Từ khi có nhận thức, cô đã biết mình là một đứa trẻ mồ côi, được ông nội Lưu, viện trưởng trại trẻ mồ côi Hướng Dương nuôi lớn
Trại trẻ mồ côi được xây dựng tại một miền quê hẻo lánh gần núi. Từ khi mới 5 tuổi, cô đã cùng ông nội Lưu lên núi hái thuốc
Ông nội Lưu là một thầy thuốc đông y, ông có một phòng khám nhỏ chuyên khám chữa bệnh và bốc thuốc cho những người dân xung quanh, để lấy tiền nuôi những đứa trẻ đáng thương
Đến năm 15 tuổi, cô đã tiếp thu được hết các kiến thức đông y ông dạy và tự mình tìm tòi, bào chế ra các loại thuốc mới, các kiểu châm cứu mới
Thấy cô có tài năng thiên phú, ông nội Lưu đã cho cô đi du học nước ngoài cùng với một cô em gái trong trại trẻ mồ côi Lưu Mẫn Mẫn
5 năm sau, cô trở về với danh xưng thần y Rose đông, tây đều tinh thông. Mọi người hay gọi cô là 'kẻ thù của thần chết'
Lưu Mẫn Mẫn thì trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng với biệt danh Tulip
Vừa về nước, cô đã được trường Y danh tiếng trong nước về đảm nhiệm vai trò giáo sư giảng dạy và trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất nước Z
Bên cạnh đó, cô bắt tay với một người bạn khi du học chung là thiếu gia nhà họ Trần, Trần Lục Minh
Thành lập công ty Tinh Hoa chuyên mỹ phẩm được xuất xứ hoàn toàn từ thiên nhiên, an toàn tuyệt đối cho da
Sản phẩm của công ty cô vừa được tung ra thị trường đã rất được ưa chuộng, săn đón. Chỉ trong 2 năm ngắn ngủi, từ một công ty nhỏ Tinh Hoa phát triển thành một tập đoàn đứng top trong thành phố với lợi nhuận 100 tỷ/năm
Và cô chính là ông chủ bí ẩn, chưa từng lộ diện ở Tinh Hoa, mọi chuyện đều giao lại cho Trần Lục Minh giải quyết, cô chỉ việc ngồi nghiên cứu nâng cấp cho mỗi lô hàng được tung ra thị trường
Cứ ngỡ cuộc sống như vậy cứ thế êm đềm trôi qua cho đến một ngày ba mẹ ruột cô tìm đến
Hôm đó là một buổi sáng khoảng 10 giờ, cô vẫn còn đang ngủ bù cho cuộc ăn chơi thâu đêm trong KTV cùng Lưu Mẫn Mẫn và bạn bè
Trong lúc ngủ, điện thoại vang, cô nữa tỉnh nữa mê đưa tay mò lung tung tìm điện thoại
Mắt nhắm mắt mở vẫn chưa thấy được tên trên màn hình là ai thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước
- "Tiểu Nhi, có người tự nhận là ba mẹ ruột của con, con có muốn gặp họ không?"
Là ông nội Lưu gọi nhưng 3 từ 'ba mẹ ruột' đã làm cô bừng tỉnh. Mấy năm nay, cô cũng đã nhờ người đều tra về ba mẹ mình thì được biết bản thân là nhị tiểu thư của gia tộc họ Ôn không thuộc dạng quyền quý nhưng cũng giàu có khó ai sánh bằng
Trên cô còn một người chị gái, gia đình 3 người bọn họ sống rất tốt và hình như đã quên luôn vẫn còn một người con gái là cô
Với tính tình tự lập từ nhỏ, vốn đã quen với việc mình là trẻ mồ côi cộng thêm gia đình ba mẹ và chị gái đang sống sung sướng mà quên mình thì cô cũng không cần ba người họ
Nhưng hôm nay họ lại tìm đến với mục đích gì?
Định lên tiếng đáp lời ông nội Lưu cô lại phát hiện ra mình không thể nói chuyện chỉ có thể 'ú, ớ'
Lý do là hôm qua ca hát, uống rượu, chơi bời thâu đêm nên đã bị tắt tiếng, cổ họng đau rát dữ dội
Thấy cô không nói chuyện, ông nội Lưu lại tiếp lời
- "Alo, tiểu Nhi con sao vậy? Không được khỏe chỗ nào sao?"
