[Nghịch Ái/Revenged Love] [Triển Thừa/展丞] Câu Chuyện Nhỏ
Đoản 1: Cuộc sống thường ngày
19 giờ tối, Hiên Thừa tỉnh dậy sau giấc ngủ kéo dài cả một ngày
Cậu bước ra phòng khách, rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống sofa
Lưu Hiên Thừa
(Nhìn đồng hồ) Hơn 7 giờ rồi, Triển Hiên chắc cũng sắp về rồi nhỉ
Hôm nay là chủ nhật, cậu không có lịch học trên trường nên cậu tự thưởng cho bản thân một giấc ngủ dài
Ngược lại với cậu, hôm nay lịch quay của Triển Hiên thì kín bưng. Anh phải rời nhà đi từ sáng sớm nên đến giờ chưa được gặp anh, cậu có chút nhớ
Đang suy nghĩ thì cậu nhận được tin nhắn từ Triển Hiên
Triển Hiên
Tin nhắn: [Anh sắp về rồi, bé đã ăn gì chưa?]
Mắt cậu sáng rực khi thấy tin nhắn ấy, vị cứu tinh đây rồi, đúng là chỉ có anh mới hiểu cậu nhất
Lưu Hiên Thừa
Tin nhắn: [Em chưa, anh mua cho em nha]
Triển Hiên
Tin nhắn: [Vậy bé Hiên Thừa muốn ăn gì nè?]
Lưu Hiên Thừa
Tin nhắn: [Muốn ăn mì bò cay của quán đầu ngõ, bánh bao chiên nhân trứng muối, trà sữa 70% đường, ít đá, thêm kem cheese!]
Suy nghĩ thêm chút nữa, cậu lại nhắn tiếp
Lưu Hiên Thừa
Tin nhắn: [Thêm gà rán nữa! Đùi gà to nha! Từ sáng đến giờ em chưa ăn gì, đói xỉu nè]
Vài giây sau, anh nhắn lại
Triển Hiên
Tin nhắn: [Gì? Còn chưa ăn nữa hả? Em cứ như thế sao dạ dày chịu nổi]
Triển Hiên
Tin nhắn: [Anh xót chết mất!]
Triển Hiên
Tin nhắn: [Chờ anh chút nhé, sẽ mua về sớm cho em]
Lưu Hiên Thừa
Tin nhắn: [Bé iu anh nhất đờii]
Nửa tiếng sau, cánh cửa chung cư bật mở. Triển Hiên bê nguyên một túi đồ ăn to bước vào. Anh chưa kịp tháo khẩu trang đã bị bạn nhỏ trong nhà bổ nhào ra ôm chặt eo.
Lưu Hiên Thừa
Anh Hiên ơi, cứu mạng, đói chết em mất!
Cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt long lanh nước
Triển Hiên thở dài, giơ một tay ra xoa đầu cậu đầy chiều chuộng, rồi xách túi đồ ăn vào bếp.
Triển Hiên
Bé cưng đói vậy rồi hả?
Anh xót xa nhìn cục bông nhỏ bên cạnh mình
Lưu Hiên Thừa
Thật mà! Đói đến mức sắp ăn cả anh rồi đó!
Cậu vừa nói vừa nhìn anh, ánh mắt trông vô tội cực kì
Nhưng câu nói tưởng chừng vô hại ấy, khi vào tai anh lại thành ý khác
Triển Hiên
Vậy ăn xong đồ ăn thì ăn anh nhé?
Anh cười nhẹ, dáng vẻ lưu manh vô cùng
Hiên Thừa đang bị hấp dẫn bởi đồ ăn, nghe Triển Hiên nói như vậy, cậu hơi cứng người
Lưu Hiên Thừa
Anh đừng nói vậy, em sợ thật đấy
Lưu Hiên Thừa
Hôm qua mới xong mà
Hiên Thừa lo lắng nhìn anh, cậu không muốn làm nữa đâu, hôm qua là đủ rồi, mai cậu còn phải đi học nữa
Triển Hiên
Haha, không làm, không làm gì cả
Triển Hiên vốn chỉ muốn trêu em một chút, nhưng thấy em bé có vẻ sợ anh làm thật nên đành phải rào em trước
Sau bữa ăn, Hiên Thừa ngồi trong lòng anh, lười biếng đến mức trân châu trong trà sữa cậu cũng không buồn hút, cứ há miệng chờ anh đút. Còn Triển Hiên thì chiều chuộng cậu, cứ đút từng viên một.
