Rằm Tháng Bảy. Lễ Vu Lan báo hiếu. Người người đi chợ. Nhà nhà dâng lễ cúng Tổ tiên, ông bà, ba mẹ.
Riêng Lâm Tĩnh thì không. Bởi lẽ, nơi hắn đang nằm chỉ là cái chòi lá ngoài đồng của ông Năm chăn vịt.
Hắn không có Tổ tiên, không có ông bà...Và dĩ nhiên...hắn cũng không có ba mẹ.
Ba mẹ hắn là ai?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết mình lớn lên dưới gầm cầu với một ông cụ xin ăn. Năm hắn lên năm tuổi, lứa tuổi mà con người ta có đứa con hả miệng chờ mẹ đút ăn...thì hắn phải lân la xin ăn nơi đầu đường, xó chợ. Bởi, chỗ dựa duy nhất của hắn, người thân duy nhất của hắn đã được người thân tìm được đón về nhà.
Ngày ông cụ đi...hắn đứng tựa chân cầu nhìn theo mà nước mắt lưng tròng. Hắn không dám khóc to thành tiếng vì sợ ông cụ nghe được, ông cụ sẽ buồn không nỡ bỏ hắn mà về nhà sum vầy với con cháu. Ông cụ già rồi...cần lắm bàn tay con cháu chăm sóc, hắn không thể ích kỷ làm khó ông.
"Ông cứ về đừng lo cho cháu. Cháu sẽ qua ở với bà Tư ạ!"
Hắn đã nói thế khi ông cụ năn nỉ đứa con cho cụ đưa hắn theo.
"Nhà mình khó khăn. Bao năm ba bệnh tài sản trong nhà đã lần lượt đội nón ra đi. Ba bỏ đi, tụi con đi khắp nơi tìm ba, chút tài sản còn lại ít ỏi cũng dần hết.
Một đứa trẻ chứ có phải một con chó, con gà đâu mà muốn đưa theo là đưa hả ba?" Người con của ông cụ đã nói như vậy.
Hắn nuốt nước mắt cô đơn, buồn thảm vào lòng. Nở nụ cười tươi vẫy tay chào tạm biệt ông.
"Ông về mạnh giỏi nhé! Cháu sang ở với bà Tư luôn đây!" Hắn giả bộ ôm bì quần áo rách vui vẻ nhảy chân sáo rời gầm cầu trước mặt ông.
Chân mạnh mẽ bước đi nhưng đôi tai tập trung lắng nghe tiếng xe. Khi chiếc xe máy chở ông rời đi, đợi tiếng xe xa dần, nhỏ dần, hắn đoán đã gần khuất mất ở khúc cua, hắn mới quay đầu vùng chạy theo...Khóc như mưa.
"Ông ơi! Đừng bỏ cháuuuu!!"
Hắn gọi khàn cả cổ. Khóc hết cả nước mắt nhưng người đã đi khuất rồi có còn thấy cái bóng bé nhỏ của hắn ngã rạp trên con đường sỏi đá nữa đâu???
Từ ngày đó...hắn chính thức lang thang. Lấy mái hiên nhà người ta làm màn, nền đá lạnh làm chiếu. Ngày đi, đêm bạ đâu ngủ đó. Có hôm hắn còn ngủ ở nghĩa địa.
Cũng từ đây...hắn nhận ra nơi này thật bình yên. Không còn ai xua đuổi đứa ăn xin đói rách, tóc tai bù xù, mặt mũi tèm lem như hắn mỗi sáng. Hắn ngủ yên giấc hơn, muốn ngủ nhiêu thì ngủ, ngủ mỏi mắt thì tỉnh dậy kiếm gì quanh nghĩa địa ăn tạm.
Có thể, đối với ai đó, sợ ăn đồ cúng ở mồ mả. Nhưng đối với hắn, gặp được bữa cúng mừng chảy cả nước mắt.
Nói ra thì sợ người ta quánh, chứ thú thật: Hôm nào có đám ma, hắn mừng như trúng số. Đơn giản...vì hôm ấy hắn có được một bữa no.
Từ ăn cơm cúng của người chết, hắn dần dần thân quen với người nằm sâu dưới ba thước đất. Hắn nói chuyện với họ, rồi hỏi thăm họ có đem theo gì quý giá không?
"Nếu có...thì cho con xin!"