Cô vẫn chỉ có thể 'ú, ớ' nên đành tắt ngang cuộc gọi rồi nhắn tin lại cho ông
- [Ông nội, cứ bảo họ đến tìm con]
Xong việc, cô để điện thoại qua một bên rồi tiếp tục ngủ
Đến khi chuông cửa lại một lần nữa vang lên đánh thức cô
Ra mở cửa trong bộ dạng nửa tỉnh, nửa mê. Cánh cửa vừa được mở ra, đập vào mắt cô là hai người trung niên tầm 45 tuổi, từ trên xuống dưới một thân hàng hiệu
Chắc đây là ba, mẹ cô!
Họ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường không che giấu một lượt từ trên xuống dưới rồi mới cất giọng nói
- "Con là Ôn Mạn?"
Trong lúc điều tra, cô đã biết được tên thật của mình là Ôn Mạn nên không có gì bất ngờ khi nghe ba mẹ mình hỏi vậy
Người phụ nữ ấy lại nói tiếp
- "Ta tên Tô Thục Mân, mẹ con...ông ấy là Ôn Kiến Quốc ba con"
Chuyện này cô cũng đã biết, không thể nói chuyện nên chỉ gần đầu
Thấy thái độ bình tĩnh đến lạ của cô thì Tô Thục Mân và Ôn Kiến Quốc nhìn nhau đầy khó hiểu
Bỏ qua biểu cảm của ba mẹ mình, cô tránh qua một bên để mời họ vào nhà
Căn hộ cô ở gần núi nên không xa hoa như thành phố. Cô thấy rõ từng hành động, cử chỉ của họ dè dặt khi bước vào như sợ làm bẩn bộ quần áo đắt tiền trên người
Cả 3 người cùng nhau ngồi xuống ghế sofa được đặt trong phòng khách. Lúc này, Ôn Kiến Quốc mới lên tiếng
- "Hôm nay ba mẹ đến đây là để đón con về nhà họ Ôn, liên hôn thay chị gái"
Cô cười mỉa mai, không thể nói ra nên chỉ đành nghĩ trong lòng. 'Hay thật! 22 năm bỏ con gái ruột không một chút áy náy, lần đầu gặp lại là muốn mình về thay chị gái liên hôn'
Thấy cô không nói gì, sợ không đồng ý. Tô Thục Mân lại nói tiếp
- "Đối tượng liên hôn là nhị thiếu gia nhà họ Vân. Gia tộc giàu có nổi tiếng nhất thành phố này, con về đó làm Vân nhị thiếu phu nhân có phải là tốt hơn ở cái nơi tồi tàn, rách nát này không"
'Ba mẹ mình đúng là một gian thương, tính kế hay thật, tính luôn cả con gái ruột của mình. Nếu như thật sự tốt như họ nói thì chắc đã đến lượt mình'
Thấy cô vẫn im lặng, Ôn Kiến Quốc lại bổ sung tiếp lời cho vợ mình
- "Tiểu Ninh, thật sự ra mối hôn sự này là của chị gái con nhưng con bé lại đang bệnh nặng, mà nhà họ Vân chúng ta không thể đắt tội nên con hãy thay chị gái gả qua đó"
Cô im lặng ngồi nhìn ba mẹ mình mỗi người nói một câu vẽ ra một chiếc bánh quá ngon, quá đẹp mắt
Với tính tình ngang bướng, không sợ trời, không sợ đất, nghĩ sao nói vậy. Vậy mà hôm nay lại không thể nói chuyện làm cô bứt rứt trong lòng vô cùng
Dù sao họ cũng là ba mẹ ruột, không có công dưỡng nhưng cũng có ơn sanh. Lần này nhận lời xem như trả ơn cho họ
'Chỉ là liên hôn thôi mà, sau này vẫn có thể ly hôn. Có thể làm một thiếu phu nhân nhà giàu mình cũng không lỗ'
Lấy điện thoại ra, nhấp vài chữ rồi đưa đến trước mặt họ
- [Tôi sẽ thay chị gái liên hôn, xem như trả ơn sinh cho các người]
Tô Thục Mân và Ôn Kiến Quốc nhìn nhau khi thấy cô không mở miệng nói chuyện
Tô Thục Mân ấp úng hỏi
- "Con...con...không thể nói chuyện?"
