Chỗ Đó, Không Ai Được Ngồi Ngoài Em
-Khởi Đầu-
Cảnh mở đầu – Trường THPT *****
Hôm đó trời đổ mưa.
Một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng trước cổng trường. Cánh cửa xe bật mở, cô gái bước ra với chiếc ô trong tay. Ánh mắt lạnh nhạt, môi đỏ nhàn nhạt, mái tóc đen dài buộc thấp. Cô mặc đồng phục mới tinh, váy vừa dài qua gối.
Cái tên từng khiến cả khu phía *** nhớ mãi không quên.
Cô đã trở về…
Hai năm trước, cô biến mất khỏi thành phố mà không một lời từ biệt, để lại những lời đồn và một trái tim bị bỏ rơi.
-Ê, kia phải Tô Nhi không?
Một giọng nói vang lên từ hành lang bên cạnh.
Triệu Dao (bạn nu9)
Má ơi, thật là mày rồi!
Triệu Dao (bạn nu9)
Còn biết quay về nữa hả?
Từ góc tường, ba cô gái bước ra, khí chất ai cũng nổi bật theo kiểu riêng.
Khương Anh (bạn nu9)
Đcm Mày biến đi đâu mất tiêu vậy, con kia?
Khương Anh (bạn nu9)
Làm bọn tao tưởng mày bốc hơi luôn rồi á!
Lạc Thư (bạn nu9)
Chào mừng về, Tô Nhi.
Triệu Dao (bạn nu9)
Về không thèm báo gì hết trơn, chơi kì vậy đó!
Tô Nhi nu9
Tao tính im lặng về luôn rồi hù mấy đứa một phen.
Tô Nhi nu9
Ai ngờ bị bắt gặp liền.
Khương Anh (bạn nu9)
Ờ mày giỡn mặt thiệt!
Khương Anh (bạn nu9)
Về rồi thì lo mà dính tụi tao 24/7 á.
Khương Anh (bạn nu9)
Không thoát được nữa đâu, con kia.
Triệu Dao (bạn nu9)
Có muốn chuyển lớp tao cũng không cho nha, hiểu chưa?
Lạc Thư (bạn nu9)
Lớp mình đủ người rồi.
Lạc Thư (bạn nu9)
Không nhận thêm ai đâu, trừ mày.
Tô Nhi nu9
Ừ. Tao nhớ tụi mày chết mẹ luôn.
Triệu Dao (bạn nu9)
Thôi về lẹ, lẹ lên! Tụi tao giữ chỗ cho mày đó, kẻo có đứa khác ngồi là tụi tao đập.
Khương Anh (bạn nu9)
Nhất là cái bàn trong góc cửa sổ — chỗ mày thích nhất.
Khương Anh (bạn nu9)
Có thằng nào hó hé là tao quật thiệt.
Tô Nhi nu9
Ủa? Nhưng... tao nhớ hồi xưa chỗ đó...
Lạc Thư (bạn nu9)
Ờ. Hồi mày đi, có người chiếm chỗ đó luôn rồi.
Triệu Dao (bạn nu9)
Mà nói thiệt, không ai dám đụng cái bàn đó.
Triệu Dao (bạn nu9)
Lúc đầu có đứa định ngồi vô...
Triệu Dao (bạn nu9)
Nhưng bị ánh mắt nào đó làm sợ vãi ra mà bỏ chạy.
Khương Anh (bạn nu9)
Đứa đó giờ đang ngồi góc cuối lớp, vẫn chưa hết ám ảnh nha.
cả đám vừa đi vừa cười xì xầm
Ở cái bàn trong góc cửa sổ, có một nam sinh đang ngồi đó. Áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, tai đeo khuyên, ngồi dựa ra sau, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua.
Triệu Dao (bạn nu9)
//Thì thầm//
Triệu Dao (bạn nu9)
Lục Khánh
Triệu Dao (bạn nu9)
Trùm Trường
Triệu Dao (bạn nu9)
Và là người giữ chỗ cho mày suốt 2 năm nay.
Lục Khánh (nam9)
//ngồi trong lớp, mắt thoáng khựng lại khi thấy người vừa bước vào//
Viên Hạo (bạn nam9)
Ơ… Gì vậy? Nhìn ai dữ vậy m?
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Ủa? Con nhỏ đó là…?
