Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RHYCAP/TRỌNG SINH] NGHIỆN EM!

Chap 1: Sống lại một đời

Kiếp trước, Quang Anh có sự nghiệp rực rỡ, người đời ngưỡng mộ nhưng cả đời của anh luôn cô độc, sống không vui vẻ.
Cả đời chỉ tập trung cho sự nghiệp, bỏ lỡ mất người mà bản thân trân trọng, lại nghe theo mẹ kết hôn với người mà mình không yêu, kết quả vợ ngoại tình, gia đình ly tán.
Đến khi buồn rầu đến cực điểm, uống rượu lái xe, không may tai nạn xảy đến, anh đã nghĩ thế là đã được giải thoát thì khi một lần nữa mở mắt ra, anh phát hiện, mình thế mà quay trở lại thời điểm bản thân chưa kết hôn sai lầm, người anh yêu chưa thuộc về người khác.
Khi mà mọi thứ chưa vượt qua tầm kiểm soát....
Hồi còn sinh viên, "em" là người thích anh trước nhưng anh lo học nên năm lần bảy lượt từ chối "em".
Hoàng Đức Duy....
Lần này, để anh đi tìm em trước. Anh tuyệt đối không để kẻ khác có được em.
-----
Theo trí nhớ của anh, lần gặp lại khiến trái tim anh thổn thức là khi em đi xin việc vào đúng công ty của anh. Trợ lý của anh vô tình làm đổ cà phê vào người em.
Cũng ngày hôm ấy anh biết em đã có người yêu rồi. Anh chết tâm. Nhưng lại bởi vì một lần nữa rung động với em mà đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em.
Ngày xưa không phải không thích em, mà bởi vì hoàn cảnh anh phức tạp lại nghèo, anh tự ti anh xấu hổ nên anh mới tìm cách từ chối em.
Quang Anh tỉnh táo lại, hôm nay là ngày định mệnh, nhất định phải gây ấn tượng tốt với em.
----
Đức Duy đứng trước cổng công ty. Em được người quen giới thiệu đến phỏng vấn. Hôm nay Đức Duy đã ăn mặc rất cẩn thận, mang theo hồ sơ đầy đủ, hy vọng sẽ được làm trong công ty này.
Trên tay em đang cầm ly cà phê nóng mới mua. Đột nhiên có người từ bên phải va vào em, Đức Duy chưa kịp trở tay, ly cà phê đổ lên chiếc áo sơ mi trắng em đang mặc.
Đức Duy
Đức Duy
Ối!
Đức Duy trước là sửng sốt, sau thì vẻ mặt tiu nghỉu nhìn mảng áo biến thành màu nâu hỗn độn.
Đối phương va phải em liên tục xin lỗi.
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu rất nhiều, tôi mải nghe điện thoại nên quá sơ ý, tôi vô cùng xin lỗi
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Cậu không sao chứ?
Đức Duy ngẩng đầu nhìn, người thanh niên mặc âu phục mang giày da đang cúi người xin lỗi em.
Đức Duy đè nén buồn bực trong lòng, người ta đã xin lỗi đến như vậy rồi, em chỉ đành rộng lượng nói
Đức Duy
Đức Duy
Không sao ạ, cũng do tôi không chú ý
Quang Anh
Quang Anh
Thư ký Lâm, sao lại thế này?
Phía sau Đức Duy vang lên giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe.
Đức Duy quay đầu lại nhìn, đôi mắt em mở to khi nhận ra người bước đến là ai.
Đức Duy
Đức Duy
Anh Quang Anh?!?
Quang Anh gần như tới sát bên em, có thể do ảnh hưởng từ kiếp trước, anh nhịn không được kéo nhẹ tay em lại phía mình.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy, sao em lại ở đây?
Anh thoáng nhìn xấu vết dơ trên áo em, không khỏi nhăn mày nhìn trợ lý của mình.
Cậu trợ lý vội vàng giải thích
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Nguyễn tổng, tôi không cẩn thận đụng trúng cậu ấy ạ
Đức Duy vội nói
Đức Duy
Đức Duy
Tôi không sao, cũng là ngoài ý muốn thôi
Quang Anh cau mày, liếc mắt nhìn trợ lý
Quang Anh
Quang Anh
Thật không cẩn thận gì cả
Sau đó anh cực kì tao nhã nhìn qua Đức Duy
Quang Anh
Quang Anh
Xin lỗi em, do trợ lý của anh đi đứng không chú ý, để anh bù đắp cho em
Đức Duy
Đức Duy
Dạ?
