[ĐN KNY/ Kimestu No Yaiba] Tựa Như Hoa Tuyết Tan
Chương 1: Ánh Nhìn Giữa Rừng Mơ
Tuyết vẫn chưa tan, dù xuân đã gõ cửa từ nhiều hôm trước
Cánh mơ trắng xoá, lặng lẽ rơi trên vai cô gái đúng đơn độc giữa triền đồi.
Mái tóc dài xoã nhẹ, điểm vài sợi rối bởi gió xuân, đôi mắt trầm mặc như đang tìm kiếm điều gì đó giữa khoảng không ngập hương mơ
Cô tên là Minazuki Yukiha-Trụ Cột của Sát Quỷ Đội, với danh xưng là Tuyết Trụ
Không ai thực sự hiểu rõ về cô-người con gái luôn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt vắng như phủ một lớp sương trắng, và vết sẹo mờ nơi cổ tay chưa từng giải thích
Yukiha không thân thiết với ai. Cô hay vắng mặt ở các buổi họp. Thậm chí, có người còn đồn rằng cô chẳng thích ai trong Đoàn
Cuộc họp của các Trụ Cột tại dinh thự Ubuyashiki
Người đầu tiên Yukiha gặp trong lần tái xuất sau nhiều tháng là Thuỷ Trụ Tomioka Giyuu
Anh đứng yên ở một góc sân, tách biệt như thể chẳng thuộc về nơi nào
Không ai bắt chuyện, anh cũng không chủ động. Thậm chí, ánh mắt anh còn thoáng qua cô như một cơn gió lành lạnh tháng ba-lặng lẽ, nhưng khiến người ta gai người
Cô biết anh. Ai trong Đoàn mà không biết đến Thuỷ Trụ-người từng sống sót khỏi vụ thảm án Quỷ đầu tiên, từng sát cánh với Kamado Tanjirou, và là một trong số ít người chứng kiến quá nhiều mất mát
Thế nhưng, đó không phải là lý do khiến cô để ý
Yukiha nhìn anh… vì trong mắt anh ấy, cô thấy bóng dáng của chính mình-một người sống sót
Ubuyashiki Kagaya
Tuyết Trụ, con sẽ phối hợp với Thuỷ Trụ trong nhiệm vụ lần này /nhẹ nhàng/
Mọi người thoáng ngạc nhiên, Giyuu hơi nghiêng đầu, còn Yukiha chỉ cúi nhẹ
Minazuki Yukiha
Vâng, thưa Oyakata-sama
Không ai phản đối. Nhưng cũng không ai mong chờ
Một kẻ trầm mặc như Giyuu
Một người như tuyết lạnh rơi không tiếng động như Yukiha
Ai nghĩ hai tâm hồn lặng lẽ ấy sẽ tìm được tiếng vọng từ nhau?