Lục Khánh (nam9)
Là em ấy…
Trình Kha (bạn nam9)
//Nét mặt cứng lại, ngón tay siết chặt quyển sách trong tay//
Trình Kha (bạn nam9)
…Tô Nhi
Ánh mắt Tô Nhi lướt qua cả đám, dừng lại ở Lục Khánh một chút rồi quay đi
Lạc Thư (bạn nu9)
Bạn ấy là học sinh chuyển về từ **** ,đồng thời cũng là bạn cũ của một số bạn ở đây. Mình hy vọng mọi người… sẽ đối xử tốt.
Lục Khánh (nam9)
//giọng trầm, rõ từng chữ//
Lục Khánh (nam9)
Ngồi chỗ dưới này đi
Tô Nhi nu9
//chững lại nhìn chiếc bàn trống bên cửa sổ— nơi ngày xưa cô từng ngồi//
Trình Kha (bạn nam9)
*Cái bàn đó… vẫn được giữ nguyên?*
Lâm Kỳ( bạn nam9)
//ghé tai Viên Hạo thì thầm//
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Tụi m nghĩ Lục Khánh chưa từng cho ai đụng vô cái bàn đó suốt mấy năm nay đấy.
Viên Hạo (bạn nam9)
Hèn chi… tưởng nó điên.
Lạc Thư (bạn nu9)
//Giọng nghiêm//
Lạc Thư (bạn nu9)
Lớp mình chật chỗ, chỉ còn bàn cuối cạnh cửa sổ trốn
Lạc Thư (bạn nu9)
Tô Nhi, cậu ngồi tạm đó nhé.
Tô Nhi nu9
//chần chừ vài giây, rồi gật đầu//
Tô Nhi nu9
//ngồi vào bàn, tay siết chặt quai cặp. Gương mặt lạnh tanh nhưng tim thì run lên từng hồi//
Tô Nhi nu9
*Vẫn cái bàn này…*
Tô Nhi nu9
*Mấy năm rồi mà anh vẫn không cho ai ngồi vào đây sao? Nực cười thật.*
Tô Nhi nu9
//đứng trong mưa, đôi mắt hoe đỏ//
Tô Nhi nu9
Em… em không làm! Anh phải tin em chứ Khánh!
Lục Khánh (nam9)
Đừng diễn nữa.
Lục Khánh (nam9)
Tao ngu một lần là đủ rồi.
Lục Khánh (nam9)
Tụi nó nói mày dụ dỗ thằng Minh, rồi còn cặp với thằng lớp bên đúng không?
Tô Nhi nu9
Không phải! Em không…
Lục Khánh (nam9)
Câm mồm.Tao chán m rồi. Biến đi.
Một tháng sau khi Tô Nhi rời đi
Trình Kha (bạn nam9)
//ném tập ảnh xuống bàn Lục Khánh//
Trình Kha (bạn nam9)
Mày xem kỹ đi.
Trình Kha (bạn nam9)
Mày bị chơi rồi
Lục Khánh (nam9)
//mắt dán chặt vào từng tấm hình, gương mặt trắng bệch//
Lục Khánh (nam9)
…Cái quái gì đây?
Trình Kha (bạn nam9)
Con nhỏ mày tin, nó dựng chuyện hết.
Trình Kha (bạn nam9)
Nhi chưa từng phản bội mày.
Trình Kha (bạn nam9)
Mày tin lời người khác, rồi đẩy cô ấy đi.
Lục Khánh (nam9)
//lặng người, ngồi sụp xuống ghế//
Lục Khánh (nam9)
Tao sai rồi…
Viên Hạo (bạn nam9)
Giờ hối hận thì cũng muộn. Nó chuyển đi rồi.
Tô Nhi nu9
*Tôi đã biến rồi. Biến để không còn ngu ngốc tin anh nữa.*
Tô Nhi nu9
*Tôi trở về… không phải để hàn gắn. Mà là để trả lại những gì anh đã làm.*
Khương Anh (bạn nu9)
//ngồi dưới, nheo mắt nhìn lên//
Khương Anh (bạn nu9)
Tự nhiên thấy cái lớp này… bắt đầu vui rồi đó.
Lục Khánh (nam9)
//ngẩng mặt nhìn sang Tô Nhi, ánh mắt lạnh tanh nhưng sâu bên trong như có gì đó khựng lại//
Lục Khánh (nam9)
Em quay lại làm gì?
Tô Nhi nu9
Không phải đến để nghe mấy câu hỏi vô nghĩa.
Lục Khánh (nam9)
Ba năm rồi vẫn chưa quên cách nói chuyện như dao cứa à?
Tô Nhi nu9
Chắc do học từ người đã dạy tôi cách đau là thế nào.
Lục Khánh (nam9)
//siết tay//
Lục Khánh (nam9)
Từng là lỗi của anh.