Cô gật đầu với bọn họ rồi lại soạn vài chữ
- [Hai người về trước đi ngày mai tôi sẽ đến]
Không gọi họ bằng 'ba mẹ' và lại dùng từ 'đến' thay cho từ 'về' thì chứng tỏ cô không chấp nhận họ là ba mẹ mình, cũng không xem mình là người nhà họ Ôn
Sợ cô đổi ý, Ôn Kiến Quốc lại lên tiếng nói
- "Hay là ngày mai ba sẽ kêu người đến đón con"
Cô xua tay, lắc đầu với ba mình
- [Hai người yên tâm, tôi nói đến là sẽ đến, không trốn, không cần người canh chừng]
Ôn Kiến Quốc hơi bất ngờ, làm sao cô có thể đoán được ông ta đang nghĩ gì trong lòng
Càng lúc, ông càng cảm thấy cô con gái này có gì đó không đúng. Nếu là người khác khi thấy ba mẹ mình thì sẽ mừng đến rơi nước mắt
Còn cô, thái độ vẫn bình tỉnh, dửng dưng như đã biết được mọi chuyện
Nhưng ý nghĩ đó đã lập tức bị ông gạt ra khỏi đầu, nhìn lại chỗ cô đang ở, bộ đồ đang mặc thì sao có bản lĩnh lớn đều tra được chuyện này
Dù sao nhà họ Ôn cũng thuộc dạng có quyền thế, nếu không có một chút thế lực sẽ không điều tra ra
Tô Thục Mân kéo tay Ôn Kiến Quốc đứng dậy nói
- "Nếu tiểu Mạn đã nói như vậy thì mình cứ về trước"
Rồi bà ta lại quay qua nói với cô
- "Tiểu Mạn, ba mẹ về trước"
Cô lại một lần nữa gật đầu với họ, rồi nhìn Tô Thục Mân vội vã kéo tay Ôn Kiến Quốc rời đi. Kiểu như bà ta sợ ngồi đây lâu sẽ bị sự nghèo hèn bám vào người
Đợi bọn họ rời đi, Lưu Mẫn Mẫn đứng phía sau đã nghe hết mọi chuyện mới bước ra
- "Chị, chị muốn theo bọn họ về thật sao...hai người này chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì"
Cô gật đầu với Lưu Mẫn Mẫn rồi lại soạn vài chữ để trả lời
- [Chị biết, nhưng dù sao bọn họ cũng sinh ra chị, xem như để trả ơn sinh thành]
- "Chị, sao chị lại không nói chuyện"
- [Đêm quá uống rượu, hát hò, la hét dữ quá nên sáng nay đau họng nói không lên tiếng]
Lưu Mẫn Mẫn không nhịn được mà ôm bụng cười lăn lóc
Ai mà ngờ được đường đường là một giáo sư của trường đại học Y danh giá nhất thành phố lại có sở thích uống rượu, chơi bời thâu đêm đến mức mất cả giọng
Và buồn cười hơn nữa là thần y nhưng lại bị dị ứng với thuốc. Mỗi khi cô bệnh toàn là để tự hết, cũng may ít khi mắc bệnh
Xem lại đồng hồ bây giờ đã là 2 giờ chiều, bụng cũng bắt đầu đói cô quyết định không ngủ nữa, vệ sinh cá nhân, tắm thay đồ cùng Lưu Mẫn Mẫn đi ăn sáng
Ờ thì...đối với cô và Mẫn Mẫn lúc này mới là ăn sáng!
Bước vào phòng tắm, nhìn vào gương xém chút cô đã nhận không ra mình, bảo sao Tô Thục Mân và Ôn Kiến Quốc nhìn cô bằng ánh mắt đó
Đầu tóc rối bù, son môi lem luốc còn lại mặc đúng bộ đồ thường dùng để lên núi hái thuốc. Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một con ngốc
Cũng may là không ai biết thân phận thật sự nếu không chắc cô phải đào cái lỗ chui xuống mất
Sau gần 1 tiếng chuẩn bị, cô và Lưu Mẫn Mẫn mới ra khỏi nhà đi trại trẻ mồ côi để tìm đồ ăn
Trong trại trẻ, ông nội Lưu đã mướn má Vương đến để lo chuyện ăn uống cho ông và bọn trẻ. Má Vương nấu ăn rất ngon, cô và Lưu Mẫn Mẫn đều thích ăn đồ của bà
Đến nơi, cô cùng Tulip xông thẳng xuống phòng bếp, vừa đi cô ấy vừa gọi
- "Má Vương, có gì ăn không ạ? Tụi con đói bụng quá"
Nghe tiếng gọi, má Vương từ trong bếp bước ra, bà cười hiền hậu với bọn cô rồi nói
- "Còn...còn...má chừa riêng cho hai chị đây...lớn rồi cứ như con nít vậy?"
