"Cô vĩnh viễn cũng không bằng Hoài An, kiếp này kiếp sau tôi cũng chỉ yêu mình cô ấy. Chết tâm đi !"
Giọng một người đàn ông lạnh lùng vang lên trong đầu, nói đúng hơn giờ cô đang gặp ác mộng, không biết bao lâu thì cuối cùng cũng bật dậy thở dốc.
Những tiếng thở nặng nề thoát ra từ miệng cô, những giọt mồ hôi khiến tóc dính nhễ nhại vào hai bên má.
Cô xuống giường vào phòng tắm rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, cô không tin được thốt lên.
" Mình đây sao ! Chả nhẽ trùng sinh rồi ? "
Cô hớn hả ngắm nghía bản thân. Rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó mà hoảng hốt tìm điện thoại. Vừa bật lên xem, cô liền thở phải nhẹ nhõm.
" Vẫn kịp, ha ha, kiếp này tôi sẽ không ngu ngốc nữa. "
Cô tên Lạc Huyên. Kiếp trước vì quá si mê một người đàn ông là Nam Vĩ Tịnh nên dốc hết sức mình cho hắn lên vị trí chủ tịch. Cuối cùng đổi lại được gì, một ánh mắt thờ ơ, một sự chán ghét từ tận đáy lòng. Anh ta cùng Hoài An sống hạnh phúc. Hình bóng ấy vẫn hiện lên trong đầu cô cho tới khi chết đi.
Lạc Huyên đi ra khỏi phòng, cô nhìn căn nhà quen thuộc trong kí ức rồi vội tìm kiếm cha mẹ. Cô hét lên gọi họ khiến người hầu phải nhanh chóng báo tin cho lão gia và phu nhân.
" Tiểu Huyên, con có sao không ! Cha mẹ đây rồi ! "
Mẹ cô đang ở trong vườn hoa hớt hải chạy vào ôm cô vào lòng. Bà nhẹ nhàng xoa lưng trấn tĩnh cô gái đang không ngừng run rẩy. Cha cô cũng chạy từ phòng sách xuống, ông nhìn cảnh tượng trước mắt mà đau lòng.
" Cha mẹ, thật sự là hai người. "
Lạc Huyên khóc nức nở trong vòng tay của mẹ, cô thật sự không tin vào mắt mình.
Kiếp trước, cô yêu Nam Vĩ Tịnh đến nỗi bán tài liệu mật của công ty cho hắn. Không ngờ vài ngày sau, những tài liệu ấy lại chính là thứ đã hủy hoại công ty ba cô. Ông ấy vì lao lực quá độ mà đã qua đời ngay trên bàn rượu. Mẹ cô vì không chịu được sự bàn tán của người đời nên đã treo cổ tự sát. Còn cô, sau tất cả lại chết trong nhà lao do tên Vĩ Tịnh tạo ra.
Cuối cùng mọi thứ đều quay lại từ đầu, cô vẫn yêu hắn nhưng từ khi nhìn thấy cha mẹ, tình yêu đã biến thành sự thù hận. Đúng vậy, tên giẻ rách đó phải nếm mùi đau khổ.
Lạc Huyên ngừng khóc và bắt đầu nấc cụt. Cha đã đi xuống và xoa đầu cô. Thật nhẹ nhõm làm sao.
Hai người họ hỏi han đủ kiểu nhưng cô nói mình ổn rồi họ mới chịu bỏ qua. Mẹ vẫn lo lắng nắm tay cô dỗ dành, bà là người phụ nữ dịu dàng và đầy tình cảm.
" Sao rồi, không lẽ kết quả phân hoá không như con mong muốn sao ? "
" Dạ ? "
Lạc Huyên đột nhiên nhớ ra rằng hôm qua chính là sinh nhật thứ mười tám của mình. Cô đã phân hoá thành Omega, và được xác thực từ bác sĩ. Lúc đó không hiểu sao cô lại ngất đi nên bà rất lo lắng.
" Không phải đâu ạ. Con chỉ mơ thấy mấy thứ quỷ dị nên mới khóc thôi. Làm mẹ hoảng sợ rồi, con xin lỗi ạ. "
" Có gì đâu, con gái sợ mấy thứ đó cũng bình thường, con không cần xin lỗi. "
" Dạ. Mà mẹ có thấy gia đình mình thiếu gì không ? "
Lạc Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn, cô nắm lấy tay mẹ với đôi mắt long lanh. Bà quá hiểu tính cô nên cười nói.