Tô Nhi nu9
//quay sang nhìn thẳng//
Tô Nhi nu9
Với tôi, nó vẫn là hiện tại.
Tô Nhi nu9
Tôi không tha thứ, và càng không quên.
Không khí im lặng hẳn. Chỉ còn tiếng lật sách lác đác phía sau. Lục Khánh vẫn nhìn cô, không nói gì.
Chuông vừa reo, lớp học lập tức rộn ràng tiếng ghế kéo, tiếng cười nói.
Triệu Dao (bạn nu9)
Tụi bây ơiii tao mua được bánh mới ra nè!
Lạc Thư (bạn nu9)
//nhìn lên từ sách//
Lạc Thư (bạn nu9)
Không sợ đau bao tử nữa hả?
Triệu Dao (bạn nu9)
Một đời vì ẩm thực chứ không vì cái bao tử vô tình này!
Khương Anh (bạn nu9)
Tụi bây làm như lần đầu ăn đồ cấm vậy.
Triệu Dao (bạn nu9)
Đồ cấm cái đầu bây á! Tao ăn gì kệ tao!
Lạc Thư (bạn nu9)
…Ăn xong đừng lăn ra bệnh viện là được.
Tô Nhi nu9
Mấy người ồn ào thiệt.
Triệu Dao (bạn nu9)
Tại mày im thôi, chứ ba đứa tụi tao auto thành tấu hài.
Khương Anh (bạn nu9)
//liếc qua Tô Nhi//
Khương Anh (bạn nu9)
Sáng chưa ăn gì đúng không?
Tô Nhi nu9
Ừ. Lười đi ăn sáng quá.
Khương Anh (bạn nu9)
Tao đoán được mà.
Khương Anh (bạn nu9)
Lần sau tao mua luôn cho.
Khương Anh (bạn nu9)
Không ăn sáng dễ tụt đường huyết lắm.
Triệu Dao (bạn nu9)
Ê dị dị, nói kiểu quan tâm z á nhaaa~
Khương Anh (bạn nu9)
Tao không phải crush nó nha.
Triệu Dao (bạn nu9)
Ờ, không phải crush...
Triệu Dao (bạn nu9)
nhưng mà dữ hơn cả crush.
Tô Nhi nu9
//cúi đầu cười khẽ, không nói gì//
Tại một góc căn-tin ồn ào, Trình Kha đứng xếp hàng với túi bánh nóng trên tay. Ánh mắt vẫn liếc về phía lớp học ban nãy.
Trình Kha (bạn nam9)
// lẩm bẩm//
Trình Kha (bạn nam9)
Tô Nhi thích bánh này đúng không nhỉ…
Trình Kha (bạn nam9)
Anh khẽ siết chặt túi bánh, rồi quay bước về lớp.
Tô Nhi đang ngồi đọc sách. Khương Anh ngồi bên cạnh, chống cằm ngáp.
Trình Kha (bạn nam9)
//bước tới, chìa túi bánh ra//
Trình Kha (bạn nam9)
Cái này… cho cậu.
Tô Nhi nu9
//ngẩng lên, hơi ngạc nhiên//
Trình Kha (bạn nam9)
//gật đầu, giọng nhỏ//
Trình Kha (bạn nam9)
Tôi thấy cậu chưa ăn gì…
Khương Anh (bạn nu9)
//liếc nhìn, nheo mắt//
Khương Anh (bạn nu9)
Ê, hôm nay có người galant dữ...
Tô Nhi khẽ cười, nhận lấy túi bánh.
Tô Nhi nu9
Nhưng cậu không cần phải...
Trình Kha (bạn nam9)
Không sao.
-Cuối hành lang tầng hai-
Lục Khánh vừa đi về phía lớp thì tình cờ bắt gặp cảnh Trình Kha đưa đồ cho Tô Nhi. Mắt cậu chậm rãi nheo lại.
Lục Khánh (nam9)
Trình Kha? Còn quan tâm tới cô ta tới mức này?
Ánh mắt cậu sắc lạnh trong giây lát, rồi quay người bước đi, nụ cười lạnh thoáng qua môi.
Lục Khánh (nam9)
//thầm nghĩ//
Lục Khánh (nam9)
Tôi xem…rốt cuộc cô để ý ai hơn.
Tác Giả
cái này là fic đầu tui viết á
Tác Giả
có sai xót gì mng thông cảm nhoo
Tác Giả
góp ý cho toi với ạ
Chương 2 – Đừng Nhắc Lại Chuyện Đó
[17:30]
Trường vắng. Nắng chiều nghiêng qua khung cửa sổ.
chỉ còn lác đác vài học sinh.