Nói xin là do quen miệng kiếp ăn xin. Chứ hắn đâu cần đợi người ta gật đầu đồng ý. Hắn cào đất, hắn bới cát, xúc đi từng xẻng đất đầy đang lấp khuất chiếc áo quan.
Xúc quăng đến khi nào thấy được nắp thiên.
Hắn trở xẻng cạy bung nắp quan, thò đôi tay đói khát đi tìm vật có thể đổi lấy bát cơm.
Hắn còn nhớ như in...lần đầu tiên hắn trộm mộ...
Hôm ấy, trời lất phất mưa bay. Trong màn mưa, hắn thấy đoàn người đưa tang. Khi chiếc áo quan đặt sâu xuống lòng đất, khi công tác chôn cất người chết đã hoàn thành, người thân lau đi nước mắt trở về với cuộc sống...Là lúc hắn mon men mò tới theo sau đoàn người.
Hắn muốn biết: Nhà người mất có khá giả không?
Để rồi đêm đến...Khi bóng tối bao trùm nghĩa trang lạnh lùng, hắn xách cái xẻng vừa trộm được từ trong làng tiến về nấm mộ mới toanh.
Ăn vội mấy trái chuối, nuốt vội mấy cái bánh cúng, hắn quỳ gối trước vong linh người quá cố: "Cho cháu xin vật người mang theo!" Hắn bái ba bái, dập đầu ba cái, rồi bắt đầu xúc đi lớp đất mới vun.
Đào tới lớp ván thiên, hắn bỏ xẻng, lấy tay phủi sạch lớp đất cát, lấy lớp vàng mã trên nắp áo quan để lên trên, bắt đầu cạy nắp.
Giây phút nắp quan bị mở bung. Có thể, đó là nỗi sợ hãi kinh hoàng của người sống. Nhưng với hắn thì không hề.
Hắn xem người nằm im đó như người thân hắn đang ngủ, hắn tự do lục lọi tìm kiếm.
Lấy đi mấy bát đĩa bằng đồng, lấy đi miếng vàng người mất đang ngậm trong miệng. Lấy thêm bộ quần áo còn mới, hắn ung dung đậy lại nắp quan, rải lại mớ vàng mã, rồi lấp mộ như lúc ban đầu.
Mờ sáng, hắn cầm mớ bát đĩa kim loại ra đầu chợ bán cho bà đồng nát.
Bà nhìn hắn.
Hắn nói tỉnh bơ: "Mới trộm đó!"
Bà ta không nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi rút ví tiền cũ mèm thanh toán. Trước khi trao tờ tiền cuối cùng vào tay hắn, bà ta không quên dặn: "Có nữa thì đem tới nhé!"
Hắn cười nhích bên mép, gật đầu thật nhẹ.
Hắn cầm tiền vừa kiếm được mua ít thức ăn, rồi tìm bãi đất trống đồng không mông quạnh, cô đơn ngồi ăn bữa sáng.
Trời gần tối hắn trở về nghĩa trang. Lúc đi ngang qua khu mộ mới, hắn nghe có tiếng người khóc lóc, la ó, chửi bới ai đó bất nhân, chửi luôn tổ tiên, ba mẹ người đó đã sinh ra đứa con ác ôn làm chuyện nghịch thiên gây khổ cho người dân lương thiện.
"Trời sẽ quánh mày, đồ thứ ác nhơn!" Giọng ai the thé giữa nghĩa trang buồn.
Hắn chẳng quan tâm, vì người ta không phải chửi hắn. Nhưng ngay tối hôm đó hắn liền rời khu nghĩa trang không ở nữa.
Nơi trú chân mới của hắn là một chòi vịt ngoài đồng.
Cuối thu, đầu đông, đồng ruộng chỉ còn trơ gốc rạ. Mưa gió về, nước sông dâng cao nên chủ vịt đã vội chạy đồng bỏ hoang cái chòi lạnh lẽo.
Hắn ở đó mặc ngoài trời mưa to gió lớn. Bữa ăn của hắn là thùng mì gói và mấy bì súc xích, nước uống lấy từ nước sông.
Thuở ấy, đất trời dường như thương hắn nên mưa suốt ba ngày ba đêm, nước sông dâng cao nhưng cũng chỉ lém vào nơi hắn nằm. Hắn nhìn biển nước mênh mông, nhìn dòng nước đục ngầu cuồn cuộn chảy thản nhiên như nhìn một chiếc lá vàng rơi.