Triển Hiên
Anh nghĩ nếu anh nuôi em mấy tháng nữa là em quên cách đi đứng luôn á
Anh cười cười, vừa nói vừa cưng chiều lau miệng cho cậu.
Lưu Hiên Thừa
Vậy em đi bằng gì?
Hiên Thừa quay đầu ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hơi có chút trêu đùa
Triển Hiên
Bằng anh, anh bế em
Triển Hiên trả lời cậu theo kiểu rất đương nhiên
Lưu Hiên Thừa
Là anh tự nói đó nha, sau này em mà không chịu đi là anh phải bế đó
Hiên Thừa nói, đầu tựa nhẹ vào vai người đàn ông đang bao bọc mình trong lòng
Tối đó, sau khi ăn uống dọn dẹp. Hai người trở về phòng.
Người ta nói "Căng da bụng chùng da mắt quả không sai"
Hiên Thừa sau khi ăn xong, lại muốn ngủ tiếp. Cậu quấn chăn nằm trên giường, mắt lim dim nhìn người yêu, miệng lí nhí
Nghe tiếng gọi như muỗi lí nhí bên tai của người yêu. Triển Hiên chiều chuộng vuốt nhẹ tóc của cậu rồi cưng chiều cất giọng trả lời
Hiên Thừa lưỡng lự một chút rồi nói
Lưu Hiên Thừa
Nếu có kiếp sau, anh vẫn nuôi em nha. Em vẫn muốn là em bé của anh. Mặc dù, bé hay ăn nhiều, bé mè nheo nhưng mà bé rất ngoan, chỉ yêu một mình anh thôi
Hiên Thừa giương đôi mắt long lanh nhìn anh người yêu, một cái nhìn đầy nũng nịu làm Triển Hiên không chịu được cúi xuống hôn một cái lên chóp mũi của cậu
Triển Hiên
Không cần biết kiếp sau hay kiếp này, anh đều nuôi em cả đời
Hiên Thừa nghe lời nói của anh, vui vẻ chìm vào giấc ngủ
Triển Hiên nhìn em ngủ thiếp đi, mỉm cười nuông chiều
Triển Hiên
Bé cưng, ngủ ngon
Sáng hôm sau, Triển Hiên dậy sớm đi làm. Hiên Thừa vẫn còn quấn trong chăn, thấy anh cử động cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy
Lưu Hiên Thừa
Anh Hiên, hôm nay là thứ mấy vậy?
Trong lúc còn ngái ngủ, cậu nhất thời không nhận thức được hôm nay là thứ mấy
Triển Hiên đứng bên cạnh vừa mặc áo vừa nhìn người yêu, khẽ bật cười vì sự đáng yêu của cậu
Lưu Hiên Thừa
Em có tiết không nhỉ?
Hiên Thừa có chút nũng nịu hỏi anh, mới sáng mai mà phải đi học, cậu không muốn đi học
Triển Hiên
Không, hôm nay em nghỉ
Triển Hiên cài nốt nút áo sơ mi cuối cùng rồi quay sang ôm người yêu vào lòng
Hiên Thừa nghe anh nói lại thấy hơi lạ, cậu có chút tỉnh táo hơn, nhìn anh
Lưu Hiên Thừa
Sao anh lại biết lịch học của em?
Triển Hiên véo má cậu, cười hiền
Triển Hiên
Không, em muốn nghỉ thì cứ nghỉ thôi
Triển Hiên
Đâu ai làm gì được em đâu
Triển Hiên
Ai dám làm gì em, anh nghỉ việc luôn
Hiên Thừa phì cười, tỉnh ngủ hẳn
Cái gì mà không ai dám làm gì, cái gì mà anh nghỉ việc
Lưu Hiên Thừa
Anh ơi anh, anh nghỉ việc thì liên quan gì đến việc học của em?