Lưu Mẫn Mẫn cười thẹn thùng gãi đầu, kéo tay cô ngồi xuống ghế. Suốt cả buổi, chỉ có mỗi Tulip nói chuyện, còn cô chỉ biết ngồi cười
Nhận ra sự khác thường, má Vương lo lắng hỏi
- "Tiểu Nhi, con sao vậy?"
Nghe má Vương hỏi, cô vừa chỉ tay vào cổ họng mình rồi lắc đầu. Lưu Mẫn Mẫn mới nói thay
- "Má Vương đừng quan tâm chị ấy, chỉ là do chơi bời quá độ nên không thể nói chuyện nữa thôi"
Lưu Mẫn Mẫn nhanh miệng đến mức cô chặn không kịp, những lời này mà để ông nội Lưu nghe thấy thì chỉ còn cách tàng hình
Nhưng mà người ta hay sợ gì thì cái đó liền xuất hiện
Sau câu nói của Mẫn Mẫn...chính là tiếng trầm thấp vang lên sau lưng
- "Tiểu Mẫn, con vừa nói gì thế?"
Nghe tiếng ông nội Lưu, cô và Lưu Mẫn Mẫn như đóng băng tại chỗ, ngay cả má Vương cũng phải giật mình
Ông bước đến, nhìn cô rồi lại nhìn Lưu Mẫn Mẫn
- "Tiểu Nhi, con bị sao vậy?"
Cô chỉ biết xua tay lắc đầu. Trong lòng thì đang tính toán đường chạy trốn
Lưu Mẫn Mẫn liền lên tiếng nói thay cho cô
- "Ông nội, chị ấy không sao"
Ông nhìn Lưu Mẫn Mẫn bằng ánh mắt cảnh cáo, làm cô ấy cũng phải rụt đầu lại. Sau đó ông lại nhìn qua cô
- "Tiểu Nhi, con tự nói đi"
Cô khóc không ra nước mắt. 'Ông nội bảo con nói làm sao đây...huhu...'
Lại nhìn qua má Vương bằng ánh mắt cầu cứu. Má Vương thấy vậy liền lên tiếng nói đỡ cho cô
- "À viện trưởng Lưu, con bé bị đau họng nên không thể nói"
- "Tại sao đau họng, tiểu Nhi con tự giải thích đi. Cảnh cáo con...không được nói dối"
Cuối cùng, không ai cứu được mình nữa, cô chỉ đành tự mình ra trận, lấy điện thoại soạn vài chữ đưa đến trước mặt ông
- [Ông nội, xin lỗi. Là do con hôm qua đi chơi nên mới...]
Những câu sau dù có cho 10 lá gan cô cũng không dám nói thẳng ra. Nhưng ông nội Lưu vẫn có thể hiểu được
Ông nuôi cô từ nhỏ, chẳng lẽ lại không hiểu tính tình của cô cháu gái này sao?
Thật sự, ông rất bất lực với cô. Tài giỏi không thua ai, mà mê chơi thì cũng không ai sánh bằng
Ông cũng đành thở dài bất lực
- "Thôi được rồi...cháu gái lớn rồi, ông già này quản không nổi nữa...ta tìm con chỉ muốn hỏi con có về lại nhà họ Ôn không?"
- [Có ạ, dù sao họ cũng là người sinh ra con, xem như lần này trả ơn cho họ]
- "Với bản lĩnh của ta thì ông nội cũng không con chịu thiệt thòi nhưng ông cũng muốn nhắc con bọn họ không phải người tốt"
Cô mỉm cười gật đầu như trấn an ông. Ông nhìn lại cô rồi nhìn qua Lưu Mẫn Mẫn rồi cũng chỉ biết thở dài bất lực bỏ đi
Hai đứa cháu gái, một người là thần y, một người là nhà thiết kế nổi tiếng mà suốt ngày đi đến những chỗ như quán bar, KTV chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa
Ngày hôm sau...