Lục Khánh (nam9)
Tô Nhi, đợi đã.
Lục Khánh (nam9)
Đi với anh
Lục Khánh (nam9)
Anh bảo đi thì đi
Không chờ cô trả lời, cậu nắm cổ tay kéo đi. Tô Nhi giật ra nhưng lực cậu quá mạnh.
Tô Nhi nu9
Lục Khánh! Anh bị điên à?!
Lục Khánh (nam9)
//quay lại nhìn thẳng mắt Nhi//
Lục Khánh (nam9)
Ừ, điên vì em.
Lục Khánh (nam9)
Hồi đó không giữ, giờ không cho em chạy nữa.
Cả hai đứng bên sau dãy nhà kho cũ, nơi chẳng ai lui tới.
Lục Khánh (nam9)
//áp sát, ánh mắt tối lại//
Lục Khánh (nam9)
Năm đó em đi
Lục Khánh (nam9)
em có biết anh tìm em bao lâu không?
Tô Nhi nu9
Đừng nhắc lại. Tôi không muốn nhớ.
Lục Khánh (nam9)
Từ lúc em rời đi
Lục Khánh (nam9)
anh biết mình phải nói rõ mọi chuyện, Nhưng…
Lục Khánh (nam9)
Em chặn anh hết tất cả
Lục Khánh (nam9)
Tin nhắn, cuộc gọi, mạng xã hội…
Lục Khánh (nam9)
Anh không thể làm gì ngoài chờ.
Lục Khánh (nam9)
Em nghĩ anh dễ dàng quên em lắm sao?
Tô Nhi nu9
Tôi chỉ… không thể tha thứ
Tô Nhi nu9
Anh chọn tin người khác thay vì tôi.
Lục Khánh (nam9)
//ép sát hơn, giọng thấp//
Lục Khánh (nam9)
Sai thì anh nhận.
Lục Khánh (nam9)
Nhưng từ giờ
Lục Khánh (nam9)
đừng mong ai khác chạm được vào em.
Lục Khánh (nam9)
Em là của anh!
Tô Nhi nu9
//quay lưng, giọng khẽ nhưng dứt khoát//
Tô Nhi nu9
Xin lỗi… nhưng tôi không thể quay lại bên anh.
Tô Nhi nu9
Dù chỉ là một chút, tôi cũng không còn niềm tin nào nữa
Lục Khánh nắm chặt cổ tay Tô Nhi, ánh mắt tối sầm
Lục Khánh (nam9)
Em nói không quay lại là xong à?
Lục Khánh (nam9)
Vậy mấy năm qua anh chờ em để làm gì?
Tô Nhi nu9
Tôi ép anh chờ tôi à ?
giọng Lục Khánh gằn từng chữ, như cố kìm nén cơn giận
Lục Khánh (nam9)
Một lần này thôi, anh không cho em rời đi nữa đâu
Tô Nhi nu9
Mọi chuyện… đã quá muộn rồi.
Tô Nhi nu9
Cảm ơn vì đã từng yêu tôi.
Tô Nhi nu9
Nhưng… chuyện đó kết thúc rồi.
Lục Khánh đứng lặng, bóng dáng cô dần khuất sau hành lang. Anh ngửa đầu lên trời, nắm tay đập mạnh vào thân cây phía sau, ánh mắt tràn đầy đau đớn.
Tối hôm đó – trong phòng ngủ của Tô Nhi
Tô Nhi ngồi trên giường, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt là một thứ cảm xúc rối ren không thể gọi tên.
Những lời của Lục Khánh như vẫn văng vẳng bên tai
Không phải là cô chưa từng yêu, cũng không phải là chưa từng tha thứ. Chỉ là… tổn thương quá nhiều, khiến cô không thể bước tiếp cùng một người đã từng buông tay mình quá dễ dàng như thế.
Tô Nhi nu9
Em đã đợi… nhưng em đã mệt rồi, Lục Khánh à.
Điện thoại khẽ rung. Một dòng tin nhắn hiện lên.
Trình Kha (bạn nam9)
📲 Cậu về tới nhà chưa?
Trình Kha (bạn nam9)
📱 Tớ có mua món bánh mousse dâu lần trước cậu thích
Trình Kha (bạn nam9)
📲 mai mang cho cậu nhé
Tô Nhi nhìn dòng chữ ấy, khẽ thở ra. Lúc này, sự dịu dàng của ai đó đến thật đúng lúc.
