh này nhưng gặp phải sự khước từ.
Mã Gia Kỳ
Thầy à, thầy có thể cho em tiền không? Em cần hơn một trăm vạn, thầy có thể cho em không?
Mã Gia Kỳ
Nếu như không thể thì cũng không cần thương hại em. Vô dụng thôi.
Lúc ấy sự quan tâm của chủ nhiệm lớp bị đáp lại như vậy, ông có phần tức giận. Ông cảm thấy thái độ của anh quá tệ, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết.
Dường như bản thân không vui vẻ, cho nên kiểu gì cũng muốn người khác cũng không được vui vẻ giống mình. Cho dù bạn đối xử với cậu ấy tốt hay không, tất cả những gì đáp lại đều là sự từ chối xa cách ngàn dặm.
Đây cũng chính là con người anh khi ở trong lớp học, nhân duyên tệ hại, là nguyên nhân luôn bị tách biệt và không được chào đón. Hoàn cảnh gia đình chỉ chiếm một phần, chủ yếu vẫn là do thái độ con người anh
Chủ nhiệm lớp
Em phải hòa đồng thì mới có bạn được
Mã Gia Kỳ
Em không cần bạn, em chỉ cần tiền
Hiện tại , ông vẫn cố khuyên nhủ anh và anh thì vẫn chẳng có gì thay đổi
Mã Gia Kỳ
Còn việc gì không thầy?
Chủ nhiệm lớp
Hay là em vào ký túc xá của trường ở? Chi phí nội trú thầy sẽ xin nhà trường miễn cho em một phần.
Mã Gia Kỳ
Thầy cảm thấy có ký túc xá nào sẽ đồng ý cho em vào ở sao?
Đúng vậy, với thái độ và hoàn cảnh của Mã Gia Kỳ, đúng là rất khó.
Chủ nhiệm lớp
Thằng nhóc ngốc này , đúng là cứng đầu cứng cổ
Đa nv nam
GV : Tôi thấy tính thầy cũng tốt quá, ai mà dám thái độ như thế trong lớp của tôi, tôi đã nổi giận rồi.
Chủ nhiệm lớp
Tình huống đặc thù
Chủ yếu là vì , nếu nổi giận với Mã Gia Kỳ , thì anh cũng có phản ứng đâu? Anh sẽ không quan tâm, để ý tới sự tức giận đấy, anh chính là kiểu người như thế đấy.
Học sinh nam
Cậu nói xem có phải chủ nhiệm lớp nhận hối lộ không?
Đinh Trình Hâm
( ngẩng đầu )
Đinh Trình Hâm
Sao tự dưng nói thế?
Học sinh nam
( hất cầm về phía sau )
Học sinh nam
Thì Mã Gia Kỳ đó. Tôi nhìn thấy trong tay cậu ta cầm đơn xin tài trợ. Cậu nói xem có phải cậu ta mua thuốc lá biếu chủ nhiệm lớp không, sao năm nào cũng thấy cậu ta được nhận?
Cậu quay đầu liếc nhìn Mã Gia Kỳ , nhớ lại vừa rồi bản thân bị anh đối xử lạnh nhạt, hung hăng thu lại ánh mắt
Nhưng thái độ Mã Gia Kỳ đối xử với cậu là một chuyện, cậu nghe bạn bàn trên nói Mã Gia Kỳ như thế là một chuyện khác.
Cụ thể là cậu không thích nghe người khác nói xấu về Mã Gia Kỳ trừ khi cậu nói !!
Đinh Trình Hâm
Không đâu. Nhìn thử lớp chúng ta mà xem, cũng chỉ có cậu ấy mới khó khăn, cậu ấy cầm là đúng rồi
Học sinh nam
Khó khăn? Thế rốt cuộc là khó khăn đến mức nào?
Học sinh nam
Chẳng phải bố cậu ta không còn, mẹ thì lại bỏ trốn theo người khác sao? Tôi nhớ nhà cậu ta còn cao hẳn ba tầng, khó khăn thế sao không bán nhà?
Đinh Trình Hâm
( xiết chặt cây bút trong tay )
Đinh Trình Hâm
Vậy cậu thấy ai mới xứng đáng được nhận? Cậu ư?