Trên đường đi, họ không nói gì
Giyuu bước trước, dáng đi thẳng thớm, kiếm đeo bên hông, áo haori phấp phới
Yukiha đi sau vài bước, tay cầm chiếc quạt nhỏ màu ngọc, ánh mắt lướt qua cảnh sắc ven đường như tranh vẽ
Tomioka Giyuu
Ta sẽ lo phần Quỷ. Cô hỗ trợ nếu cần
Giyuu lên tiếng sau nửa ngày im lặng
Minazuki Yukiha
Vậy nếu anh bị thương, tôi có được chữa cho không? /khẽ cười/
Anh hơi khựng lại, rồi không nói gì thêm
Cô gái phía sau vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng mắt cô-như đang lặng lẽ dò xét khoảng cách giữa hai người
Họ không biết-rằng định mệnh đã bắt đầu chuyển động
Rằng từ khoảnh khắc ánh mắt giao nhau giữa rừng mơ trắng, một mối dây vô hình đã âm thầm cột chặt hai linh hồn từng tan vỡ
Chương 2: Âm Thanh Trong Im Lặng
Trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên đỉnh rặng thông, hắt xuống rừng một màu bạc lạnh như sương
Những cành khô cào vào không khí, tạo nên những âm thanh lạo xạo vô nghĩa, rồi chìm vào im lặng
Yukiha đứng phía sau một thân cây, lặng lẽ quan sát
Anh như nước-lạnh, chính xác, trơn tru và không để lại dư âm
Những nhát kiếm của anh xé toạc không khí mà không cần phô trương, từng động tác như đã được rèn luyện đến mức thuần thục… không còn gì để nói
Không phải vì cô yếu-mà bởi Giyuu đã dọn dẹp mọi thứ chỉ trong vài nhịp thở. Khi con Quỷ cuối cùng tan thành tro, anh quay lại, nhìn cô
Tomioka Giyuu
Xong rồi. Cô không cần can thiệp
Giọng anh, cũng như lưỡi kiếm ấy-gọn, ngắn và lạnh. Không phải cố ý, chỉ là…
Yukiha không trả lời. Cô bước tới, nhìn xuống vết máu trên tay anh-rạch dài từ cổ tay tới khuỷu, có vẻ bị thương sâu
Minazuki Yukiha
Anh bị thương rồi
Cô nói, giọng mềm như sương khuya
Tomioka Giyuu
Không cần /quay mặt đi/
Minazuki Yukiha
Tôi không hỏi là có cần hay không
Minazuki Yukiha
Tôi đang nói là… anh bị thương rồi
Lần đầu tiên-Giyuu khựng lại vì một câu nói tưởng chừng là vô hại như vậy
Lưng anh hơi cứng, rồi chậm rãi quay lại. Yukiha vẫn đứng đó, tay đã mở chiếc túi thuốc nhỏ treo bên hông
Minazuki Yukiha
Ngồi xuống
Giọng nói phát ra chẳng ra lệnh cũng chẳng cầu xin
Giyuu nhìn cô, ánh mắt không rõ là nghi ngờ hay ngạc nhiên. Nhưng anh không cãi lại
Anh ngồi. Cô quỳ xuống trước anh, nhẹ nhàng lấy khăn lau vết máu
Không ai nói gì trong suất lúc ấy
Chỉ có tiếng gió đêm lướt qua tán cây, tiếng côn trùng xa xăm, và tiếng lòng họ đập từng nhịp-lệch nhau, nhưng dường như đang cố tìm một quãng nghỉ chung
Yukiha không ngước lên. Nhưng bàn tay cô nhẹ nhàng, như sợ sẽ làm vỡ thứ gì đó mong manh hơn cả vết thương
Minazuki Yukiha
Anh không thích tiếp xúc với người khác, đúng không?