Sáng hôm sau – Sân trường
Trình Kha (bạn nam9)
Hôm qua thấy cậu hơi mệt…
Trình Kha (bạn nam9)
Cậu ổn chứ ?
Anh chìa ra hộp bánh, ánh mắt dịu dàng như sợ cô từ chối.
Trình Kha (bạn nam9)
Này của cậu đấy
Tô Nhi nu9
nhưng cậu không cần phải phiền vậy đâu.
Trình Kha (bạn nam9)
//mỉm cười nhẹ//
Trình Kha (bạn nam9)
Không phiền, thật đấy.
Trình Kha (bạn nam9)
Nếu được, coi như là bữa sáng đi?
Trình Kha (bạn nam9)
Bỏ bụng chút gì rồi học mới có sức.
Tô Nhi nhìn hộp bánh một hồi rồi mới nhận lấy.
Họ bước vào lớp cùng nhau, Trình Kha vẫn giữ vẻ trầm lặng quen thuộc, nhưng thi thoảng lại liếc sang Tô Nhi như muốn nói gì đó.
Trong lòng cô vẫn vương lại dư âm cuộc nói chuyện hôm qua với Lục Khánh.
Trong lớp – ngay trước giờ vào học
Tô Nhi vừa bước vào cùng Trình Kha thì ánh mắt của Lục Khánh từ bàn cuối đã lạnh băng nhìn tới.
Khương Anh liếc sang, khẽ nhíu mày.
Khương Anh (bạn nu9)
//ghé tai Tô Nhi//
Khương Anh (bạn nu9)
Nãy giờ hắn nhìn mày dữ lắm.
Khương Anh (bạn nu9)
Không sợ bị đông lạnh thì cứ tiếp tục đi nha.
Tô Nhi nu9
Tao không quan tâm.
Trình Kha đặt hộp bánh trên bàn Tô Nhi
Trình Kha (bạn nam9)
Nếu không ngon thì mai tớ thử tiệm khác.
Tô Nhi chưa kịp đáp thì một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau
Lục Khánh (nam9)
Cậu quan tâm bạn gái tôi ghê nhỉ.
Cả lớp quay lại, vài ánh mắt sửng sốt
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Tao mới nghe gì vậy ?
Tô Nhi nu9
Tôi không phải bạn gái của cậu
Tô Nhi nu9
Và nếu cậu vẫn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ báo với giáo viên.
Lục Khánh (nam9)
//nghiến răng//
Trình Kha bước lên một bước, chắn trước Tô Nhi
Trình Kha (bạn nam9)
Cậu nên biết đâu là giới hạn.
Tô Nhi nu9
//ngắt lời,lạnh nhạt//
Tô Nhi nu9
Đủ rồi. Lục Khánh
Tô Nhi nu9
tôi không muốn nói thêm với cậu
Tô Nhi nu9
và tôi càng không muốn mọi chuyện ồn ào như hồi trước.
Cô kéo ghế ngồi xuống, Cả lớp im lặng, còn ánh mắt Lục Khánh vẫn dán chặt vào cô, lạnh như dao.
Lục Khánh bước ra khỏi lớp với vẻ mặt lạnh tanh, hai tay đút túi quần. Bước chân anh nhanh và dứt khoát, ánh mắt tối sầm như muốn nuốt chửng mọi thứ trước mắt.
Từng câu nói lạnh lùng của Tô Nhi cứ vang lên trong đầu
Lục Khánh (nam9)
Tôi đợi em suốt bao năm, chỉ để nhận lại những câu lạnh nhạt như thế sao?
Cùng lúc đó – Ở một nơi khác trong trường
Một cô gái với nụ cười nửa miệng, mái tóc nhuộm nâu sẫm, đứng cạnh cửa sổ tầng hai. Cô nhìn xuống sân trường, ánh mắt sắc như dao
Phương Linh
Tô Nhi... mày thật sự quay lại rồi?
Cô rút điện thoại ra, tay vuốt nhẹ lên màn hình, mở đoạn chat cũ từng gửi tin vu khống Tô Nhi năm ấy.
Phương Linh
Tao tưởng mày sẽ biến mất luôn rồi chứ.
Phương Linh
Không ngờ lại dám quay về...
Phương Linh
Được, nếu mày quay lại… thì chơi tiếp.
Tại một quán trà sữa gần trường – chiều tan học
Triệu Dao (bạn nu9)
//ngậm ống hút//
Triệu Dao (bạn nu9)
Tao vẫn chưa tin được là nhỏ Nhi phải ngồi kế cái tên Lục Khánh đó á
Triệu Dao (bạn nu9)
duyên gì mà trớ trêu dễ sợ
Khương Anh (bạn nu9)
//bắt chéo chân, khoanh tay//
Khương Anh (bạn nu9)
Duyên cái đầu mày
Khương Anh (bạn nu9)
Tao mà là nó là tao đập bàn đổi chỗ liền
Khương Anh (bạn nu9)
Đụng tới cái loại đó, chỉ có rước bực vào người.