Đức Duy
Đức Duy
Không...không cần đâu ạ, cũng không liên quan tới anh
Quang Anh
Quang Anh
Sao nói vậy được, trợ lý làm việc cho anh mà
Quang Anh nhìn thấy tập hồ sơ em đang giữ. Anh liền nói
Quang Anh
Quang Anh
Hôm nay em đến phỏng vấn xin việc à?
Chủ đề xoay chuyển quá nhanh. Đức Duy có chút theo không kịp anh, nên khi anh hỏi, em liền thành thật trả lời
Đức Duy
Đức Duy
Vâng ạ
Quang Anh mỉm cười, anh lấy tệp hồ sơ trên tay em.
Quang Anh
Quang Anh
Vậy xem như anh đã nhận hồ sơ nhé, thông tin trao đổi công việc sẽ sớm thông báo tới em
Đức Duy
Đức Duy
Dạ!?
Quang Anh
Quang Anh
Trợ lý Lâm, đưa hồ sơ này đến phòng nhân sự đi
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Vâng ạ
Quang Anh
Quang Anh
Bây giờ tôi sẽ đưa Duy đi mua áo mới, không thể để cậu ấy mặc thế này được
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Dạ? Mà sếp ơi, vậy tôi gọi tài xế đến nhé
Quang Anh
Quang Anh
Không cần, hôm nay tôi có đi xe riêng
Quang Anh
Quang Anh
Cậu làm việc như tôi bảo đi
Hoàng Lâm - trợ lý
Hoàng Lâm - trợ lý
Vâng ạ
Quang Anh
Quang Anh
Duy này, em chờ anh một chút nhé
Quang Anh nở nụ cười nhẹ, đi vào khu đỗ xe bên cạnh.
Đức Duy
Đức Duy
Khoan đã...
Đức Duy không thể gọi Quang Anh quay lại, trong tay cầm ly cà phê đã đổ gần hết, đờ đẫn đứng tại chỗ.

Chap 2: Cảm giác bất an

Một chiếc xe đắt tiền dừng trước mặt Đức Duy.
Quang Anh mở cửa xe, mỉm cười
Quang Anh
Quang Anh
Em ngồi vào đi
Đức Duy ngẩn ngơ, rồi mới có chút không yên nói
Đức Duy
Đức Duy
Em về thay đồ là được rồi....
Quang Anh
Quang Anh
Lên xe đi, anh cũng đã đưa xe đến rồi
Đức Duy
Đức Duy
Vậy....cảm ơn anh trước...
Đức Duy không có cách từ chối tiếp, đánh vứt ly cà phê dở dang vào thùng rác, sau đó ngồi lên xe.
Quang Anh chu đáo đưa tay đỡ trên đỉnh xe tránh để em va đầu.
Đức Duy ngồi vào, mùi nước hoa có phần quen thuộc xen lẫn mùi cà phê lan tỏa nhè nhẹ trong xe.
Thân thể Quang Anh run lên nhè nhẹ vì kích động, trong đôi mắt thoáng qua một nét mơ màng. Chính là mùi hương này, chỉ thuộc về em, là mùi hương chỉ cần nhẹ nhàng ngửi được đã khiến anh vô cùng hưng phấn.
Quang Anh cố đè nén cảm giác muốn đưa tay ôm em vào lòng.
Anh khởi động xe, mục tiêu đi đến cửa hàng quần áo cao cấp anh thường xuyên lui tới.
Quang Anh
Quang Anh
Đã một thời gian không gặp, lần gặp này khiến anh vui lắm, em sống vẫn tốt chứ?
Đức Duy mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Đức Duy
Đức Duy
Em ổn ạ
Thật kì lạ, em và Nguyễn Quang Anh đâu thân thiết đến mức như bạn cũ gặp lại sẽ vui mừng?
Nhớ thời sinh viên, Đức Duy có chút xấu hổ. Khi ấy học sau anh hai năm, ngưỡng mộ anh, một người giỏi nhất toàn trường, liên tục tìm cách xuất hiện trước mặt anh rồi tỏ tình, lần nào cũng bị anh khéo léo từ chối.