3 người nhà họ Ôn đang ngồi ở phòng khách trong một căn biệt thự xa hoa, sang trọng
Tô Thục Mân và Ôn Kiến Quốc như ngồi trên đống lửa. Ôn Tuyết Đồng thì lại bình tĩnh ngắm ngía bộ móng mới sơn
- "Chồng à! Ông nói xem có khi nào nó không đến không?"
- "Còn sớm mà, bà bình tĩnh đợi thêm chút đi"
- "Đúng đó mẹ, nó chỉ là một đưa quê mùa, ba mẹ chịu nhận lại thì chính là phước của nó rồi, còn dám không đến sao?"
Tuy là nói vậy, nhưng Ôn Kiến Quốc cũng lo lắng không kém gì vợ mình. Chỉ có người được nói là mắc bệnh vẫn đang ngồi ung dung trên ghế
Bỗng lúc này, quản gia vào thông báo
- "Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư! Nhị tiểu thư về rồi"
Vợ chồng Ôn Kiến Quốc thở phào nhẹ nhõm. Ôn Tuyết Đồng thì khi dễ ra mặt vì cô ta khẳng định rằng cô rất muốn trở lại nhà họ Ôn, nhờ danh nhị tiểu thư mà ăn sung mặc sướng
Cơ hội tốt được là tiểu thư nhà giàu thì ai lại nỡ bỏ qua!
Lúc này, ngoài cửa bước vào một cô gái với chiều cao 1m66, tóc cột cao năng động, sở hữu gương mặt xinh đẹp, trong sáng, ngũ quan tinh tế nhưng đã bị phong ấn bởi cặp kính đen gọng to
Cô mặc một bộ đồ thể thao dài tay đơn giản, năng động. Lý do cô chọn bộ đồ này một phần vì mặc thoải mái, một phần vì phần tay áo dài có thể che được hình xăm hoa hồng trên cổ tay
Đó cũng chính là kí hiệu cho thân phận thần y Rose. Cũng giống như Lưu Mẫn Mẫn, trên cổ tay cũng có một hình xăm hình hoa Tulip
Thấy cô, Tô Thục Mân như gặp được vị cứu tinh, mừng rỡ đứng dậy đi đến trước mặt cô
- "Tiểu Mạn, con về rồi"
Nhưng cô lại phớt lờ bà ta, vì khi vừa bước vào nhà sự chú ý của cô đã dồn hết vào người chị gái được nói là đang mắc bệnh
Sắc mặt hồng hào, động tác dứt khoát, đôi mắt linh hoạt, đồng tử bình thường...thì ra là giả bệnh
Bỏ qua Tô Thục Mân đang đứng tần ngần tại chỗ, cô đi đến chiếc ghế dài của bộ sofa ngồi xuống vắt chéo chân, tư thế ung dung thoải mái
- [Nói đi, các người tìm tôi làm gì?]
Chưa đợi ba mẹ mình nói gì, Ôn Tuyết Đồng đã lên tiếng trước
- "Chỉ là một con câm thôi, ra vẻ gì chứ?"
Nhưng đáp lại cô ta chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt đến liếc một cái cô cũng lười
Sợ con gái yêu của mình sẽ chọc giận cô, phá hỏng kế hoạch, Ôn Kiến Quốc mắng Ôn Tuyết Đồng
- "Tiểu Đồng, con im miệng cho ba"
Bị mắng, cho dù không cam tâm nhưng Ôn Tuyết Đồng vẫn phải ngậm miệng lại. Với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên thường trường, Ôn Kiến Quốc đã nhìn ra một khí thế rất khác biệt tỏa ra từ đứa con gái mình hắt hủi
Không giống như một cô gái lớn lên từ vùng núi hẻo lánh. Nhưng rất nhanh ông đã gạt phăng ý nghĩ đó trong đầu mình, tự trấn an bản thân
Tô Thục Mân lúc này mới bước đến ngồi xuống cạnh cô, giở giọng áy náy nói
- "Tiểu Mạn, là ba mẹ không tốt, chỉ vì khi xưa con khó nuôi nên ba mẹ đành phải gửi con đến trại trẻ mồ côi...ba mẹ có lỗi với con. Nhưng dù là con hay chị gái đều là con mẹ đứt ruột sanh ra...mà chị gái con thì đang mang bệnh trong người, thì thôi con hãy thay chị gả qua nhà họ Vân...làm nhị thiếu phu nhân Vân gia được không ?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play