Từ ngày xa ông cụ, từ ngày sống vất vưởng lang bạt, hắn tự nhiên mất khả năng giao tiếp với người sống. Và chẳng thiết tha gì với cuộc sống nhạt nhẽo vô vị này. Với hắn, sống cũng được mà chết cũng là chuyện bình thường. Thế gian này sẽ chẳng có ai xót thương hắn. Hắn có chết ở đây hay bị dòng nước cuốn đi cũng như nhau cả thôi.
Một đêm mưa tạnh, nước rút, hắn ngồi trước chòi nghe đâu đó vọng đến tiếng trống kèn tiễn đưa một linh hồn.
Bỗng dưng hắn thèm trò chuyện...
Đêm đông, chốn đồng không mông quạnh bốn bề lạnh lẽo, hắn lần về làng, lần tìm ra thăm nơi an nghỉ của người chết.
Hắn đến khu mộ mới đắp cát còn mới tinh.
"Cụ ơi, cụ có thương Lâm Tĩnh không?"
"Có ạ!"
"Vậy cụ cho con xin vật cụ mang theo nhé!" Lâm Tĩnh sụp lạy ba lạy trước nấm mồ. Rồi đứng lên tiến hành đào mộ.
Hắn mở bung nắp quan, cạy miệng người đang nằm im lấy đi mấy ly vàng. Và tiện tay lấy luôn chiếc cong ngọc bích đeo ở tay bà cụ.
Sau khi lục tìm kĩ không còn vật gì quý giá, hắn đậy lại nắp quan, ung dung lấp chỗ cát hắn vừa hì hục đào trước đó.
Hắn trở về chòi vịt với ít thức ăn sau khi đã bán trôi mấy ly vàng.
Hắn ăn ít lắm. Nên không phải đi xin xỏ nhiều. Mỗi năm, hắn chỉ mở nắp tầm năm, sáu cái là đủ lay lắt qua ngày.
Mới đó...mà hắn đã lớn.....
Đêm nay, trăng Rằm sáng trong vành vạnh. Rằm cô hồn nên nghĩa trang có rất nhiều đồ cúng.
Lâm Tĩnh ngồi tựa lưng vào một ngôi mộ có rất nhiều đồ cúng ngon. Hắn tự nhiên ăn bánh hỏi thăm người đã khuất.
"Cô Như Hảo, sao cô chết trẻ vậy?" Lúc chiều hắn nhìn di ảnh cô rất kĩ. Trong di ảnh, cô gái có khuôn mặt non chẹt, thắt hai bím tóc xinh xinh, nụ cười hãy còn vô tư lắm. Hắn thấy trên bia ghi cô hưởng dương chỉ mới mười tám tuổi.
Không có tiếng trả lời.
Hắn lại hỏi tiếp: "Cô có mang theo vật gì quý giá không? Nếu có thì cho tôi xin. Còn không...thì tôi sẽ tặng cô chiếc vòng ngọc này." Lâm Tĩnh thò tay vào túi áo lấy ra chiếc vòng ngọc bích mà hắn đã lấy của bà cụ năm nào.
Hắn quay người lại, đối diện với cô gái, giơ chiếc vòng cho cô xem: "Rất đẹp đúng không?" Hắn ngắm nghía chiếc vòng dưới trăng rồi kể: "Cô biết không? Có mấy lần tôi bệnh nặng và đói...Nhưng tôi vẫn kiên quyết không bán.
Để tôi đeo nó cho cô nhé!"
Dứt lời, Lâm Tĩnh đứng lên. Cởi chiếc áo cũ bỏ xuống trước mộ. Hắn cầm xẻng bắt đầu đào mộ. Mộ cô gái trẻ mất đã lâu và có lẽ cô là con gái nhà khá giả nên được gia đình xây cho ngôi mộ rất kiên cố.
Lâm Tĩnh phải mất khá nhiều thời gian và sức lực mới đào được tới tấm ván thiên.
Cũng như bao lần trước, hắn thành thục mở nắp quan tài.
Khi nắp quan mở bung. Theo ánh sáng đèn pin trên đầu chiếu rọi, hắn thấy thi thể cô gái vẫn còn nguyên vẹn, gương mặt bình thản như người đang nằm ngủ say.