" Con lại muốn gì đây ? "
" Em gái, con muốn có em gái ạ, mình đi nhận nuôi nha mẹ. "
" Được thôi, ta sẽ vào gọi ba con. "
Bà đứng dậy lên lầu tìm chồng, còn cô thần mừng trong lòng. Tại sao cô muốn em gái ư ? Tất cả là do nửa tiếng trước, lúc đang đi vệ sinh thì có quyển sách dày cộp rơi trúng đầu. Cô dù bực tức nhưng vẫn lật qua vài trang xem thử vì khó hiểu một quyển sách từ trên trời rơi xuống.
Quyển sách ấy vậy mà có tên cô, tên Nam Vĩ Tịnh và Hoài An-người yêu kiếp trước của thằng khốn nạn kia.
Sau khi đọc một hồi, Lạc Huyên gấp sách lại với tâm trạng phức tạp. Cô thế mà lại là nữ phụ trong câu chuyện tình yêu của hai người kia. Dù có hi sinh hay đánh đổi thế nào đi nữa thì nam chính vẫn mãi yêu nữ chính. Nghĩ tới nó liền cay. Kiếp trước bảo sao đã làm nhiều như thế mà không đổi được ánh mắt của người.
Lạc Huyên quyết định chia cắt hai người này cho dễ hành động. Vậy nên cô chỉ cần tống cổ Hoài An ra nước ngoài là xong. Nhưng không bắt cóc được. Vậy chỉ còn cách nhận nuôi rồi đưa đi thôi. Nếu là con nuôi thì không còn vấn đề gì nữa.
Theo cuốn truyện này thì hiện tại nữ chính đang ở trại trẻ mồ côi, cô nên đến đó trước khi nữ chính được gia đình khác nhận nuôi.
Nghĩ là làm, một tiếng sau gia đình cô đã có mặt tại đây. Nhưng vì không biết Hoài An ở đâu nên cô phải tự mình tìm.
Sau khi chạy khắp cái nơi này mà vẫn không tìm thấy, Lạc Huyên đành bỏ cuộc quay lại chỗ cha mẹ mình.
Viện trưởng niềm nở bắt tay chào hỏi, ông giới thiệu mấy người cho gia đình cô nhưng cha mẹ lại bảo cô sẽ tự chọn.
Mà tất cả nhưng người này đâu có người cô cần. Tưởng là nhầm nơi nên cô mở sách ra xem lại.
Ai mà ngờ vừa cúi xuống xem liền có bóng dáng tu vào Lạc Huyên khiến cô ngã xuống cái rầm. Người kia đè lên người cô, tay đang cầm một con gấu bông đã bị đứt mất cánh tay.
Lạc Huyên đẩy người kia ra thì chợt cười khi bắt gặp gương mặt ấy.
Cuối cùng cũng để mình bắt được rồi, nữ chính của tôi, Hoài An.
Lạc Huyên phủi bụi trên váy. Cô nhìn người cao hơn mình rụt rè bên cạnh viện trưởng mà cười toe toét.
" Ba ơi, con muốn cô ấy. "
Cô kéo tay cha chỉ vào Hoài An đang bị viện trưởng trách mắng vì đâm vào người khác. Ba xoa đầu cô rồi cùng viện trưởng trò chuyện.
Sau một hồi thì ông quay lại chỗ hai mẹ con. Ông nhẹ gật đầu ra hiệu đã giải quyết xong.
" Lại đây. "
Ba cô ra hiệu cho Hoài An đang rụt rè đứng bên góc tường lại gần. Cô bé cũng khá nhút nhát, khi cô ra chào hỏi thì chỉ im lặng không nói.
Lạc Huyên hào hứng nhìn nữ chính đã trong tầm tay. Cô đưa cho y một thanh socola nhưng y không nhận. Đành chịu thôi, cô chỉ cần nữ chính là đủ, quan tâm làm gì cô ấy có muốn hay không. Nên nhớ kiếp trước Hoài An cũng là một trong những người đã hại cô tan nhà nát cửa.
" Về thôi Tiểu Huyên. "
Mẹ bắt đầu giục cô ra xe. Bà hình như không hài lòng với người cô chọn. Rõ ràng là bao nhiêu người mặt mũi trông sáng sủa mà lại chọn trúng người lấm lem như này, đã thế còn cứ ôm khư khư con gấu bông cũ đã rách nữa.