Lưu Hiên Thừa
Anh bị bệnh nặng lắm rồi đấy
Triển Hiên cười cười nhìn cậu, có chút nuông chiều nương theo cậu mà nói
Triển Hiên
Đúng vậy, bệnh anh nặng lắm rồi
Triển Hiên
Cũng không chữa được cơ
Triển Hiên
Là bệnh phải cưng chiều em suốt đời đấy
Đoản 2: Chuyện ở đoàn phim nọ
Giọng của đạo diễn Châu Ngọc Tường vang lên.
Y nhìn hai diễn viên trước mặt mình, hai mắt sáng bừng. Rồi y vỗ tay, cười tươi rói
Châu Ngọc Tường
Xuất sắc! Cảnh hôn vừa rồi đúng là đầy cảm xúc, ánh mắt Triển Hiên quá đỉnh luôn!
Châu Ngọc Tường
Hai người làm tốt lắm
Y nhìn cả hai đầy tán thưởng
Một người là Triển Hiên – nam thần hàng đầu, gương mặt không tì vết, vóc dáng như tạc, chỉ cười nhẹ rồi gật đầu.
Người còn lại là bạn diễn nhỏ của Triển Hiên – Lưu Hiên Thừa, mặt đỏ như gấc, hai tay cuống quýt che miệng
Hiên Thừa nhìn hai người trước mặt, lại nghe thấy đạo diễn khen tới tấp như vậy. Cậu càng ngại ngùng hơn, chạy thẳng vào góc cánh gà.
Ngại chết mất, dù sao đây cũng là cảnh hôn đầu của cậu, đã vậy còn là cảnh hôn của câu với nam thần mà cậu thích nữa chứ. Thế còn ngại hơn nữa
Triển Hiên nhìn cậu nhóc ngại ngùng chạy đi, khẽ cười nhẹ rồi quay sang bàn về cảnh quay với đạo diễn
Một lúc sau, Triển Hiên trở về phòng hóa trang, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo
Hiên Thừa ngập ngừng đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, khẽ cất giọng
Triển Hiên vừa nghe thấy giọng cậu đã vội vàng quay sang đáp lại
Nhìn Hiên Thừa bé bé xinh xinh, đứng ngoài cửa nhô cái đầu nhỏ vào bên trong, ánh mắt long lanh nhìn mình, Triển Hiên bật cười nhẹ
Triển Hiên
(Suy nghĩ) Đáng yêu thật
Triển Hiên
Có chuyện gì vậy em?
Hiên Thừa thấy mình được đáp lại, cậu vội vàng bước vào trong.
Chuyên viên trang điểm nhìn hai người có vẻ có chuyện riêng cần nói nên cũng chỉnh trang nhanh chóng cho anh rồi rời đi. Trả lại phòng hóa trang cho hai người
Hiên Thừa ngập ngừng nhìn anh, ánh mắt hơi là lạ
Lưu Hiên Thừa
Cảnh... cảnh lúc nãy cần quay lại không ạ?
Triển Hiên hơi nhướn mày, anh nửa đùa nửa thật nói với cậu
Triển Hiên
Em muốn hôn anh tiếp hả?
Lưu Hiên Thừa
Không phải! Em chỉ là lần đầu quay cảnh hôn nên có chút hồi hộp, sợ cảnh bị lỗi sẽ phải quay lại lần nữa thôi
Cậu cúi gằm mặt xuống, vành tai dần dần đỏ lựng lên, lí nhí trả lời Triển Hiên như mèo nhỏ
Triển Hiên khoanh tay nhìn cậu, dựa lưng vào tường rồi mỉm cười
Triển Hiên
Nếu em chưa có kinh nghiệm đóng cảnh tình cảm, anh có thể dạy riêng cho em, không có thu hình. Chỉ đơn giản là luyện tập thôi.