Lâm Tĩnh có chút giật mình. Vì rõ ràng, lúc chiều hắn thấy: Cô mất ngày 10/4/20xx. Cách hiện tại đã 8 năm.
"Là mình hoa mắt sao?" Lâm Tĩnh nhắm chặt mắt, lắc đầu liên tục để xóa tan ảo ảnh. Rồi nhìn lại cô gái lần nữa.
Vẫn đôi bím tóc trải dài xuống ngực, vẫn gương mặt non trẻ y như trên bức di ảnh.
"Thật không thể tin mà!" Lần đầu tiên trong đời trộm mộ của hắn, hắn thấy có người chết đã lâu năm mà xác vẫn còn y nguyên không thối rữa.
Bỗng dưng, hai bàn tay hay lục tìm bảo vật người chết của hắn run lên. Chân hắn cũng run không đỡ lấy cơ thể cao lớn được nữa. Lâm Tĩnh thối lui, tựa lưng vào vách hố.
"Anh còn đứng đó làm gì? Mau đeo chiếc vòng cho tôi. Sắp đến giờ tôi phải đi rồi nè!"
Một giọng nói thình lình vang lên giữa đêm thanh vắng. Nếu nói không sợ thì Lâm Tình nói điêu. Hai chân run lẩy bẩy ngã khuỵu luôn tại chỗ. Nếu có ai ở đây chắc họ sẽ thấy mặt hắn lúc này tái xanh cắt không ra một giọt máu. Một khuôn mặt y chang mặt người nằm dưới nắp quan.
Lâm Tĩnh sợ nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo quan. Hắn muốn xem người vừa nói chuyện với hắn có phải là người nằm trong đó không?
Hắn nhìn mãi, nhìn mãi không thấy ai ngồi dậy, hắn trách mình bị bệnh hoang tưởng khi tuổi đời mới vừa 25.
Lâm Tĩnh vuốt ngực, hít sâu...
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp thở hắt ra...
Một tiếng thở dài thườn thượt...
"Sắp 1giờ rồi. Tôi đi đây. Tôi đã về trễ một ngày...nếu Quỷ Môn Quan đóng cửa tôi sẽ trở lại tìm anh lấy chiếc vòng! Anh nhớ giữ cho tôi nhéeeeeeee!!!!!"
Vi vuuuu...Vi vuuuuu...tiếng gióoooo!!!!
Một luồng khí lạnh lướt qua Lâm Tĩnh. Trong ánh đèn pin lay lắt, hắn mơ hồ thấy bóng một cô gái đứng trên miệng hố nhìn hắn. Cô gái mặc bộ áo dài trắng học sinh. Đôi bím tóc xinh xinh buông dài xuống tận vòng eo thon. Cô đứng đó tà áo dài bay bay trong gió khuya, đôi mắt trong veo đượm buồn rười rượi.
"Anh về đi! Đừng làm nghề trộm mộ nữa...Hãy để cho người chết...được yên!!!!"
Lâm Tĩnh trố mắt nhìn cô gái. Hắn muốn bày tỏ nỗi lòng mình cho cô hiểu. Nhưng môi hắn cứ mấp máy mãi nói chẳng nên lời. Hắn đứng im dưới mộ, ngẩng mặt nhìn cô gái trân trân.
Chợt từ đầu xóm vọng ra nghĩa trang tiếng gà gáy: Ò..ó..o..o...
Cô gái quay mặt nhìn về làng. Thẫn thờ giây lát, rồi quay lại nhìn hắn: "Trong làng...sắp có người chết...Anh đừng đào mộ người ta nữa nha...Hãy để họ được yênnnn!
Hãy để họ được yênnnnnn..!!"
Cô gái đi rồi, cô đã tan mất trong làn sương trắng. Nhưng lời cô vẫn còn vẳng vẳng bên tai Lâm Tĩnh.
Hắn đứng bất động nhìn chằm chằm vào khoảng không vô hình. Hắn thất thần như người vừa đánh mất linh hồn.
Hắn không biết mình đứng như trời trồng vậy trong bao lâu. Đến khi nghe gà gáy lần hai...hắn sực tỉnh. Hắn quay lại nhìn cô gái nằm im trong chiếc áo quan. Gương mặt trùng khít với gương mặt cô gái mặc áo dài trắng.
"Cô Như Hảo...Tôi xin lỗi cô!