Hoài An nhìn trước xe sáng bóng mà chần chừ không bước lên. Lạc Huyên đứng sau bực mình đẩy mạnh cô vào trong, chính mình cũng bước vào rồi đóng cửa lại. Hai người ngồi ở hàng sau, ba với mẹ ngồi ở hàng trước.
" Hoài An, sau này con tên Lạc Hoài An biết không. "
Ba cô vừa lái xe vừa trò chuyện với mọi người. Mặc dù nhà có tài xế nhưng do Lạc Huyên nằng nằng bắt ông lái nên đành chiều theo ý cô.
" Vâng. " Hoài An chỉ đáp ngắn gọn một chữ.
" Này, giới tính tính thứ hai của cậu là gì thế ? "
Lạc Huyên chán ghét nhưng vẫn lên tiếng hỏi cho đỡ buồn chán.
" Tôi chưa phân hoá. "
Kiếp trước chính cô cũng không biết giới tính của y là gì. Chỉ nghe đồn là Beta nên tên Vĩ Tịnh mới có hứng thú mà huỷ hôn với cô theo đuổi Hoài An. Nhưng ai biết có phải là giả không chứ, nếu là Beta sao kiếp trước lại ngửi thấy pheromone của Lạc Huyên chứ. Chắc chắn Beta là giả.
" Tiểu Huyên, Hoài An ít hơn con một tuổi, năm sau mới phân hoá. "
Ba cô lên tiếng khiến Lạc Huyên ngồi ngoan ngoãn lại chỗ của mình. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vừa đi qua hình như là công ty của cha mẹ Nam Vĩ Tịnh, nhìn thấy liền bực mình.
Lạc Huyên quay vào trong xe, nhìn qua bên cạnh thấy Hoài An vẫn ôm con gấu bông cũ rách cũng bực mình. Cô muốn giật lấy con gấu kia ném quách đi cho xong. Nhưng nghĩ đến bây giờ An là em mình liền nhịn lại ý định vừa nghĩ.
" Em học ở đâu ? " Lạc Huyên lên tiếng hỏi.
" Em học ở trường gần viện phúc lợi, là trường công. "
" Ồ, giỏi vậy. "
Lạc Huyên cảm thán một câu. Thì ra đây là hào quang nữ chính, dù trong hoàn cảnh nào cũng toả sáng, chắc học giỏi lắm nhỉ.
Trên xe không ai nói chuyện lại chìm vào yên tĩnh. Lạc Huyên cũng tranh thủ chợp mắt một lát, vừa mới phân hoá nên cơn sốt vẫn còn trong người. Cô cố đến đây nhận nuôi nữ chính đã là giới hạn rồi.
Vừa mới nhắm mắt cô đã chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, Nam Vĩ Tịnh cùng Hoài An cầm tài liệu mật của Lạc gia mỉm cười với nhau. Họ cười rồi đột nhiên quay lại nhìn cô, góc nhìn bị chuyển xuống tay mình. Lạc Huyên thấy tim cô đang nằm trên bàn tay và vừa ngẩng đầu lên hai người kia đã biến mất. Bóng tối đen ngòm lại bao trùm lấy cô.
Cô chạy thục mạng theo hai người kia, nhưng chẳng bao lâu thì vấp ngã. Lạc Huyên gào khóc gọi tên Nam Vĩ Tịnh, cô giật mình khi một bàn tay đột nhiên bịt miệng mình. Một người từ đằng sau thì thầm vào tai cô. "Omega của tôi, là của tôi. ".
Lạc Huyên khóc lóc vùng vẫy thì cảnh lại chuyển tới lúc cô bị giam tại nhà lao. Cô nằm bất động, cơ thể mệt mỏi đến nỗi không thể mở mắt. Lạc Huyên cảm thấy có người đang gọi tên cô. Ai vậy nhỉ, kiếp trước cũng có người nhớ cô sao ?
Bên ngoài một tiếng gọi lo lắng đánh thức cô, Lạc Huyên giật mình thở dốc khi phát hiện mình đang ở trong phòng.
" Tiểu thư không có chuyện gì, chỉ là ngất đi vì bị rối loạn pheromone. Gia đình cần chú ý nhé, trong tuần này chắc sẽ còn sốt nhẹ. "
" Được rồi, cảm ơn bác sĩ. "
Cô vừa quay qua bên cạnh đã thấy mẹ cô cùng một vị bác sĩ đang nói chuyện. Ba cô kéo ông ấy ra ngoài nói chuyện còn mẹ ở lại chăm sóc cô.
