Đã Từng Yêu Sao !? [Domicmaster] [DuongHung]
chap 1
Trần Đăng Dương
📱: xin lỗi, số này ... Là của Quang Hùng phải không? 💬
Lê Quang Hùng
📱: Vâng , anh là ai?💬
Trần Đăng Dương
📱: Tôi là ... Đăng Dương.
Chúng ta ... Từng quen nhau ở đại học.💬
Lê Quang Hùng
📱: Tôi nhớ.
Có chuyện gì sao?💬
Trần Đăng Dương
📱: Tôi thấy tên em trong danh sách thiết kế dự án bên công ty tôi ...
Không ngờ lại gặp như vậy.💬
Lê Quang Hùng
📱: Chuyện công việc thì cứ làm việc.
Không cần phải nói chuyện riêng.💬
Trần Đăng Dương
📱: ... Em giận anh đến vậy sao?💬
Lê Quang Hùng
📱: Tôi không còn tư cách để giận anh.
Người chia tay trước đâu phải tôi .💬
Trần Đăng Dương
📱: ... Năm đó là anh sai. Anh chỉ nghĩ... Rời xa em sẽ tốt hơn cho em. Nhưng giờ anh hối hận rồi.💬
Lê Quang Hùng
📱: Hối hận để làm gì?
Chúng ta đã không còn là của nhau.💬
Trần Đăng Dương
📱: Em... Có đang hạnh phúc không?💬
Lê Quang Hùng
📱: Anh có quyền hỏi vậy sao?💬
Trần Đăng Dương
📱: Anh chỉ muốn biết... Liệu còn một phần nào đó trong tim em , vẫn dành cho anh.💬
Lê Quang Hùng
📱: Năm năm trước, em từng yêu anh đến mức nghĩ mình không sống nổi nếu không có anh.
Bây giờ... Em vẫn sống tốt. Nhưng tim thì... Chưa từng lành.💬
Trần Đăng Dương
📱: cho anh một cơ hội. Dù chỉ là bạn cũng được.💬
Lê Quang Hùng
📱:Thôi tôi không muốn nói nữa . Hẹn gặp anh ở buổi họp ngày mai .
Chúng ta nói chuyện như những người lạ từng thân.💬
lin_
mình sẽ giới thiệu về nhân vật lại nha nãy mình quên
lin_
Quang Hùng 26 tuổi, nhân viên thiết kế nội thất, trầm lặng, sống nội tâm, từng yêu hết mình
Đăng Dương: 28 tuổi, CEO trẻ tuổi trong lĩnh vực bất động sản, lạnh lùng, có phần cứng nhắc, từng bỏ lỡ điều quý giá nhất.
lin_
Dương Hùng
Dương Hùng
Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
Dương Hùng Dương Hùng
chap 2
→🕗 08:58 sáng - Phòng họp tầng 15 , toà nhà kính cao tầng thuộc dự án Phổ Thành
→ Ánh sáng trắng chiếu qua cửa kính lớn. Trong căn phòng hiện đại với cái bàn gỗ dài và màn hình trình chiếu, có hai người - từng thân đến mức đến từng nhịp thở, giờ lại ngồi đối diện như chưa từng quen nhau.
Trần Đăng Dương
// Ánh mắt ngước nhìn lên khi cánh cửa bật mở//
Em đến sớm.
Lê Quang Hùng
// đặt túi xuống, ánh mắt bình thản// Tôi đúng giờ. Không hơn, không kém.
Chào anh, Trần tổng.
Trần Đăng Dương
// giọng hơi khựng lại//
Anh... Không quen với cách em gọi như vậy.
Lê Quang Hùng
Còn tôi thì đã quen với việc gọi đúng chức danh thay vì gọi người mình từng yêu . // thản nhiên//
Im lặng. Giữa hai người là khoảng bàn dài nhưng thật ra là khoảng cách của 5 năm tan vỡ.
Trần Đăng Dương
Quang Hùng...
Em thực sự không muốn nghe anh giải thích sao?
Lê Quang Hùng
Giải thích?
Đăng Dương, năm đó tôi chờ một lời giải thích suốt ba tháng trời. Tin nhắn không trả lời. Cuộc gọi bị chặn. Tôi đi bộ đến nhà anh dưới mưa. Mẹ anh bảo : "Loại như cậu, đừng mơ bước vào nhà này lần nào nữa"
Lê Quang Hùng
Vậy anh muốn giải thích điều gì? // Cười nhẹ, không vui //
Trần Đăng Dương
// ánh mắt thoáng chấn động// Anh biết em đã tổn thương. Nhưng anh... Cũng bị ép buộc. Anh không thể-// bị ngắt lời//
Lê Quang Hùng
// người ngắt// Anh không thể, không dám, không đủ sức chống lại.
Tôi nghe đủ rồi.
Cửa mở. Những người trong ban quản lý và bên đầu tư lần lượt bước vào. Cuộc họp bắt đầu. Tiếng trình bày vang lên , giọng giám đốc dự án phân tích số liệu...
Quang Hùng im lặng ngồi gật đầu, thi thoảng trình bày ý tưởng. Đăng Dương nhìn cậu, ánh mắt không còn lạnh lùng như CEO nữa, mà là của một người từng có tất cả, rồi đánh mất.
→⏰ 11:47 - Cuộc họp kết thúc , người dần rời đi .
Còn lại hai người.
Trần Đăng Dương
// trầm trọng// Em có thể ở lại một chút không?
Anh chỉ muốn... Nói rõ một điều.
Lê Quang Hùng
Không được!