Lạc Thư (bạn nu9)
//nhỏ giọng, bình tĩnh//
Lạc Thư (bạn nu9)
Mày quên lớp hết chỗ ngồi rồi hả?
Lạc Thư (bạn nu9)
Với lại... nhìn vẻ mặt Nhi lúc đó, tao thấy nó đủ bình tĩnh, không để cảm xúc chi phối đâu
Triệu Dao (bạn nu9)
Ờ… mà công nhận thiệt, nhỏ Nhi bây giờ nhìn lạnh lùng hơn xưa nhiều
Khương Anh (bạn nu9)
Chuyện cũ đủ làm nó thay đổi mà.. Haizz
Khương Anh (bạn nu9)
Này sao mày không nói gì hết vậy Nhi?
Khương Anh (bạn nu9)
Cái con này
Lạc Thư (bạn nu9)
Mà hôm nay Trình Kha mang bánh đến đưa cho luôn hả?
Triệu Dao (bạn nu9)
Cái đó mới ghê á!
Triệu Dao (bạn nu9)
Crush âm thầm bao năm nay rồi còn gì!
Khương Anh (bạn nu9)
//nhíu mày//
Khương Anh (bạn nu9)
Tao thấy ổn hơn cái tên Lục Khánh nhiều
Khương Anh (bạn nu9)
Trình Kha ít ra cũng biết quan tâm, không phải kiểu chiếm hữu đáng sợ
Lạc Thư (bạn nu9)
Ừ… nhưng mà chuyện tình cảm của Nhi, tụi mình đừng ép
Lạc Thư (bạn nu9)
Nó còn đang tổn thương
Triệu Dao (bạn nu9)
Mà tao nghe nói con nhỏ Phương Linh biết tin Nhi quay lại rồi đó
Chap 3
Trường THPT ***** —Giờ ra chơi buổi sáng, 2 ngày sau
Lớp 12A5 – nơi nổi danh với loạt thành phần bất trị, và cũng là nơi hội tụ nhiều gương mặt có tiếng nhất khối
Tiếng giày cao gót nện xuống hành lang vang lên dứt khoát, khiến không ít học sinh ngước nhìn.
Một cô gái với mái tóc đen dài, dáng người cao gầy, ánh mắt sắc bén bước qua từng lớp học như thể nơi này là lãnh địa của mình
Gương mặt quen thuộc ấy khiến vài học sinh lớp 12A5 phải thốt lên
Nvat nữ chung
Ê tụi bây... là Thiên Hân kìa!
Nvat nữ chung
Trời đất, tưởng chuyển trường luôn rồi chứ?
Nvat nữ chung
Bả trở lại thật rồi...
Thiên Hân dừng trước lớp 12A2 – nơi em họ cô đang học
Cô không gõ cửa, chỉ đẩy cửa cái “rầm”.
Thiên Hân
Tụi kia, né ra cho bà mày vô cái coi
Viên Hạo (bạn nam9)
Gì nữa vậy trời
Lục Khánh (nam9)
Bả là ai vậy
Trình Kha (bạn nam9)
Người có tiếng nhất khối 11 năm ngoái đấy
Trình Kha (bạn nam9)
Nghe nói ăn chơi dữ lắm
Tô Nhi đang lúi húi dọn sách, ngẩng lên trong thoáng bất ngờ, rồi ánh mắt chợt sáng rỡ
Khương Anh ngồi kế bên Tô Nhi nhướng mày cười
Khương Anh (bạn nu9)
Mạnh mẽ như lời đồn ha
Tô Nhi không kìm được mà bật cười, chạy lại ôm lấy chị mình
Tô Nhi nu9
Em tưởng chị không về nữa…
Thiên Hân
Mày đi không một tiếng, nghĩ chị để yên à?
Hành lang giữa lớp 12A3 và 12A5
Ngay lúc không khí còn đang căng như dây đàn, một giọng nam vang lên
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Ồ, ai đây nhỉ?
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Cứ tưởng là minh tinh nào quay clip tiktok chứ
Thiên Hân nhướng mày nhìn sang
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Chào cậu, tôi là Lâm Kỳ
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Còn cậu là... người khiến cả khối 12 hôm nay đứng hình trong 0.5 giây?