Hiên Thừa mắt sáng bừng sau câu nói ấy của anh
Cậu có nằm mơ cũng muốn được Triển Hiên hướng dẫn, giờ có cơ hội tốt như này làm cậu không khỏi vui sướng
Lưu Hiên Thừa
Thật ạ? Anh sẽ dạy em thật ạ?
Triển Hiên
Ừm! Dày kèm miễn phí cho học viên đặc biệt của anh
Buổi “dạy kèm” đầu tiên rất nhanh đã đến, nó được diễn ra tại nhà Triển Hiên.
Đó là một căn hộ cao cấp, sạch sẽ đến mức sàn nhà dường như có thể soi được luôn.
Hiên Thừa ngồi trên ghế sofa, tay cầm kịch bản, mắt thì không dám nhìn Triển Hiên đang ngồi đối diện
Bởi lúc này anh mới tắm xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thơm dịu tỏa ra, quyến rũ vô cùng
Lưu Hiên Thừa
Anh… anh dạy em diễn cảnh ôm được không?
Triển Hiên cũng nhanh chóng gật đầu đáp ứng
Triển Hiên
Được, em lại gần đây một chút đi
Cậu vừa đứng dậy được ba giây, đang định bước lại gần anh thì anh đã kéo cậu lại rồi ôm trong lòng.
Cái ôm rất nhẹ, rất ấm, cằm anh tì trên đỉnh đầu cậu. Tai cậu áp vào lồng ngực anh
Và có vẻ như, cậu nghe thấy tiếng tim đang đập loạn nhịp. Nhưng cậu không biết, âm thanh ấy là của trái tim cậu hay anh
Đang miên man suy nghĩ thì chợt cậu có cảm giác anh đang cúi sát người xuống bên tai mình
Triển Hiên
Thế này đã được chưa?
Giọng anh trầm thấp, nghe rất mê người. Khiến Hiên Thừa cứng đờ người.
Mất mấy giây sau, cậu mới hoàn hồn
Lưu Hiên Thừa
Anh... anh Hiên, em nghĩ mình phải học ôm thêm nhiều lần nữa
Triển Hiên nghe cậu nói thế cũng chỉ mỉm cười nhẹ, cưng chiều trả lời
Triển Hiên
Ừ, học sinh cầu tiến
Mặc dù cả hai không ai nói rõ với ai nhưng nhìn vào những tiếp xúc của mình, cả hai đều nhìn ra rõ ràng rằng đối phương thích mình
Đến buổi học thứ hai, vẫn là căn hộ của Triển Hiên nhưng bài học hôm nay đã được thay đổi.
Đó chính là cảnh chạm trán, nhìn vào mắt đối phương
Hiên Thừa nhắm tịt mắt, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt
Lưu Hiên Thừa
K..không được
Lưu Hiên Thừa
Mắt anh sâu quá, nhìn vào là không thoát ra được
Triển Hiên nhìn người trước mặt, khẽ mĩm cười
Triển Hiên
Vậy thôi, không sao
Triển Hiên
Để anh nhìn em là đủ rồi
Chẳng biết từ lúc nào, mọi người trên phim trường đều gọi Hiên Thừa là “bảo bối nhỏ của Triển Hiên”.
Ở đoàn phim, anh đi đâu cậu cũng như cái đuôi nhỏ bám theo phía sau
Và giữa lúc nghỉ giải lao, anh luôn mua sẵn một phần trà sữa 70% đường, thêm kem cheese đúng gu cho cậu.
Cuộc trò chuyện nhỏ của Đạo diễn và Hiên Thừa
Châu Ngọc Tường
Ai diễn em dạy khóc được như vậy?
