[RhyCap/Rhyder × Captain Boy] Mất Trí
Chương 1
Lời nói đầu.
Trước khi ai đó hiểu lầm, cho tớ nhấn mạnh rằng tớ không ship hai ông idol này đâu nhé. Người đẩy thuyền ở đây chính là cái đứa đang ngồi đọc nè. 😏
Tớ chỉ đóng vai biên kịch bất đắc dĩ, cầm bút thay cho tiếng lòng của nó. Thế nên, nếu thấy ngọt thì nhớ cảm ơn, nếu thấy ngược thì cứ trách nó, đừng trách tớ. 🤡
Nói chung: Đây là fanfic tình trai idol, có lúc đường mật, có lúc đắng chát, nhưng tất cả đều.. vì bạn tớ mà thôi.
Một buổi chiều tháng Tám, gió cuộn lên từ dãy nhà cao tầng như thể thành phố đang thì thầm những điều cũ kỹ mà không ai còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe.
Nguyễn Quang Anh ngồi ở bậc thềm đá của bệnh viện tâm thần số 4, tay gác hờ lên gối, mắt dõi vào khoảng không trước mặt.
Tóc anh hơi rối, trán có một vết băng nhỏ, và ánh mắt thì trống rỗng như vừa ném mất điều gì quý giá.
Cánh cổng sắt phía sau lưng anh cọt kẹt mở ra.
Một giọng nói vang lên, nhẹ, nhưng đâm xuyên như kim.
Hoàng Đức Duy
Anh quên em thật rồi à?
Nguyễn Quang Anh
/Quay đầu/
Cậu trai đứng trước mặt anh khoảng hai mươi, gầy, trắng, đôi mắt nâu sáng và hơi ửng đỏ nơi khoé mi.
Nguyễn Quang Anh
Xin lỗi, nhưng..
Nguyễn Quang Anh
Cậu là ai trong trí nhớ của tôi?
Anh đáp, giọng khàn, không cảm xúc.
Người kia nhếch môi cười, một kiểu cười không buồn, cũng không vui. Chỉ mệt.
Hoàng Đức Duy
Trong trí nhớ của anh thì em không còn là ai cả.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì.. tôi có lỗi gì sao?
Hoàng Đức Duy
Không, người có lỗi là em.
Hoàng Đức Duy
Em đã khiến anh yêu em đến mức phải tự mình xóa sạch.
Chỉ có tiếng kim giây của đồng hồ vang lên trong đầu Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nói cái gì?
Hoàng Đức Duy
Anh từng nói,
Hoàng Đức Duy
nếu em cứ rời đi rồi quay lại.
Hoàng Đức Duy
Thì tốt nhất anh nên quên em luôn.. cho đỡ mệt.
Hoàng Đức Duy
Và anh đã làm vậy thật..
Quang Anh siết nhẹ bàn tay đặt trên đùi.
Nguyễn Quang Anh
Cậu là.. người yêu cũ của tôi?
Duy đáp, mắt em sáng như thể đang cố chờ mong một điều gì khác.
Hoàng Đức Duy
Em vẫn là người yêu anh.
Hoàng Đức Duy
Nếu.. anh còn tin được điều đó.
Một chiếc điện thoại được rút ra khỏi túi áo khoác. Màu đen, vỏ dán hình hai chiếc cốc sứ úp vào nhau.
Hoàng Đức Duy
Anh từng nói, nếu một ngày anh quên em, hãy để em chứng minh lại từ đầu.
Nguyễn Quang Anh
Chứng minh?
Hoàng Đức Duy
Từ ngày đầu tiên mình gặp, ở hành lang tầng 5.
Hoàng Đức Duy
Khi anh nhường cho em suất nước cuối cùng trong máy bán hàng.
Hoàng Đức Duy
Em đã giả vờ không khát, nhưng thực ra suýt ngất.
Hoàng Đức Duy
Rồi buổi chiều em ngồi khóc dưới mưa, anh bước đến, cầm ô che đầu em và hỏi..
"Tại sao một người đẹp trai như em lại để nước mắt rơi lãng phí vậy?"
Tiếng phì bật ra từ Quang Anh, bất ngờ và vô thức.
Nguyễn Quang Anh
Tôi nói câu đó thật á?
Hoàng Đức Duy
Ừm, nghe xong em muốn xỉu luôn vì quê.
Một khoảng im lặng nhẹ nhàng trôi qua giữa hai người.
Quang Anh chống cằm, mắt hơi cong lại.