Giyuu đáp lại sau một khoảng im lặng
Tomioka Giyuu
Tôi chỉ không quen. Không muốn làm người khác khó chịu
Yukiha bật cười khẽ-như gió chạm vào mặt hổ
Minazuki Yukiha
Thật trùng hợp. Tôi cũng không quen để người khác lại gần
Minazuki Yukiha
Vậy mà bây giờ…
Minazuki Yukiha
Tôi đang rất gần anh đấy
Giyuu không trả lời. Nhưng ánh mắt không còn nhìn xuống mặt đất nữa
Khi cô buộc xong vết thương, cả hai đứng lên
Trăng vẫn treo nghiêng trên đỉnh rừng. Những cánh hoa mơ đầu mùa theo gió bay qua, lướt ngang mái tóc của họ
Không ai nói gì thêm. Nhưng lần im lặng này, không còn lạnh
Nó giống như một âm thanh vô hình-đang thì thầm điều gì đó, chỉ có hai người mới nghe được
Chương 3: Tay Ai Cũng Rất Lạnh Mà
Giyuu không phải là người hay mơ
Anh sống đủ lâu để biết rằng giấc mơ thường chỉ là nơi người ta đem kí ức đi chôn
Nhưng đêm nay… anh mơ thấy đôi bàn tay
Một đôi tay lạnh đến rùng mình… đang chạm vào anh rất khẽ
Anh ngồi bật dậy nửa đêm, mồ hôi lấm tấm. Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi lặng lẽ. Mỗi bông trắng xoá như đang lướt qua kí ức anh, nhắc lại một điều gì đó-quen lắm, nhưng mơ hồ không gọi tên được
Anh đưa tay chạm vào vết thương vừa được băng bó
Lạnh như chính đôi bàn tay của cô gái ấy
Lạnh đến mức… khiến người khác chẳng muốn buông
Trưa hôm sau, Yukiha đi ngang sân luyện tập, thì nghe tiếng kiếm va chạm
Không có người đấu cùng, chỉ là một mình — lặp lại một đường kiếm đến lần thứ bao nhiêu cô cũng không đếm nổi. Nhưng mỗi lần vung kiếm, anh đều có một biểu cảm hơi khác — như đang chiến đấu với một thứ không thấy được
Minazuki Yukiha
Anh định cứ tự chém gió như vậy suốt à? /nghiêng đầu hỏi/
Giyuu dừng lại. Mồ hôi đọng thành giọt trên cổ, ướt cả áo
Tomioka Giyuu
Không phải gió
Tomioka Giyuu
Là những điều mà tôi không thể quên
Yukiha hiểu cảm giác đó. Cảm giác khi những điều mình đã trải qua không còn ai chứng kiến cùng mình nữa. Chúng cứ thế bám lấy tâm trí, không rời
Minazuki Yukiha
Anh nhớ ai sao?
Nhưng im lặng của anh, lần này, là một câu trả lời
Yukiha không hỏi nữa. Cô chỉ bước đến, lấy từ tay áo một gói nhỏ
Minazuki Yukiha
Bánh nếp. Tôi vừa làm
Minazuki Yukiha
Lúc còn nhỏ, mỗi khi tôi gặp ác mộng, mẹ tôi hay làm món này cho tôi ăn
Minazuki Yukiha
Tôi không còn mẹ nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ hương vị
Giyuu nhận lấy, không nhìn cô
Anh cắn một miếng-nhỏ. Nhưng… tay anh dừng lại
Tomioka Giyuu
Không. Nhưng… tay cô… cũng lạnh lắm /lắc đầu/
Minazuki Yukiha
/sững lại/
Lần đầu tiên — Giyuu nói điều gì đó không cần thiết. Không phải vì cô hỏi. Không phải để trả lời. Chỉ đơn giản… là anh muốn nói
Minazuki Yukiha
Tay tôi vốn lạnh mà /thì thầm/
Minazuki Yukiha
Không ai ở cạnh đủ lâu để thấy lúc nó ấm lên
Câu nói trôi qua giữa sân gió. Nhẹ. Nhưng đọng lại
Giyuu nhìn cô một thoáng, đôi mắt anh khẽ động — như có điều gì lặng lẽ trượt qua hàng mi
Tomioka Giyuu
Có thể… tôi sẽ ở lại đủ lâu để thấy điều đó
Tomioka Giyuu
Nếu cô cho phép…
Yukiha không cười. Nhưng ánh mắt cô ươn ướt sương
Minazuki Yukiha
Tay ai cũng rất lạnh mà, Tomioka /nói khẽ/
Minazuki Yukiha
Chỉ là… chẳng ai chịu nắm tay ai lâu hơn một mùa tuyết rơi cả
Tuyết lại rơi trong chiều tàn. Hai người ngồi cách nhau chỉ vài bước, nhưng khoảng cách trong tim họ đã đổi khác
“Im lặng, nhưng không cô đơn.
Lạnh, nhưng đang dần ấm lên”
Một mùa tuyết nữa lại bắt đầu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play