"Mẹ, con khát nước. "
" Ôi, con tỉnh rồi hả, để mẹ lấy nước cho. "
Bà lo lắng rót nước rồi đỡ cô dậy để cô uống. Mẹ cô nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán Lạc Huyên.
" Sắp đi học rồi sao lại rối loạn pheromone chứ ? "
Bà nhỏ giọng tự hỏi nhưng cô vẫn nghe thấy. Kiếp trước cũng vì vấn đề này mà kì phát tình cô bị một người lạ đánh dấu, đến mặt cô còn không nhìn thấy chứ đừng nói tìm. Cha mẹ cũng buộc phải huỷ hôn với Nam gia và sau đó tài liệu mật bị cô lấy đi để níu kéo Nam Vĩ Tịnh. Rồi sau đó một loạt sự kiện diễn ra.
" Mẹ ơi, Hoài An đâu rồi ạ ? "
Sau khi thoát khỏi suy tư, cô bỗng nhận ra nữ chính không thấy bóng dáng đâu nữa.
" Con bé ở phòng cạnh con đó, không phải lo mẹ có sắp xếp. "
" Dạ mẹ. "
Lạc Huyên đang yên tâm thì lại giật mình lần nữa. Cái quyển sách kia đâu rồi, cái quyển tiên tri cô sẽ chết ấy. Lúc cô ngất thì nó vẫn trên tay cô mà, giờ đi đâu mất rồi !
Cô cuống cuồng hỏi mẹ. Bà bảo tưởng của Hoài An nên ném cho y rồi ? Rồi toang luôn, nếu Hoài An mà xem được không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
" Hoài An, Hoài An mau ra đây. "
Lạc Huyên đẩy mạnh cửa phòng của y, cô tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy. Nội tâm cô rất bất an, phải mau chóng tìm ra quyển sách kia. Nếu Hoài An không có trong phòng thì cứ nhanh chóng tìm rồi chuồn đi thôi.
Vừa định lục lọi thì cửa phòng tắm mở ra, Hoài An bước ra với bộ quần áo sạch sẽ. Y trắng trẻo đáng yêu, khác hẳn với bộ dạng lấm lem lúc trước. Hoài An chớp mắt nhìn Lạc Huyên đang đờ người tại chỗ.
Mẹ cô bên ngoài cũng đi vào. Bà nhỏ giọng nhắc nhở cô.
" Con đang sốt đó, đừng có chạy lung tung chứ. Có quyển sách con cứ bảo mẹ đi lấy cho cũng được. "
Bà muốn kéo tay Lạc Huyên về phòng nhưng không được. Mẹ cô bất lực đành quay sang Hoài An đòi đồ.
" Hoài An, quyển sách vừa nãy là của Tiểu Huyên, con trả cho chị ấy nhé. "
Lạc Huyên chờ đợi y lấy sách trả mình. Nhưng mãi một lúc lâu Hoài An vẫn không nhúc nhích. Cô khó chịu trong người cộng thêm sự kiên nhẫn có giới hạn nên bắt đầu nổi nóng.
" Đi lấy đi chứ. "
Lạc Huyên thúc giục Hoài An mau chóng trả cô. Nếu nhìn y thêm một lúc chắc cô sẽ lao lên đánh người vì thù hận kiếp trước mất.
Mặc cho cô có thúc giục thì Hoài An vẫn đứng như tượng, hai mắt nhìn cô vô tội. Một lúc sau con bé mới nói một câu khiến cơn thịnh nộ của cô dâng trào.
" Xin lỗi ạ, con lỡ vứt đi rồi. Con không biết đó là sách của chị. "
Lạc Huyên muốn lao lên túm người đánh một trận. Quyển sách đó cô còn chưa nhớ hết nội dung nữa. Mấy cái địa điểm và thời điểm quan trọng cô cũng phải nhớ rõ nữa chứ. Nhưng rất nhanh Lạc Huyên đã bình tĩnh lại. Lúc này đánh nhau không có tác dụng.
" Vứt đâu rồi ? "
Cô chỉ ngắn gọn vài chữ. Đối với kẻ thù chẳng cần dài dòng tình cảm gì cho mệt.