Thiên Hân không thèm nhìn lâu, chỉ đáp gọn
Thiên Hân
Không có hứng nói chuyện mấy tên như tán gái ngoài quán net đâu.
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Ồ. Gắt ghê.
Lâm Kỳ bật cười, nhưng ánh mắt thì lại càng sáng rõ hơn.
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Thích kiểu này đấy.
Tô Nhi đứng phía sau khẽ che miệng cười. Khương Anh cũng nhếch môi
Khương Anh (bạn nu9)
Có vẻ lớp mình sắp có người bị dính bùa yêu rồi
Thiên Hân liếc nhìn em họ rồi lại liếc sang Lâm Kỳ
Thiên Hân
Đứng đấy mà giỡn nữa tôi gọi giáo viên chủ nhiệm bây giờ.
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Có giận thì cũng xinh thật đấy, trời.
Lâm Kỳ giơ hai tay đầu hàng nhưng mặt vẫn cười nhăn nhở
Thiên Hân quay gót, kéo tay Tô Nhi
Thiên Hân
Ở đây toàn mấy đứa phiền phức
Ngay lúc đó, một vài học sinh lớp 12A5 cũng xuất hiện ngoài cửa, trong đó có cả Phương Linh – người từng vu oan cho Tô Nhi năm xưa
Phương Linh
Có gì mà làm quá vậy trời, tưởng bà hoàng chắc?
Thiên Hân nghe thấy, quay phắt lại.
Thiên Hân
Muốn tao nhắc lại chuyện cũ không hả
Linh tái mặt, cúi xuống không dám hé lời.
Thiên Hân
// nắm tay Tô Nhi//
Thiên Hân
Đi, tao dắt mày lên căng-tin, chị em mình cần nói chuyện
Căn tin trường – buổi trưa
Thiên Hân và Tô Nhi chiếm được bàn ở góc gần cửa sổ. Cả hai vừa ngồi xuống là ánh mắt xung quanh đã liếc tới liếc lui. Dù đã qua một tiết học từ lúc Hân xuất hiện, nhưng dư âm về "chị họ đanh đá của gái mới" vẫn chưa hạ nhiệt
Tô Nhi chống cằm, thìa khuấy nhẹ hộp sữa tươi
Tô Nhi nu9
Chị mà cứ làm quá vậy, em không biết mai lên lớp mặt dày nổi không nữa á
Thiên Hân đang gặm miếng đùi gà, nhướng mày
Thiên Hân
Bộ để con Linh nó lên mặt với em hoài vậy được hả?
Tô Nhi nu9
Thì..cũng không đến nổi
Thiên Hân
Em đúng là ngây thơ
Thiên Hân
Loại đó phải đạp trước khi nó kịp ngốc đầu dậy
Thiên Hân
Chị không ở đây, em bị bắt nạt thì ai lo?
Thiên Hân
Em với thằng Khánh đó... hết thật chưa?
Tô Nhi nu9
Em tưởng chị không quan tâm mấy chuyện yêu đương?
Thiên Hân
Không quan tâm là chuyện khác.
Thiên Hân
Nhưng liên quan tới em thì chị phải hỏi.
Tô Nhi im lặng một lúc rồi nói..
Tô Nhi nu9
Em không còn đủ lòng tin nữa.
Thiên Hân
Vậy thì đừng yếu lòng
Tô Nhi nu9
Chị… em chưa từng hết yêu người đó.
Tô Nhi nu9
Nhưng em biết, tình yêu không phải lúc nào cũng đáng để đánh đổi cả bản thân mình
Không khí đang yên bình, thì một chiếc khay cơm gõ cái cộp xuống bàn đối diện
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Trùng hợp ghê, chỗ này còn đúng hai chỗ
Lâm Kỳ cười tươi như hoa, kéo ghế ngồi xuống
Viên Hạo (bạn nam9)
Quậy đủ chưa
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Có ngồi không ?
Viên Hạo (bạn nam9)
Thì…ngồi
Thiên Hân chống cằm nhìn đám con trai trước mặt, nhướng mày
Thiên Hân
Mấy cậu không thấy đây là chỗ riêng tư hả?
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Nhưng mà không quan tâm.
Tô Nhi thở dài, vừa tính đứng dậy thì một giọng nói trầm thấp vang sau lưng
Lục Khánh (nam9)
Ngồi xuống
Cả bàn im bặt. Lục Khánh đã đứng sau từ lúc nào, tay nhét túi quần, đôi mắt đen sâu như vực nhìn thẳng vào Tô Nhi
Lục Khánh (nam9)
Em ăn ít vậy, định nhịn đói à?