Lưu Hiên Thừa
Em tưởng tượng nếu anh Hiên không cần em, em sẽ khóc như thế
Cuộc trò chuyện ấy nhanh chóng nổi tiếng trong khắp đoàn phim
Từ chú bảo vệ đến đạo diễn, phó đạo diễn. Ai ai cũng trêu ghẹo cậu
Còn Triển Hiên cười rất dịu dàng chỉ cười nhẹ nhàng, xoa đầu cậu
Triển Hiên
Anh sẽ không bao giờ không cần em
Triển Hiên
Bởi anh yêu em mà
Câu nói của Triển Hiên gây rúng động toàn đoàn phim
Còn Hiên Thừa thì ngại ngùng đỏ mặt, đánh nhẹ lên người anh
Lưu Hiên Thừa
Ai lại tỏ tình nơi đông người như này chứ
Lưu Hiên Thừa
Ngại chết em rồi
Tối đó, cậu đăng một trạng thái nho nhỏ lên wechat, chỉ để một mình Triển Hiên xem được
"Có một người vừa là thần tượng, vừa là người yêu. Quả là rất lợi hại đó nha."
Đoản 3: Mèo nhỏ
Lưu Hiên Thừa phát hiện ra một chú mèo trắng muốt đang nằm co ro trong chiếc thùng giấy cũ ven đường.
Trời mưa lâm râm, người qua lại vội vã, chẳng ai buồn để ý.
Vậy mà cậu – một sinh viên năm nhất trông hơi ngốc nghếch lại dừng lại, tháo khăn choàng cổ, cẩn thận quấn quanh mèo con rồi bế về.
Lưu Hiên Thừa
Mèo con ngốc nghếch
Lưu Hiên Thừa
(Ôm mèo trong lòng)
Lưu Hiên Thừa
Trời mưa mà không biết trốn đi nữa
Cậu lẩm bẩm, nhét chú mèo vào áo khoác rồi chạy thục mạng về hướng ký túc xá.
Về đến kí túc, cậu chăm chăm nhìn vào con mèo
Chú mèo đó, đẹp đến kì lạ
Lưu Hiên Thừa
(Nhìn đầy thích thú)
Bộ lông trắng của nó như tuyết, mắt phải màu hổ phách, mắt trái lại màu xanh lam, trông chẳng giống mèo hoang chút nào.
Vả lại, nhìn nó còn có chút quen quen lạ kì
Lưu Hiên Thừa
(Dụi mắt) Sao càng nhìn càng thấy con mèo này thật quen nhỉ???
Nhìn một hồi, cậu cũng nhận ra.
Bởi con mèo trông rất giống Triển Hiên – nam diễn viên nổi tiếng, đẹp trai, thần thái lạnh lùng nhưng đóng cảnh tình cảm lại khiến khán giả “rụng tim”.
Giống nhất là con mèo ấy còn có một nhúm lông nhỏ màu đen ngay dưới mắt trái y hệt như nốt ruồi lệ của Triển Hiên
Lưu Hiên Thừa
Ôi trời, càng nhìn càng thấy giống thật đấy
Lưu Hiên Thừa
(Ôm lấy đầu mèo con xoay nhẹ)
Lưu Hiên Thừa
Hay là Triển Hiên chuyển thế thành mèo???
Cậu vừa ôm mèo vừa suy nghĩ vớ vẩn, xong chốt lại một câu
Lưu Hiên Thừa
Chắc chắn là anh tu luyện trăm năm nên hóa thành mèo rồi
Mèo con nhìn bộ dáng ngốc ngốc suy luận của cậu bèn ngáp một cái, lười biếng duỗi chân rồi dụi đầu vào tay cậu
Lưu Hiên Thừa
(Ngạc nhiên) Aaa, đáng yêu quá đi àa
Sau đó, vì càng nhìn càng thấy mèo con giống Triển Hiên nên cậu đặt luôn tên cho bé mèo là "Hiên"
Cậu phát hiện ra bé mèo rất thông minh, thậm chí còn biết lướt app giao đồ ăn và chọn đúng quán trà sữa yêu thích của cậu
Lưu Hiên Thừa
(Kinh ngạc) Bé mèo ngoan giỏi quá à
Lưu Hiên Thừa
Còn biết anh thích trà sữa quán này à
Lưu Hiên Thừa
(Ôm mèo trong lòng)
Bé mèo nghe thấy được khen, như hiểu tiếng người, nó cụp tai quay mặt đi hướng khác
Lưu Hiên Thừa
(Hôn chóc lên mặt mèo) Đáng yêu chết mất
Lưu Hiên Thừa
Ước gì cũng có một anh người yêu tương lai như này nhỉ
Mèo Hiên nghe thấy cậu nói như thế, tai càng cụp xuống hơn.