Sau đó Quang Anh tốt nghiệp, dần dần em cũng không biết chút gì về anh nữa.
Mối tình gà bông đơn phương cũng cứ thế chìm vào quên lãng.
Quang Anh ngược lại nghĩ về quá khứ lại nuối tiếc, ước gì ông trời cho anh quay lại thời đi học, anh sẽ gặp em sớm hơn tận nhiều năm....
Quang Anh
Quang Anh
Nhớ lại ngày trước....
Quang Anh hồi tưởng quá khứ, bất giác nói câu như vậy. Đức Duy nghe cũng giật mình.
Đức Duy
Đức Duy
À...thôi anh đừng nhắc lại...em ngại lắm ạ, lúc ấy em còn non trẻ, đã làm phiền anh quá rồi...
Xe im lặng chạy thẳng về phía trước, vào lúc ngừng lại một ngã đường chờ đèn xanh, Quang Anh bỗng nhiên nói
Quang Anh
Quang Anh
Anh thì hối hận rồi...
Quang Anh
Quang Anh
Bây giờ anh trông đáng sợ lắm à? Em ngay cả cái liếc mắt cũng không cho anh luôn hả?
Trên mặt Quang Anh lộ vẻ cười, nhưng trong giọng nói lại nghe ra có chút tủi thân.
Đức Duy sửng sốt, vội vã quay sang nhìn hắn, cười lắc đầu
Đức Duy
Đức Duy
Anh nói gì vậy, bây giờ so với trước kia anh còn tỏa sáng gấp nhiều lần đấy ạ, anh đừng nghĩ quá nhiều
Quang Anh
Quang Anh
Vậy à?
Quang Anh gật đầu.
Quang Anh
Quang Anh
Vậy em cư xử với anh như bình thường đi mà, anh rất hiếm khi gặp lại người quen cũ, em đừng xem anh như người xa lạ, được không?
Đức Duy khó tin nhìn hắn, bình thường là bình thường thế nào nữa đây?
Gặp lại crush cũ kêu em đừng xem như người xa lạ?
Xe rất nhanh đến nơi.
Trước khi bước xuống xe, Đức Duy nghĩ đã lỡ đi thì cũng sẽ mua một chiếc nhưng em vẫn cứ tự trả tiền thôi. Áo này về vẫn giặt sạch được, xem như mua thêm chiếc áo mới đi làm cũng được.
Đức Duy bước xuống, nhìn thấy cửa hàng quần áo bình dân, em định bước vào thì Quang Anh gọi em lại.
Quang Anh
Quang Anh
Đức Duy, mình ghé tiệm bên này
Đức Duy
Đức Duy
Dạ?
Đức Duy quay người lại, nhìn đến cửa hiệu tráng lệ Quang Anh chỉ cách đó hai căn, em giật mình, rất nhanh lại lộ ra nụ cười khéo léo
Đức Duy
Đức Duy
Em thích đồ bình dân hơn ạ
Đùa, còn chưa biết được nhận việc hay không, đi vô cửa hàng cao cấp mua áo thì quá xa xỉ rồi!
Quang Anh
Quang Anh
Như vậy không được, anh bồi thường cho em mà
Trên mặt Quang Anh lộ ra nụ cười, thái độ nhìn qua ôn hòa, lại làm cho người ta không thể từ chối
Quang Anh
Quang Anh
Hôm nay dù thế nào anh cũng đưa em vào, nếu không anh sẽ áy náy vô cùng
Đức Duy
Đức Duy
Chuyện này... thôi được ạ
Đức Duy không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo vào. Em vẫn là tốc chiến tốc thắng đi, mua sớm về sớm, ở bên cạnh người đàn ông này, không hiểu sao em lại có cảm giác bất an.
Bước vào cửa hàng cao cấp, Đức Duy chưa bao giờ đến nơi thế này, cũng thấy không thoải mái.
Em nhìn nhìn, chọn một cái áo sơ mi có ghi size của mình, đưa cho nhân viên thu ngân.
Nhân viên cửa hàng
Nhân viên cửa hàng
Anh không mặc thử ạ?