Tôi có hẹn. // đứng dậy, giọng bình thản//
Trần Đăng Dương
Với ai? // giọng gấp gáp , lộ chút đau//
Lê Quang Hùng
Quyền được biết điều đó... anh đã mất từ lâu. Từ cái ngày anh biến mất khỏi đời tôi không một lời giải thích.
Trần Đăng Dương
Anh không muốn biến mất. Anh chỉ... Bị dồn đến đường cùng.
Lê Quang Hùng
Ai trong tình yêu mà chẳng có đường cùng? Tôi cũng từng phải chọn giữa lòng tự trọng và nỗi nhớ anh đấy. Cuối cùng, tôi chọn im lặng. Vì tôi hiểu: người đã không muốn giữ mình lại, thì mình níu cũng chỉ thêm nhục.
Quang Hùng quay lưng, tay đặt lên nắm cửa. Đăng Dương bước một bước lên , như muốn gọi cậu lần cuối.
Trần Đăng Dương
Vậy nếu bây giờ anh muốn giữ lại thì sao? Muộn rồi... Nhưng anh vẫn muốn.
Lê Quang Hùng
// quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh// Tôi không còn là Quang Hùng của năm 21 tuổi, chỉ biết chạy theo bóng lưng anh nữa.
Lê Quang Hùng
Tôi đã học được cách yêu chính mình .
Và người không yêu tôi Bằng tất cả, xin đừng yêu lại từ đầu.
Quang Hùng bước đi.
Tiếng bước chân cậu vang khẽ trong hành lang dài . Đăng Dương đứng lại , bàn tay siết chặt thành nắm, mà trái tim - lần đầu biết thế nào là đánh mất thật sự.
chap 3
"Có những điều muốn nói... nhưng rồi lại thôi. Vì sợ người kia trả lời bằng im lặng."
🕗→ 01:47 sáng - Căn hộ cao tầng, ánh đèn thành phố hắt qua ô cửa kính rộng lớn. Đăng Dương ngồi một mình trên ghế sofa màu xám tro, tay cầm ly rượu chưa uống. Chiếc điện thoại sáng đèn trong tay phải, khung chat quen thuộc mở ra, tên người kia vẫn nằm trong danh bạ " Quang Hùng🖤"
Trần Đăng Dương
// Đang gõ...//
📱:" Em ngủ chưa?"
Trần Đăng Dương
// nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi Xoá. //
Trần Đăng Dương
// Gõ lại //
📱: "Anh không quen với ánh mắt của em ngày hôm nay. Nó xa lạ... như thể chưa từng yêu anh."
→ // xoá tiếp//
Trần Đăng Dương
// Gõ lần thứ ba//
📱:" Anh vẫn còn giữ khăn len em tặng năm đó.
Vẫn còn mùi nước giặt của em... Dịu và sạch. Nhưng em thì không còn ở đây nữa."
→ Hắn lướt lên lịch sử tin nhắn : Đoạn chat cuối cùng 5 năm trước chỉ có một chữ 'Ừ' từ Quang Hùng, sau tin nhắn chia tay đơn phương từ hắn.
Đêm nay lạnh hơn khi ký ức ùa về không kịp báo trước.🧊
→💭[ Nội tâm - Đăng Dương] "Nếu khi đó anh đủ can đảm giữ em lại...
Nếu khi đó anh không để mẹ anh sỉ nhục em...
Nếu... anh chỉ cần bước về phía em... Thì có lẽ em sẽ không nhìn anh Như ngày hôm nay."
Quay lại đoạn chat giữa Dương - Hùng
Trần Đăng Dương
// Gõ lại - lần cuối//
"Anh xin lỗi"...
//tiếp tục xoá //
🕗→02:12 - tin nhắn được gửi đi, chỉ là một dấu chấm đơn độc: " ."
Ở một nơi khác - căn hộ nhỏ, gọn gàng, ánh đèn vàng ấm áp
Quang Hùng vừa hoàn thành bản báo cáo thiết kế. Mắt mỏi, nhưng tim thì đập nhẹ khi điện thoại báo tin nhắn đến. là cái tên cũ - Đăng Dương.
Trần Đăng Dương
[Tin nhắn từ Đăng Dương] 📱 : "."
Lê Quang Hùng
// nhìn một lúc lâu//
Lê Quang Hùng
...
Anh vẫn vậy.
Nửa muốn nói, nữa muốn im. Và cuối cùng... Lại khiến người ta tự đoán trái tim anh đang nghĩ gì.
Cậu không trả lời. Chỉ đứng dậy, bước đến kệ gỗ cạnh cửa sổ. Ở đó, có một chiếc khăn len màu tro. Mặc kệ nó cũ kỹ hay sờn mép, cậu vẫn cầm lên , ngửi nhẹ ...
→💭[Nội tâm của Quang Hùng] "Ngày đó , anh là người đầu tiên biết em sợ lạnh. Là người đầu tiên dặn em uống nước ấm, ngủ đúng giờ, giữ cổ cho kỹ.
Là người đầu tiên...
Và là người đầu tiên bỏ em lại khi đông đến."
Lê Quang Hùng
// nhìn lại màn hình một lần nữa// Một dấu chấm...
Là lời xin lỗi hay lời kết thúc?
Cậu đặt điện thoại xuống. Không xoá tin nhắn, cũng không trả lời. Nhưng cậu cũng không khóa màn hình. Giống như... Vẫn đang chờ một điều gì đó - chỉ là không dám hy vọng.
🌃 03:10 - cả hai vẫn chưa ngủ. Hai khung chat vẫn sáng. Hai người - một người Viết tin nhắn mà không dám gửi, một người đọc mà không thể trả lời.
Và giữa họ ... Là khoảng cách của một dấu chấm, thay cho hàng ngàn câu chưa nói.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play