Tô Nhi nu9
Không liên quan đến anh.
Lục Khánh không nói gì thêm, kéo một ghế trống cạnh cô rồi ngồi xuống.
Không khí căng thẳng đến mức mọi ánh mắt trong căn tin bắt đầu đổ dồn về phía họ
Thiên Hân nhìn hắn, giọng sắc lẹm:
Thiên Hân
Cậu biết giữ khoảng cách không?
Lục Khánh (nam9)
Còn tùy, khoảng cách đó do ai đặt ra.
Viên Hạo (bạn nam9)
Tụi này tới ăn thôi
Viên Hạo (bạn nam9)
Không có ý định phá đâu
Viên Hạo (bạn nam9)
Mà phá được cũng vui…
Lâm Kỳ cười hì hì, nhưng mắt thì lén đảo sang Hân, miệng lẩm bẩm
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Khó quá trời luôn á…
Lâm Kỳ( bạn nam9)
Đâu có gì…
Tô Nhi nu9
Muốn gì thì ăn nhanh lên. Tôi không muốn ở đây lâu
Lục Khánh nghiêng người lại gần, nói sát bên tai cô
Lục Khánh (nam9)
Em càng né, anh càng bám
Lục Khánh (nam9)
Đừng ép anh phải mạnh tay.
Tô Nhi nu9
//đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt lạnh tanh//
Tô Nhi nu9
Tôi không muốn dây dưa thêm với loại người như anh
Thiên Hân
Biến đi chỗ khác, ăn cũng không yên
Lục Khánh (nam9)
Em nghĩ em đủ sức cắt đứt à?
Tô Nhi nu9
//Đứng dậy, bỏ đi//
Lục Khánh (nam9)
//lập tức đứng dậy, không nói một lời, đuổi theo//
Viên Hạo (bạn nam9)
Nào nào
Viên Hạo (bạn nam9)
cơm còn chưa ăn mà đã gây lộn
Thiên Hân
Nói một lần chưa đủ hả?
Thiên Hân
Tưởng nhiều trai là tụi này sợ à?
Thiên Hân
//bỏ đi về lớp//
Cảnh: hành lang vắng sau căn tin – gần khu nhà vệ sinh nữ
Tô Nhi
vừa quay đầu định cãi thì cánh tay đã bị kéo giật lại, lưng cô đập nhẹ vào tường gạch mát lạnh
Lục Khánh khoá cô giữa tường và ngực hắn, cúi đầu sát bên cổ cô
Lục Khánh (nam9)
Em càng tránh, anh càng không buông.
Tô Nhi nu9
Tránh ra! Đây là trường học!
Lục Khánh (nam9)
//giọng thấp, lạnh ngắt//
Lục Khánh (nam9)
Vậy em đừng buộc anh phải khiến mọi thứ đi xa hơn
hắn vươn tay đẩy cánh cửa nhà vệ sinh phía sau, lôi cô vào bên trong buồng trống
Tô Nhi kháng cự nhưng bị ép vào cửa
Tô Nhi nu9
Anh bị điên rồi à ?
Lục Khánh (nam9)
Ừ, điên. Từ lúc em biến mất.
Tô Nhi định quay mặt đi, nhưng cằm bị giữ chặt lại
Lục Khánh (nam9)
Anh cảnh cáo em rồi mà?
Không để cô kịp phản ứng, hắn cúi xuống, ép môi mình phủ lấy môi cô – gấp gáp, mạnh bạo, như muốn nuốt trọn mọi kháng cự
Tô Nhi đôi mắt mở to vì bất ngờ, tay chống vào ngực hắn đẩy ra, nhưng càng đẩy, hắn càng ép sát hơn
Lục Khánh (nam9)
Em còn dám nói là hết yêu?
Tô Nhi dồn hết sức đẩy mạnh hắn ra, ánh mắt đỏ hoe
Tô Nhi nu9
Anh là cái thứ gì mà muốn làm gì thì làm?
Tô Nhi nu9
Tôi không phải búp bê để anh muốn giữ thì giữ!
Cô lặng đi, mắt vẫn nhìn hắn đầy căm tức nhưng không giấu được một tia hoảng loạn. Rồi xoay người, mở cửa bước nhanh ra ngoài
Lục Khánh nhìn theo bóng lưng cô, giọng khàn đặc
Lục Khánh (nam9)
Cứ chạy đi…
Lục Khánh (nam9)
Để xem em chạy được bao lâu.
Tác Giả
kh ai đọc hết nhma thích viết nào chán thì thui hihi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play