Học sinh nam
Không phải, nhà tôi cũng đâu khó khăn thế.
Đinh Trình Hâm
Thế cậu quan tâm chuyện này làm gì? Chủ nhiệm lớp chỉ định ai thì người đó nhận, đừng để ý nữa.
Học sinh nam
Không phải, do tôi không thích cậu ta mà. Trông bộ dạng giống dân xã hội du côn kia…
Đinh Trình Hâm
( quay đầu )
Mã Gia Kỳ
( ngẩng đầu lên )
Đinh Trình Hâm
( quay đầu về )
Đinh Trình Hâm
( cúi đầu viết từ vựng )
Đinh Trình Hâm
" Làm gì có tên du côn nào như thế. "
Đinh Trình Hâm
" Rất đẹp trai, rất ngỗ ngược…giống như một con rắn lạnh như băng "
Chương 3 : Rắn
Đinh Trình Hâm vừa đẩy cửa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, tiếp đó nhìn thấy ba mình đang ngồi xem điện thoại di động ở ghế salon trong phòng khách.
Đinh Trình Hâm
Ba, ba về rồi à?
Đinh Trình Hâm
( thay dép )
Đinh Trình Hâm
Chẳng phải ba nói hơn một tuần nữa mới về sao? Sao bây giờ đã về sớm trước mấy ngày thế?
Bố cậu
( cất điện thoại )
Bố cậu
Ba bất ngờ về sớm, chê ba quản anh à?
Đinh Trình Hâm
( ngồi xuống )
Đúng là ba cậu quản cậu rất chặt, mà cậu cũng không thích ba can thiệp quá nhiều vào mọi chuyện của cậu. Thi thoảng không kiềm chế được mà kháng nghị, nhưng không có tác dụng gì cả. Ba cậu chỉ thấy sự phản kháng của cậu là biểu hiện của sự thiếu dạy dỗ, sau đó càng ngày càng quản lý cậu chặt hơn.
Cũng từng có một thời gian bị kích động mà nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Bởi vì cậu vẫn còn một người mẹ ra sức bảo vệ mình
Sau mỗi lần ba cậu dừng việc giáo dục lại, mẹ cậu luôn là người đầu tiên an ủi cậu. Cậu vừa nảy ra suy nghĩ muốn bỏ nhà đã lập tức gạt nó đi ngay.
Mẹ cậu
Cơm xong rồi, Tiểu Đinh cũng đi học về rồi, nhanh ra bàn ăn cơm thôi.
Cậu nghĩ mẹ cậu đúng là một người phụ nữ hiền hậu, lấy vợ phải lấy người như mẹ mình đó. Nếu như cậu không thích “con rắn xấu xa” kia…
Đinh Trình Hâm
( lén nhìn ông )
Bố cậu
( đi vào nhà vệ sinh )
Đinh Trình Hâm
( chạy vào bếp rửa tay )
Đinh Trình Hâm
( ngồi xuống bàn )
Mẹ cậu
Rửa rồi, anh cứ vừa về là quở trách con trai, Tiểu Đinh nhà chúng ta rất ngoan ngoãn nghe lời.
Bố cậu
Ngoan ngoãn? Đúng là chỉ được bề ngoài thôi.
Đinh Trình Hâm
/ chột dạ /
Bố cậu
Em không thấy tin tức trên báo sao? Những đứa thanh niên ngoài mặt thì nói với ba mẹ đến trường đi học, thật ra là lén lút ra ngoài đi net lăn lộn xã hội, đánh đấm lung tung, trông thế mà được à?
Vừa nhắc đến chuyện đánh đấm thì nghĩ đến con trai mình, so sánh hai bên mà xem, ba Đinh vẫn có phần hài lòng. Ít nhất con trai ông vẫn luôn tốt, mỗi lần có thành tích thi xong, top 1 không phải vấn đề. Ông tham gia họp phụ huynh hay trò chuyện với đồng nghiệp, lúc nào cũng rất tự hào trên mặt. Hơn nữa lúc trước vừa liên lạc với chủ nhiệm lớp, thầy cũng rất khen ngợi.