Dường như có một sợi dây nào đó trong anh vừa rung lên.. rất nhỏ, rất mờ, nhưng là âm thanh của điều gì đó từng quan trọng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi có hay nói mấy câu sến như vậy không?
Hoàng Đức Duy
Lúc mới yêu thì không.
Hoàng Đức Duy
Nhưng đến lúc yêu say thì ngày nào cũng sến như ngôn tình ba xu.
Hoàng Đức Duy
Hồi đó, anh từng viết thư tay cho em.
Hoàng Đức Duy
Mỗi tối đều nhét dưới cửa phòng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi chắc bị bệnh thần kinh.
Hoàng Đức Duy
Anh bị bệnh.. yêu em thôi. /Nói nhẹ bẫng/
Quang Anh nhìn vào mắt cậu. Một vệt gì đó loé lên, rồi tắt.
Nguyễn Quang Anh
Cậu tên là gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Và tôi là Nguyễn Quang Anh?
Hoàng Đức Duy
Ừm, người mà em đã yêu đủ nhiều để sợ mất trí nhớ của anh hơn cả mất trí nhớ của chính mình.
Gió lại thổi qua, mang theo mùi thuốc sát trùng và hương nhài từ bồn cây nhỏ trước cửa.
Quang Anh khẽ chạm tay lên ngực mình - nơi có vết sẹo mảnh như một lời hứa đã cạn.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không chắc có thể nhớ lại.
Duy mỉm cười, nụ cười dịu dàng hơn cả những bức thư cũ.
Hoàng Đức Duy
Vậy thì để em kể lại cho anh.. từ lần đầu mình nắm tay.
Vì yêu không phải là chuyện nhớ hay quên.
Mà là dám ở lại, ngay cả khi người kia mất trí.
Chương 2
Hoàng Đức Duy
Anh chắc chứ? Muốn đi cùng em?
Quang Anh đứng trước cổng, mắt dán vào tấm biển số nhà ấm màu nâu gỗ.
Phố Nguyễn Đình Chiểu vẫn đông như thường, nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh dường như tan chảy, chỉ còn lại câu hỏi của Duy và nhịp tim không chắc chắn của chính anh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi có lựa chọn nào khác à?
Anh thở ra, cố giữ cho giọng mình không run.
Duy gật nhẹ, rồi mở cổng.
Căn nhà nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, có ban công trồng dạ yến thảo tím và một con mèo trắng đang ngủ vắt vẻo trên ghế gỗ.
Cửa bật mở, mùi tinh dầu bưởi và bánh mì nướng ấm lên trong khoang mũi.
Quang Anh bước vào, cởi giày, ánh mắt đảo quanh.
Mọi thứ.. thân thuộc đến phát bực.
Chiếc áo khoác da đen treo sau cánh cửa.
Bộ cốc sứ hình mặt mèo trên kệ.
Cây đàn guitar bị gãy dây tựa hờ vào tường, dường như vẫn còn nguyên vị trí anh từng đặt.
Nguyễn Quang Anh
Cậu chắc là tôi từng sống ở đây?
Hoàng Đức Duy
Không, là hai ta từng sống ở đây.
Trong lòng bỗng nhói lên một điều gì đó không tên, không hình dạng, chỉ biết là.. buốt.
Hoàng Đức Duy
Phòng anh ở trên lầu.
Hoàng Đức Duy
Nhưng trước đó, anh muốn uống gì không?
Nguyễn Quang Anh
Nước lọc.
Nguyễn Quang Anh
Không chanh, không đá, không đường.
Hoàng Đức Duy
Câu nói quen thuộc của anh mỗi lần em hỏi.
Em đi vào bếp, để lại Quang Anh đứng giữa phòng khách như một người lạ bước vào giấc mơ của chính mình.
Một khung ảnh nhỏ nằm nghiêng trên kệ.
Trong ảnh, hai người con trai ngồi sát nhau, mặt đỏ hồng, một người cầm cốc cacao nóng, người kia đang chọc má đối phương bằng cái muỗng nhựa.
Nguyễn Quang Anh
Tôi trông.. vui vẻ thật đấy.
Duy trở lại với cốc nước, nhìn theo ánh mắt anh.
Hoàng Đức Duy
Đó là ngày sinh nhật em.
Hoàng Đức Duy
Anh đã nướng bánh hỏng ba lần.
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết nướng bánh à?
Hoàng Đức Duy
Và cực kỳ tệ.
Hoàng Đức Duy
Nhưng mỗi lần hỏng, anh lại nói một câu nghe như đang.. cầu hôn.