Tôi tặng cô chiếc vòng này thay lời xin lỗi!" Hắn đeo chiếc vòng vào cổ tay cô gái. Bái cô ba bái, rồi đóng lại nắp quan.
Hắn lấp lại mớ đất cát. Trả lại một ngôi mộ đầy.
Trở về chòi vịt hắn sốt bảy ngày bảy đêm. Hắn nằm mê man. Hắn thấy mình bị hai lão mặt đen, mặt trắng đưa đi. Bước qua Quỷ Môn Quan, hai lão ấy dẫn hắn đi trên con đường dài đầy màu hoa đỏ. Màu hoa đỏ rực như màu máu khiến hắn chói mắt và nhức nhức trái tim. Hắn vô thức đưa tay lên xoa ngực và dụi mắt.
Lúc hắn mở mắt ra...Hắn thấy cô gái vận áo dài trắng hôm bữa đứng trên một chiếc cầu nhìn hắn.
Hắn chưa kịp chào cô. Chưa kịp nói: Hắn đã hoàn thành lời hứa. Đã đeo chiếc vòng ngọc bích vào tay cô.
Cô gái đã khoác tay đuổi hắn: "Anh về đi! Đừng đến thế giới người chết. Hãy để họ được yên! Hãy để họ được yênnnn!" Cô gái lao xuống khỏi cầu mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi hai lão mặt đen và mặt trắng. Sau đó đẩy ngược hắn ra khỏi con đường rợp màu hoa máu và xô mạnh hắn qua cửa Quỷ Môn Quan.
"Về đi! Hãy làm việc tử tế!"
Cú xô mạnh khiến Lâm Tĩnh chới với. Hắn giật mình mở mắt.
Trước mắt hắn là chòi vịt tồi tàn của ông Năm. Ông đã cho hắn ở, bỏ đi làm chòi khác to hơn, sạch sẽ hơn.
Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm vào mái tranh. Có gì đó chèn chặt đau tức ở ngực. Hắn cố hít vào một hơi rồi từ từ thở ra.
Hắn thử cục cựa tấm thân đang tê cứng. Cố gắng động hai bàn tay đang buông xuôi. Khi cơ thể có dấu hiệu hồi sinh, hắn thấy khát khô cả cổ. Hắn thèm ngụm nước.
"Nước...Nước...!!" Hắn gắng sức nói thành tiếng để ai đó nghe làm ơn cho hắn ngụm nước.
Nhưng nơi hắn ở đến vịt cũng chê không ở nữa thì làm gì có ai. Hắn gắng gượng ngồi dậy. Lảo đảo đi tìm nước. Uống cạn ba ca nước hắn bỗng dưng thấy đói cồn cào.
Hắn thở nặng nề, đôi mắt hãy còn lờ đờ mò mẫn tìm gói mì tôm. Hắn mệt nên hắn không thể nhóm bếp nấu nước sôi, hắn thả cơ thể đau nhức ngồi tựa vào vách chòi, bàn tay run run bẻ mì đưa lên miệng.
Miếng mì khô khốc đắng chát như chính cuộc đời hắn vậy.
Dẫu khó nuốt. Nhưng vì đói nên cố mà nuốt. Nhai hết phần hai gói mì, uống cạn thêm ca nước, hắn thả người nằm luôn xuống đất.
Đêm khuya, tiếng ếch nhái ngoài sông vọng vào chòi, hắn chợt thấy buồn, thấy thảm một kiếp người.
Hắn khóc. Khóc thật nhiều. Khóc để thấy rằng mình là một người còn sống. Người sống thì phải sống trong xã hội loài người.
Hắn nhớ đến cô gái. Nhớ thật là nhiều vì cô là người duy nhất dạy hắn sống cho tử tế.
"Cô Như Hảo...Tôi sẽ nghe theo lời cô...Làm việc tử tế!" Lâm Tĩnh mỉm cười với mái tranh, rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Mãi tới khi có tiếng bước chân, tiếng nói chuyện rôm rả của người đi thăm đồng...Lâm Tĩnh mới thức dậy.
"Nghe thím Bảy nói, nhà chú Hà muốn tìm người sang cát cho cháu Hảo!
Bà biết ai làm nghề sang cát tử tế không?"
Nghe nhắc đến hai chữ 'tử tế' Lâm Tĩnh bật dậy như một cái lò xo.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play