Thành tích tốt, nhân duyên tốt, kính trọng thầy cô, yêu quý bạn học… Cũng chỉ thi thoảng mới không nghe lời dạy bảo thôi.
Bố cậu
( gắp thức ăn cho cậu )
Bố cậu
Cần mua cái gì, chỉ cần không cản trở việc học, ba mua cho con.
Đinh Trình Hâm
/ mơ màng /
Mẹ cậu
Ba con hỏi con, có muốn quà gì không?
Đinh Trình Hâm
( lắc đầu )
Đinh Trình Hâm
Không có, không muốn gì cả.
Bố cậu
Tiền tiêu vặt thì sao? Dùng hết thì phải nói, để mẹ con còn cho thêm.
Đinh Trình Hâm
( chọc bát cơm )
Đinh Trình Hâm
( lắc đầu )
Đinh Trình Hâm
" Sao tự dưng ba hiền dữ vậy ? "
Thật ra điều kiện gia đình nhà họ Đinh không thể coi là giàu có, cũng chỉ vừa đủ ở mức khá giả. Lúc nhỏ Đinh Trình Hâm đi học, ba Đinh ra quy định tiền tiêu vặt để tiêu trong một tuần, bảo cậu tự sắp xếp việc chi tiêu của mình trong một tuần lễ, có tiêu hết sớm cũng không đưa thêm. Mua quà cáp cũng vậy, đắt quá hai ngàn, trừ khi có ích cho học tập, nếu không đừng nghĩ đến việc mua cái gì cả.
Sau khi ăn xong cậu vào phòng bếp rửa chén giúp mẹ mới biết được, là chủ nhiệm lớp khen cậu với ba cậu.
Đinh Trình Hâm
" Bảo sao "
Tắm rửa xong xuôi về phòng, cậu khóa trái cửa lại. Từ khi có bí mật không thể nói, cậu luôn như vậy. Rõ ràng vì chuyện này mà cậu cứ bị ba nói đi nói lại mãi, nhưng mẹ cậu nói đỡ giúp cậu. Mà dường như ba cậu cũng nhớ lại vài chuyện của chính mình khi còn trẻ, cho nên cũng âm thầm chấp nhận hành động này của cậu.
Đinh Trình Hâm
( ngồi xuống sofa )
Đinh Trình Hâm
( cầm điện thoại )
Cậu bắt đầu đăng nhập vào Wechat của mình , nhịp tim cứ tăng tốc trước khi mở ra phần thông báo tin nhắn, khi thấy không có gì mới thì hồi phục trong nháy mắt.
Nắm điện thoại trong tay, Đinh Trình Hâm cắn răng mở lịch sử trò chuyện gần đây nhất, nhanh chóng trượt màn hình, kéo lên lại kéo xuống, sau mấy lần, cậu nhìn tất cả đều là hình ảnh của chính mình gửi, vật lộn đấu tranh, ném điện thoại lên giường.
Đinh Trình Hâm
( ngồi xuống đất )
Đinh Trình Hâm
( kéo một chiếc hộp giấy ra )
Cậu mở hộp, lấy vài quyển sách bài tập hồi lớp 10 ra, sau đó lộ ra một chiếc lồng được làm bằng kính acrylic bên dưới. Trong lồng, ở trong góc có một sinh vật nhỏ đen thùi lùi.
Đinh Trình Hâm
( mò tay bắt con vật bên trong đặt vào lòng bàn tay )
Cơ thể nó xoắn lại, đường kính vòng bên ngoài của chiếc lồng rộng bằng bàn tay cậu , thân thể nó thì to bằng với ngón trỏ của cậu.
Con vật kia thấy ánh sáng, vảy toàn thân lóe sáng màu đen mực. Nó chuyển động, từ từ ngoi đầu lên, mở to cặp mắt, dùng con ngươi hẹp nhỏ nhìn chằm chằm chủ nhân đã đánh thức nó, thè cái lưỡi nhỏ dài ra.