Đức Duy
Đức Duy
Tôi lấy size bình thường mình hay mặc, chắc vừa rồi ạ
Quang Anh
Quang Anh
Anh thấy vẫn nên thử đi em
Quang Anh mỉm cười, đưa mắt liếc về phía nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh.
Cô nhân viên cũng là người tinh ý, vội nói
Nhân viên cửa hàng
Nhân viên cửa hàng
Đúng vậy ạ, size số từng nơi sẽ có sự chênh lệch, để chắc chắn anh cứ vào thử đi ạ
Đức Duy
Đức Duy
Vậy sao...
Đức Duy nghe khuyên, cầm theo áo đi vào phòng thay đồ.
Chủ cửa hàng từ trong đi ra, nhét thứ gì đó vào trong phòng thay đồ của cậu trai vừa vào. Nhân viên khó hiểu nhìn ông nhưng cũng không dám lên tiếng.
Chủ cửa hàng
Chủ cửa hàng
Nguyễn tổng...xong rồi ạ...
Sắc mặt Quang Anh thản nhiên, vẫy tay bảo ông ta vào trong đi.
Quang Anh đi lại gần phòng thay đồ, nghĩ em bên trong cởi áo, lộ ra phần da thịt mềm mại trắng trẻo, ánh mắt anh trầm xuống, hơi thở gấp gáp dần.

Chap 3: Tai nạn xe

Đức Duy chỉ thay mỗi áo sơ mi nên khá dễ dàng, tuy nhiên khi em cúi đầu cài núc áo thì đáy mắt bỗng nhìn thấy vật thể lạ màu đen ở ngay bục thay đồ.
Đức Duy giật thót cả mình, xém chút nữa đã phản ứng lùi lại chạy ra ngoài nhưng em lại nheo mắt nhìn kĩ lại.
Hóa ra chỉ là con chuột giả?
Tại sao một cửa hàng cao cấp lại bày trí món đồ chơi kì dị này ở đây!?
Em là nam giới thì không sao, lỡ như là một cô gái, không phải sẽ dọa người ta sợ chết rồi sao? Hoặc cô gái đang thay đồ nửa chừng...
Đức Duy mặc áo rất vừa vặn, em vẻ mặt bình thường đi ra, Quang Anh đã nghĩ em sẽ nhào vào lòng hắn nhưng không, em hoàn toàn không phản ứng gì.
Đức Duy
Đức Duy
Vừa người rồi ạ
Quang Anh thoáng cau mày nhìn vào bên trong.
Định lực của Đức Duy tốt như vậy hay do em ấy chưa nhìn thấy?
Quang Anh
Quang Anh
Ừm, tốt
Quang Anh vòng tay ra sau, khẽ siết chặt thành quyền. Không được, bình tĩnh lại, cơ hội còn nhiều, không được nôn nóng như kiếp trước...
Quang Anh còn muốn em mua thêm nhưng Đức Duy không đồng ý. Sau khi đưa thẻ thanh toán, nhân viên cẩn thận cắt mạc để Duy thay vào mặc luôn.
Trước khi về, Đức Duy tốt bụng nói nhỏ với nhân viên, em đề cập đến con chuột giả, nhắc nhở họ hãy đem nó đi, nếu không sẽ dọa khách khác.
Cô nhân viên khẽ nhìn qua Quang Anh, rồi nhẹ nhàng cảm ơn Đức Duy.
----
Ngồi lại vào trong xe, Quang Anh thầm cảm thấy không xong....
Cứ như vầy đưa em về lại công ty, thì cơ hội anh cố tình tạo ra ngày hôm nay sẽ thành công dã tràng. Phải làm thế nào... phải làm sao để có thể tiếp tục cuộc gặp gỡ này...
Quang Anh nhìn dòng người qua đường phía trước. Đáng lẽ hắn có thể giảm tốc độ xuống, nhưng hắn còn cố tình tăng ga lên, sau đó anh lén lút tháo dây an toàn. Ngay khi đoàn người qua đường xong hết, anh tăng tốc đâm thẳng vào con lươn bên đường.
Đức Duy
Đức Duy
Cẩn thận!!!!!
Đức Duy vừa hét lên cũng là lúc trận va chạm cực mạnh xảy ra.
Em có dây an toàn nên chỉ chúi người một chút.
Nhưng vụ chấn động lúc nãy dọa em hoảng hồn, tim đập thình thịch chưa có dấu hiệu bình thường lại.