"Cái bánh cháy này có thể không ăn được, nhưng em vẫn phải ăn, vì người nướng là anh."
Quang Anh bật cười, rồi tự mình bất ngờ vì tiếng cười đó.
Nguyễn Quang Anh
Chết thật.
Nguyễn Quang Anh
Tôi mà nói vậy chắc là say.
Duy nhìn anh, ánh mắt khẽ nheo lại.
Hoàng Đức Duy
Anh nói lúc hoàn toàn tỉnh táo..
Duy nhấc túi của anh, xách lên lầu.
Hoàng Đức Duy
Phòng anh bên phải.
Hoàng Đức Duy
Nếu có gì lạ, cứ hỏi em.
Quang Anh theo sau, bước vào căn phòng quen đến phát ngột.
Trên bàn vẫn còn hộp bút anh dùng.
Kệ sách có vài cuốn truyện tranh bị đánh dấu bằng thẻ tàu điện cũ.
Gối ôm hình con rồng nhăn nheo, nhìn như đã bị đập suốt đêm mất ngủ.
Trên tường, một tờ giấy ghi chú vàng bị quên chưa gỡ xuống.
"Đừng để Duy thức khuya. Nếu em làm việc đến quá 2 giờ sáng, sẽ cắn tay anh một cái."
Quang Anh chạm vào tờ giấy. Tay hơi run.
Nguyễn Quang Anh
Cậu.. có bao giờ nghĩ tôi sẽ không nhớ ra không?
Duy đứng ở ngưỡng cửa, không bước vào.
Hoàng Đức Duy
Em đã từng rất sợ.
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao cậu vẫn giữ lại mọi thứ?
Hoàng Đức Duy
Vì em không muốn nếu một ngày anh quên em..
Hoàng Đức Duy
Thế giới này cũng vội vã xóa sạch em khỏi anh..
Một cơn gió thổi ngang khung cửa sổ hé mở.
Cái chuông gió gỗ leng keng nhẹ, giống tiếng ai đó gọi về trong giấc mơ.
Nguyễn Quang Anh
Tôi.. có thể ngủ một lát không?
Quang Anh hỏi, giọng nhỏ đi.
Duy lặng lẽ bước tới, kéo mền cho anh, rồi định quay đi. Nhưng giọng nói bất ngờ kéo em lại.
Nguyễn Quang Anh
Cậu từng yêu tôi nhiều vậy à?
Duy khựng lại, không quay đầu, chỉ trả lời.
Hoàng Đức Duy
Em vẫn còn yêu.
Có những ký ức sẽ quay về khi ta ngửi đúng mùi xà phòng, nghe đúng tiếng nhạc, hoặc nhìn đúng người.
Còn nếu không quay về.. thì em sẽ kể lại từ đầu. Mỗi ngày. Cho đến khi anh tin.
Chương 3
Ánh nắng sớm xuyên qua khe rèm, rót lên gương mặt Quang Anh những tia vàng nhạt như mật ong loãng.
Mùi cà phê bay thoảng trong không khí, quyện cùng tiếng chim ríu rít ngoài ban công và tiếng cốc chạm nhẹ vào mặt bàn.
Anh cựa mình, chăn tụt xuống ngang ngực.
Mắt vẫn nhắm, nhưng miệng đã khẽ lẩm bẩm.
Nguyễn Quang Anh
Không chanh, không đá, không đường..
Đức Duy đang đứng đó, trong bộ áo phông trắng và quần short ngắn đến không công bằng.
Tay cậu bưng khay, bên trên là một cốc cà phê nóng bốc khói, một lát bánh mì nướng và.. một quả trứng lòng đào cắt làm đôi như được chuẩn bị bởi một đầu bếp Thụy Sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Cậu.. dậy sớm vậy à?
Hoàng Đức Duy
Em dậy lúc sáu giờ.
Hoàng Đức Duy
Anh thường dậy lúc bảy.
Hoàng Đức Duy
Em đặt đồng hồ báo thức giúp anh.
Nguyễn Quang Anh
Cậu biết tôi ghét bị gọi dậy bằng chuông không?
Hoàng Đức Duy
Biết, nên em mở rèm. /Nhún vai/
Quang Anh bật cười, ngồi dậy, lưng hơi đau vì tư thế ngủ nghiêng quá lâu.
Anh đón khay thức ăn, nhấp một ngụm cà phê.
Hoàng Đức Duy
Vẫn nhớ cách pha như cũ.