Đinh Trình Hâm
( chọc chọc tay vào đầu nó )
Đinh Trình Hâm
Khốn kiếp, nhắn cho mi một đống tin như thế mà không thèm trả lời cái nào là có ý gì?
Thân rắn đen uốn éo, đương nhiên nghe không hiểu lời cậu . Cậu nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình của nó, từ từ nhớ lại đôi mắt lạnh như băng ấy ngày hôm nay, giật mình.
Đinh Trình Hâm
Khốn khiếp thật
Đinh Trình Hâm
( đặt con rắn lên đầu gối )
Đinh Trình Hâm
( dựa đầu vào mép giường )
Thật mâu thuẫn. Vừa muốn anh trả lời lại không muốn anh trả lời. Không trả lời nghĩa là anh không quan tâm đến những thứ này, giữ mình trong sạch
Nhưng mà cậu không cam lòng, vò đầu bứt tai suy nghĩ tại sao hắn không trả lời…
Đinh Trình Hâm
Là do mình không đủ sức quyến rũ sao?
Đinh Trình Hâm
Cậu ấy coi thường mình đến vậy?
Đinh Trình Hâm mạnh mẽ quay đầu, nghĩ đến khả năng này lại thấy buồn bực.
Mã Gia Kỳ
( đi ra khỏi tiệm )
Nhìn đường lớn không còn ai, anh mệt mỏi xoa thái dương . Mã Gia Kỳ đi tới dắt xe đạp, điện thoại trong túi reo, là thông báo WeChat nhận được 100 đồng vào tài khoản.
Đó là tiền lương tối nay. Mỗi lần sau khi tan ca, chủ tiệm cũng sẽ thanh toán cho anh đầu tiên
Trong tiệm chỉ có anh như vậy, những người làm công khác đều là thanh toán theo tuần. Chỉ vì anh cần tiền hơn so với bọn họ. Không nhận được ngay tiền lương, có lẽ có một ngày anh sẽ phải đói đến ngất đi ở đầu đường xó chợ mất.
Không hề nói quá, đúng là thật sự sẽ chết đói ở ngoài đường.
Mã Gia Kỳ
( nhìn tin nhắn chuyển tiền )
Nhìn hình đại diện duy nhất còn sót lại không có vòng đỏ thông báo mới, anb không khỏi nhìn chằm chằm nó một lúc.
Chủ tiệm
( cầm túi hamburger và cánh gà đưa cho anh )
Chủ tiệm
Cầm đi, dù sao cũng thừa lại, không cầm thì vứt đi. Ai trong tiệm cũng nhận rồi, cậu cũng nhận lấy đi.
Mã Gia Kỳ
( cất điện thoại vào túi )
Mã Gia Kỳ
( nhận lấy túi đồ ăn treo lên xe )
Mã Gia Kỳ
( nhìn cô gật đầu )
Mã Gia Kỳ
( phóng vụt đi )
Chủ tiệm
/ định nói gì đó /
Chủ tiệm
/ mất mát trong lòng /
Mã Gia Kỳ
( cất túi đồ ăn vào tủ lạnh )
Đây sẽ là bữa sáng ngày mai của anh
Anh tắm rửa xong, lấy từ trong cặp ra một cuốn “Kiến thức cơ bản về thiết kế đồ họa“, bên trong kẹp tờ đơn xin tài trợ.
Từng dòng từng dòng một, dựa vào tình hình thực tế mà viết, không cần bịa đặt. Thời điểm đặt bút, tâm trạng Mã Gia Kỳ rất ổn định
Mã Gia Kỳ
( kẹp tờ đơn đã điền xong vào sách )
Mã Gia Kỳ
( với tay tắt đèn )
Bò lên giường nằm xuống, anh nhắm mắt, một giây sau lại mở mắt ra.
Mã Gia Kỳ mở điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình, nhìn mãi vẫn không có vòng tròn đỏ trên cái hình đại diện đó, không rõ tâm trạng ra sao.
Nhìn chòng chọc nó một hồi, Mã Gia Kỳ hoàn hồn nhíu mi, tắt máy điện thoại rồi thả sang bên cạnh của chiếc giường đôi, xoay mình quay lưng về một phía nhắm mắt.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play