Quang Anh
Quang Anh
Ưm....
Nghe thấy tiếng rên đè nén, Đức Duy quay sang nhìn, Đức Duy kinh hoảng nhìn thấy Quang Anh đang ôm trán, máu tươi từ kẽ tay liên tục chảy ra, rơi nhỏ giọt vào chiếc áo sơ mi anh đang mặc.
Đức Duy
Đức Duy
Quang Anh!
Đức Duy vội vàng mở điện thoại lên
Đức Duy
Đức Duy
Để tôi gọi xe cấp cứu!
Quang Anh đè tay lên điện thoại
Quang Anh
Quang Anh
Không sao...để anh tự đi bệnh viện
Đức Duy
Đức Duy
Anh điên rồi sao, bị thế này rồi sao có thể tự đi, tôi đi cùng anh
Lúc này người dân đã gọi cảnh sát đến bao vây hiện trường tai nạn.
Đức Duy gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đưa Quang Anh tới bệnh viện.
Quang Anh trên taxi gọi cho trợ lý.
Quang Anh
Quang Anh
Tôi bị tai nạn, đến bệnh viện trước, phiền cậu đến đoạn đường xx xử lý một chút
Quang Anh nói xong, cả người có thể do mất máu mà lung lay như sắp ngã, Đức Duy vội vàng đỡ lấy anh.
Đức Duy
Đức Duy
Anh ngồi yên dựa vào tôi đi, nhắm mắt lại một chút
Quang Anh tranh thủ dựa sát vào em, mũi ngửi được hơi thở tươi mát trên người em, miệng anh bất giác cong lên một nụ cười thỏa mãn gần như điên cuồng.
Đức Duy trong lòng áy náy, chợt nghĩ có phải hay không do mình mà anh mới không gặp may. Trước giờ cứ ai ở bên cạnh em, đều luôn gặp xúi quẩy.
Quang Anh thầm mong muốn tài xế đừng chạy quá nhanh. Anh chỉ muốn giây phút này có thể ngừng lại.
Thế nhưng trái với mong muốn của anh, chưa gì đã đến bệnh viện rồi.
Khi xe taxi dừng lại, Quang Anh bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt mang theo sát khí liếc về hướng tài xế taxi.
Tài xế giật bắn mình khi quay lại thu tiền.
Quang Anh chợt mỉm cười đưa thẻ
Quang Anh
Quang Anh
Lái xe tốt lắm, đi thật nhanh
Tài xế liên tục cảm ơn.
Đức Duy dìu Quang Anh vào trong, vì anh đứng lấy số, vì anh đứng xếp hàng, còn nhanh nhẹn đăng ký dịch vụ để anh có thể khám ưu tiên. Quang Anh trong ánh mắt đều là mềm mại ấm áp, nhìn em mỉm cười.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh đôi mắt căm hận của em ở kiếp trước, cả người anh run rẩy. Không, sẽ không để sai lầm lặp lại, phải kiên trì, nhất định phải làm Đức Duy một lần nữa yêu mình.
Đức Duy tiến đến đỡ anh đứng dậy. Quang Anh thu lại vẻ mặt hoang mang, anh tao nhã nhìn em.
Quang Anh
Quang Anh
Xin lỗi em, làm liên lụy em rồi
Đức Duy
Đức Duy
Anh đừng nói vậy nữa
Đức Duy
Đức Duy
Mình đến phòng đằng kia, có y tá băng vết thương cho anh
Lúc cô y tá làm việc, Đức Duy đứng tránh ra một bên.
Nhìn anh mặc dù bị thương vẫn nhỏ nhẹ cảm ơn cô y tá mà em cảm thấy, anh dường như vẫn là anh học bá đáng ngưỡng mộ khi xưa.
Đức Duy có nghe chút thông tin về anh trong các buổi họp lớp. Quang Anh tạo dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Dựa vào nỗ lực không ngừng của bản thân để thành công.
Quang Anh không ngần ngại làm bất kì công việc gì, chỉ cần đó là công việc chân chính.
Ngày xưa khi anh từ chối em, cũng từng bảo
"Anh chưa có gì trong tay, không dám tính đến chuyện yêu đương"
Khi ấy chỉ nghĩ anh viện cớ
Thì ra, tất cả đều là lý do thật sự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play