" Em vứt ở dưới nhà ấy ạ, nhưng giúp việc vừa đi đổ rác luôn rồi. "
Lạc Huyên như bị sét đánh mấy cái liên tiếp. Cô ôm đầu vẫn còn nóng sắp ngất đi vì mệt. Thôi đành chấp nhận số phận, mất thì mất đi.
Mẹ cô dìu cô về phòng, nhìn con gái nằm trên giường mà đau lòng.
" Tuần sau đến trường nhớ mang thuốc ức chế bên mình nhé. Với lại mẹ cũng sẽ đặt vòng cổ để bảo vệ an toàn cho con. "
" Vâng ạ, con cảm ơn mẹ. Giờ con muốn ngủ, mẹ ra ngoài nhé. "
" Được, con nghỉ ngơi đi nhé. "
Mẹ vừa ra ngoài là Lạc Huyên đã bật dậy, cô tìm thuốc ức chế mẹ để trong tủ đầu giường uống một viên nữa. Đợi lúc không có ai ngoài hành lang thì cô chuồn sang phòng Hoài An.
" Còn chuyện gì sao chị ? "
Hoài An đang học bài thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn. Y nhìn thì non nớt nhưng lại có khí thế của người trưởng thành khiến cô rất không thoải mái. Cái ánh mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống ấy, cô không đời nào quên.
" Tôi đến lấy quyển sách, trả sách cho tôi. "
Lạc Huyên dứt khoát nói ra mục đích của mình. Cô biết y chưa vứt sách đi. Với khoảng thời gian cô ngất chỉ có mấy mươi phút, cộng thêm việc người hầu sẽ chỉ đổ rác vào sáng sớm nên chắc chắn y đang nói dối. Vừa nãy không tiện vạch trần vì còn có mẹ đang ở đó, giờ thì thuận tiện hơn rồi.
" Em đã lỡ vứt rồi ạ, nếu giờ chị đến bãi rác tìm may ra thì còn đấy. "
Hoài An cười dịu dàng, y gấp quyển sách giáo khoa toán lại và lấy quyển khác ra.
" Đừng có đùa, mau giao ra đây, em cầm cũng không có tác dụng gì. "
Lạc Huyên có hơi ngượng ngùng khi nói ra chữ "em". Không ngờ có ngày gọi kẻ thù là em, đời đúng là không ngờ được mà.
" Em thật sự vứt rồi á, chị cứ tới đòi em cũng không có tác dụng gì. "
Hoài An đứng dậy mời cô ngồi xuống nhưng bị gạt tay đi. Y cũng không tức giận chỉ cười nhạt. Lạc Huyên bực mình vì sự lươn lẹo trơ trẽn của người kia. Vừa mới đến đã chiếm đồ của cô, không biết quyết định nhận nuôi là đúng hay sai nữa.
"Pheromone của chị đang tràn ra kìa, chị không thu lại được à ? "
Vốn Lạc Huyên còn muốn giằng co nhưng nghe vậy lại luống cuống sờ lên tuyến thể của mình. Chính cô cũng không ngờ pheromone lại mất kiểm soát đến vậy. Rõ ràng cô đã uống hai viên thuốc ức chế rồi.
Nhưng sao Hoài An ngửi thấy được vậy, do chưa phân hoá nên được à ? Chưa phân hoá cũng biết phân biệt pheromone với mùi hương thường à.
Lạc Huyên đang loay hoay thì Hoài An đã bịt mũi tránh xa. Pheromone của cô khó ngửi vậy sao ?
Hoài An xua tay ý bảo cô mau đi đi, mùi hương lan tỏa hết ở phòng y rồi. Nhưng Lạc Huyên đâu có chịu, pheromone măng cụt dễ ngửi thơm ngon vậy mà còn chê. Hôm nay cô quyết phải lấy được quyển sách mới rời đi.
Lạc Huyên tiến một bước thì Hoài An lùi ba bước, đúng là không chịu thua mà. Cô dồn y đến góc tường, nghĩ chắc bản thân đã thắng thì thần may mắn lại mỉm cười với Hoài An.
Do cơn sốt kéo dài nên cô gục ngay tại chỗ, Lạc Huyên ngơ ngác khi ngã xuống. Còn Hoài An giật mình vội tiến lại đỡ cô.
Đến khi ngất xỉu thì cô mới biết bản thân căm hận hào quang nữ chính đến nhường nào. Tại sao may mắn luôn đứng về phía y vậy. Thật bất công mà.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play