Đến đêm thứ 7, Hiên Thừa thức giấc giữa đêm vì không thấy mèo đâu
Lưu Hiên Thừa
(Hoảng hốt) Hiên, Hiên ơi, đừng dọa anh nha, em đâu rồi
Lưu Hiên Thừa
Bé mèo đáng yêu ơi
Cậu vừa nói vừa cuống cuồng lật chăn, mở cửa, rọi đèn khắp nơi
Lưu Hiên Thừa
(Nước mắt sắp rơi)
Nhưng chưa kịp khóc thì cậu thấy ánh đèn trong khu bếp kí túc bỗng sáng lên.
Lưu Hiên Thừa
(Đi lại gần, ngó đầu vào)
Cậu giật mình bởi cậu trông thấy bên trong một người đàn ông cao ráo, anhd mắt quen thuộc, một bên hổ phách, một bên xanh lam.
Áo sơ mi trắng, tóc còn ướt, gương mặt đẹp trai đến mức khiến người ta không thở nổi.
Lưu Hiên Thừa
(Lắp bắp) A-anh là ai?
Người kia nghe thấy cậu thì quay lại nhìn
Triển Hiên
Là Hiên. Bé gọi anh suốt bảy ngày rồi, không nhớ sao?
Lưu Hiên Thừa
Anh là… mèo? Mèo Hiên?
Triển Hiên
Ừm nhưng cũng không hẳn
Triển Hiên
Anh vốn là người. Nhưng có một lần lỡ lời với một pháp sư vì vậy nên bị người đó gieo lời nguyền
Triển Hiên
Nếu không được ai đó thật lòng thương yêu trong bảy ngày, anh sẽ biến mất mãi mãi
Lưu Hiên Thừa
Vậy 7 ngày vừa qua anh không biến mất là vì...
Lưu Hiên Thừa
Em thương anh à?
Triển Hiên
Em cho anh ăn, che ô cho anh, ôm anh ngủ, kể chuyện cho anh nghe mỗi tối.
Triển Hiên
Anh cảm nhận được tình yêu thật lòng từ em
Hiên Thừa có chút khó tin, cậu đúng là thích mèo, đối xử với mèo vô cùng tốt
Nhưng theo cách Triển Hiên nói thì có vẻ như tình cảm cậu dành cho con mèo không còn dừng lại ở tình thương động vật nữa rồi.
Lưu Hiên Thừa
Ý anh là em đã yêu anh khi anh là mèo?
Triển Hiên
(Cúi sát gần cậu)
Triển Hiên
Ừ. Còn giờ, em có muốn yêu anh khi anh là người không?
Lưu Hiên Thừa
(Lùi lại vài bước)
Triển Hiên
(Tiến thêm vài bước)
Triển Hiên
Nếu em không nói gì thì anh coi như em đã đồng ý nhé
Lưu Hiên Thừa
(Đẩy nhẹ anh một cái)
Lưu Hiên Thừa
Khoan!! Nhưng mà anh không cần thời gian để thích em hả?
Triển Hiên
Vì anh đã thích em từ lúc em bế anh về nhà rồi mắng anh là mèo con ngốc nghếch rồi
Hiên Thừa có một người yêu chất lượng
Biết chọn trà sữa, biết xoa tóc mỗi khi cậu cáu và có thói quen gọi cậu là “bé con” y như cách cậu gọi anh lúc anh là mèo
Còn cậu, thi thoảng vẫn ngồi vẽ nguệch ngoạc chú mèo trắng, rồi thầm thì:
Lưu Hiên Thừa
Cảm ơn trời đã cho em lượm được anh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play