Hoàng Đức Duy
Em còn nhớ cả chuyện anh sẽ nhíu mày nếu cà phê hơi nguội.
Nguyễn Quang Anh
Tôi khó chiều vậy à?
Hoàng Đức Duy
Chỉ hơi.. đáng yêu.
Nguyễn Quang Anh
Hừ-.. /Liếc nhẹ/
Một chút yên lặng trôi qua.
Quang Anh nhấm nháp miếng bánh mì, cảm giác như đang gặm một buổi sáng cũ kỹ mà ấm áp lạ thường.
Nguyễn Quang Anh
Cậu thường làm bữa sáng cho tôi mỗi ngày à?
Hoàng Đức Duy
Còn dỗ anh ăn sáng nữa.
Hoàng Đức Duy
Vì anh hay nhịn bữa.
Nguyễn Quang Anh
Tôi bận mà..
Hoàng Đức Duy
Bận nhớ em thì có.
Nguyễn Quang Anh
Cậu.. nói vậy tôi khó nuốt quá.
Duy ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn anh.
Hoàng Đức Duy
Hôm nay em không có ca học.
Hoàng Đức Duy
Nếu anh muốn, mình có thể đi dạo quanh hồ.
Hoàng Đức Duy
Hay đến quán sách cũ anh thích.
Hoàng Đức Duy
Em giữ chỗ ấy nguyên xi.
Nguyễn Quang Anh
Sao cậu biết tôi vẫn sẽ thích?
Hoàng Đức Duy
Vì anh là anh.
Hoàng Đức Duy
Dù có mất trí hay mất mạng, thì gu chọn sách của anh vẫn rất.. Quang Anh.
Anh im lặng, rồi chợt ngẩng đầu hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Tôi từng nói "anh yêu em" chưa?
Hoàng Đức Duy
Là buổi tối hôm em bị sốt.
Hoàng Đức Duy
Anh ôm em cả đêm và cứ lặp đi lặp lại câu đó, như thể nếu không nói, anh sẽ vỡ ra từng mảnh.
Quang Anh cụp mắt, tay siết nhẹ quai cốc.
Nguyễn Quang Anh
..Tôi không nhớ được..
Duy lặng một lúc. Rồi em đưa tay lên, chỉ nhẹ vào trán anh.
Hoàng Đức Duy
Bộ nhớ anh quên, thì em nhớ giúp.
Hoàng Đức Duy
Anh không cần phải cố gắng.
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần ở đây.
Quang Anh bật cười, nhẹ như tiếng gió.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có định hôn tôi buổi sáng không?
Hoàng Đức Duy
Ơ.. anh nhớ chuyện đó à?
Nguyễn Quang Anh
Không, nhưng tôi vừa nghe cậu thì thầm..
Nguyễn Quang Anh
/Nháy mắt/ Cậu có làm không, hay là để tôi hôn trước?
Duy đỏ mặt. Nhưng vẫn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như sương lên trán anh.
Hoàng Đức Duy
Vì em hứa rồi.
Quang Anh nhắm mắt lại, môi mấp máy.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau, có thể.. hôn môi không?
Duy bật cười, đập nhẹ vào vai anh.
Hoàng Đức Duy
Dẫn đi dạo quanh hồ rồi tính.
Và thế là một buổi sáng trôi qua, không cần trí nhớ.
Chỉ cần một người vẫn nhớ thay mình, dịu dàng như nắng mới
Quang Anh đứng bên cửa sổ, tay cầm cốc cà phê cạn nửa, nhìn ra khoảng trời trong vắt sau cơn mưa đêm.
Gió khẽ đưa hương dạ yến thảo từ ban công vào phòng.
Duy đứng phía sau, dựa lưng vào tủ, ánh mắt không rời anh lấy một giây.
Nguyễn Quang Anh
Thật kỳ lạ.. /Nói khẽ/
Nguyễn Quang Anh
Căn nhà này khiến tôi thấy bình yên, dù tôi chẳng nhớ nổi một kỷ niệm nào trong đó.
Duy tiến lại gần, giọng như thì thầm.
Hoàng Đức Duy
Vì nó chưa từng là nơi để nhớ.
Hoàng Đức Duy
Nó là nơi để yêu.
Quang Anh quay lại, mắt chạm vào mắt em.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi khoảng trống trong tim như dịu lại.
Anh không nhớ Duy đã từng là gì.
Nhưng lúc này, em là ai đó rất quan trọng.
Và có lẽ, thế là đủ cho một buổi sáng bắt đầu lại.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play